Chương 7: Đã nhận
Trì Tích Đình thả lỏng đầu óc một lúc lâu mới có thể quên đi nội dung của bài viết kia, chống cằm tiếp tục lướt Tiểu Hồng Thư.
Toàn là các bài review quán ăn hoặc công thức nấu ăn. Anh lưu một loạt bài, nghĩ bụng phải tìm cơ hội thử từng chỗ một mới được.
Ví dụ như nhà hàng Thanh Đình Hiên này.
Anh thật sự rất muốn đến ăn thử.
Nhà hàng nằm ngay gần tập đoàn họ Chử, không gian thanh lịch, thực đơn đa dạng, nguyên liệu chất lượng cao và ổn định. Ngoại trừ đắt ra thì không có khuyết điểm nào khác.
À không. Đắt chính là một khuyết điểm.
Trì Tích Đình đọc đánh giá một lúc lâu, càng xem càng rung động. Giằng co mãi, cuối cùng anh cũng cắn răng quyết định, tháng này nhất định phải đi ăn thử một bữa.
Có khổ gì cũng không thể để cái miệng mình khổ.
Đời trước chưa kịp hưởng thụ, đời này bù lại thì làm sao nào.
Thời gian lười biếng lúc làm việc luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp đến giờ tan ca. Trì Tích Đình im lặng cả buổi chiều, hiếm hoi lắm mới có tin nhắn WeChat vang lên.
【Trì Hòa Viên】: Tôi phải tăng ca, hết giờ anh tự mà về
Trì Hòa Viên hiện đang là chuyên viên bảo trì hệ thống của bộ phận kỹ thuật. Đối với dân kỹ thuật mà nói, tăng ca là chuyện thường ngày, làm việc quanh năm suốt tháng đã thành lẽ hiển nhiên.
Công việc bảo trì hệ thống vừa vất vả vừa không được tôn trọng. Khi hệ thống hoạt động bình thường, chẳng ai nghĩ đó là nhờ công kỹ thuật viên, nhưng chỉ cần hệ thống sập mọi người lại lập tức đổ lỗi cho họ làm việc không tốt.
Nếu không tính đam mê và tiền bạc... Công việc này chỉ có đứa ngu mới chịu làm.
Trì Tích Đình liếc nhìn tin nhắn rồi trả lời một chữ "OK".
Khung chat hiển thị "Đối phương đang nhập tin nhắn..." rồi biến mất, lại xuất hiện rồi lại biến mất. Trì Tích Đình nhìn chằm chằm một lúc lâu, nghĩ xem rốt cuộc Trì Hòa Viên muốn nói gì với anh mà phải do dự lâu như vậy.
【Trì Hòa Viên】: Hôm nay đã quen việc chưa?
Cực kỳ trang trọng. Cực kỳ chuẩn mực.
Trì Hòa Viên thấy mình vừa là em trai, vừa là ma cũ ở công ty nên thương tình ban chút an ủi nhân đạo cho ma mới như Trì Tích Đình.
Trì Tích Đình khá ngạc nhiên, sau khi nghĩ kỹ thì trả lời lại.
【Trì Tích Đình】: Cũng ổn ổn.
Trì Hòa Viên có vẻ chỉ hỏi một câu cho có, không quan tâm đến câu trả lời của Trì Tích Đình, ừ một tiếng rồi không để ý đến anh nữa.
Trì Tích Đình cũng không quan tâm, còn khoảng nửa tiếng nữa là đến 5 giờ, anh cảm thấy tâm trạng thật nhẹ nhõm. Sau khi uống nốt chút nước dừa còn lại, anh sắp xếp chút thời gian đi vứt rác, vào nhà vệ sinh một lát, rồi quay lại làm chút gì đó nữa, thế là gần như có thể tan ca rồi.
Quả nhiên không phải làm thêm giờ thì không khí lúc nào cũng ngọt ngào.
Trì Tích Đình vứt rác xong trở về thì gặp Lê Dạng ở cửa phòng làm việc của nhóm C.
"Hello" Lê Dạng đi nhanh vài bước đến trước mặt Trì Tích Đình, ôm tài liệu chào anh với nụ cười. Cô chợt nhớ ra điều gì đó bèn nói: "Ê, hình như tôi chưa thêm WeChat của cậu, chúng ta thêm bạn đi"
"OK."Trì Tích Đình gật đầu.
Khi đưa mã QR cho Lê Dạng quét, anh ngẩng mắt lên theo phản xạ rồi tình cờ nhìn thấy Hoắc Hựu Thâm bước vào phòng làm việc của nhóm A với vẻ mặt lạnh lùng, tay nhét trong túi.
Này phải công nhận đấy, Hoắc Hựu Thâm thực sự mang đầy đủ đặc điểm của nam chính luôn.
Họ trong tên là họ chỉ dành riêng cho nam chính, diện mạo thì thuộc kiểu lạnh lùng, u ám điển hình, tính cách cũng...khá là khó ưa.
Trì Tích Đình liếc nhìn một cái rồi thôi, cúi đầu chấp nhận lời mời kết bạn của Lê Dạng rồi quay lại văn phòng với cô. Lúc nãy ở cửa dừng một chút như thế, khi Trì Tích Đình trở lại bàn của mình thì vừa đúng 5 giờ luôn.
Tan làm!
Ánh mắt Trì Tích Đình sáng rực, không ngại ngần thu dọn đồ đạc, nhanh chóng tắt máy tính rồi chuẩn bị đi về.
Những người trong nhóm đều ngồi yên bất động như thể không nhận ra đã đến giờ tan ca, mắt không rời khỏi màn hình chìm đắm trong công việc, đôi mày hơi nhíu lại, có vẻ như vẫn đang bế tắc vì gặp phải khó khăn gì đó.
Công ty nhà họ Chử không khuyến khích OT, cũng không giống một số tập đoàn lớn khác ngầm mặc định nhân viên phải tự giác ở lại thêm 15 đến 30 phút sau giờ tan ca rồi mới được chấm công ra về. Chỉ có điều... nhân viên công ty này ai nấy đều có trách nhiệm mà cũng rất là cần cù. Đi làm không than phiền câu nào, tan làm chẳng mấy ai sốt sắng ra về, công việc có thể hoàn thành hôm nay thì tuyệt đối không để sang ngày mai.
Thật ra Trì Tích Đình có thể hiểu được.
Dù sao đời trước anh cũng đã từng như vậy.
Rất nhiều người đều không có cách nào khác mà phải chấp nhận hoàn cảnh gia đình bình thường, cha mẹ không thể hỗ trợ con cái hay lo liệu tương lai được. Họ khó khăn lắm mới từ một vùng quê nhỏ đến được thành phố lớn, may mắn có cơ hội bước chân vào tập đoàn hàng đầu. Để có thể ở lại, họ chỉ có thể cắm đầu làm việc, kiếm tiền, thăng tiến, tiết kiệm tiền mua nhà, chỉ mong sớm tìm được chút cảm giác thuộc về nơi đô thị xa lạ và nhịp sống hối hả này.
Nhưng mà tài nguyên thì luôn có hạn.
Nếu không nỗ lực cạnh tranh thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với việc bị đào thải.
Trì Tích Đình chậc lưỡi, không bình luận gì về tình huống này, chỉ cẩn thận đẩy ghế vào bàn, thế nhưng tiếng động nhỏ phát ra khi ghế va chạm với sàn vẫn thu hút sự chú ý của khá nhiều người.
Có vẻ như mọi người đều khá ngạc nhiên khi có nhân viên đúng giờ tan làm.
Hình Phán Phán cũng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trì Tích Đình thì giật mình một chút nhưng cũng không nói gì. Khi Trì Tích Đình nhìn sang, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu cười rồi lại quay đầu tiếp tục làm việc.
Các thực tập sinh khác đến sớm hơn Trì Tích Đình vài ngày, họ đã dần quen với văn hoá làm việc tại tập đoàn họ Chử. Mặc dù công việc hiện tại không yêu cầu phải ở lại làm thêm giờ, thế nhưng để hòa nhập với công ty và thể hiện sự chuyên nghiệp cùng trách nhiệm trước mặt lãnh đạo, tăng thêm khả năng trở thành nhân viên chính thức nên họ cũng tự giác ở lại vị trí làm việc.
Lý Hân hơi ngớ người, sau khi nhìn theo Trì Tích Đình đi về mới ngạc nhiên thì thầm với các thực tập sinh khác: "Trời ạ, cậu ta cứ vậy mà về luôn à"
Nhậm Giai Giai trước đó chưa gặp Trì Tích Đình bèn hỏi: "Ai thế?"
"Thực tập sinh", Lý Hân giải thích, "Mấy ngày trước chưa đi làm, hôm nay mới đến báo cáo"
"Cũng hợp lý. Ngày đầu tiên có việc gì mà làm chứ, ngồi mãi thì được cái gì"
"Nghe như kiểu chúng ta có việc mà làm ấy..." Lý Hân lên tiếng mỉa mai.
Nhậm Giai Giai: "... Cậu nhất định phải nói chuyện kiểu khó nghe như vậy à"
Lý Hân cười haha rồi tiếp lời: "Hầy, chắc là cảm thấy mình không có cơ hội trở thành nhân viên chính thức nên không muốn cạnh tranh nữa, chỉ muốn lấy một chút kinh nghiệm thực tập ở tập đoàn họ Chử thôi. Mấy thực tập sinh không định chuyển chính thức giờ đều như ông nội vậy đó"
Lê Dạng nghe cuộc trò chuyện của hai người không sót từ nào, cau mày một chút nhưng cũng không lên tiếng, chỉ liếc nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ rồi im lặng cúi đầu tiếp tục viết báo cáo cuộc họp của mình.
Mặc dù lần này Chử Duật không tham gia cuộc họp nhưng vẫn có các lãnh đạo cấp cao khác đến tham dự. Lê Dạng cũng đã học được rất nhiều từ cuộc họp lần này và càng thêm ngưỡng mộ tập đoàn nhà họ Chử.
Mục tiêu của cô luôn rất đơn giản.
Học hỏi thật tốt, cố gắng trở thành nhân viên chính thức.
Tất cả những thứ khác đều là phù du.
-
Trì Tích Đình vừa bước ra khỏi cửa công ty, màu xanh thẫm của cây cối hòa cùng ánh vàng rực rỡ lập tức tràn vào đôi mắt anh. Hiếm khi anh được thấy mặt trời lúc 5-6 giờ vào một buổi chiều làm việc như thế này.
Nắng đẹp đến lạ.
Sắc cam vàng xuyên qua những tán cây ken dày hai bên đường, len lỏi qua từng kẽ lá đan chéo, rơi xuống mặt đất thành từng mảng loang lổ, lấp lánh như những giọt sáng rải rác trên đường. Mật độ người ở khu thương mại lúc nào cũng đông đúc, lại đúng vào giờ cao điểm tan ca, Trì Tích Đình phải chờ vài lượt mới có thể lên được tàu điện ngầm về nhà.
Trì Tích Đình cũng nhân lúc này tính toán thời gian đi lại. Nhà anh chỉ cách công ty hai ga tàu điện ngầm, nếu tính thêm thời gian đi bộ trong và ngoài ga, ước chừng 15 phút là có thể đến công ty.
Quá được. Ngủ đến 8 giờ rưỡi dậy là đẹp.
Trì Tích Đình mua một phần há cảo trứng cua ở quán bánh bao Nguyên Ký Vân dưới nhà làm bữa tối. Trì Tích Đình từ từ ăn xong bữa tối tại quán, dọn dẹp xong chỗ ngồi của mình rồi về nhà, chợt nhớ ra quần áo sáng nay của mình đã được Trì Hòa Viên giặt giúp nhưng vẫn chưa phơi.
Ghét đi làm thật đấy.
Những giờ phút quý giá nhất trong ngày đều phải chôn chân trong văn phòng, cứ tưởng về là có thể nghỉ ngơi thoải mái nhưng ở nhà vẫn còn một đống việc vặt phải làm.
Đợi đến khi Trì Tích Đình dọn dẹp, tắm nước nóng xong rồi nằm lên giường thì đã hơn 7 giờ tối.
May quá. Vẫn còn thời gian để chơi điện thoại.
Trì Tích Đình uể oải lướt douyin một lúc, bỗng nhiên một tin nhắn WeChat xuất hiện khiến anh giật mình, cả người lập tức căng thẳng.
Má nó chứ.
Cái chứng PTSD "tan làm chắc chắn có chuyện" lại tái phát rồi.
*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương
Trì Tích Đình cẩn thận mở WeChat nhìn một cái.
Là tin nhắn nhóm.
Tên nhóm là "Lương thấp chill chill, đi làm như mua vui"
Trì Tĩnh Đình im lặng trong hai giây, mơ hồ nhớ lại lúc sáng anh còn chưa vào nhóm này, suy nghĩ một lát rồi nhấn vào phần giới thiệu nhóm. Nhìn thấy nhóm có vài chục người, trong đó có Hình Phán Phán, Phương Bôn và những người khác, anh hiểu ra đây có thể là nhóm công việc của bộ phận marketing. Chắc là Hình Phán Phán đã add anh vào nhóm này.
Cái tên nhóm kiểu gì thế này...
Trì Tích Đình lại nhìn thêm lần nữa.
Người đặt tên chất thật đấy.
Nhưng chắc chắn không phải là do nhân viên bình thường đặt.
Trì Tích Đình hứng thú xem kỹ danh sách thành viên trong nhóm. Ảnh đại diện của trưởng nhóm là ông chủ Cua, nickname là Simon. Anh nhìn một lúc nhưng cũng không thể đoán ra được thân phận của trưởng nhóm từ những thông tin ít ỏi này.
Trì Tích Đình xem thêm vài lần rồi thấy chán chán, thấy trong nhóm không có tin nhắn mới thì chọn cách quên đi chuyện này, lại nằm lăn ra lướt reels.
Gần 10 giờ tối, ngoài cửa mới có tiếng động.
Trì Tích Đình dừng lướt điện thoại, liếc nhìn về phía cửa phòng.
Từ khi ra viện về nhà đến giờ anh chưa từng gặp mặt người bạn cùng nhà thần bí của mình. Anh không rõ người bạn này làm công việc gì, nhưng đoán là khá bận rộn. Mỗi sáng đều ra khỏi nhà lúc 6 giờ hơn, tối gần 10 giờ mới về.
Chế độ sinh hoạt hoàn toàn lệch múi giờ như vậy cũng khá tốt, ít nhất có thể tránh được một số mối quan hệ xã giao vô ích hoặc mâu thuẫn. Nếu bạn cùng nhà có thể hoạt động nhẹ nhàng một chút thì sẽ tốt hơn.
Lại có tiếng động từ ngoài cửa, lúc thì là tiếng mở tủ lạnh, lúc thì là tiếng kéo ghế, rồi lại là một loạt tiếng vứt quần áo và kéo dép lê xoèn xoẹt.
Trì Tích Đình nằm trở lại giường, cố gắng làm ngơ tiếng ồn rồi tiếp tục lướt xem vài video. Màn hình điện thoại lại sáng lên, là một tin nhắn WeChat.
Vẫn là nhóm của bộ phận đó.
【Simon】: Ngày mai tôi về thành phố B nhé.
Trưởng nhóm vừa phát biểu, nhóm đang yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt lên.
【lalala】: Ui thật ạ?
【Arbitrary】: Yê yê!
【Sơn Chi Bất Kỳ】: Tuyệt cả là vời, lần này anh đi công tác lâu quá.
【Lật Lật】: Vậy ngày mai giám đốc Thẩm có đến công ty không ạ?
Trì Tích Đình chớp mắt, đưa tay gãi gãi cằm.
Giám đốc Thẩm? Vậy Simon chính là Thẩm Chi Triết à?
【Simon】: Ngày mai tôi không đến đâu, vất vả lăn lộn ở ngoài lâu như thế phải được nghỉ vài ngày chứ?ヽ(⌐■_■)ノ
Ngay khi Thẩm Chi Triết vừa dứt lời, mọi người trong nhóm đầu tiên là thầm vui mừng, sau đó mỗi người hoặc thật lòng, hoặc giả vờ bày tỏ sự buồn bã và tiếc nuối vì ngày mai không được gặp Thẩm Chi Triết.
Trì Tích Đình vui vẻ xem cảnh náo nhiệt, cũng không muốn lướt reels nữa mà dõi theo các tin nhắn trong nhóm đầy hứng thú.
Thẩm Chi Triết cũng không phải là người dễ lừa, làm sao anh ta không nhận ra những ý đồ nhỏ của nhân viên dưới tay mình, thấy thời cơ đã đến thì lên tiếng ngắt lời đám người đang 'rên rỉ'.
【Simon】: Nếu các bạn nhớ tôi như vậy thì thế này đi, tôi sẽ nghỉ ít ngày hơn, thứ Hai đi làm lại. Tạm thời sắp xếp cuộc họp thường kỳ vào sáng thứ Hai lúc 10 giờ, tất cả tham gia, mỗi nhóm báo cáo tình hình công việc của hai tuần qua.
Ngay khi tin nhắn này được gửi đi, nhóm đang nhộn nhịp bỗng nhiên im lặng ngay lập tức.
Dân tình: "......"
Chết mọe diễn hơi lố rồi.
Một lúc lâu sau mọi người mới lần lượt trả lời 'đã rõ'.
Trì Tích Đình rất sung sướng xem cảnh vui, môi vừa mới cong lên thì Thẩm Chi Triết lại gửi thêm một tin nhắn.
【Simon】: Các thực tập sinh cũng tham gia nhé, trước khi họp hãy trao đổi với người hướng dẫn để chuẩn bị tài liệu cần thiết cho cuộc họp, sau đó sẽ lần lượt báo cáo.
Trì Tích Đình: "......"
Vui hơi sớm.
Nhóm lại càng im lặng hơn. Cứ như vừa trải qua chết chóc hàng loạt vậy.
Đợi thêm một lúc mới có tin nhắn mới.
【Lê Dạng】: Đã nhận.
Có người xung phong, các thực tập sinh khác cũng bắt đầu lên tiếng:
【Hoắc】: Đã nhận.
【Mia】: Đã nhận.
.....
Có 12 thực tập sinh, 11 người đã lên tiếng, Trì Tích Đình lăn lộn một hồi, giữa việc trả lời và làm ngơ, cuối cùng chọn một lựa chọn trung lập.
【Trì Tích Đình】: 1
—————————————
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro