C22
"Nằm xuống!"
Thu Nghiên lập tức nghe lời nằm xuống, cho dù chân đau cũng không dám dùng tay xoa.
Mạc Thiên Hàm đắp chăn cho y, chính mình vươn tay sờ chân Thu Nghiên, Thu Nghiên hoảng sợ: "Tướng công!", trong thanh âm đều mang theo giọng run khiến người thương tiếc, muốn rụt chân lại, nhưng đã bị tướng công nắm lấy, không rụt lại được.
"Ngủ đi, tướng công xoa xoa liền không đau." Tay đụng tới cái chân nhỏ liền cảm giác một mảnh lạnh lẽo, Mạc Thiên Hàm cảm thấy hẳn là phải bồi bổ thân thể cho Thu Nghiên, nhưng cũng không thể loạn bổ, với thể chất của Thu Nghiên, khẳng định hư nhược không chịu được quá bổ, phải từ từ mới được.
"Tướng công, Nghiên nhi không đau, thật sự, ngủ đi!" Đôi mắt Thu Nghiên trở nên đo đỏ như mắt thỏ, chân của y, trước giờ chưa từng có ai xoa cho y, chỉ có chính mình tự xoa mà thôi.
"Tướng công không cần đi săn thú, tối không ngủ đủ thì ban này ngủ bù, ngươi ngủ đi, tướng công xoa chân nóng lên sẽ dễ ngủ, ngoan a!" Ngoài miệng an ủi, tay cũng không ngừng, dù không nhìn cũng biết, tiểu phu lang nhà hắn lại muốn rớt nước mắt, nhưng Mạc Thiên Hàm cũng không ngăn cản, biết Thu Nghiên là cảm động, liền không rỏ, nhóc này sao có thể đơn thuần như vậy? Đối tốt với y một chút, y liền cảm động vô cùng, sau này phải đối tốt với y, làm y thói quen được hắn đối tốt mới được, không thể để phu lang hở tí là khóc nhè.
Thu Nghiên đúng là khóc, nhưng không phải khóc hu hu ra tiếng, mà chỉ là rớt mấy giọt nước mắt, chân ấm áp, y lại không quen thức đêm, thân thể vừa mệt liền rơi vào ngủ say, liền không biết sau khi y ngủ, Mạc Thiên Hàm cũng không ngừng xoa nắn, không chỉ cái chân què mà cái chân khỏe mạnh còn lại cũng được Mạc Thiên Hàm xoa nóng lên mới buông xuống.
Ngoài phòng là gió tuyết lạnh lẽo, trong phòng là an tĩnh ấm áp, Mạc Thiên Hàm đang cùng Thu Nghiên luyện tập viết chữ, hai người bọ họ kẻ tám lạng người nửa cân, Mạc Thiên Hàm tuy biết chữ, nhưng viết không tốt, Thu Nghiên còn không biết nhiều chữ bằng Mạc Thiên Hàm, liền càng đừng nói biết viết, vì thế Mạc Thiên Hàm tìm được cách giải trí tốt nhất trong mùa đông, học tập cùng luyện chữ.
Mùa đông này Mạc Thiên Hàm đều không ra ngoài săn thú, chỉ ở nhà cùng phu lang, lúc này con mồi đều ngủ đông, hắn lên núi cũng không săn được thứ gì tốt, hơn nữa hắn cũng muón cùng phu lang bồi dưỡng cảm tình, tuy rằng hiện tại chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhưng dính dính chút tiện nghi vẫn là có thể.
Thu Nghiên liền khá bận rộn, y bị Mạc Thiên Hàm cấm hết các lao động tay chân, mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt nuôi khiến y rất băn khoan, vì vậy liền chủ động tìm việc làm, ví dụ như làm áo bông quần bông cho Mạc Thiên Hàm, làm áo trong làm giày, thêu hoa gì đó, lượng công việc không lớn, không hề tốn nhiều sức.
Lúc đầu khi Mạc Thiên Hàm cầm giấy bút cùng sách tìm Thu Nghiên học tập, Thu Nghiên còn bị dọa giật mình, nhìn đồ vật trước mắt liền ngây ngốc hỏi Mạc Thiên Hàm: "Tướng công, Nghiên nhi cũng phải học?"
"Đương nhiên!" Mạc Thiên Hàm đúng lý hợp tình trả lời: "Phu lang của ta ưu tú như vậy, sao có thể không biết chữ."
Vì thế Thu Nghiên bị Mạc Thiên Hàm lừa dối mỗi ngày cùng hắn luyện tập một canh giờ viết chữ, mà Mạc Thiên Hàm vốn đã lén luyện tập trước, sau đó giả vờ sói đuôi to, một tay ôm eo Thu Nghiên, một tay cầm tay Thu Nghiên, dạy Thu Nghiên viết từng nét một, thuận tiện ăn chút đậu hủ..
Lúc đầu Thu Nghiên đương nhiên là ngượng đến mức không cầm bút được, nhưng Mặc Thiên Hàm mới mặc kệ: "Nếu phu lang viết không tốt, sẽ bị phạt nha!"
Thu Nghiên ngốc manh manh hỏi: "Phạt cái gì?"
"Phạt cái này!" Nói liền đối với gương mặt non mềm trước mắt "bẹp" một cái mà gặm: "Viết không đẹp, hôn một cái, viết không đúng, hôn hai cái."
"..."
Mặt lại đỏ, gần đây tướng công luôn như vậy, động tay động chân, Thu Nghiên vừa căng thẳng lại có chút chờ mong, y biết tướng công rất tốt với y, nhưng ngoại trừ những động tác nhỏ này tướng công lại tuân thủ lễ nghi, không vượt ranh giới một bước.
Nếu không phải y biết tướng công không ngoại tình, thân thể cũng rất tốt, y đều phải hoài nghi có phải tướng công không thích mình hay không.
Nghĩ nghĩ, lại hơi ngây người.
"Nghiên nhi có tâm sự?"
"Dạ."
"Nói cho tướng công nghe được không?"
Nghĩ nghĩ, Thu Nghiên vẫn hỏi ra miệng, dù sao là tướng công nhà mình, cũng không có gì phải kiêng kị: "Tướng công, ngươi có phải là không thích Nghiên nhi hay không?"
"Ai nói? Tướng công thích Nghiên nhi nhất!"
Mặt lại bắt đầu phát sốt, lại suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: "Vậy sao lại không viên phòng với Nghiên nhi?" Nói hai chữ viên phòng, âm thanh quả thực nhỏ như muỗi, may là Mạc Thiên Hàm đang ôm y luyện chữ nên cũng nghe rõ.
"Nghiên nhi còn nhỏ, lại gầy yếu như vậy, không thể qua loa viên phòng, sẽ hại Nghiên nhi bị bệnh, tướng công muốn nuôi Nghiên nhi béo chút, sau đó tướng công sẽ viên phòng với Nghiên nhi!" Trong lòng chỉ muốn đâm đầu vào tường, nhóc con này hỏi thế này quả thực là đang câu dẫn hắn! Hắn đều nhịn khổ sở như vậy, y còn ngốc manh hỏi loại vấn đề này!
Thu Nghiên nghe được lý do Mạc Thiên Hàm đưa ra, liền nghĩ nghĩ, có thể là do mình ngay sau tân hôn liền bị bệnh nên dọa đến tướng công, hắn mới luôn nhấn mạnh vấn đề khỏe mạnh của mình, về sau nhất định nỗ lực ăn cơm, tranh thủ sớm ngày béo lên, sau đó cùng tướng công..
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, mau, viết chữ này mấy lần, không đúng, liền phải chịu phạt!"
Dùng tay nhéo nhẹ gương mặt Thu Nghiên, nhìn y bày ra khuôn mặt đỏ hồng nghiêm túc luyện chữ, thật dễ thương!
Vì thế trong thời tiết rét đậm, hai người làm ổ trong ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong rừng trúc, ngọt ngào trải qua thế giới hai người, nhưng bên ngoài lại xảy ra rất nhiều chuyện liên quan đến hai phu phu, đương nhiên, sau này họ mới biết được.
Mạc Thiên Hàm có kế hoạch cùng Thu Nghiên đọc sách biết chữ, mỗi ngày đều có quy định viết mấy chữ, sau đó là chút việc vặt trong nhà, mùa đông trời lạnh lộ trơn, chỗ ở của bọn họ hẻo lánh lại ẩn nấp, ngoại trừ lão thôn trưởng cùng hai phu phu nhà Lý đại phu từng đến chủ trì hôn lễ, thật đúng là không ai có thể tìm được nhà bọn họ.
Lão thôn trưởng là bởi vì muốn xác định vị trí nhà bọn họ, đã tới hai lần, từ xa liền thấy được ngoại hình nhà bọn họ tướng đối khác loại, vì phòng ngừa có dã thú tập kích, trước khi mùa đông đến, Mạc Thiên Hàm đã gia cố tường vây thêm chắc chắn, đầu tường cắm hai dãy gai trúc với đầu nhọn chĩa ra ngoài, nhìn qua giống như dùng cây trúc lung tung cắm vào, lại còn dùng rất nhiền bụi gai chất đống dưới chân tường, dù sao trong mắt Mạc Thiên Hàm, loại bố trí này, ít nhất dã thú cùng người là không thể yên lặng không chút tiếng động lẻn vào nhà bọn họ.
Thời gian trôi qua thật mau, còn nửa tháng nữa là trừ tịch, cũng chính là năm mới ở đây. Truyện Linh Dị
Trong nhà không thiếu gì, nhưng Mạc Thiên Hàm vẫn muốn dẫn Thu Nghiên đi huyện thành, tuy rằng đồ dùng hàng ngày không thiếu, nhưng hàng Tết vẫn phải mua một ít, còn có chính là Mạc Thiên Hàm phát hiện chút vấn đề trên người Thu Nghiên, hắn muốn để cho Lý đại phu khám một lần.
Lần ra ngoài này Mạc Thiên Hàm càng kĩ lưỡng, đầu tiên xe ngựa lại có sửa đổi, thùng xe thu nhỏ một nửa, mặt sau biến thành một cái rương, đồ mua xong liền bỏ vào đấy, đỡ cho phu lang của hắn phải chen chung với hàng hóa; bốn vách xe đều dùng da thú còn thừa trong nhà dán lên, dùng đinh trúc cố định lại, vừa giữ ấm vừa không lọt gió; trong xe đầu tiên trải một tầng cỏ khô, bên trên là một tầng chăn bông, trên cùng là một cái đệm may từ da thỏ, mềm mụp; màn xe cũng đổi thành mành nhồi bông, còn bỏ thêm một cái cửa nhỏ do nan trúc đan thành; hai bên thùng xe cũng bỏ thêm hai khe lõm, bên trong thả lò sưởi hình trụ giúp giữ nhiệt độ trong xe.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro