Chương 53: Bùi meo meo, xông lên (3)

Bùi ảnh đế Ferrari đuổi theo người kia ra ngoài thoáng cái không thấy đâu nữa, bởi vì hắn quá nhanh, những người khác không phản ứng kịp.

Tiếp theo Tống Trí Hân cũng nhảy cẫng lên vội vàng đuổi theo Bùi Lăng. Sau đó là cảnh sát Miêu Húc. Cuối cùng mới là Hàn Dung và Đỗ Nhược Ngu, nhân viên hoàn hồn lại cũng chạy theo.

Nhưng tất cả mọi người đều không đuổi kịp Bùi Lăng, đều chạy ở phía sau, tình cảnh đó y như đuổi vịt vậy...

Đỗ Nhược Ngu chỉ là một nhân viên văn phòng tứ chi không luyện tập nhiều, cậu chạy còn chậm hơn cả cô gái Hàn Dung, nhất thời có cảm giác bị đả kích.

Nhưng nghĩ kĩ thì sao cậu có thể chạy thắng chó sói chứ, lúc này cậu mới cảm thấy tốt hơn đôi chút.

Người kia cách họ rất xa, nhưng Bùi Lăng chạy quá nhanh, dường như chỉ mất mấy giây đã vọt được đến trước mặt người kia, thậm chí nửa dường hắn còn nhảy vọt qua chướng ngại vật trong phim trường.

Hai người trước mặt lập tức biến mất, không biết đã chạy đi đâu.

Khu nghỉ dưỡng bên cạnh đoàn phim tạm thời xây dựng, khá lộn xộn, mọi người chia nhau ra tìm Bùi Lăng và người kia.

Đỗ Nhược Ngu nhất định đi theo Hàn Dung, Tống Trí Hân đương nhiên cũng mất dấu, lui về đi cùng bọn họ.

Hàn Dung kiên trì đi theo mùi của Bùi Lăng. Ba người bọn họ đi đầu tìm được Bùi Lăng ở một gian phòng nghỉ.

Nhưng Đỗ Nhược ngu không bao giờ có thể ngờ tới chính là cậu sẽ được thấy một màn trước mắt như thế này.

Trong phòng nhỏ hẹp, Bùi Lăng dồn một con vật vào góc tường.

Con vật kia nhìn như chó cỡ trung, nhưng chân trước dài chân sau ngắn, đầu lại rất nhỏ, khoác trên người bộ lông vàng, trên lưng lấm tấm đen, nó há miệng răng như đang cười gian, khiến cho người khác thấy không thoải mái.

Đỗ Nhược Ngu theo bản năng hỏi Hàn Dung: "Đó là gì vậy?"

Hàn Dung nói: "Báo săn."

Trong trường hợp này, Đỗ Nhược Ngu suýt thì bật cười, cậu nói: "Tôi không hỏi Bùi Lăng, tôi hỏi con đối diện anh ấy kia."

Bùi Lăng cũng biến thân, như Đỗ Nhược Ngu đã đoán từ trước, hắn biến thành một con báo săn.

Báo săn mồi màu vàng thân thể cong thon dài, toàn bộ phần lưng mở ra, đường cong kéo căng lại uyển chuyển, cái đuôi đong đưa theo hơi thở của hắn. Hắn dùng móng trước ép động vật kia vào góc trường, bày ra tư thế săn mồi.

Hàn Dung đóng cửa lại trước, khoá mọi người và hai động vật kia trong phòng, sau đó mới trả lời vấn đề của Đỗ Nhược Ngu: "Đó là linh cẩu."

Đỗ Nhược Ngu ngạc nhiên, là bầy đàn linh cẩu thường xuyên đóng vai phản diện trong thế giới động vật đó sao?

Vẫn là lần đầu tiên Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy động vật này.

Linh cẩu dáng dấp cũng rất gian trá, thủ đoạn săn thú lại âm hiểm, còn thường xuyên cướp đoạt thức ăn của những động vật khác, rất nhiều động vật ghét bọn họ.

Tống Trí Hân đứng ở bên thấy cảnh tượng này, không giận mà lại bật cười, nói: "Tao đang tự hỏi đứa nào gan lớn như vậy, dám đến chỗ ông đây gây chuyện, ra là đám chúng mày."

Linh cẩu nghe được lời của hắn, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Trí Hân, kết quả hắn run rẩy, còn sợ hơn cả bị báo săn uy hiếp.

Tống Trí Hân đi tới làm tư thế muốn đánh chó, linh cẩu hung ác lộ răng, báo săn trước mặt gã giơ móng vuốt ra, móng vuốt của báo săn vừa dài vừa sắc, gã lập tức hiểu tình thế bây giờ rất bất lợi cho gã.

Linh cẩu nhận rõ được thực tế thì sợ hãi.

Đỗ Nhược Ngu luôn cảm thấy gã ta thật sự còn sợ Tống Trí Hân hơn sợ báo săn.

Tống Trí Hân không chút sợ hãi, ngược lại còn tợn hơn cả linh cẩu, hắn tiến tới đập tàn bạo mấy cái vào đầu linh cẩu kia, đập như đang đập bóng: "Ông mày đánh chết mày."

Tất cả mọi người: "..."

Linh cẩu bị hắn đập đầu cũng bất tỉnh, nhưng trong phòng có báo săn, còn hai người vẫn chưa biến thân, hơn nữa còn một người đàn ông khác ở đây, gã không có chút phần thắng nào.

"Đừng đánh nữa!" Linh cẩu gào lên.

Đỗ Nhược Ngu nhìn ra, này cũng chỉ là hạng tôm tép thôi...

Tống Trí Hân vẫn đánh gã tiếp, hỏi: "Rốt cuộc chúng mày muốn cái gì?"

Linh cẩu nổ đom đóm mắt, lập tức vẫy cờ: "Là... Là anh cả muốn tôi tới. Anh ấy nói... nói chỉ cần trì hoàn tiến độ phim là được."

"Để làm gì?" Tống Trí Hân tiếp tục hỏi.

"Vì... vì bọn tôi cũng muốn kiếm tiền cùng mọi người."

Tống Trí Hân nghe được thì ngẩn ra, dừng tay đánh chó.

Hàn Dung và Đỗ Nhược Ngu cũng ngạc nhiên, liếc nhìn nhau. Vừa lúc đó, cửa đột nhiên bị gõ, giọng của Miêu Húc từ bên ngoài vọng vào: "Mọi người có ở trong đó không?"

Lại là cảnh sát Miêu.

Nhưng lần này Đỗ Nhược Ngu không còn phải chiến đấu một mình nữa, người trong phòng suy nghĩ ba giây, lập tức hành động.

Tống Trí Hân uy hiếp linh cẩu: "Nhanh biến trở lại, không tao đánh vỡ đầu chó của mày."

Linh cẩu ủ rũ cúi đầu biến trở lại, quả nhiên là một người trẻ tóc vàng smart*.

* Tóc smart (杀马特):

Đỗ Nhược Ngu nhìn động vật biến hình nhiều rồi, nhưng vẫn chưa thấy quen lắm...

Tống Trí Hân vứt quần áo xuống bên cạnh tên côn đồ, cho hắn mặc chỉn chu, sau đó nhấc tên côn đồ đứng lên, xách ra ngoài cửa, nhét vào tay Miêu Húc, nói: "Đây là tội phạm. Giao cho anh đó cảnh sát."

Nói xong hắn lại muốn đóng cửa, cảnh sát Miêu nhận lấy tên côn đồ, còng tay gã, nhưng anh cản Tống Trí Hân lại hỏi: "Những người khác đâu, đều ở trong sao? Sao lại không ra ngoài?"

Đỗ Nhược Ngu ở bên trong nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, nghĩ cảnh sát Miêu này vẫn đuổi cùng giết tận như vậy.

Lúc này Hàn Dung cũng ra ngoài, nói: "Bùi Lăng đang nghỉ ngơi bên trong. Người này phá hoại tài sản đoàn phim của công ty chúng tôi, suýt thì khiến người khác bị thương. Tôi là giám đốc, tôi áp giải hắn ta đi cùng anh, đồng chí cảnh sát."

Miêu Húc híp mắt quan sát người này một chút, một lát sau mới nói: "Đi thôi."

Đợi Hàn Dung và Miêu Húc đi khỏi, Tống Trí Hân mới trở lại phòng nghỉ, báo săn mới nãy vẫn đang đứng vững trong phòng cuối cùng không nhịn được nữa, ngã thẳng đơ xuống đất.

Đỗ Nhược Ngu sợ hết hồn, vội vàng nói: "Anh ấy sao rồi?"

Tống Trí Hân mím môi một cái, nhìn con báo đang nhắm mắt hô hấp nhè nhẹ, nói: "Vừa rồi chạy quá nhanh, đến mức cực hạn, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Đỗ Nhược Ngu lúc này mới nhớ mặc dù báo săn tốc độ nhanh, nhưng chỉ có thể chạy đường ngắn, chạy nhanh trong thời gian dài sẽ khiến cho cơ thể quá sức không chịu nổi.

Báo săn thở hơi nóng nằm trên mặt đất, trên màu lông vàng là những đốm đen, tứ chi thon dài, thân thể thiên về chạy nhanh có đường cong rất đẹp.

Tống Trí Hân lấy tay quạt cho Bùi Lăng, trên khuôn mặt thanh tú nhưng thô bạo này lại xuất hiện một chút dịu dàng. Hắn nói với Bùi Lăng: "Cực khổ rồi, nhóc nhõng nhẽo."

Nếu không phải nhờ Bùi Lăng chạy nhanh, bọn họ sẽ không thể bắt được đầu sỏ.

Bùi meo meo nhắm mắt lại, nghe những lời này, hắn phát ra những tiếng kêu nhỏ.

"Meooo."

Kết quả cuối cùng bọn họ không ăn được gà trống quay.

Miêu Húc báo cho đồng nghiệp, bắt tên côn đồ phá hỏng tài sản đoàn phim. Hàn Dung và Đỗ Nhược Ngu quyết định trở về báo cáo cho Sư Diệc Quang ngay lập tức, sau đó cử chuyên gia tới theo sát chuyện này.

Bùi Lăng nghỉ ngơi một chút là hồi phục, lại tiếp tục trở lại quay phim.

Hàn Dung và Đỗ Nhược Ngu trở về trước, còn Tống Trí Hân vẫn ở lại đoàn phim, bảo là muốn quan sát tình huống thêm một chút.

Đỗ Nhược Ngu biết anh trai đầu húi cua lo lắng cho Bùi Lăng. Không biết có phải do ảo giác của cậu không, cậu luôn cảm thấy thật sự anh trai đầu húi cua đối xử vô cùng tốt với Bùi meo meo.

Mấy tin bôi nhọ Bùi Lăng trên mạng đoán là Tống Trí Hân hỗ trợ giải quyết, chuyện xảy ra ở đoàn kịch cũng là hắn đè xuống.

Nhưng cũng có thể những chuyện này có liên quan đến hạng mục của Sư Diệc Quang.

Tối hôm đó Đỗ Nhược Ngu trở về nhà. Trên đường đi Hàn Dung đã gọi điện cho Sư Diệc Quang, Sư tổng đã biết tất cả mọi chuyện.

Đỗ Nhược Ngu vừa mới vào cửa, Sư Diệc Quang đã sờ cậu từ đầu đến chân.

"Cậu không bị thương chứ?"

Trong mắt Sư Diệc Quang có sự lo lắng và vội vã.

Đỗ Nhược Ngu nhìn hắn, lắc đầu một cái, nói: "Tôi không bị sao hết." Thật ra thì lần này cậu đi vốn không có tác dụng gì, người giải quyết vụ việc chủ yếu là Hàn Dung, Bùi Lăng và Tống Trí Hân.

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy cậu thành một thành viên của nhóm đại thảo nguyên này, thật là yếu nhớt.

Cậu nói ra suy nghĩ ở trong lòng. Sư Diệc Quang nghe thì lập tức nói: "Cậu không giống bọn họ. Bọn họ đánh nhau cậu không cần phải đi cùng."

Sư Diệc Quang không nhịn được lại sờ đầu Đỗ Nhược Ngu một cái, nói: "Cậu chỉ cần làm một linh vật là được rồi."

Đỗ Nhược Ngu: "..."

Đỗ Nhược Ngu hỏi chuyện liên quan tới linh cẩu. Sư Diệc Quang khinh thường nói: "Chỉ là một đám ngày ngày nghĩ đến chuyện đầu cơ trục lợi, thích hại người sau lưng, có thể lần này bọn họ thấy tôi và nhà họ Vương..."

Nói tới đây, hắn lộ ra vẻ mặt tức giận.

Đỗ Nhược Ngu biết hắn lại nhớ tới Vương Dần Nhất.

"Dù sao thì bọn tôi kiếm tiền, bọn họ đỏ mắt, muốn đến kiếm một chút." Hắn lại xoa tóc Đỗ Nhược Ngu, "Nếu đã biết được là bọn họ giở trò, tôi biết phải làm gì rồi."

Đỗ Nhược Ngu gật đầu.

Từ lần bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, Sư Diệc Quang và cậu tiếp xúc da thịt ngày càng nhiều, nói chuyện bình thường thôi cũng sẽ chạm vào cậu.

Đỗ Nhược Ngu nhìn mặt tổng tài, không nhịn được mà nghĩ.

Hôm nay cậu lại tiếp xúc với động vật, nhưng kể cả báo săn hay linh cẩu, bọn họ đều muốn biến lúc nào thì biến, không có bất kì trở ngại nào.

Sư Diệc Quang lại không như thế, lúc hắn có tâm sự, sẽ yên lặng biến thành sư tử, hơn nữa không thể biến trở lại được nữa.

Thật ra thì tổng tài nhạy cảm và dịu dàng hơn bề ngoài.

Đỗ Nhược Ngu nhớ tới sáng hôm sau ngày bọn họ an ủi lẫn nhau, tổng tài biến thành sư tử, còn rụng rất nhiều lông.

Không biết khi đó hắn có tâm sự gì.


Tác giả có lời:

Vốn là định viết linh cẩu hung ác một chút, nhưng nhớ ra đây là một quyển truyện ngọt ngào, nên tui cũng đổi thành bộ dáng ngốc nghếch _(:зゝ∠)_

Anh trai đầu húi cua và Bùi meo meo mọi người nhìn ra được không? Mặc dù báo săn là động vật họ mèo, nhưng trong động vật ăn thịt của nhóm đại thảo nguyên, coi như là một loài yểu điệu, hơn nữa kêu cũng giống mèo, không hung ác chút nào...

Viết về Bùi meo meo hơi nhiều rồi á, tiếp tục viết về tâm sự của Sư tổng thui.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro