C21
Kính rượu một vòng, những người này đều chịu phục, chỗ khác không thấy được, nhưng tửu lượng là khiến người bội phục, tiểu tử hán tử sao, bọn họ đều là dân chúng, không thịnh hành luận võ như người giang hồ, chỉ có thể so kè tửu lượng.
Ngồi bên cạnh thôn trưởng, Mạc Thiên Hàm lúc này mới ăn chút đồ đè đè rượu, may mắn Thu Nghiên đút cho hắn ăn trước, rượu gạo không có mùi cũng không bao nhiêu độ cồn, nhưng sau đó uống đều là rượu hắn mang đến, tuy rằng độ cồn khá thấp nhưng uống nhiều, hiện tại trên người hắn toàn mùi rượu. truyện kiếm hiệp hay
Mạc Thiên Hàm hiện tại là thời kỳ trẻ tuổi, thể chất vô cùng tốt, đi nhà vệ sinh hai lần liền mạnh khỏe như trước, nhưng hắn không dám khoe ra, sợ bị người kéo ra chuốc rượu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh thôn trưởng nói chuyện phiếm ăn cơm, uống rượu nhiều không tốt, vẫn là nhanh chóng ăn cơm lấp đầy bụng mới là việc chủ yếu a.
Nghe đám người thôn trưởng kể chuyện thú vị trong thôn, nghe bọn họ nói chuyện nhà, nói việc làm ruộng nuôi tằm, nói thu thuế, thu hoạch vụ thu.. đang nghe mê mẩn, Thu Nghiên ra tới, kéo Mạc Thiên Hàm vào bên trong, thì ra các "khuê mật" của Thu Nghiên muốn gặp ca phu! Mạc Thiên Hàm liền mồ hôi lạnh tuôn ra, bất luận lúc nào, "khuê mật" của lão bà đại nhân đều không thể đắc tội!
"Xin chào các tẩu ca." Viện trong có hai bàn, một bàn là ca tử do Cổ sao sao tiếp đãi, một bàn đều là ca nhi chưa lập gia đình, phân biệt rõ ràng, vừa nhìn liền biết.
Mạc Thiên Hàm đi vào liền chào hỏi Cổ sao sao đầu tiên, sói đuôi to giả dạng đặc biệt thân sĩ, đặc biệt có lễ, đặc biệt trí thức! Dù sao đều nhận được ánh mắt thưởng thức của mọi người.
Sau đó liền chào hỏi các ca tử đã kết hôn, nhưng không chào các ca nhi chưa lập gia đình, tuy bọn họ đều là nam nhân, nhưng thế giới này rốt cục khác với thế giới cũ, nam nam có khác a.
Những tẩu ca này thực ôn hòa, cũng dặn dò không khác mấy với các ông lão, Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên chung tay kính một ly rượu gạo, ly này là loại ly rất nhỏ, chỉ có một hớp, ở đây đều là ca tử, kông uống được rượu mạnh như bên ngoài, Mạc Thiên Hàm có chú ý đến, những tẩu ca này cơ hồ đều khoác áo choàng, có thể thấy được đều là gia đình phu phu có cảm tình rất tốt.
Những ca nhi bên kia, Mạc Thiên Hàm không dám nói nhiều, chỉ có Thu Nghiên nói vài câu, trong đó một ca nhi mặc quần áo màu đỏ nhạt đại biểu các ca nhi nói mấy câu: "Ca phu, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chúng ta đều là bạn tốt của Nghiên ca nhi, y gả chỗ tốt sống tốt, chúng ta cũng yên tâm rồi, sau này mong ca phu nhiều thương tiếc y, chúng ta kính ca phu một ly, nguyện ca phu cùng Nghiên ca nhi, sóng vai đến đầu bạc."
"Chúng ta cũng kính ca phu một ly, nguyện ca phu cùng Nghiên ca nhi, sóng vai đến đầu bạc." Người ngồi bàn này đều nâng ly kính rượu, không có ai không cạn.
Một bàn ca nhi đều đứng dậy kính một ly, Mạc Thiên Hàm cũng vội vàng uống trả, đây đều là "cô em vợ" ẩn hình a, không thể đắc tội, cho nên hắn uống vô cùng thoải mái, cười rộng rãi a!
Một bữa cơm, ăn gần một canh giờ, uống gục hai ba mươi người, việc giải quyết hậu quả liền giao cho những người không uống gục, Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên – hai phu phu tân hôn ở lại từ đường ngủ cùng Cổ sao sao một đêm, hôm sau mới lái xe ngựa đi về, Thu Nghiên luyến tiếc Cổ sao sao, vẫn luôn ngồi trong xe ngoái đầu nhìn về phía sau, Mạc Thiên Hàm nhìn đều thấy mệt thay: "Đến năm mới, lại trở về xem sao sao."
"Dạ!" Thu Nghiên gật gật đầu.
Sau khi hồi môn liền là lập đông, bắt đầu từ ngày này, liền chính thức tiến vào mùa đông, lập đông có câu: Đông ăn sủi cảo hạ ăn mì, cho nên ngày này phải làm sủi cảo ăn.
Mạc Thiên Hàm không đi ra ngoài săn thú, ở nhà giúp Thu Nghiên băm nhân làm sủi cảo, sủi cảo nơi này khác với sủi cảo mà Mạc Thiên Hàm quen thuộc, là một khối hình vuông có bốn sừng, bốn sừng đại biểu bốn phương, cũng đại biểu bốn mùa, mùa đông là mùa cuối cùng, cho nên lập đông phải ăn sủi cảo.
Đừng nhìn tài nấu ăn của Thu Nghiên bình thường nhưng gói sủi cảo lại cực xuất sắc, gói ra cái nào cũng tinh xảo xinh đẹp, bưng lên bàn Mạc Thiên Hàm nhìn đều không muốn ăn, chỉ muốn cứ vậy mà nhìn!
"Ăn ngon!" Mạc Thiên Hàm ăn sủi cảo do phu lang gói, một ngụm có thể ăn hai cái, nhân thịt là hắn băm, biết Thu Nghiên không ăn được mỡ lợn nên chỉ chọn thịt ngon nhất, trộn thêm chút cải trắng, vừa không dầu mỡ lại dinh dưỡng.
"Tướng công ăn chậm một chút, không đủ bên ngoài còn có đông lại." Thu Nghiên bị dáng ăn của Mạc Thiên Hàm chọc cười, thấy khóe miện của hắn dính nước sốt liền cầm khăn tới nhẹ nhàng lau đi.
"Ngươi cũng ăn, thật ngon!" Mạc Thiên Hàm thúc giục Thu Nghiên ăn, sủi cảo lạnh đi không còn ngon nữa.
"Dạ." Thu Nghiên ngồi xuống ăn, Mạc Thiên Hàm nhanh tay gắp cho y ba bốn sủi cảo.
Ăn sủi cảo lập đông, trong lòng Thu Nghiên liền không nhịn được mà nhớ tới trước kia, sủi cảo lập đông là do y nhào bột băm nhân gói lại, một nhà năm người, chỉ có một mình y bận việc, lúc ăn, thúc thúc không cho y gắp, y cũng không dám duỗi đũa, cho nên vào ngày như lập đông, y đều là ăn không đủ no, hiện tại nhân thịt là do tướng công băm, nhào bột cũng là tướng công làm, chỉ lúc gói là mình làm, bởi vì tướng công gói thật xấu!
Nghĩ đến đây liền bật cười.
Mạc Thiên Hàm thấy Thu Nghiên đột nhiên cười liền mất tự nhiên mà đỏ mặt: "Ai nha, không phải là gói xấu chút sao, phu lang cũng đừng chê cười tướng công nữa!"
"Không có, Nghiên nhi không cười tướng công, thật sự!" Thu Nghiên nói nghiêm túc, nhưng ý cười vẫn còn vương trong mắt.
"Mau ăn, mau ăn!" Kỳ thật là do Mạc Thiên Hàm cố ý gói xấu, nhưng cũng là vì đây là lần đầu tiên hắn gói sủi cảo của nơi này, không dám lộ ra nhiều sự khác lạ, hơn nữa hắn thấy cảm xúc của Thu Nghiên hơi chùng xuống, biết y lại nhớ chuyện trước kia, nhớ đến gia đình cực phẩm kia của Thu Thủy, liền biết tình huống của Thu Nghiên là thế nào, vì làm Thu Nghiên mỉm cười, Mạc Thiên Hàm mới gây ra chút chuyện xấu, chọc cho phu lang cười vui.
Mùa đông trời tối sớm, cũng không có việc để làm, dọn dẹp xong hai người liền đi ngủ.
Buổi tối Mạc Thiên Hàm vốn ngủ không sâu, Thu Nghiên không biết thói quen ngủ của Mạc Thiên Hàm, chính mình lén ngồi dậy, dùng tay xoa xoa cái chân què đang co rút đau đớn, y không hé răng cứ vậy mà chịu đựng, mấy năm nay đều làm vậy đều thành thói quen.
Đang cắn răng xoa chân, một bàn tay to liền trùm lên, đè bàn tay đang xoa chân, nhỏ giọng hỏi: "Nghiên nhi làm sao vậy?"
Tướng công tỉnh!
Thu Nghiên giật mình, cuống quýt rút tay lại, cúi đầu lắc đầu.
"Sao lại không ngủ được?" Mạc Thiên Hàm không tin Thu Nghiên vô duyên vô cớ mất ngủ rồi xoa chân chơi.
"Làm ồn đến tướng công sao?" Thu Nghiên lo lắng mình xoa chân sẽ gây ồn cho Mạc Thiên Hàm, mà không phải nói ra mình không khỏe.
Mạc Thiên Hàm nhìn đỉnh đầu Thu Nghiên mà hơi không biết nói gì, hắn có đáng sợ vậy sao? Không thoải mái cũng không dám lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro