Chương 12

Edit: Cây Nấm Nhỏ

__________________

Chương 12: Trấn Chúc Long

Trên mặt Độc Cô Trác có vết máu, dưới ánh trăng hết sức chói mắt, Diệp Chu nhớ tới kỹ năng đặc thù của đồ đệ, giơ tay lên, đầu ngón tay ma sát nhẹ lên vết máu trên gương mặt Độc Cô Trác, quan tâm hỏi: "Anh bị thương à?"

"Máu người khác." Độc Cô Trác tùy tiện dùng tay áo lên vết máu.

Quần áo y dính rất nhiều vệt máu, nhưng sắc mặt lại hồng hào, thanh máu vẫn đầy, quả nhiên tất cả đều là máu của người khác.

Độc Cô Trác là một người tôn trọng lễ nghi, nhìn như y đang ôm Diệp Chu, thật ra cánh tay không đụng tới thân thể của hắn, chỉ là hờ hững thủ thế, dùng thân hình của mình ngăn giữa Mèo Đen và Diệp Chu.

Ngay cả như thế thì khoảng cách giữa hai người cũng quá mức gần gũi, Diệp Chu thậm chí có thể thấy rõ lông mi của Độc Cô Trác, lông mi theo tầm nhìn của y mà rủ xuống, vừa cong vừa dài, giống như cái lược nhỏ.

Lúc này hai người còn đang trên ngọn cây, Diệp Chu muốn lùi về cũng không làm được, một bước thôi là ngã xuống.

Cũng may Độc Cô Trác chú ý tới hắn không quen, đúng lúc dời ra một khoảng trống, cầm Mèo Đen nhảy xuống cây.

Diệp Chu cũng nhảy xuống theo, ban ngày một đống trúc nằm ngổn ngang khắp nơi, Độc Cô Trác kỳ diệu dừng lại giữa hai cây trúc, yêu thú mới sinh vừa hay chỉ đi loanh quanh bên ngoài chỗ này.

"Đại thần, anh chạy nhanh thế!" Lại có hai người thở hồng hộc chạy theo sau, dựa theo cách nói chuyện, chắc là game thủ.

Bọn họ không chịu ảnh hưởng của gậy trúc, thoải mái nhảy vào bên trong, trong đó có một nữ người chơi nói: "May là đại thần cho chúng ta《 Trận Mê Tung 》, nếu không trận này chúng ta cũng không vào được."

"Nhưng mà không phải trận pháp này có tác dụng trong thời gian giới hạn hay sao?" Người chơi nam nghi ngờ hỏi "Sao có thể nhốt người lâu như thế, trận pháp không có thời gian hạn chế là bug hả?"

"Các người là..." Diệp Chu nhìn về phía Độc Cô Trác, hai người chơi này hình như rất quen thuộc với đồ đệ của hắn.

"Bọn họ là người chơi tôi mới quen." Độc Cô Trác giải thích đơn giản "Một người tên là Long Ngạo Thiên, một người là Khinh Nguyệt..."

Độc Cô Trác nhép miệng, y không biết đống ký tự phía sau của Khinh Nguyệt đọc như thế nào.

Phát âm của con số thì y biết rõ, bởi vì hệ thống không ngừng đọc con số kinh nghiệm lên, cũng có thể dễ dàng hiểu được, nhưng 'love' và 'bug' thì đối với Độc Cô Trác hoàn toàn là một loại ngôn ngữ khác, không thể tự khám phá ra.

Cũng may Khinh Nguyệt hiểu được cái tên trong game của mình quá mức ngây thơ, vội nói: "Khinh Nguyệt Love."

"Nhất Diệp Biển Chu." Diệp Chu giới thiệu sơ bản thân.

Trong trò chơi tìm một người chơi thật sự dễ dàng, mấy người trao đổi danh tính, thêm bạn bè là coi như quen nhau.

"Không phải cậu nói 9 giờ sáng mai lên mới lên đây sao, sao hiện tại đã lên rồi?" Độc Cô Trác không để ý tới Mèo Đen, chăm chú nhìn Diệp Chu.

"Tôi muốn chơi một chút nên lén login, có thể chơi tới 11 giờ." Diệp Chu nói.

Độc Cô Trác rất vui vì có thể ở cạnh Diệp Chu hai tiếng, nhưng nghĩ tới suy đoán của mình lúc ban ngày, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Diệp Chu khuyên nhủ: "Thân thể không tốt nên nghỉ ngơi nhiều, đừng ham mê chơi bời."

Diệp Chu nở nụ cười: "Người bình thường đều khuyên bạn bè thường xuyên login, sao anh không giống người ta vậy. Yên tâm đi, tôi có chừng mực, hôm nay thân thể tôi tốt lắm, lúc này mới lén login đó."

Tốt thật hả? Độc Cô Trác nhớ tới sợi tàn hồn chạy vào giữa hai lông mày Diệp Chu, tính nói gì, chợt thấy luồng gió đánh tới, hình như có gì đó bén nhẹ xông úp lại.

Độc Cô Trác không cần liếc mắt nhìn, nhanh chóng thu tay cầm Mèo Đen lại.

Diệp Chu nhìn thấy Mèo Đen bị Độc Cô Trác cầm trong tay biến thành người mặt mèo, hắn thường bị mấy động vật nhỏ mê hoặc, nhưng đối với người mặt mèo thì không khách khí chút nào.

Diệp Chu bay ra, xoay người bảo vệ Độc Cô Trác sau lưng, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, ánh sáng kiếm sắc bén xẹt qua, kiếm khí có thể chứa sức mạnh hủy diệt, trận pháp được làm bằng trúc cũng bị kiếm khí đẩy ra, 《 Trận Mê Tung 》 tự sụp đổ.

"Ồ, thì ra thời gian của trận pháp kéo dài tác dụng là bởi vì dễ phá trận." Ngạo Thiên một bên như được ánh sáng chân lý chiếu vào "Bày《 Trận Mê Tung 》 bằng gậy trúc, gậy trúc thì có thể dễ dàng đánh đổ hoặc phá vỡ, chỉ cần phá hư gậy trúc là có thể phá trận."

Ban ngày Mèo Đen không thể ra khỏi bởi vì thân hình của cậu ta nhỏ, sức lực yếu, cấp lại thấp, bởi vậy không thể phá trận, đợi tới tối, Mèo Đen có thể biến thành người mặt mèo, cũng nhanh chóng lao ra khỏi 《 Trận Mê Tung 》.

Nhưng cái này cũng không nói lên rằng 《 Trận Mê Tung 》 rất yếu, dùng gậy trúc bày trận dễ phá, nhưng nguyên liệu lại dễ tìm.

Trên ngọc giản viết 《 Trận Mê Tung 》, bày trận có thể dùng nguyên liệu là vũ khí, nham thạch, cỏ cây, hoặc linh thạch, nguyên liệu càng tốt thì sức mạnh của trận càng vững.

Kiếm của Diệp Chu trước cấp bậc này có thể xem như thần binh lợi khí, một kiếm hắn chém xuống, máu của con mèo cấp 8 rụng hết 60%, chém thêm kiếm nữa thì chầu ông bà không cần nghĩ.

"Dừng tay!" Mèo Đen không muốn chết để rớt cấp nữa, vội vàng cầu xin tha thứ "Đừng đánh, đừng đánh nữa, tôi phục rồi. Hôm nay các người nhốt tôi trong rừng trúc, tôi bị yêu thú cắn chết ba lần, hôm nay chết nhiều lắm rồi, xin thương xót tích đức đi!"

Vì tỏ vẻ mình vô hại, người mặt mèo lại biến thành Mèo Đen nhỏ, lắc đuôi với Diệp Chu.

Diệp Chu có thể không lưu tình tấn công người mặt mèo nhưng không có cách nào tổn thương con mèo đen nhỏ này, huống chi nội dung Mèo Đen miêu tả cũng thảm quá, Diệp Chu không đành lòng nên thu hồi kiếm.

"Vừa rồi nó muốn hút tinh khí của cậu thăng cấp." Độc Cô Trác nói "Yêu thật bất chính, phải diệt trừ."

Diệp Chu nghe Độc Cô Trác lại bắt đầu dùng cổ văn, nghĩ thầm, bệnh trung nhị của đồ đệ lại tái phát rồi, hắn ngăn Độc Cô Trác lại, nói: "Trừ làm sao mà trừ, cho dù hành nó chỉ còn cái quần thì có được chi đâu? Giờ nó đã thảm lắm rồi."

Lối suy nghĩ của Độc Cô Trác còn dừng lại ở thế giới của mình, nghe được lời của Diệp Chu, mới nhớ đây chỉ là thế giới trò chơi mà thôi.

Vừa rồi y cảm nhận được Diệp Chu login, nhớ tới ban đêm Diệp Chu còn đang ở rừng Nghiệp Chướng, lo lắng an toàn của hắn, không quan tâm đã lao ra khỏi nhà trọ, một đường thấy ma thì trừ ma, gặp quỷ diệt quỷ, tới rừng Nghiệp Chướng rồi mới nhớ tới trên người Diệp Chu có linh kiếm y đã cường hóa qua, cho dù yêu thú vào đêm công lực tăng mạnh cũng không phải đối thủ của Diệp Chu.

Đúng là y quan tâm sẽ loạn.

"Đúng vậy, đúng vậy," Mèo Đen nói theo lời Diệp Chu "Tôi mới cấp 8, cho dù anh hành tôi thành cấp 0 thì tôi cũng không tổn hại nhiều lắm, dù sao tôi cũng đáng yêu như thế, mấy người nhẫn tâm hở? Mẽo ~"

Mèo Đen xiêu xẹo đầu mình, trưng ra đôi mắt to tròn tràn đầy ngây thơ vô tội, nhìn cực kỳ đáng yêu, ngay cả tiếng kêu nó cũng cố tình kéo dài, mang theo chút nũng nịu.

"Cậu thật biết dùng sức sát thương của bản thân í..." Khinh Nguyệt lẩm bẩm, cô nàng biết rõ tính tình con mèo yêu này không tốt nhưng vẫn bị bộ dạng của nó hấp dẫn.

Ngón tay Diệp Chu không khống chế được giật giật, hắn kìm nén lại ham muốn chộp măng cụt của meo meo, ánh mắt mơ hồ nhìn Độc Cô Trác: "Yêu tộc đã quá à, tôi cũng muốn đổi tài khoản thành yêu tộc."

Diệp Chu chơi yêu tộc? Độc Cô Trác nhìn sang Mèo Đen, lại nhìn thiếu niên khí khái mười phần Diệp Chu, không khỏi giơ tay lên chà đầu mũi, lúc này mới nói: "Lần sau còn dám tấn công chúng ta, gặp một lần giết một lần."

"Không dám, không dám!" Mèo Đen vội hỏi "Đại thần, anh thật sự lợi hại, lời nói ban ngày của anh trúng phóc hết."

"Buổi tối sao thế?" Diệp Chu không biết ban đêm có chuyện gì xảy ra "Ban ngày không phải nghe nói yêu tộc và linh tộc cấp 20 mới có thể hóa hình sao? Sao con mèo này mới cấp 8 mà đã biến thành người mặt mèo rồi."

Ngạo Thiên nói nhiều, cậu ta phổ cập kiến thức trong buổi tối cho Diệp Chu nghe, còn phóng đại trí tuệ của Độc Cô Trác lên, lúc 8 giờ tìm chỗ ở đàng hoàng, bọn họ mới không bị bọn yêu ma trong trấn hành cái mông.

"Hiện tại có rất nhiều người trên diễn đàn mắng công ty trò chơi không muốn kiếm tiền." Mèo Đen nói "Tôi bị yêu thú cắn tới ức chế, tức giận logout, sau đó nhìn thấy có nhiều người nói trên diễn đàn rằng buổi tối yêu tộc mạnh lắm nên mới login thăng cấp."

Diệp Chu nói: "Như vậy thật không khoa học, ban ngày tôi thấy trò chơi rất thân thiện với nhân tộc và linh tộc, hiện tại lại rất nghiêm khắc. Về sau nếu nhân tộc lên cấp cao, yêu ma cũng sẽ lên cấp, hoàn cảnh ảnh hưởng quá lớn, không thể chơi công bằng được."

Khi nói chuyện,《 Trận Mê Tung 》bị người phá hư, yêu thú đã vây tới đây.

Diệp Chu giơ tay lên chém quái, hắn và Độc Cô Trác vẫn trong trạng thái tổ đội, Độc Cô Trác được Diệp Chu kéo, hiện tại đã lên cấp 10.

【 Ting, chúc mừng ngài thăng lên cấp 10, tiến vào Luyện Khí kỳ. Sau cấp 10, ngài có thể lựa chọn gia nhập Đàn Nghiệp tự gần đây, giải quyết xong chuyện hồng trần, quy y làm tăng. Cũng có thể tìm phương pháp rời khỏi trấn Chúc Long, trong《 Cửu Trọng Thiên 》tìm kiếm môn phái thích hợp với ngài. 】

Nghe thông báo như thế, trong lòng Độc Cô Trác bỗng nảy lên ý nghĩ.

Y hỏi những người khác, Diệp Chu, Khinh Nguyệt và Ngạo Thiên đều là người chơi hơn cấp 10, họ đều nói rằng thu được thông báo y hệt.

Mèo yêu chỉ có cấp 8, vì để biết được thông báo khi thăng lên cấp 10 của yêu tộc, Độc Cô Trác thêm bạn tốt với con mèo này, lại tổ đội giết quái, đánh nửa tiếng cho nó ké kinh nghiệm, lúc này người chơi 'Ô tất mặc hắc' (Đen thủi đen thui. Đen x4) đã lên tới cấp 10.

Cậu ta nhận được thông báo là ---

【 Ting, chúc mừng ngài thăng lên cấp 10, tiến vào Khai trí kỳ. Sau cấp 10, ngày có thể lựa chọn hấp thụ ánh trăng để tu luyện hoặc hấp thụ tinh trí của nhân tộc để thăng cấp, cũng có thể tìm phương pháp rời khỏi trấn Chúc Long, trong《 Cửu Trọng Thiên 》tìm kiếm địa điểm thích hợp để yêu tộc tu luyện.】

"Cho nên chúng ta phải thật sự rời khỏi cái trấn nhỏ này mới được." Diệp Chu nói "Nhưng ban ngày tôi dạo một vòng quanh trấn rồi, hoàn toàn không phát hiện ra lối khác, bên ngoài trấn toàn là sương mù, không nhìn thấy đường ra."

Lúc này Độc Cô Trác nói: "Thì ra trấn nhỏ này tên là trấn Chúc Long."

"Trấn Chúc Long thì làm sao?" Ngạo Thiên hỏi.

Độc Cô Trác nói: "Trên sách cổ ghi lại, Chúc Long 'mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm', mà trấn Chúc Long này, ban ngày là nhân gian, ban đêm là quỷ hội."

(*Chúc Long hay còn gọi là Trác Long hay Chúc Âm – là một vị thần cực kì cổ xưa trong . Ông đã ở đó từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa. Ông có thân rồng mặt người, dài hàng nghìn trượng, vảy đỏ rực, mắt sáng trưng, miệng ngậm một cây đuốc, có thể khiến vùng Tây Bắc không có mặt trời cũng không bị u ám.

Theo truyền thuyết, Chúc Long có uy lực cực lớn, mở mắt thì chiếu sáng khắp nơi, đại biểu cho ban ngày, nhắm mắt thì trời đất tối đến, đại biểu cho trời tối. Có thuyết nói Chúc Long đại diện cho mặt trời, lại có thuyết nói Chúc Long đại diện cho lửa, cũng có thuyết cho rằng Chúc Long là thần sáng thế. )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro