Chương 11: Hắn đến rồi

Cố Đình nghĩ, nếu một con gà mẹ bất ngờ bị tập kích sẽ thể theo bản năng đi kiểm tra gà con của chính mình, huống chi diều hâu cũng vậy, nếu nó nhận ra bản thân bắt nhầm gà con của gà mẹ, có phải cũng sẽ phân vân không biết rốt cuộc có nên ném con gà con kia đi hay không?

Trong lòng y rất minh bạch, Cam Tứ Nương có thể làm chủ mọi chuyện ở Hồng Tiêu Lâu, nhất định không phải một kẻ ngốc. Năm đó chỉ dựa vào một mình nàng mà đã có thể khiến Trấn Bắc Vương ăn đắng không ít, khẳng định nước ở Hồng Tiêu Lâu chắc chắn rất sâu. Vưu Đại Xuân không giải quyết được cũng không thành vấn đề, y cũng không hy vọng Cam Tứ Nương ngay lập tức phải ngã ngựa giữa đường, nàng ta càng đắc ý Cố Đình mới cảm thấy càng tốt. Một người một khi quá đắc ý sẽ sinh ra kiểu suy nghĩ 'đám đàn ông ngu ngốc này cũng chẳng có gì ghê gớm lắm', tâm thái sẽ càng thêm kiêu ngạo, mà người càng kiêu ngạo mới lại càng dễ lộ ra sơ hở.

Nhưng cái sơ hở này chỉ có tác dụng với đại cục, với tình thế biên quan, chứ hoàn toàn không can hệ gì đến đứa nhỏ tên Mạnh Trinh ấy cả.

Hậu hắc học có đề cập đến một đạo xử thế, khuyên mỗi người nên cẩn thận cất giấu yêu và ghét trong lòng, muốn che giấu mũi nhọn phải thâm tàng bất lộ, hỉ nộ ái ố không được biểu hiện ra ngoài mặt, mới có thể ổn định chính mình, tìm được cơ hội thăm dò đối phương, như thế mới thành công vĩnh viễn đứng ở vị trí không ai đánh bại được. Người làm chuyện lớn hầu hết đều sẽ nỗ lực giống như vậy, xem xem về sau bản lĩnh của kẻ nào càng cao hơn một bậc.

Cố Đình cho rằng, Cam Tứ Nương làm công tác tình báo nhất định phải là kiểu người rất cẩn thận, hiếm có việc gì có thể khiến cho nàng khẩn trương, nhưng một khi đã khẩn trương, tất nhiên sẽ vô cùng coi trọng. Chẳng sợ con gà con kia không phải là con ruột của nàng, mà là chiến lợi phẩm của bọn thuộc hạ thì hết thảy đều quan trọng như nhau.

Cố Đình không biết ai mới là người đã bắt Mạnh Trinh đi, hay vì lý do gì nhưng nếu người nọ thực sự là Cam Tứ Nương vậy thì hôm nay khả năng chắc chắn sẽ gặp chút nguy hiểm... Tốt hơn hết là cứ đánh bậy đánh bạ đại một lần, không liên quan hay ảnh hưởng gì lớn đến đại cục.

Y phân tích vài câu với hầu cận của mình, Ngô Phong ngay lập tức nghe hiểu, ánh sáng thán phục trong mắt lại bùng lên chút ít: "Thiếu gia thật là lợi hại!"

"Đương nhiên rồi!" Cố Đình giương cằm, biểu tình tự tin vuốt ve túi sưởi trong tay, "Thiếu gia nhà ngươi làm sao giống với người khác được, lô hỏa thuần thanh(*), hỉ nộ ái ố không trưng ra mặt, bất kể là ai xông tới đều chỉ có thể nhận thua thôi."

(*) lô hỏa thuần thanh: làm hay học được việc gì đó cực kỳ nhuần nhuyễn, có thể thực hành một cách siêu việt.

"Cho nên bây giờ chúng ta dùng cách gì chọc giận Cam Tứ Nương?"

Ngô Phong hơi hơi sầu não, khoảng giữa lông mày nhăn thành một đống: "Nữ nhân này vừa nhìn liền biết rất lợi hại, giả vờ tình tứ với Vưu Đại Xuân cả ngày cũng chẳng bị chiếm chút tiện nghi nào, ngược lại còn thu hoạch được không ít tin tức từ miệng Vưu Đại Xuân, thiếu chút nữa hắn ta còn muốn đem toàn bộ gốc gác trên dưới ra khai hết..."

Cố Đình bình tĩnh vô cùng: "Đơn giản."

Thiếu chút nữa Ngô Phong cắn luôn đầu lưỡi của chính mình: "Đơn, đơn giản?"

Nếu thật sự đơn giản như vậy, Vưu Đại Xuân có thể bị hố thành ra thế này ư?

Cố Đình ghét bỏ nhìn hầu cận của mình, vẻ mặt 'sao ngươi chẳng học được mấy thứ tốt đẹp từ trên người của chủ tử nhà ngươi vậy chứ', kế đó y chỉ vào lớp giấy trên cửa sổ cứ chốc lát lại rung lên một lần: "Nhìn thấy không?"

Ngô Phong nghiêm túc cẩn thận xem xét, đôi mắt sắp thành mắt gà chọi đến nơi vẫn chưa nhìn ra được cái gì, bèn thành thật lắc đầu.

Cố Đình chậc một tiếng: "Không biết thì cứ nói thẳng là ngươi không biết đi, có phải bảo ngươi đoạt bát cơm của thiếu gia ta đâu, cho dù đầu óc ngươi không tốt thiếu gia cũng vẫn nuôi ngươi mà."

Ngô Phong: ...

Cố Đình cong ngón tay búng nhẹ lên trán của Ngô Phong: "Vấn đề đơn giản như vậy cũng không nhìn ra được, ngươi ngốc à? Cam Tứ Nương là nữ nhân đó, nữ nhân!"

Ánh mắt Ngô Phong dần trở nên mê mang, nữ nhân thì sao vậy?

Cố Đình tuyệt vọng thở dài: "Nữ nhân đều sẽ yêu cái đẹp đó! Ngươi nhìn bộ dáng của Cam Tứ Nương xem, có phải mỗi một phụ kiện trên người nàng ta cũng đều tỉ mỉ chú ý đến hay không? Chỉ cần thoáng thấy điểm nào không thích hợp liền cẩn thận đưa tay chỉnh lại? Vạt váy bên hông nàng rõ ràng chẳng có nếp nhăn nào, ấy thế mà cứ cách một lát nàng ta lại vuốt cho bằng phẳng!"

"À..." Ngô Phong cẩn thận quan sát, rốt cuộc phát hiện ra điểm này, nhưng mà, "Như thế thì sao ạ?"

Nàng yêu cái đẹp thì có liên quan gì đến chuyện lần này chứ?

Cố Đình hít sâu một hơi: "Nàng, yêu, cái, đẹp! Nếu cố ý khiến cho nàng ta trong nháy mắt thất thố, chẳng những không còn được đẹp đẽ mà vô cùng chật vật bất kham, thậm chí dáng dấp cũng trở nên lôi thôi, lếch thếch thì ngươi cảm thấy nàng ta sẽ phản ứng thế nào?"

Ngô Phong lúc này dường như mới sực tỉnh mà đánh vào trong lòng bàn tay, vẻ mặt tựa hồ vừa tìm ra chân lý cuộc đời: "Nàng nhất định sẽ lập tức sinh khí mà thét chói tai lên, có khả năng còn sẽ chạy trối chết!"

Hơn nữa không cần người khác phải lên tiếng nhắc nhở, chính nàng sẽ tự mình cảm thấy có gì đó không đúng, chắc chắn trong lòng sẽ sinh ra hoài nghi kẻ nào mang tâm tư bất chính sắp xếp muốn gây chuyện với nàng, sau đó sẽ kiểm tra từ trên xuống dưới khắp một phen.

Cố Đình thấy hầu cận ngốc cuối cùng cũng chịu hiểu, yên lòng từ từ thở hắt ra: "Nữ gian tế suy cho cùng cũng chỉ là một cô nương mà thôi, cũng sẽ có một mặt mẫn cảm yếu ớt giống bao thiếu nữ khác. Được rồi, ngươi lập tức đi bắt mấy con vật nhỏ đáng yêu về đây..."

Y câu ngón tay gọi Ngô Phong đến gần, ở bên tai hắn thấp giọng nói mấy chữ.

Ngô Phong lại một lần dựng ngón tay cái: "Thiếu gia... Trâu bò thật đó!"

Người hắn phục nhất suy cho cùng cũng chỉ có thiếu gia nhà hắn, rốt cuộc thì y lớn lên với đầu óc gì thế, thực sự quá mức thông minh và suy nghĩ chu toàn!

Trong khoảng thời gian Ngô Phong rời đi, Cố Đình vẫn canh giữ ở góc cầu thang bên ngoài cửa phòng, tiếp tục vểnh tai nghe ngóng người trong phòng nói chuyện.

Ban đầu vẫn như cũ chẳng có tin tức gì hữu ích, tên béo Vưu Đại Xuân kia liên tục dùng chiêu thức tán tỉnh người hết sức buồn nôn, về sau không biết do đâu mà không khí giữa bọn họ đột ngột thay đổi, bất thình lình nhắc đến Trấn Bắc Vương.

Vưu Đại Xuân ôm Cam Tứ Nương, nhân cơ hội khua móng heo chiếm tiện nghi nàng ta, đôi mắt mang theo gian xảo cười đến là đê tiện: "Kẻ thù của ta là ai e rằng tất cả mọi người ở Đại Hạ đều biết, Tứ Nương cho rằng lấy lòng ta là đã có thể đối phó với người của hắn rồi đúng không? Bất quá —— nàng thực sự không biết rằng chỉ với mỗi mình nàng là đã dư sức lấy lòng ta rồi ư?"

Cam Tứ Nương cười duyên dựa vào lồng ngực Vưu Đại Xuân: "Dễ dàng đến mức ấy cơ à... Vậy xem ra nô gia đã thành công rồi, không phải sao?"

Trong lòng Cố Đình không khỏi nhảy dựng lên.

Câu này đại khái có hai luồng ý tứ.

Đã làm được... Vưu Đại Xuân có lẽ đang cho rằng thứ Cam Tứ Nương đề cập tới chính là sắc đẹp của chính mình, nhưng Cố Đình lại nghĩ người mà Cam Tứ Nương nhắc đến vừa rồi chính là người của Trấn Bắc Vương, nàng chân chân thật thật bắt được người của Hoắc Diễm!

Cam Tứ Nương thật sự rất coi thường Vưu Đại Xuân.

Tâm tình Cố Đình có chút phức tạp, hiện tại bản thân muốn tìm người còn chẳng đào ra nổi một chút manh mối nào, ấy thế mà lại nhằm vào ngay thời khắc này nghe được tin tức kia...

Muốn giúp đỡ ư? Cố Đình chắc chắn đã nghĩ đến, thế nhưng người bị bắt là ai, có thân phận gì, hiện tại bị nhốt ở nơi nào, y có tâm một mực muốn hỗ trợ, bất quá đối phương sẽ bằng lòng tin tưởng y hay sao?

Kia, chính là người của Trấn Bắc Vương.

"Thiếu gia, bắt được chuột rồi đây!"

Ngô Phong rốt cuộc quay trở lại, trong tay hắn xách theo một cái lồng sắt nhỏ: "Yên tâm, ta đã thử qua rồi, đặc biệt chọn nó đó, chẳng những không sợ người mà suy xét đến hiệu quả ta còn đổ nước thối lên người của nó nữa, hôi lắm..."

"Dừng!" Cố Đình cảnh giác lui về phía sau hai bước, "Ngươi đứng yên đó đi, canh thời gian thích hợp thì thả nó vào trong."

Ngô Phong vui vẻ nhìn bộ dáng Cố Đình. Mới vừa rồi còn phân phó hắn bắt mấy vật nhỏ đáng yêu tới, bây giờ đồ đã mang đến rồi lại không chịu ngó nó lấy một cái, ôi chao, đúng là miệng nam nhân chỉ giỏi gạt người mà!

Cố Đình nắm chắc thời gian, cuối cùng dặn dò Ngô Phong: "Người bên trong vừa phát ra động tĩnh, ngươi lập tức đi theo cho ta. Lắng tai mà nghe, căng mắt mà tìm xem bánh bao nhà chúng ta bị nhốt ở chỗ nào."

Đương nhiên không có khả năng y tới gần cái lồng sắt kia, cho dù loài chuột có thực sự đáng yêu thế nào y cũng không thích!

Ngô Phong nghẹn cười: "Thiếu gia, người đến nhìn nó chút đi mà!" Thấy thiếu gia càng trốn càng xa, hắn đột nhiên sực nhớ ra chuyện khác, "Sao ta với thiếu gia lại không cùng nhau làm?"

Cố Đình xụ mặt, trưng ra biểu cảm hết sức cao thâm: "Ta có chuyện khác cần giải quyết."

Thôi được rồi.

Ngô Phong bắt đầu dồn hết toàn lực chú ý để quan sát căn phòng, tìm thời cơ thích hợp như lời chủ tử nói.

Rất nhanh, hắn lặng lẽ mở cửa lồng sắt, thả con chuột béo ở bên trong ra. Con chuột xoay tròn tại chỗ một vòng kế đó lao nhanh đi trốn, vừa vặn nấp ở một góc người khác không phát hiện ra.

"A ——"

Trong phòng nháy mắt truyền tới tiếng thét chói tai, có của phụ nữ cũng có của đàn ông.

Cam Tứ Nương trải qua huấn luyện khắc nghiệt chưa chắc đã sợ một con chuột béo, thế nhưng nàng lại vô cùng chán ghét cảm giác khi loài vật này bò trên da thịt, móng vuốt lạnh toát, cái mũi ướt nhẹp, cả người phát ra mùi hôi thối khó chịu, thời điểm nóng nảy còn có nguy cơ cắn người chảy máu...

Con chuột này trên người dính đầy dầu mỡ trộn lẫn nước cống, mỗi chỗ nó bò qua đều lưu lại dấu móng vuốt bẩn không chịu nổi. Chẳng biết vừa bò ra từ cái xó nào mà thối phát khiếp, nó vừa bò qua vạt váy của nàng, cả bộ váy liền dơ đến mức chẳng nhìn nổi.

Cam Tứ Nương cảm thấy toàn thân đều không khỏe, vô cùng không thoải mái, chỗ nào cũng thấy không thoải mái!

Phản ứng của nàng đã quá khích thành như thế, ai ngờ Vưu Đại Xuân lại càng đáng sợ hơn, hắn thét chói tai với âm giọng tràn đầy tức giận, không những vậy còn trực tiếp nhào qua cửa sổ, đem cửa sổ đẩy đến hỏng luôn!

Giờ khắc này, tiếng gió bên ngoài cửa sổ rót vào trong phòng, có vài tiếng vang rất nhỏ bất chợt lướt qua, không chút mảy may tương đồng với tiếng gió rét.

Đáng tiếc động tĩnh trong phòng quá lớn, một chút âm vang này căn bản chẳng ai chú ý tới.

Cam Tứ Nương liếc mắt nhìn Vưu Đại Xuân, trong lòng thầm mắng hắn đúng là một tên vô dụng, thân như con heo thế kia mà ngay cả một con chuột nhắt cũng sợ đến tái mặt!

Nàng càng dốc sức bày ra bộ dạng vờ vịt sợ hãi, 'kinh hoảng thất thố' chạy ra khỏi cửa, chuẩn bị thay lớp quần áo bẩn thỉu trên người. Vừa mới rời khỏi cửa hai bước, trực giác của nàng ngay lập tức đã cảm thấy không đúng, đôi mắt sắc bén chậm rãi nheo lại.

Sao trong Hồng Tiêu Lâu lại đột nhiên xuất hiện chuột cống? Chẳng những thế còn chạy đúng vào căn phòng của nàng? Lẽ nào... đang có người tính toán muốn làm gì ư? Quan trọng là kẻ đó nhằm vào Cam Tứ Nương là nàng hay nhằm vào tên đầu heo đang ở trong phòng kia, hoặc vẫn còn có mục đích khác?

Chính sự so với váy áo đương nhiên quan trọng hơn, Cam Tứ Nương ngừng bước chân, lia mắt nhìn thẳng vào một chỗ.

Trùng hợp thay nơi đó lại chính là góc khuất mà Cố Đình đang trốn!

Cố Đình tự nhận bản thân rất cẩn thận, trước tiên y tìm vị trí trông có vẻ tốt để ẩn thân, ai ngờ địa phương này thế mà lại là chỗ nguy hiểm nhất!!!

Thấy trước mắt không có biện pháp nào khả quan, Cố Đình đành phải cẩn thận nghe ngóng bốn phía sau đó đẩy cánh cửa phòng ở gần mình nhất, đi vào, đóng cửa!

Tiếp theo... Y liền đụng mặt với một người đàn ông xa lạ.

Hoắc Diễm vừa treo mình ngoài cửa sổ phòng Vưu Đại Xuân nghe lén, trước đột nhiên xuất hiện một con chuột cống béo, sau lại có Vưu Đại Xuân phá hỏng cửa sổ, hắn không thể nào không rời đi, vừa hay căn phòng này gần nhất, hắn lách thân một cái liền chạy vào nấp tạm.

Hắn trèo vào từ đường cửa sổ, Cố Đình từ cửa chính đi vào.

Hai người nhìn nhau không ai nói câu gì, bầu không khí xung quanh tương đối xấu hổ.

Thẳng đến khi bước chân Cam Tứ Nương vang bên ngoài cửa phòng dần dần đi xa không còn dư lại bất cứ tiếng động nào, lúc này 'bang' một tiếng, lò sưởi trong tay của Cố Đình lập tức rơi xuống đất.

"A ——" Cố Đình nhanh chân chạy đến ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân muốn nhặt lò sưởi lên, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện nó giống như đã rơi hỏng mất rồi, không biết vì sao cái nắp không đóng lại được nữa, than chứa bên trong đổ đầy ra đất, khẳng định không thể dùng tay cho vào lò lại được, chắn chắn sẽ phỏng tay.

Đúng lúc này có một bàn tay thon dài lướt qua bả vai của Cố Đình, cầm đi lò sưởi trong tay y.

Không biết đối phương làm cách nào mà một tiếng 'cách' vừa vang lên, lò sưởi trong tay y lập tức khôi phục lại nguyên trạng, cái nắp cũng đóng thật kín kẽ.

Cố Đình chậm rãi đứng lên, ánh mắt có chút dại ra.

Đôi bàn tay của người đàn ông nâng lấy lò sưởi thuộc về y, thoạt nhìn kích cỡ của nó bỗng trở nên nhỏ bé đến lạ thường. Khung lò làm bằng đồng tựa hồ lây nhiễm khí chất của người nọ, tạo hình chú bướm tinh xảo bên trên cũng như đang ra sức nịnh nọt khẽ cọ vào tay hắn, phảng phất chỉ cần hắn nhẹ nhàng nhéo một cái thì vật nhỏ kia sẽ lập tức ngã ra, chẳng còn khí lực bung đôi cánh ra nữa.

Ngón tay của đối phương thon dài hữu lực, không thể gọi là xinh đẹp tinh xảo, mà ngược lại trông có vẻ thô ráp giống hệt với chủ nhân. Tuy rằng bộ dạng của hắn lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm mọc đầy mặt, nhưng sức mạnh ẩn giấu bên trong phi thường cực đại, phàm đã là con người đều không thể không mảy may nhận ra.

Người nọ ăn mặc trang phục kín kẽ, nhiệt độ cơ thể tựa hồ có thể chui ra từ chỗ mỏng nhất của bộ quần áo sau đó chậm rãi lan đến trên mặt của y. Hắn mang một đôi ủng cao, ống quần nhét vào trong ủng làm đôi chân vừa thẳng vừa dài lộ đến rõ ràng, đường cong cơ bắp khi thả lỏng khi lại căng chặt hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phảng phất như đang vận sức chờ phát động, chỉ cần chúng nó bùng nổ là liền có thể phá hỏng toàn bộ đồ vật, làm được bất luận việc khó nhằn gì.

"Không lạnh hửm?"

Thanh âm đối phương trầm thấp vang lên, ánh mắt hắn đen như hũ mực, tựa như bầu trời đêm treo trên đỉnh đầu.

Cố Đình không đưa tay nhận lấy lò sưởi như trong tưởng tượng của người trước mặt mà thay vào đó khẽ động tay áo lôi chủy thủ ra, nháy mắt hướng thẳng về phía cổ họng của đối phương đâm tới!

-------------

Top những cách gây ấn tượng kinh điển nhất mọi thời đại:

Top 1: Xài dao ám sát chồng ngay lần đầu gặp mặt =))) Cố em bé mãi mận, mãi keo!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro