Chương 7: Đòi tiền
Rốt cuộc thì Thẩm Chí Bá cũng không dám để Thẩm Lăng đi ra ngoài gặp người khác, tên quỷ bệnh tật này đã đem mọi chuyện gần như quên sạch, một chút tình thân cũng không thèm bận tâm. Đến lúc đó bày trò nói những lời vừa nãy cho phu tử trong trấn nghe được, mặt mũi Thẩm gia sẽ coi như mất hết.
"Ngươi muốn thế nào?" Thẩm Chí Bá nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cha, ta muốn mời đại phu xem bệnh." Thẩm Lăng trịnh trọng nói.
Thẩm Chí Bá nhăn mày thật chặt: "Cái bệnh này của ngươi uống nhiều thuốc cũng không tốt lên được, ngươi sao còn không chịu nhận mệnh đi?"
"Cha, nếu để cho ngươi chết, ngươi cũng nhận mệnh sao?" Thẩm Lăng mỉm cười, một chút cũng không tức giận, "Cho ta mười lượng bạc."
Thẩm Chí Bá trừng lớn mắt, cơ hồ tức giận đến không chịu được mà kinh hô: "Sao ngươi không chết luôn đi? Mười lượng bạc, vậy mà cũng mở miệng nói ra được! Một hộ gia đình ăn mặc cần kiệm một năm mới dùng hết vài lượng bạc, còn ngươi dám đòi những mười lượng!"
"Cha, một gia đình chỉ tiêu hết vài lượng, chắc là ăn mày đi!" Phương pháp ăn mặc cần kiệm như này, đừng nói là Thẩm gia, ngay cả thôn cũng chẳng tìm ra nổi mấy nhà, đương nhiên, có thì vẫn có. Trước đó hắn đã hỏi Hàn Thật giá cả hàng hóa, mười lượng bạc, dùng để mua bột ngô, là tiền mua lương thực trong một năm của hắn và Hàn Thật. Thẩm gia có thể cung cấp học phí cho Thẩm Tam lên huyện học, một năm học phí đã là năm lượng bạc, vậy thì cũng có thể có đủ mười lượng bạc này.
Tuy nhiên gia cảnh Thẩm gia tựa hồ so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều! Tổ tiên trước đây làm nghề gì, Hàn Thật cũng không rõ.
"Mười lượng bạc cũng nhiều quá, nhiều nhất là hai trăm văn."
"Cha, ta không tới đây để cùng ngươi cò kè mặc cả. Cho ta mười lượng, về sau ta tuyệt đối không bước chân vào cửa căn nhà này, một trăm văn cũng không mở miệng xin ngươi." Thẩm Lăng nói.
Thẩm Chí Bá có chút động tâm. Trải qua lần này, hắn cũng sợ Thẩm Nhị sẽ tiếp tục bám dính lấy hắn, chốc chốc lại mò tới cửa tống tiền, vốn định giải quyết xong sự tình ngày hôm nay sẽ tìm biện pháp ngăn chặn loại chuyện này. Hiện tại, chính Thẩm Nhị tự mình nói như vậy, nhưng hắn cũng không thể ngay lập tức đồng ý, liền dứt khoát trừng mắt: "Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ? Chờ ngươi không còn tiền không phải lại mò đến tìm ta đòi hay sao? Kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì mà lại đẻ ra tên quỷ đòi nợ như ngươi cơ chứ?"
"Vậy thì chúng ta viết một cái khế ước, để Tam đệ viết, ngươi cho ta mười lượng bạc, về sau nếu ta có mở miệng hướng ngươi đòi một văn tiền, ngươi có thể đường đường chính chính xem như không còn đứa con này, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Có khế ước ở đây, ngươi cũng đã cho ta mười lượng, xem như đã tận tình tận nghĩa, người trong thôn cũng sẽ không nói thêm cái gì, nếu ta lại đòi tiền, về sau người không chiếm được lý lẽ sẽ là ta."
Tâm Thẩm Chí Bá càng thêm lung lay, đưa một đứa quỷ bệnh tật mười lượng bạc để nó phân gia sống một mình, người trong thôn ai cũng sẽ đều cảm thấy nhà lão đã tận tình tận nghĩa, sau khi viết xong khế ước, người trong thông cũng không dị nghị, không tổn hại danh dự Thẩm gia.
"Được, người chờ ở đấy." Thẩm Chí Bá liền đi ra ngoài.
Một lát sau, Thẩm Tam đi theo Thẩm Chí Bá vào. Thẩm Tam thoạt nhìn còn nhỏ hơn Hàn Thật một chút, nhưng đã là học cao trung, cử chỉ hành động rất có khí chất, vừa nhìn liền biết là đứa nhỏ đọc sách được nuông chiều từ bé. Thẩm gia nói tốt một chút xem như là có truyền thống vừa học vừa làm, nhưng nhìn bộ dáng Thẩm Tam, một chút cũng không giống người làm qua chút việc nhà nông nào. Thẩm Tam nhìn thấy Thẩm Lăng, còn chắp tay chào hỏi.
"Nhị ca."
Thẩm Lăng gật đầu, Thẩm Chí Bá đã chờ không nổi, kêu Thẩm Tam mang giấy bút ra, viết một phần khế ước, bên trên viết rõ ràng rằng Thẩm gia cho Thẩm Nhị mười lượng bạc, xem như toàn toàn phân gia, về sau sinh lão bệnh tử của Thẩm Nhị, chỉ coi như họ hàng thân thích đi lại. Thẩm gia không có trách nhiệm gì với Thẩm Nhị, sau này nếu như Thẩm Nhị không có con nối dõi, vẫn sẽ theo gia quy mà được cháu trai mang bài vị nhập vào phần mộ tổ tiên mà cúng bái.
Lời trong lời ngoài nói đến tốt đẹp, mang khế ước ra ngoài cho người ta xem, không mấy ai cảm thấy Thẩm gia tuyệt tình, nào có nghĩ đến đây là một nhà chỉ nhờ vào một xâu tiền mà đuổi đứa con đang bệnh tật ra khỏi nhà cho nó tự sinh tự diệt.
Thẩm Lăng đồng ý, nhưng hắn cũng yêu cầu viết thành hai bản. Thẩm Chí Bá trừng mắt nhìn hắn mặt cái, cuối cùng vẫn đồng ý, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là lão phải làm dịu Thẩm Nhị, không để hắn gây chuyện làm hỏng tiền đồ của đứa con thứ ba nhà mình. Liều mạng nhiều năm như vậy mới nuôi được một nhi tử không chừng có thể làm quan, lão quyết không để cho bất kì kẻ nào phá hỏng tương lai làm đương lão thái gia của mình.
Thẩm Lăng nhét mười lượng bạc cùng khế ước vào ngực, chưa kịp rời đi thì Thẩm Chí Bá đã thở phì phì mà đi ra ngoài. Lão Tam Thẩm gia thấy phụ thân rời đi, đột nhiên hỏi: "Nhị ca có khỏe không?"
Thẩm Lăng ngạc nhiên quay đầu lại. Phân gia đã được hai ngày, hắn ở nhà đất bên kia cũng chưa từng thấy bóng dáng một người nào của Thẩm gia tới giúp đỡ chút ít, những tưởng rằng cả nhà đều máu lạnh vô tình, lại không ngờ còn có người có thể mở miệng hỏi thăm hắn.
"Vẫn tốt, không cần lo lắng, Hàn Thật sẽ chiếu cố ta."
"Vậy làm phiền nhị tẩu." Thẩm Tam khom lưng hành lễ với Hàn Thật, rồi xoay người rời đi.
Hàn Thật còn chưa kịp biết phải làm sao, Thẩm Tam đã rời đi, y quay đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thẩm Lăng. Thẳm Lăng nở nụ cười, "Không có việc gì, chỉ là vài lời vô nghĩa mà thôi."
Hàn Thật không hiểu được, Thẩm Lăng cũng không trông cậy y có thể minh bạch, liền sờ sờ đầu y, để y đỡ mình đi ra ngoài.
"Ôi, tiểu huynh đệ, lại đây ngồi." Trần phu tử của học đường ở trong đám người nhìn thấy Thẩm Lăng ra tới, mạc danh cảm thấy người này không giống với nông thôn hán tử mặt mày lỗ mãng, phảng phất như người được đọc sách, tuy rằng gầy trơ cả xương nhưng lại có vài phần khí khái, khiến ông sinh ra hảo cảm.
Thẩm Lăng ngẩng đầu đối với Trần phu tử cười nói: "Ta là người lỗ mãng, lại bệnh tật ốm đau, không dám quấy rầy nhiều, đa tạ phu tử." Nói xong, liền chắp tay rời đi.
Xem đi! Cách nói chuyện của nam tử này tuyệt đối là người đọc sách, không giống những người khác, Trần phu tử tuy rằng không ngăn cản, nhưng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn theo người này rời đi, sau đó mới không nhịn được mà lắc đầu cảm khái, "Không biết là tiểu hài tử nhà ai, đáng tiếc, ta ở trấn trên dạy học nhiều năm, cũng chưa từng thấy hắn tới học. Nghĩ đến hắn chỉ dựa vào lén học tập mà đã có thể xuất khẩu thành chương, cử chỉ có lễ, thật sự là thiên tài. Nếu có thể được học tập giống như Thẩm Tam, Thẩm trang sẽ có song kiệt! Đáng tiếc đáng tiếc! Tuổi tác đã lớn, có nhập học cũng khó có thành tựu."
Chung quanh một vòng người nghe được những lời này của phu tử, sắc mặt trong nhất thời đều có chút quái dị, Thẩm Chí Bá mặt càng đỏ, nhưng một lát sau cũng dần dịu lại, làm bộ như không có việc gì, nâng chén kính rượu.
Bên kia, Hàn Thật đi đến chỗ không có người, mới dám thở dốc thật mạnh.
Thẩm Lăng cười cười sờ đầu tiểu hài tử, "Bị dọa?"
Hàn Thật không có mặt mũi trả lời, chỉ cúi đầu.
"Không sao đâu, không sợ, chúng ta đi chợ mua thịt ăn."
Hàn Thật liền ngẩng đầu lên, "Như vậy quá lãng phí đi! Chúng ta, chúng ta tiêu xài tiết kiệm, có thể dùng trong vài năm liền!" Hàn Thật nhớ tới mười lượng bạc trong tay bọn họ hiện tại, ánh mắt sáng lên, tràn đầy lấp lánh, cảm giác như tương lai toàn là chuyện tốt, ngập tràn hy vọng.
"Đã biết, nhóc tham tiền. Nhưng gạo và mì vẫn phải mua, tiết kiệm thì cũng không phải là chịu khổ! Sau này ta có thể kiếm tiền!" Thẩm Lăng vỗ vỗ ngực mình, không nói về sau hắn rèn luyện có thể khôi phục đến mức nào, chỉ bằng việc sở hữu một cái linh tuyền trị bách bệnh, hắn có thể cơm áo vô lo. Nhưng lý do hắn biết chữ quả thật đã rất gượng ép, làm sao có thể giải thích việc biết y thuật? Bệnh lâu nên am hiểu sao?
Thế thì chỉ có thể thể hiện kỹ nghệ không tinh của mình, không thể phô bày linh tuyền thần kỳ được, miễn cho bị người có tâm tư biết được, ngược lại càng nguy hiểm. Hơn nữa bản thân hắn là đại phu, cũng không sợ người khác lấy chuyện bốc thuốc làm khó, nếu thực sự có cái gì mâu thuẫn với thế giới này, cùng lắm hắn nói mình là xích cước đại phu, dựa vào tự học mà thành, sao có thể so với người học hành bài bản chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Lăng càng thêm vui vẻ, lôi kéo Hàn Thật muốn đi, Hàn Thật trở tay đỡ Thẩm Lăng, "Không phải ngươi kêu ta đỡ ngươi sao?"
Đúng, hắn còn đang giả bệnh mà! Thẩm Lăng vừa có chút đắc ý quá độ, thiếu chút nữa quẳng chuyện này ra sau đầu.
Nếu Thẩm Lăng muốn đi chợ, nhưng Thẩm Lăng lại là người bệnh, Hàn Thật cũng không thể đỡ hán đi tới đi lui, nên y liền chạy đến gia đình quen biết đưa họ mấy văn tiền thuê một chiếc xe bò. Trước kia khi Thẩm Lăng bị bệnh cần mời đại phu đều thuê xe bò nhà họ, lúc này tuy không có người nhà họ Thẩm bên cạnh, Hàn Thật cũng không dám nói gì, nhưng người nhà kia thấy Hàn Thật liền đương nhiên mà nghĩ rằng Thẩm Nhị lại bị bệnh, muốn đánh xe lên trấn khám bệnh, cũng biết Hàn Thật giống đứa ngốc, không nói thêm cái gì với y, cầm vài văn tiền Hàn Thật đưa, mang xe bò ra cho y, dặn dò vài câu, "Cẩn thận một chút, đi phải nhìn đường, đừng giục bò đi nhanh quá."
Hàn Thật cúi đầu không phát ra tiếng, người kia chỉ có thể coi như Hàn Thật đã nghe được, cũng không trông mong y đáp lời.
Thẩm Lăng ngồi ở ven đường chờ Hàn Thật mang xe bò tới, gặp phải một vài người quen biết hắn thì cười cười chào hỏi đôi câu. Cũng có người tò mò hắn sao lại ngồi đây, Thẩm Lăng liền giải thích hai câu rằng đầu óc mình càng ngày càng kém, quên nhiều chuyện, cho nên Hàn Thật muốn dẫn hắn đi khám đại phu, Hàn Thật đang đi thuê xe bò.
Mỗi lúc hắn trả lời như vậy, luôn có người nhìn hắn với vẻ đồng tình hoặc muốn xem náo nhiệt. Lúc Hàn Thật kéo xe bò tới nơi, có một người trẻ tuổi đang ngồi xổm trước mặt Thẩm Lăng, biểu tình ác ý hỏi hắn: "Vậy ngươi còn nhớ rõ ta là ai không?"
Thẩm Lăng ra vẻ hiền lành lắc đầu, trong mắt hiện lên tia châm chọc, có vài người đem hắn ra làm trò cười, hắn muốn nhìn xem bọn chúng chê cười hắn như nào.
"Để ta nói cho ngươi! Ngươi nhớ cho kỹ! Ta là thúc thúc của ngươi, cùng bối phận với cha ngươi, về sau gặp ta phải gọi ta một tiếng thúc thúc!" Người trẻ tuổi cười đến ác liệt, xương gò má nhô ra, khuôn mặt hẹp dài, quần áo trên người thoạt nhìn không khác cái áo bông rách của hắn là bao, còn dơ bẩn hơn rất nhiều. Thẩm Lăng nhìn vẻ mặt của gã liền biết gã đang nói dối, chỉ cười cười nhìn gã mà không nói lời nào.
"Kêu thúc thúc mau lên." Tên đó vẫn không chịu buông tha hắn, Hàn Thật đã kéo xe bò tới nơi, vừa nghe thấy câu ấy, mặt liền nghẹn đến đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn đối phương, rồi lại tựa hồ không quá dám, cả người cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Lăng thấy Hàn Thật tới, vươn tay ra với y, ý bảo y đỡ mình dậy, hiện tại hắn ở trong mặt người khác vẫn còn là tên bệnh tật không đứng dậy được đó!
Hàn Thật trông như không nhìn thấy, gắt gao nhìn gã kia, nghẹn hồi lâu mới thốt ra một câu, "Thẩm Nhị là thúc thúc của ngươi, ngươi...ngươi..."
-Hết chương 7-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro