Một Bất Ngờ (1--11)
☆_ Một bất ngờ.
1. Dậy thì.
''Này, ta thật giống như là dậy thì lần thứ hai.''
''. . .''
''Này, chúng ta so lại một lần nữa đi.''
''. . .''
''Này, ta giống như ngủ một giấc tỉnh dậy là có cơ bụng.''
''. . .''
''NÀY?''
''Im miệng. . .'' Ngô Ngôn cố nén đau đớn nơi huyệt thái dương, ''Trước tiên ngươi rút tay từ trong quần lót của ta ra.''
Nhan Cửu oan ức, ''Đây là quần lót của ta mà.''
Trán Ngô Ngôn giật giật, hắn cực kỳ muốn đánh tên kia một trận, vì cái gì lại hoán đổi linh hồn chứ???
Nhưng nhìn Nhan Cửu làm ra vẻ mặt tủi thân oan ức, Ngô Ngôn quả thật thấy mình có chút không tốt.
2. Quần áo.
''Cái này?''
''Không được.''
''Cái này?''
''Không được.''
''Vậy. . .Cái này thì sao?''
Ngô Ngôn nhìn trên tay Nhan Cửu cầm đều là quần áo loại đinh tán*, không nhịn được nghiến răng, nói như đinh đóng cột: ''Tuyệt! Đối! Không! Được!''
Nhan Cửu bị ép buộc phải mặc một bộ âu phục, cậu bĩu môi, nhìn Ngô Ngôn chọn lựa từng bộ quần áo cho thân xác mình, uể oải bình luận: ''Khó coi.''
''Xấu xí.''
''Quá đơn giản.''
''Không thể làm tôn lên vẻ đẹp của ta!''
Ngô Ngôn: ''. . .''
Ngô Ngôn lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ từ trong góc tủ, lúc mặc vào thì không nhịn được nhíu mày, ''Có chút chật.''
Nhan Cửu lườm một cái, quần áo bốn năm trước, không chật mới lạ. . .
Ngô Ngôn sửa sang lại cổ áo, cảm thấy có chút kỳ quái, Nhan Cửu không phải là người sẽ ủy khuất chính mình, loại quần áo này cậu ấy bình thường không mặc, nhưng khi mặc lên chiếc áo sơ mi này, phía trên còn lưu lại hương thơm thoang thoảng của bột giặt. . .
[quần áo loại đinh tán*: kiểu như vậy nè, một thời đi học Thất cũng theo mốt này =))]
3. Nguyên nhân.
''Đi bộ thật tốt đi.''
Nhan Cửu nhìn hắn một cái, ''Ách, vậy ngươi cũng cười một tiếng đi, nếu không người khác sẽ cho rằng ta phát bệnh.''
Ngô Ngôn cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, thuận tiện nói: ''Mặt ngươi không biểu cảm mới tốt.''
Nhan Cửu nhịn cười: ''Ngươi cũng biết bình thường mặt ngươi không biểu cảm?''
Đi xuống lầu, sắp đến khu làm việc thì Ngô Ngôn không nhịn được kéo Nhan Cửu lại.
''Không được dụ dỗ người khác.'' Ngô Ngôn một chút cũng không muốn thấy cơ thể của mình bị người khác thượng. . .
Nhan Cửu hừ một tiếng, ''Như nhau, mời ngươi bảo vệ tốt trinh tiết của ta.''
Cậu là số 0 thuần khiếu nha~, mà Ngô Ngôn chính là top.
Về phần bọn hắn giả mạo lẫn nhau đến nay, nguyên nhân đều không phải là lăn lộn trên một cái giường mà ra sao, đại khái chính là bọn hắn bao giờ cũng vừa ý cùng một đối tượng.
[Thất: lăn lộn trên giường??? Muốn tìm hiểu rõ, mời đọc tiếp đi~]
4. Dụ dỗ.
''Ngô ca, buổi tối ngươi có rảnh không, chúng ta trò chuyện một chút được không?''
. . .
Đây là người con trai thứ tám ném mị nhãn cho cậu rồi đó, Nhan Cửu thiếu chút nữa dùng răng nghiền nát mẩu thuốc lá, thì ra lúc cậu không nhìn thấy, còn có nhiều người dụ dỗ Ngô Ngôn như vậy, không phải chỉ là một lão đàn ông không lãng mạn không hiểu phong tình thôi sao? !
Nhan Cửu kiên quyết cự tuyệt, thế nhưng người con trai kia cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ lưu luyến đưa ánh mắt từ trên người cậu rời đi.
Toàn thân Nhan Cửu nổi cả da gà, đều nói cậu yêu nguyệt, nhưng so với loại đẳng cấp này, cậu vẫn là kém xa.
Ít nhất Nhan Cửu không làm được, biết rõ người đàn ông kia không thích cậu, còn đi ăn nói khép nép khẩn cầu thương cậu.
5. Sô cô la.
''Lâm Khinh?'' Nhan Cửu sửng sốt, có chút không tự nhiên, cười khan nói: ''Sao lại nhắc tới hắn rồi?''
''Nhan Cửu.'' Ngô Ngôn cau mày, dùng ngũ quan của Nhan Cửu, mỹ nhân cau mày cũng là cảnh đẹp ý vui, đáng tiếc linh hồn kèm theo khiến cho Nhan Cửu kế tiếp muốn tháo chạy, ''Rốt cuộc ngươi có muốn hay không hoán đổi trở lại?''
Nhìn cậu một bộ dáng không đếm xỉa tới, trong lòng Ngô Ngôn nổi lên một ngọn lửa giận không biết từ đâu.
''Nằm mơ cũng muốn.'' Nhan Cửu lau mặt một cái, ghét bỏ nói: ''Mặt của ngươi quá thô ráp, đau tay.''
Ngô Ngôn: ''. . .'' Nén một hơi trở về, sau hồi lâu mới cứng rắn nói: ''Chắc là sô cô la Lâm Khinh đưa có vấn đề.''
''Sô cô la?'' Nhan Cửu không ngờ tới đáp án này, ''Là chúng ta cùng nhau. . .Nguyên nhân là do ăn so co la?''
Ngô Ngôn không muốn nhớ lại một đêm rối loạn kia, nhưng mà không thể không thừa nhận, cái này có khả năng lớn nhất.
6. Hối hận.
Cho đến bây giờ mới ngăn được Ngô Ngôn dừng nói về việc hối hận, hối hận cùng Nhan Cửu tranh đoạt tình nhân, vì giành giật sô cô la của Lâm Khinh mà ăn luôn một nửa miếng sô cô la trong miệng Nhan Cửu, dẫn đến tình trạng hiện nay linh hồn hoán đổi.
Nếu sớm biết con ngươi Lâm Khinh đặt ở trên người Nhan Cửu, hắn nên liệt tên đó vào danh sách đen
7. Sai lầm.
''Ngươi nói gì?'' Nhan Cửu khinh ngạc nói: ''Chúc thần côn nói sô cô la có vấn đề, vật này chính lão ta bán?''
Ngô Ngôn gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, ''Lão nói lão cũng không chắc, lão muốn nhìn thấy cái hộp sô cô la kia thì mới có thể xác định được.''
''Nhưng mà, một khối sô cô la cũng sẽ làm hoán đổi linh hồn.'' Nhan Cửu xắn tay áo lên muốn cùng Chúc thần côn đánh nhau, ''Loại đồ vật này có thể tùy tiện làm ra sao? Quá nguy hiểm.''
''Cũng không phải.'' Sắc mặt Ngô Ngôn có chút cứng ngắc, hắng giọng: ''Chúc Đỉnh Nhất nói thật ra đây là sô cô la tình thú.''
''Tình thú? !'' Nhan Cửu cất cao thanh âm, ''Vạn nhất phạm tội thì làm sao?'' Trong quán rượu mỗi ngày không biết bao nhiêu người chơi loại trò chơi này, nếu chảy vào thị trường, há không phải là quá loạn sao?''
Tầm mắt Ngô Ngôn chuyển động, không được tự nhiên nói: ''Lão nói hoặc là cách pha chế sô cô la bị thay đổi, hoặc là xuất hiện hiệu quả bất ngờ, bởi vì. . .''
Nhan Cửu sáp lại gần, ''Bởi vì sao?''
''Bởi vì. . .Chúc Đỉnh Nhất nói cái này chỉ tác dụng với tình nhân, hai người phải yêu nhau, linh hồn mới có thể nảy sinh đồng cảm, từ đó hình thành môi giới trao đổi.'' Thanh âm Ngô Ngôn cứng nhắc, hoặc có thể là dùng cơ thể Nhan Cửu nên lúc nói lời này, lỗ tai bỗng đỏ lên.
Nhan Cửu cũng cứng đờ, gãi cằm, hồi lâu nói: ''Vậy thì chắc là hiệu quả xuất hiện sai lầm rồi.''
8. Để ý.
''Ngô tổng, hôm nay sao Cửu ca không đi làm?''
''Hôm nay Nhan Cửu xin nghỉ.'' Nhan Cửu nghiêm túc nói, sự thật là Ngô Ngôn đi tìm Lâm Khinh tính sổ, ban đầu cậu muốn cùng đi, kết quả Ngô Ngôn trước khi đi còn ném xuống một câu, ''Ta sợ ngươi cùng Lâm Khinh lăn lộn trên giường.''
Trước kia nếu nghe nói như vậy Nhan Cửu nhất định sẽ bùng nổ, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể chịu thiệt thòi, dù sao cũng là phiền toái do cậu gây ra.
Tuy nhiên, nói thật coi như xuất hiện hiệu quả sai lầm, nếu là trên người hắn cùng với Lâm Khinh, cũng sẽ không có hiệu quả đi.
''Ngô tổng?''
''Ân.'' Nhan Cửu hồi phục tinh thần. Nhìn An Địch có được câu trả lời rồi mà còn chưa đi, cậu nhíu mày một cái, ''Làm sao?''
''Là như thế này, cái vị Chu công tử kia, chỉ đích danh muốn Cửu ca pha rượu, ông chủ ngươi xem. . .''
Nhan Cửu liếc An Định một cái, trong lòng cười nhạt, người nào không biết Chu công tử là cái dạng gì, đồng nghiệp tốt của cậu thế nhưng lại chuyên môn bẫy cậu, may mắn cậu ở đây, mà không phải là Ngô Ngôn.
''Hôm nay Nhan Cửu xin nghỉ, ngươi để cho Hồng Nghê đến thay được rồi.''
Chu công tử thích đàn ông, còn thích loại ngoại hình yêu nghiệt như Nhan Cửu, Hồng Nghê là cô gái, đương nhiên sẽ an toàn hơn.
''Ông chủ.'' Trong lòng An Địch có chút tức giận bất bình, không phải là một cái hoa hồ điệp thôi sao, dựa vào cái gì mà ngồi phía trên bọn họ, hàng ngày nhìn cậu ta làm trái lời ông chủ, nhưng ông chủ lại còn bảo vệ cậu ta, ''Cái này. . .Chúng ta cũng cự tuyệt Chu thiếu nhiều lần rồi, lần này nếu không chịu nữa, sợ là phải đắc tội với hắn.''
''Nhiều lần?'' Nhan Cửu sửng sốt, làm sao cậu không biết chuyện này?
An Địch nhìn thấy có hy vọng, vội vàng nói: ''Đúng vậy, kỳ thực Chu thiếu chưa chắc là muốn Cửu ca làm chút gì đó, nếu như ngài từ chối nữa, thì đắc tội với người ta thật rồi, anh trai của Chu thiếu không dễ chọc a.''
Nhan Cửu cũng nhớ được anh trai của Chu thiếu là người như thế nào.
Trong đầu nghĩ làm sao Ngô Ngôn lại hồ đồ bỏ qua khoản làm ăn này, rõ ràng là để cho cậu đi gặp một lần mới là lựa chọn tốt nhất, huống hồ, cậu chưa chắc sẽ tức giận.
Trong lòng một mảnh vắng lặng đột nhiên sôi trào, cảm giác vừa chua vừa xót trộn lẫn vào nhau.
Ngô Ngôn, có phải hay không không thèm để ý tới mình giống như biểu hiện ngoài mặt của hắn?
9. Phiền phức.
''Ngủ chung?'' Kết thúc ồn ào náo dộng cả đêm, Nhan Cửu nhìn Ngô Ngôn, nghi ngờ mình nghe lầm.
Lâm Khinh không có ở nhà, Ngô Ngôn không đánh được khoanh tay đứng dựa vào cửa, khóe miệng vểnh lên.
Hắn cảm thấy vẫn là đem người đặt ở bên cạnh mình để xem chừng tương đối tốt hơn, vạn nhất cậu ta lại trêu chọc thêm hoa đào thì phiền phức.
Nhan Cửu luôn luôn là một kẻ phiền phức
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
10. Trắc ẩn.
Ở cửa sau quán rượu Ngô Ngôn nhặt được Nhan Cửu.
Nhan Cửu thương tích đầy mình vì bị đuổi ra khỏi quầy rượu, bị người trong nhà loạn côn đánh ra.
''Ta nếu không chạy thì cha ta có thể đánh chết ta, dù sao đứa con trai này cũng không cho ông ta mặt mũi.'' Nhan Cửu ưa thích đàn ông, nhưng chỉ giới hạn ở hướng tính, dưới tình huống chưa có đối tượng, cậu còn không ngu ngốc đến mức không có kinh tế độc lập mà đường đột đến quầy rượu, nhưng lại không nghĩ tới được em trai ngoan của mình tố cáo với cha.
''Dù sao đi nữa thì bọn họ mới là người một nhà, không có ta, đoán chừng bọn họ càng thoải mái hơn.'' Sau khi mẹ kế gả vào, tuy rằng ngoài mặt không có đối với mình không tốt, nhưng lại bí mật lấy đi toàn bộ số tiền và tài sản mẹ cậu để lại cho cậu.
''Ông chủ, để ta làm việc cho ngươi đi.''
''Hồ đồ, sao ta có thể thu lao động trẻ em''
''Ta đã mười sáu tuổi rồi!''
''. . .''
''Ta gần mười sáu.''
''. . .''
''. . .Được rồi được rồi, hai tháng sau ta tròn mười lăm tuổi rồi, ông chủ, ta thật sự không còn chỗ nào để đi.''
''Tự mình đi lên tìm một phòng để ở lại, ban ngày đi học, ban đêm làm việc, bao ngươi ăn ở cùng học phí, nhưng không có tiền lương.
Nhan Cửu cào nhẹ ngón tay, cảm thấy rất có lời.
Chờ cậu lớn hơn chút nữa, hiểu được nhiều chuyện, cũng biết Ngô Ngôn ngày đó động lòng trắc ẩn.
Mặc dù để cho cậu ban đêm đi làm, nhưng cũng chỉ làm một chút công tác chuẩn bị, đến mười giờ, đã đuổi cậu về ngủ.
'' Nếu ngươi muốn làm tiểu chú lùn cả đời, thì đừng đi ngủ.''
Nhan Cửu: ''. . .''
Khi đó Nhan Cửu nghĩ, mặc kệ tiền nhiều hay ít, chỉ cần Ngô Ngôn không đuổi cậu, cậu làm việc cho hắn cả đời.
11. Mười năm
Thật ra khi đó Ngô Ngôn cũng không lớn, mới vừa tròn hai mươi tuổi, cha mẹ bị tai nạn giao thông mất sớm, anh trai hắn nghiện hút thuốc phiện đến chết.
Trong nhà chỉ còn lại một quầy rượu nhỏ, rất nhiều người khuyên hắn bán đi, nhưng Ngô Ngôn không chịu, mặc dù lúc nào cha mẹ cũng cãi nhau, anh trai cũng luôn gây chuyện, thế nhưng nơi này chứa tất cả những kỷ niệm của gia đình hắn.
Hắn còn nhớ cha hắn pha một ly rượu màu sắc rất đẹp bày ở trước mặt hắn, nói, ''Con trai làm sao có thể không biết uống rượu chứ?''
Kết quả khi hắn nếm thử một hơi, lại phát hiện là nước trái cây ngon ngọt.
Hắn lưu lại Nhan Cửu, chẳng qua là bởi vì đồng bệnh tương liên, bọn hắn đều không có người nhà.
Nghĩ rằng, nhiều thêm một người cũng tốt.
Nhưng không nghĩ tới, lần lưu lại này, chớp mắt một cái chính là mười năm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro