C46
"Hừ! Không đi thì không đi! Nhìn mặt y cũng thấy phiền!" Thu Thủy bĩu môi, y cũng biết lời con lớn nói có đạo lý.
Tên thợ săn họ Mạc kia nghe nói cũng không phải người đơn giản, nếu thật sự đụng độ thì dân thường như bọn họ thực sự không thể so với Mạc Thiên Hàm được, dù sao săn tịch đều được phép trang bị đao săn gậy săn, bọn họ lại chỉ có cuốc với dao chặt thịt.
Mấu chốt nhất chính là từ ngày về lại mặt Thu Thủy liền biết Mạc Thiên Hàm đối một nhà bọn họ không hề có chút khách khí nào, nếu là có chút để tâm hẳn sẽ không trở mặt trước nhiều người như vậy, khiến bọn họ xấu hổ vô cùng nhưng lại không thể phản bác.
Mà Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt ngày hôm nay có thể chạy đến thôn Hạo Sơn cũng bởi thời gian này đang là lúc làm cỏ cho vụ chiêm, những nhà dư sức lao động, làm ruộng của nhà mình xong sẽ nhận làm thuê cho những nhà khác, vừa là hàng xóm láng giềng hỗ trợ lẫn nhau lại vừa có thể kiếm thêm một chút tiền cho gia đình.
Vài người còn thuê cả xe ngựa đến những vùng khác làm công, hai người bọn họ chạy tới xin đi nhờ, bấy giờ mới có thể đến được thôn Hạo Sơn, không ngờ một lần ghé qua này liền kiếm được lợi ích không hề nhỏ.
Quả nhiên, vài ngày sau lúc Mạc Thiên Hàm lên núi săn bắn, hai người lại ghé đến thăm nhà Thu Nghiên lần nữa, Thu Nghiên lúc đầu rất giật mình, thế nhưng hai người trước mặt lại cười hì hì kêu đến chơi với y, làm y cũng vô pháp đuổi bọn họ khỏi nhà. Vẫn cách phân công như lần đầu, hai anh em một người cuốn lấy Thu Nghiên, một người nhân cơ hội lấy đồ trong nhà, những thứ quý giá nhưng nhỏ nhắn đều bị lấy đi, Vu Nguyệt Nguyệt đều đem nhét trong tay áo và dây lưng, nhìn thoáng qua hẳn không phát hiện được.
Thu Nghiên cảm thấy dạo gần đây hai người đệ đệ ghé nhà mình chơi quá mức thường xuyên, cách ba năm ngày lại tới một lần, vốn y còn sợ thúc thúc cũng sẽ theo tới nhưng kì lạ là một cái bóng cũng không thấy, ngay cả thúc phụ cũng không đến, rồi lại thấy lo lắng hai đệ đệ còn nhỏ chạy đi xa như vậy gặp nguy hiểm sẽ không tốt.
Vì vậy Thu Nghiên nói lo lắng của y cho hai đệ đệ nghe, Vu Nguyệt Nguyệt vừa nghe đã phát hỏa, thế nào mới tới vài lần đã thấy bọn họ phiền? Thực sự là cho y mặt mũi còn không biết cúi đầu cảm ơn!
"Ca ca lo lắng cũng đúng, dạo gần đây bọn ta đều là ngồi nhờ xe của đám người đi cuốc thuê ngao du, thường đi qua đây nên nghĩ chạy vào xem ca ca, cũng không ngại đường xa a." Vu Nguyên Nguyên kìm lại Vu Nguyệt Nguyệt đang muốn nhảy dựng lên, uyển chuyển nói một câu với Thu Nghiên.
"Vậy thì tốt, đi đường thì đi chỗ đông người một chút, hai người các ngươi cũng không còn nhỏ, hai năm nữa là đến tuổi lập gia đình rồi, điềm tĩnh một chút mới tốt." Thu Nghiên có chút vui mừng, nói sao cũng là y tận mắt thấy hai đứa con nhà thúc phụ từ nhỏ đến lớn, cuối cùng vẫn là hy vọng có thể thấy được bọn họ hạnh phúc.
Thu Nghiên thiện lương a, y chẳng bao giờ nghĩ tới, cũng bởi mấy câu nói ngày hôm nay của y làm Vu Nguyệt Nguyệt cho là y thấy bọn họ phiền, hơn nữa đây cũng có thể là lần cuối bọn họ đi nhờ đến thôn Hạo Sơn, người ở nơi này tuy hơi thiếu nhưng cũng chỉ là cuốc vài cây cỏ, ngày mai hoặc ngày kia hẳn cũng xong, sẽ không còn xe đến nữa. Vì vậy Vu Nguyệt Nguyệt hoặc không làm hoặc làm lớn hẳn, lấy tất cả trâm trong hộp trang sức lớn nhất của Thu Nghiên, ngoại trừ hai cây mộc trâm còn lại tất cả đều lấy, trong đó có cả một đôi trâm khảm vàng cùng hai vòng bạc Mạc Thiên Hàm cố ý mua lúc thành thân cùng Thu Nghiên.
Trong phòng thêu của Thu Nghiên có một mảnh gấm lớn, đây là y cố ý vì Mạc Thiên Hàm mà thêu, chuẩn bị may thành y phục cho Mạc Thiên Hàm, hắn trước giờ đều không có một bộ đồ tử tế nào để đi gặp người, không phải quần áo vải thô thì là trang phục thợ săn, không có cái nào đẹp hết, Thu Nghiên mất hơn một tháng mới thêu xong mảnh gấm đẹp như vậy.
Lúc dùng cơm hai người cũng là ăn hết sức có thể, ăn xong liền cáo từ đi về, Thu Nghiên cũng không để tâm nhiều, thu dọn bàn ăn xong thì đi làm một ít việc vặt, rồi đi cho thỏ ăn, lại xem sắc trời, hẳn là tướng công sắp về rồi, y phải ra cửa chờ tướng công a.
Tuy rằng trong nhà có rất nhiều đồ trang sức vàng bạc các loại nhưng Thu Nghiên mộc mạc đã quen, ngoại trừ chiếc nhẫn vàng đêm viên phòng Mạc Thiên Hàm đeo cho, y vẫn luôn giữ trên người, còn bình thường một cây trâm bạc y cũng có thể đeo thật lâu không cần đổi, ngoại trừ dự định may một bộ y phục thật đẹp cho Mạc Thiên Hàm thì y cũng không còn gì muốn làm nữa.
Lại qua vài ngày, Mạc Thiên Hàm định vào thành bán chỗ da tích cóp mấy ngày nay đi, Thu Nghiên liền bảo y muốn mua một bó tơ thật tốt.
"Trong nhà vẫn còn tơ mà đúng không?" Mạc Thiên Hàm rất hiếu kì, hắn nhớ năm ngoái chỉ mua mấy cuộn tơ liền thấy Thu Nghiên thêu được thật nhiều thứ đẹp đẽ, năm nay tơ mua về còn nhiều hơn mà không hiểu sao chỉ thấy y thêu, hắn còn chưa thấy sản phẩm nào.
"Ta muốn làm cho tướng công một bộ y phục, đã thêu được một khối lớn rồi nha!"
"Thật sao?" Mạc Thiên Hàm vui vẻ hỏi lại: "Ở đâu? Ta xem a." Hắn biết tài thêu thùa của Thu Nghiên rất tốt, thầm nghĩ mặc vào y phục tự tay Thu Nghiên thêu hẳn là rất đẹp trai a!
"Được rồi, chờ làm xong mới cho tướng công xem!" Thu Nghiên cười cười không cho Mạc Thiên Hàm xem trước, thúc giục hắn đi chuẩn bị xe ngựa.
Kỳ thực là lần trước lúc Tiểu Hoàng đệ đệ đến đây, y nhìn ra được bọn họ đều là người có thân phận, mà tướng công của y coi như là thợ săn nhưng nhìn sao cũng thấy không giống một thợ săn bình thường, y biết tướng công hẳn là có chuyện không nói với y nhưng y không ngại, chỉ cần hai người yên ổn sống cùng nhau là được rồi.
Người ta ăn mặc tuy không chói mắt nhưng trang phục mỗi người đều là quý khí tinh xảo, một tấm áo khoác bình thường cũng được thêu hoa văn chìm, mà tướng công y chỉ đơn giản một thân trang phục thợ săn, tuy được may rất chắc chắn nhưng tuyệt không thể nói là đẹp, càng đừng nhắc đến thanh cao gì đó.
Y mặc dù không hiểu nhiều, nhưng cũng thầm đau lòng thay tướng công, đều là người từng tòng quân xuất ngũ, người ta thì đường làm quan rộng mở, tướng công của y thì lại ở trong rừng sống qua ngày.
Vì vậy y một mực cố gắng, y muốn làm cho tướng công nhà mình một bộ y phục đẹp nhất, để ít nhất nếu sau này có người đến thăm tướng công nữa thì hắn cũng có một bộ y phục tử tế giữ thể diện a.
Nghĩ vậy y lại đi vào phòng thêu, gần đây không hiểu là y thêu nhanh hơn hay dùng tơ phí phạm mà tơ mua về hao thực nhanh.
Bên trong đều là đồ vật của y, y tự nhiên rõ chỗ tấm gấm đã thêu xong cất ở đâu, xốc lên tấm vải để giấu, bên trong rỗng tuếch.
Hả?
Tìm khắp trong phòng cũng không thấy tấm vải y thêu kia đâu.
Mạc Thiên Hàm đang đi lên tầng chợt nghe thấy trong phòng thêu vang lên tiếng động ầm ĩ, vừa vào nhìn liền thiếu chút cười ra tiếng, nguyên lai Thu Nghiên trong lúc vội vã không chú ý đến lực tay, đem cả giá thêu cùng hàng loạt cuộn tơ treo thành hàng bên trên đổ xuống, vài tấm vải nhỏ đã thêu xong cũng bị đổ, đem Thu Nghiên chôn ở giữa.
"Phu lang của ta a, ngươi đây là muốn đem mình thêu thành hoa a?" Vội vàng nhặt tiểu nhân nhi từ giữa đống hỗn loạn ra, trên dưới kiểm tra một lần, tốt, không bị thương.
"Không phải a, tướng công, ta, ta tìm không thấy mảnh gấm ta thêu đâu hết!" Y gấp gáp nói với tướng công một câu rồi lập tức tiếp tục tìm kiếm.
Gian phòng không lớn, không có nhiều chỗ cất đồ, hơn nữa đồ vật trong này đều là tự tay y bài trí, bình thường tướng công không vào, đây là lầu hai, không có khả năng có chuột, mà cho dù là chuột vậy cũng không thể đem mảnh gấm lớn như vậy gặm đến một mẩu cũng không còn?
"Đừng nóng vội!" Thấy Thu Nghiên đã đỏ cả vành mắt, Mạc Thiên Hàm liền vội vàng an ủi: "Có thể là ngươi cất ở chỗ khác mà quên mất, ta tìm cùng ngươi, nha."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro