Chương 7: Đêm tân hôn, ngủ riêng
Kết hôn mệt mỏi quá đi.
Đây là cảm nghĩ duy nhất của Đỗ Nhược Ngu.
Mặc dù hôn lễ này quá tinh giản, khiêm tốn, nhưng chuyện phải ứng phó vẫn rất nhiều.
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy cậu là một thư kí thâm niên, giả cười là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng cậu không muốn lại tổ chức hôn lễ một lần nữa.
Vợ chồng thật sự sẽ chịu đựng sự hành hạ của hôn lễ vì vui vẻ và tình yêu, nhưng cậu và Sư Diệc Quang không có những thứ này, cho nên khó quen.
Sau hôn lễ, Sư Diệc Quang đưa thẳng Đỗ Nhược Ngu về biệt thự trong thành phố.
Phu nhân Sư vốn muốn bọn họ nghỉ phép tận hưởng đêm tân hôn lại sơn trang, nhưng Sư Diệc Quang nói thế nào cũng không chịu, nhất định phải trở lại.
Vì ngày mai còn phải đến công ty.
Tổng tài thật là chuyên nghiệp quá đi mà, kết hôn cũng không cho bản thân mình được nghỉ.
Tổng tài không nghỉ, đương nhiên Đỗ Nhược Ngu cũng không được nghỉ. Nhưng sau khi trải qua ngày hôm nay, cậu thà đi làm còn hơn là đám cưới, cho nên cậu cũng đồng ý trở về sớm.
Sư Diệc Quang cũng không ở chung với mẹ. Phu nhân Sư ở nhà cũ của cựu chủ tịch, Sư Diệc Quang thì ở một mình ở bên ngoài.
Đến lúc bọn họ về nhà, đã hơn mười một giờ đêm.
Những người khác cũng không đi cùng, đến cả phu nhân Sư cũng đi thẳng về, để lại buổi đêm đẹp đẽ cho vợ chồng son, cho họ không gian riêng.
Cảm ơn nhiều, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Cuối cùng thì Đỗ Nhược Ngu cũng được tiến vào bên trong căn biệt thự của Sư Diệc Quang, đúng là có hồ bơi, còn là kiểu thiết kế nửa bên trong nửa bên ngoài nhà, mùa đông bơi lội cũng có thể khống chế được độ ấm của của nước trong hồ. Đỗ Nhược Ngu đánh giá căn nhà này, không hổ là biệt thự, rất lớn, dạng hai tầng đan xen nhau, phòng khách tầng một kiểu mở, xung quanh là cửa thuỷ tinh ngắm cảnh, ban đêm không đóng rèm chống loá lại, đứng một mình ở phòng khách nhìn ra bên ngoài có cảm giác rất huyền ảo.
Khiến cho Đỗ Nhược Ngu kinh ngạc là, trong nhà không còn ai khác.
Sư Diệc Quang chỉ đơn độc một mình ở nơi này sao? Đến cả cô giúp việc cũng không thuê?
Thường thư ký cũng phải làm chút việc nhà cho ông chủ, nhưng Sư Diệc Quang chưa bao giờ gọi cậu tới, Đỗ Nhược Ngu cho là như Hàn Dung, sẽ có người khác giải quyết những vấn đề này thay Sư Diệc Quang.
Nhưng cũng không có luôn.
Nói cách khác, bây giờ trong căn nhà lớn này, chỉ có hai người bọn họ.
Sư Diệc Quang vừa vào nhà đã thay đổi kiểu khác, xụ mặt, vẻ mặt lạnh lẽo hơn, điều này nói rõ hắn không cần làm bộ làm tịch nữa mà hoàn toàn thả lỏng.
Hắn trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, mặt cũng đầy mệt mỏi.
Trước hôn lễ bọn họ đã kí giấy đăng kí kết hôn, đám cưới cũng làm rồi, là chồng chồng hợp pháp.
Nói cách khác, hợp đồng bắt đầu có hiệu lực, một phần tiền lương khác của Đỗ Nhược Ngu bắt đầu tính tình bây giờ, mỗi giờ trôi qua cậu đều thu lại được một khoản tiền.
Nghĩ đến đây, tất cả mệt mỏi đều được quét sạch, Đỗ Nhược Ngu cảm thấy như đánh máu gà, vẫn luôn cung kính đứng ở bên tay phải của Sư Diệc Quang, mắt loé sáng, chờ đợi hắn sai bảo.
Sư Diệc Quang: "...Tôi cảm thấy cậu đeo kính lên được hơn, cậu như vậy kì lạ quá."
Đỗ Nhược Ngu chỉ cười.
"Trong nhà để xe còn quà cưới đấy." Sư Diệc Quang lại nói.
Đỗ Nhược Ngu lập tức trả lời: "Để tôi lấy vào."
Cậu đang định đi thì đã bị Sư Diệc Quang gọi lại, Sư Diệc Quang không nhịn được: "Nhiều đồ lắm, ngày mai cậu sắp xếp lại, cái nào không dùng được thì ném đi."
"Vâng, Sư tổng."
"Có mấy người cần phải gửi lời cảm ơn vì đã tham gia hôn lễ, cậu viết lời cảm ơn đi, cậu có danh sách khách hàng chưa?"
"Vâng, Sư tổng, tôi có ạ."
"Hai ngày này công ty điện ảnh đang mở hội nghị quảng bá, thu hút đầu tư, hôn lễ không có thời gian chú ý, cậu thu thập tài liệu hội nghị bọn họ, để tôi xem qua."
"Vâng, Sư tổng, ngày mai nhất định tôi sẽ làm."
Chỉ cần nói đến công việc đàng hoàng là bắt đầu có điểm kì kì.
Phu nhân Sư cố ý chừa lại thời gian đêm tân hôn cho bọn họ, kết quả là cậu đứng cúi đầu trong tay Sư Diệc Quang, nghe Sư Diệc Quang sắp xếp nhiệm vụ cho cậu, nếu như không phải trong căn nhà sang trọng này, Đỗ Nhược Ngu suýt thì nghĩ rằng hai người bọn họ đang ở trong phòng làm việc.
Sư Diệc Quang có lẽ cũng nhận ra được vấn đề này, hai người cùng im lặng, nhất thời không biết nói gì.
Sư Diệc Quang lộ ra một chút ưu tư, hắn nghĩ ngợi một lúc, nói: "Cậu lên đây với tôi."
Đỗ Nhược Ngu vừa nghĩ tới hai phần tiền lương Sư Diệc Quang gửi cho cậu thì vô cùng tôn kính với ông chủ, lập tức theo sát Sư Diệc Quang, không dám thờ ơ chút nào.
Kết quả là Sư DIệc Quang đưa cậu lên tầng hai, chỉ vào một căn phòng và nói: "Cậu ở đây, bên trong có phòng tắm đơn." Sau đó hắn lại chỉ tay vào phòng nhìn như phòng ngủ chính, nói, "Kia là phòng của tôi."
Hắn quay đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu: "Không có sự cho phép của tôi thì không được phép đi vào."
Đỗ Nhược Ngu vội vàng bày tỏ sự trung thành: "Vâng, Sư tổng."
Sư Diệc Quang làm một động tác tán thành: "Tôi phải nghỉ ngơi rồi, cậu đừng quấy rầy tôi."
"Vâng, Sư tổng."
Sư Diệc Quang nheo mắt lại, giọng không vui nói: "Cậu đừng có như máy nhắc lại nữa được không?"
Đỗ Nhược Ngu gật đầu: "Vâng, Sư tổng."
Sư Diệc Quang chỉ vào cậu, lại không biết nói gì, bất kể hắn nói gì cậu cũng đáp "Vâng, Sư tổng", nói cậu không cố ý, nhưng lại thành khẩn hơn bất cứ ai, nói cậu trung thành, lại lặp đi lặp lại một câu nói.
Sư Diệc Quang lạnh lùng nhìn Đỗ Nhược Ngu, hắn đi vào phòng mình, không để ý tới cậu nữa.
Đỗ Nhược Ngu đẩy đẩy mắt kính theo thói quen, nhưng phát hiện ra hiện tại cậu không đeo kính.
Không có cách nào, ngoại trừ khuôn mẫu tổng tài và thư kí, cậu không biết phải đối xử với Sư Diệc Quang như thế nào.
Đỗ Nhược Ngu cũng vào phòng mình.
Trước hôn lễ, cậu đã trả lại phòng trọ của mình, chuyển toàn bộ đồ tới đây, nhưng hôn lễ quá vội vàng, cậu không có thời gian để sắp xếp lại.
Vì vậy, trước mặt cậu bây giờ là quà tặng lớn nhỏ.
Sư Diệc Quang sẽ không quan tâm những chuyện nhỏ này, chia phòng cũng không tệ, cậu thở dài, bắt đầu yên lặng chỉnh sửa lại đồ đạc.
May mà đồ đạc dọn từ phòng trọ đến không nhiều lắm, phòng rất lớn, còn lớn hơn cả phòng thuê bên ngoài của cậu, từ cửa sổ nhìn xuống, còn có thể nhìn thấy ánh trăng dưới bể bơi gợn sóng lăn tăn, nói rõ Sư Diệc Quang không tuỳ tiện xếp phòng khách này cho cậu, coi như cũng có tâm.
Mặc dù biết nơi này khá xa phòng của Sư Diệc Quang, nhưng Đỗ Nhược Ngu cũng không dám làm gì thái quá, nhỡ lại ồn ào làm phiền đến tổng tại lại phải viết bản kiểm điểm mất.
Đến khi cậu sắp xếp xong đồ đạc rồi đi tắm, đi ra cũng đã hai giờ sáng.
Đỗ Nhược Ngu nằm trên giường, nhìn trần nhà, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng nửa tiếng vẫn chưa ngủ được.
Đây chính là đêm tân hôn trong truyền thuyết đó...
Cũng không có gì đặc biệt, còn được giao một đống nhiệm vụ.
Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nghĩ đến hình như hiệp định của bọn họ không liên quan đến sinh hoạt vợ chồng. Nói cách khác, Sư Diệc Quang không hề hứng thú với cậu, căn bản là không nghĩ tới phương diện này.
Vậy cậu có tình nhân ở bên ngoài thì sao? Giờ có tình nhân thì có phải là ngoại tình không?
Đỗ Nhược Ngu cảm thấy mình lăn lộn với những người trong công ty nhiều quá rồi, sao lại lắm chuyện như vậy. Việc tư của Sư Diệc Quang về sau thì để hắn tự làm đi, cậu chỉ cần nhận tiền của người thì thay người làm việc là được.
Đại khái là có chút lạ giường, Đỗ Nhược Ngu không thể nào ngủ được, dứt khoát cầm điện thoại lướt mạng.
Cậu thuần thục mở chuyên mục của em gái ra, phát hiện ra cô đã chuẩn bị viết một truyện mất não, cẩu huyết.
Đỗ Nhược Ngu nhìn văn án cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cậu cảm thấy độc giả thêm vào danh sách cũng không nhiều, truyện này thật sự là có người đọc sao?
Đỗ Nhược Ngu tiện tay quăng mấy quả lôi dưới văn án.
Kết quả cậu vừa mới ném xong, tin nhắn Wechat đã nhảy ra.
Em gái ngốc: "Aaaaa, anh, sao anh lại ở đây?"
Đỗ Nhược Ngu: "...Tại sao em vẫn chưa ngủ?"
Đỗ Dĩnh Dĩnh: "Phải hỏi anh đấy, hôm nay không phải đêm động phòng hoa chúc của anh sao? Anh lại còn chơi điện thoại nữa kìa?"
... Chết, lộ tẩy rồi.
Đỗ Nhược Ngu trả lời mập mờ: "Anh không ngủ được."
Đỗ Dĩnh Dĩnh: "Hey, hí hí hí hí, có phải eo rất mỏi hông? Bảo tổng tài xoa xoa cho anh đi."
... Đỗ Nhược Ngu: "Anh ấy ngủ rồi."
Đỗ Dĩnh Dĩnh: "Oaaaaaaa, lăn lộn, vậy anh nghịch điện thoại đừng quấy rầy làm anh ta tình giấc đó nha."
Đỗ Dĩnh Dĩnh cho là bọn họ ngủ trên một giường, thật ra thì bọn họ chia phòng ngủ.
Đỗ Dĩnh Dĩnh: "Anh ơi, anh đừng quăng lôi dưới truyện đó, nhìn anh và anh rể em lại muốn chuyển sang viết đam mỹ nè, ôm mặt."
Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn bị cô làm cho shock, vừa gọi anh trai vừa gọi anh rể là cái quỷ gì? Còn viết đam mỹ nữa? Đừng nói nguyên mẫu là cậu và Sư Diệc Quang đấy nhé.
Đỗ Nhược Ngu gửi một cái meme "Đập mi", sau đó block em gái luôn.
Ngày nào cũng doạ anh trai mình, có em gái nào như vậy chứ.
Đỗ Nhược Ngu thở dài, nhắm mắt lại, ngủ.
Đỗ Nhược Ngu không biết rằng, Sư Diệc Quang ở trong phòng ngủ của bản thân cũng cảm thấy mình mất ngủ.
Hắn cầm điện thoại xem Wechat giống như cậu, có điều là nhóm chat.
Hắn liếc nhìn đoạn chat của nhóm "Đỉnh đầu đại thảo nguyên" để giết thời gian mất ngủ.
Bùi meo meo: "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hoa có thoang thoảng tháng có âm."
Ảnh hậu: "Oa, đêm động phòng hoa chúc, thật nà kích thích! Giờ tui tag tổng tài vào anh ta có xuất hiện không?"
Ảnh hậu: "@Reinhardt"
Lâm đại giác: "Đừng làm mấy chuyện đần độn, người ta đang bận rộn đó, không có thời gian xem điện thoại đâu."
Ảnh hậu: "Bận rộn giao phối, chậc chậc."
Bùi meo meo: "Mọi người nói xem sư tử ngốc kia có thể đang lúc giao phối kích động biến thành nguyên hình, kết quả là đè thư kí Đỗ gãy xương không?"
Ảnh hậu: "Gay cấn!"
Lâm đại giác: "Sao cậu biết ai đè ai, nhỡ Sư tổng ở phía dưới thì sao."
Ảnh hậu: "Gay cấn x2! Cầu xin mấy người đừng nói nữa, không ngày mai tui không có cách nào để đối mặt với bọn họ ở chỗ làm đâu."
Anh trai đầu húi cua: "Sư Diệc Quang! Chuyện của ông đây với cậu chưa xong đâu!"
Ảnh hậu: "Tóc húi cua seo vậy hẻ? Lại động kinh rồi?"
Bùi meo meo: "Toàn bộ quá trình hôn lễ không cho phép truyền thông vào. Cậu ta bị sư tử ngốc cấm tham gia hôn lễ, vô cùng tức giận."
Ảnh hậu: "Cái này có là gì? Tui cũng không tham gia mà. Mỉm cười. Tôi không thể bại lộ thân phận."
Bùi meo meo: "Cái đồ diễn sâu này."
Lâm đại giác: "Nói gì thì hôm nay cũng là ngày đẹp, tên nhóm chat của chúng ta hình như không may mắn cho lắm, nên đổi cái khác đi."
Ảnh hậu: "Không thành vấn đề he. Đồng cỏ cũng không phải là xanh quanh năm."
Lâm đại giác: "Hay là đổi tên đi."
Vì vậy mọi người lại ồn ào thảo luận tên nhóm chat.
Sư Diệc Quang lạnh lùng hừ một tiếng, tắt màn hình điện thoại, vứt lên tủ đầu giường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro