Chương 11

Editor: Dương Hin

Nước trên tóc của Lục Thanh Du chảy dọc theo má, nhỏ xuống chiếc áo sơ mi của người đàn ông, để lại một vết ướt lớn. Vết nước trên kính gọng vàng che khuất ánh nhìn chiếm hữu và cố chấp trong mắt.

Cô gái vừa mới tắm xong, trên má vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt tròn sáng ngập tràn sự ngạc nhiên và vui mừng.

Lục Thanh Du muốn ôm cô nhưng tay anh dừng lại giữa không trung, anh chăm chú nhìn vào sự ngạc nhiên trong đôi mắt cô.

Cô ấy vui khi thấy mình đến sao?

Tay anh vẫn ở giữa không trung thì bị cô gái nắm chặt lấy, bàn tay lạnh giá của anh được bao quanh bởi sự mềm mại và ấm áp.

Vết nứt trong lòng Lục Thanh Du vô thanh vô thức khép lại, che lấp đi bóng tối sâu thẳm trong anh.

Cô gái không ngờ Lục Thanh Du lại đến, liền kéo anh vào trong: "Anh? Ngoài trời mưa to như vậy, sao anh lại đến đây?"

Tay cô chạm vào cánh tay Lục Thanh Du, cảm nhận được hơi lạnh từ cơ thể anh, dường như lạnh đến thấu xương.

Hạ Vãn vội vã lấy khăn cho anh rồi bật máy lạnh, "Nhanh lau đi không thì sẽ bị cảm."

Lục Thanh Du nhìn ánh mắt lo lắng của Hạ Vãn, nhận lấy khăn và im lặng lau tóc. Kính trên mũi anh bị cô gái lấy đi, anh nhắm mắt lại, giấu đi sự chiếm hữu cuồn cuộn trong ánh mắt.

Hạ Vãn dùng giấy lau kính rồi đưa lại cho anh sau đó ngồi sang một bên.

"Anh, sao anh không nói gì vậy?"

Lục Thanh Du trả lời: "Anh đi ngang qua, ghé vào xem em thôi."

"Vậy sao không dùng ô?"

Lục Thanh Du nhớ lại lúc mở cửa xe, tài xế đuổi theo đưa ô cho anh nhưng anh không kịp đợi.

Anh chỉ muốn gặp cô.

Hạ Vãn thấy Lục Thanh Du đang nhìn thẳng vào mắt mình, một lúc lâu sau, anh rũ mắt xuống nói: "Quên mang theo."

Một lúc sau, Hạ Vãn mới nhận ra mưa lớn như vậy con đường đá xanh không thể đi ô tô, từ cửa vào thị trấn, Lục Thanh Du đã dầm mưa mà đi đến đây.

Mưa lớn như vậy, đêm tối đến mức nào.

Nhưng anh chỉ muốn đến xem cô.

Một cảm giác đau đớn mơ hồ dâng lên trong lòng Hạ Vãn. Cô ôm lấy Lục Thanh Du, người anh ướt sũng: "Anh ơi, đừng sợ."

"Đừng sợ, em ở đây."

Âm thanh non nớt của cô gái lúc trước trong ký ức giờ đây đã trở nên mềm mại nhưng lòng tốt của cô ấy vẫn không đổi.

Cha mẹ anh vì phá sản mà nhảy lầu tự tử trong một đêm mưa, chết ngay trước mặt anh. Từ đó anh không thể ngủ được vào ban đêm, ánh sáng dù sáng chói trong mắt anh vẫn là một bóng tối nặng nề, tỏa ra mùi máu tanh.

Và âm thanh của cô gái là sự cứu rỗi duy nhất của anh.

Lục Thanh Du mệt mỏi nhắm mắt lại, mùi hương tươi mới của cô gái sau khi tắm khiến tâm trạng anh dần thả lỏng.

Đường phố đen tối lúc nãy trong đầu anh dần dần xa dần, bên tai anh là tiếng an ủi nhẹ nhàng của cô gái.

Vết nước dần dần in lên người cô, Lục Thanh Du mở mắt ra, giọng trầm khàn: "Đừng chạm vào anh."

Hạ Vãn sững sờ, sau đó nghe thấy giọng đàn ông: "Sẽ làm ướt quần áo của em."

Hạ Vãn nhìn xuống bộ đồ ướt của Lục Thanh Du không khỏi thở dài. Anh ấy không để ý đến bộ đồ ướt của mình, vậy mà chỉ một chút nước trên quần áo của cô lại khiến anh phải lo lắng.

"Vậy anh mau làm khô đồ đi, nếu không em không thể an ủi anh nữa."

Tiếng máy sấy tóc dừng lại trong phòng tắm, khi Lục Thanh Du ra ngoài, anh thấy Hạ Vãn đang nằm trên giường, đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn anh.

Môi anh khẽ mím lại, "Buồn ngủ rồi sao?"

"Hơi hơi ạ." Hạ Vãn dụi mắt ngồi dậy.

Mưa ngoài trời đã nhỏ lại, Lục Thanh Du nhìn ra cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Ở đây chơi vui không?"

Nói đến đây, Hạ Vãn trở nên tỉnh táo, ôm máy tính lại gần muốn cho anh xem những bức ảnh cô đã chụp, "Vui lắm, em còn chụp rất nhiều ảnh nữa."

Những bức ảnh lần lượt thể hiện vẻ đẹp và sự huyền bí của Lệ Giang. Lục Thanh Du đưa tay đè lại tay Hạ Vãn, trên màn hình máy tính dừng lại ở một tấm bức ảnh.

Ở trong phòng lâu như vậy, tay của anh giờ đã trở nên khô ráo, ấm áp. Một lúc sau, anh buông tay cô ra, cằm hơi nhếch lên, "Đây là ai?"

Hạ Vãn mới chú ý rằng bức ảnh trên máy tính là cô đã chụp cho Ư Mộ.

"Đây là một nhiếp ảnh gia tự do em gặp hôm nay, tên là Ư Mộ..." Hạ Vãn kể cho anh nghe về cách cô gặp anh ta, nói xong cô thấy Lục Thanh Du nhìn chằm chằm vào mình.

Dưới lớp kính mỏng, đôi mắt anh ngập tràn màu hổ phách, ánh sáng đỏ vàng.

Cứ như thể muốn nuốt chửng cô.

Cô gái cảm thấy lo lắng, vô thức di chuyển chuột, phát ra tiếng "lách cách".

Lục Thanh Du cảm nhận được sự căng thẳng của cô, đầu lưỡi lướt qua kẽ răng, thu lại vẻ mặt: "Vãn Vãn, rất nhiều người đến Lệ Giang đều muốn có một cuộc gặp gỡ lãng mạn tình cờ*, anh lo em sẽ bị lừa."

*Cuộc gặp gỡ lãng mạn tình cờ: thường mang ý nghĩa về một mối tình chớp nhoáng hoặc thoáng qua, thường xảy ra trong những chuyến du lịch hoặc tình huống đặc biệt. Cụm từ này có thể mang chút màu sắc lãng mạn, thoáng qua và đôi khi hàm ý không quá nghiêm túc.

Hạ Vãn mặt đỏ lên nhưng không khỏi thở phào, anh chỉ lo cho cô thôi, chắc cô vừa mới cảm thấy sai rồi.

"Anh... anh nghĩ nhiều rồi, chúng em chỉ muốn trao đổi một chút về kỹ thuật chụp ảnh thôi, em sẽ không..."

Mặc dù cô đã sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng những chuyện như vậy cô không bao giờ tiếp xúc, đặc biệt là nói chuyện với Lục Thanh Du về những điều này cô lại càng cảm thấy ngại, nói năng ấp úng.

Cuối cùng, cô gái đã đỏ mặt, âm thanh cuối cùng mềm mại nhẹ nhàng, giống như đang làm nũng vậy.

"Anh không phản đối em có bạn bè nhưng phải cẩn thận."

Lục Thanh Du mỉm cười vỗ đầu cô, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, Vãn Vãn chỉ có thể là của anh.

"Em biết rồi."

Khi tài xế đến, Lục Thanh Du rời đi, Hạ Vãn xoa mặt đỏ bừng rồi nhắn tin cho anh.

-- Thỏ hồng: Anh nhớ chú ý an toàn, chúc anh ngủ ngon.

Trong xe, Lục Thanh Du nhìn tin nhắn của cô gái, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, gửi lại một tin nhắn chúc ngủ ngon.

Ngày hôm sau, mưa ở Lệ Giang đã tạnh. Hạ Vãn chuẩn bị tìm Ư Mộ để từ biệt nhưng người ta nói rằng anh ta đã rời đi từ tối qua.

Ngày hôm sau, mưa ở Lệ Giang đã tạnh. Hạ Vãn định tìm Trần Mộ để nói lời tạm biệt, nhưng Vu Mộ lại nói với cô rằng Trần Mộ đã rời đi từ tối qua.

"Anh không ở lại Lệ Giang chơi thêm vài ngày sao? Hơn nữa, tối qua mưa lớn như vậy." Hạ Vãn có chút khó hiểu.

Ở đầu dây bên kia, một tiếng cười khổ truyền đến: "Không còn cách nào khác, đột nhiên có việc gấp nên tôi phải đi trước. Nếu cô có điều gì cần hỏi về nhiếp ảnh thì cứ liên hệ, tôi sẽ luôn sẵn lòng giúp."

Sau khi cúp máy, Ư Mộ nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, hạ giọng: "Có thể trả lại đồ cho tôi chưa?"

Đối phương lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, sau đó ra hiệu cho người bên cạnh trả lại đồ. Ư Mộ cầm lấy đồ và nhanh chóng kiểm tra thiết bị. Đợi đến khi người đàn ông kia rời đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm và nằm bệt xuống giường.

Khi Hạ Vãn quay lại T-F, cô mang những bức ảnh đã chụp đến cho tổng biên tập xem, sau đó bắt đầu chỉnh sửa ảnh theo yêu cầu. Lúc rảnh rỗi, cô thường nhắn tin WeChat cho Lục Thanh Du.

--Thỏ hồng: "Anh ơi, anh đã về chưa? Dạo này em bận lắm."
--Thỏ hồng: [Đáng yêu.jpg]
--Thỏ hồng: "À đúng rồi, em đã mua thuốc mỡ. Nghe nói rất tốt cho việc trị sẹo. Khi nào anh rảnh thì qua đây để em bôi cho anh."

Khi Hàn Chu đang thảo luận về triển lãm mùa đông của SN với Lục Thanh Du, anh vô tình thấy điện thoại của Lục Thanh Du sáng lên. Nhìn thoáng qua, anh ta lập tức kinh ngạc.

Anh chỉ vào Lục Thanh Du, ấp úng nói: "Anh... anh..."

Lục Thanh Du thản nhiên đáp: "Tôi làm sao?"

"Trời ơi, anh còn là Lục Thanh Du không đấy? Cái tên Thỏ hồng kia là sao?" Hàn Chu hét lên.

Lục Thanh Du cầm điện thoại lên, bắt đầu trả lời tin nhắn của Hạ Vãn mà không bận tâm đến Hàn Chu.

Hàn Chu như bị sụp đổ cả thế giới quan. Người đàn ông luôn u ám như Lục Thanh Du mà lại đặt một biệt danh thân mật như vậy cho ai đó?

Một lúc sau, khi đã lấy lại bình tĩnh, Hàn Chu hỏi: "Là Hạ Vãn phải không?"

Ngoài Hạ Vãn ra, anh thật sự không nghĩ ra ai có thể ảnh hưởng đến Lục Thanh Du.

Lục Thanh Du "ừ" một tiếng, lật úp điện thoại xuống bàn, không muốn để ai khác thấy tin nhắn của Hạ Vãn.

Hàn Chu suy nghĩ về tin nhắn vừa nhìn thấy, tò mò hỏi: "Anh bị thương ở đâu mà cần trị sẹo?"

Lục Thanh Du hờ hững liếc anh một cái. Ngay cả người bạn thân nhất như Hàn Chu cũng không để ý đến vết sẹo nhỏ nơi khóe mắt của anh.

Nhưng cô gái ấy lại nhận ra ngay từ lần đầu tiên.

"Không có gì." Lục Thanh Du gõ nhẹ lên bàn. "Tiếp tục đi."

Triển lãm mùa đông của SN được ấn định vào ngày 29/11. Lục Thanh Du nhìn chằm chằm vào ngày đó, hơi thất thần.

Hàn Chu thắc mắc: "Ngày này không ổn sao? Nếu lùi lại sau ngày 28/11, chúng ta có thể tận dụng sự chú ý từ Lễ Tạ Ơn. Không được thì đổi ngày khác cũng được."

Lục Thanh Du lắc đầu: "Để ngày này đi."

Ngày 28/11 là sinh nhật của anh. Nhưng... ai sẽ tổ chức sinh nhật cho anh đây?

Trong đầu anh chợt hiện lên đôi mắt trong veo của cô gái ấy. Liệu cô có làm vậy không?

Thời gian này Hạ Vãn thực sự rất bận. Sau khi studio Kính trở nên nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người đến đây để chụp ảnh. Lịch hẹn đã kín đến ba tháng sau.

Trần Viện nhìn danh sách đặt lịch mà than thở: "Hiện tại, khách đến studio tuy đông nhưng toàn là những người bình thường. Để hai người chụp ảnh như thế này thì thật sự quá phí."

Nhậm Đào cười: "Chụp cho ai mà chẳng là chụp, còn đòi hỏi tinh hoa gì chứ?"

Trần Viện đặt danh sách lên bàn: "Không được. Studio của chúng ta cần mở rộng các mối quan hệ. Chỉ với những việc nhỏ nhặt này thì bao giờ mới đạt được thành tựu lớn? Hơn nữa, làm thế cũng không xứng đáng với công sức của hai người."

Những khách hàng bình thường chỉ muốn ảnh đẹp là đủ nhưng nếu giá quá cao họ sẽ không muốn trả. Studio muốn tiến xa hơn thì phải nhận được nhiều hợp đồng từ người nổi tiếng để nâng cao danh tiếng.

"Vãn Vãn, khi chụp ảnh ở T-F nhớ kết thân với các tổng giám đốc, đó đều là mối quan hệ cá nhân của em..."

"Vãn Vãn? Em đang nghĩ gì thế?" Trần Viện đột ngột bị ánh mắt mơ màng của cô gái làm cắt ngang mạch hăng hái.

"Sao cơ?"

Trần Viện xua tay, bất lực: "Không có gì, chỉ là thấy dạo này mọi người mệt quá. Tôi định tuyển thêm trợ lý."

"Được đấy." Hạ Vãn gật đầu. Cô cũng cảm thấy anh Nhậm và chị Trần Viện quá vất vả. "Hôm nay em về trước nhé. Ngày mai em có việc nên không đến được."

"Ừ, mai không có khách đặt lịch."

Bây giờ đã vào đông. Khi Hạ Vãn bước ra khỏi studio, cô thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên ngoài. Cô chạy vội đến, mở cửa xe và ngồi vào trong.

"Anh!"

Lục Thanh Du nhìn chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của cô gái, tháo khăn quàng cổ của mình xuống và quàng lên cho cô.

"Sao anh đến mà không nói trước với em? Nếu biết em đã ra sớm rồi." Hạ Vãn cười rạng rỡ.

"Vừa ăn xong với đối tác, tiện đường ghé đón em."

Hạ Vãn với tay lấy hộp thuốc nhỏ đặt ở ghế sau, lấy ra tuýp thuốc mỡ: "Anh lại không bôi thuốc khi về đúng không?"

Lục Thanh Du tháo kính ra, phát ra một tiếng "ừ" trầm thấp, sau đó ngả lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt lại như thể mệt mỏi.

Hạ Vãn cầm thuốc mỡ, thấy vẻ mặt anh trông rất mệt liền thoa thuốc vào tay rồi nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo nơi khóe mắt của anh.

Lông mi của Lục Thanh Du khẽ run. Anh cảm nhận được hơi thở dịu dàng của cô gái đang ngày càng gần.

Đầu ngón tay mềm mại, hương thảo dược thoang thoảng.

Thực ra, anh không hề mệt chút nào.

Chỉ là anh đang dùng cách vụng về của mình, lợi dụng lòng tốt của cô, để từng bước dẫn dụ cô...

Cho đến khi có được cô.

Lời tác giả: Thực ra, anh trai đã phải chịu rất nhiều đau khổ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro