Chương 7 ( phần 2)
" Tới rồi! Kinh hỉ tới rồi!"
Hứa Thừa Yến nghe được âm thanh, theo bản năng quay qua nhìn, liền nhìn thấy nhóm công tử nhà giàu kia dẫn theo một thanh niên xa lạ đi tới.
Thanh niên xa lạ đang cười, đang cùng người bên cạnh nói gì đó.
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy thanh niên kia, trong nháy mắt liền sửng sốt.
Giống.
Thật sự quá giống.
Vị thanh niên kia, cùng cậu giống hệt nhau.
Cũng không phải bề ngoài giống nhau, mà là phong cách quần áo bọn họ mặc, phụ kiện cũng giống, ngay cả thân hình thoạt nhìn cũng không sai biệt lắm, là cùng một loại hình.
Người đó mặc một kiện áo khoác màu xám đậm, đeo cái mắt kính gọng vàng tinh tế, bộ dáng ôn tồn lễ độ, thoạt nhìn trông thực ôn nhu.
Mà cái áo khoác đối phương đang mặc kia , cùng cái đang mặc trên người cậu kiểu dáng giống nhau như đúc, chỉ là màu sắc cùng một số chi tiết nhỏ có chút khác, bởi vì áo khoác trên người bọn họ là từ cùng một nhãn hiệu.
Ngay cả cái áo đối phương đang mặc bên trong, trong tủ quần áo của cậu cũng có một cái y hệt.
Thậm chí đến cái mắt kính cũng đều giống nhau.
Mà quần áo cậu đang mặc đều là Hạ Dương chọn, mắt kính cũng là anh ấy kêu cậu đeo.
Trong lòng Hứa Thừa Yến dấy lên chút nghi hoặc, theo bản năng quay lại nhìn Hạ Dương, lại phát hiện nam nhân bên cạnh mình lại đang nhìn chằm chằm thanh niên xa lạ kia.
Hứa Thừa Yến có chút không biết nên hình dung ánh mắt này như thế nào.
Là cái nhìn rất chăm chú, tầm mắt rất nghiêm túc mà nhìn, thật giống như trong mắt Hạ Dương chỉ có bóng dáng của thanh niên kia.
Nhưng vì cái gì, Hạ Dương lại dùng ánh mắt ấy nhìn người kia?
Trên tay Hứa Thừa Yến hơi hơi dùng sức, gắt gai nắm chặt ly rượu, đột nhiên trong lòng liền xuất hiện loại cảm xúc khủng hoảng không tên.
Đây hẳn là một loại cảm giác nguy cơ bản năng. Cậu cùng thanh niên kia phong cách giống nhau như đúc, mà hiện tại, cái vị thanh niên kia lại đang cướp đi hoàn toàn sự chú ý của Hạ Dương.
Nhưng người kia........Rốt cuộc là ai?
Cậu nhớ rõ mỗi một người bạn bên cạnh Hạ Dương, lại hoàn toàn không nhớ rõ người này.
Ít nhất 5 năm này cậu bên cạnh Hạ Dương, trước nay chưa từng thấy qua người này.
Vì cái gì phong cách người này, cùng cậu giống đến như vậy?
Đột nhiên, trong đầu Hứa Thừa Yến hiện lên một cái tên.
Đôi mắt Hứa Thừa Yến rũ xuống, tuy vậy vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, hướng nam nhân bên cạnh hỏi: "Là bạn của anh sao?"
Lúc trước cậu cùng Hạ Dương đã xác nhận qua danh sách khách mời, cậu xác định cùng khẳng định, danh sách khách mời không có người này.
Hứa Thừa Yến kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, chẳng qua Hạ Dương vẫn luôn không nói chuyện, vẫn chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn chăm chú người nọ.
Chỉ mỗi việc Hạ Dương không có mở miệng, nhưng Hứa Thừa Yến đã biết đáp án.
Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến lại nhìn thấy nam nhân bên cạnh mình buông ly rượu xuống, từng bước một hướng tới vị thanh niên xa lạ kia đi tới.
Hứa Thừa Yến đứng dậy, nhìn bóng dáng Hạ Dương, muốn theo sau.
Cậu là người cùng Hạ Dương tới đây, cũng coi như là nửa cái chủ nhân bữa tiệc, mà cái vị thanh niên xa lạ kia là khách mời, cậu hẳn là phải cùng Hạ Dương đi qua chào hỏi.
Cũng không biết vì cái gì, Hứa Thừa Yến đột nhiên không có dũng khí, cũng chỉ biết đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Hạ Dương đi tới bên cạnh thanh niên.
Hai người đứng chung một chỗ, không coi ai ra gì mà tán gẫu, giống như là mấy người bạn già nhiều năm không gặp vậy.
Hạ Dương cùng vị kia nói gì đó, thanh niên giống như bị chọc cười.
Không thể không nói, diện mạo vị kia thực đẹp, lúc cười rộ lên, đôi mắt đều sáng lấp lánh.
Như một vị thiếu gia luôn sống trong nhung lụa, được mọi người bảo vệ, không rành thế sự.
Hứa Thừa Yến nhìn hình ảnh ấy, đột nhiên liền cảm thấy thật chói mắt.
Phía sau tựa hồ có người tới gần, bất quá Hứa Thừa Yến đã không còn tâm tư đi để ý là ai, chỉ biết ngốc ngốc nhìn hai người kia.
Mà lúc này, Trì Dật đã đi tới bên cạnh Hứa Thừa Yến.
"Yến Yến đang nhìn chính phẩm sao?" Trì Dật cười, duỗi tay đặt lên trên vai Hứa Thừa Yến, giống như một người bạn chào hỏi một cách thân mật một chút với bạn mình.
Nhưng trong mắt Trì Dật lại không có chút ý cười nào, ngữ khí mang theo ác ý, giống như một con rắn độc lạnh băng, gằn từng chữ ————
"Hàng giả vĩnh viễn chỉ là hàng giả."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro