Lệ Diệu chẩn mặt ho khan một tiếng: "Nói cái gì mà vui vẻ vậy?"
Lương Hoàn nghe tiếng quay đầu lại, ngay sau đó vai liền nặng xuống, người này tựa hồ đặc biệt thích dùng y làm vật trang sức, giống như khối ngọc bội đầy vết rạn kia của y, nghĩ đến đây, y nhịn không được cười khẽ.
"Còn cười." Lệ Diệu ghé bên tai y, hạ giọng, "Dám ly hôn, em nhất định chết chắc."
Lương Hoàn đáy mắt ý cười càng đậm: "Ừ."
Bộ dáng này của hai người trong mắt Mao Minh lại mang một ý vị khác, nhìn Lương Hoàn chỉ có thể gượng cười cho xong chuyện, Mao Minh nhìn Lệ Diệu: "Lệ đội trưởng ——"
"Mao thúc, không còn sớm nữa, mau về nhà thôi." Lệ Diệu như cười như không nhìn hắn, "Trời sắp tối rồi."
Mao Minh nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài lớp phòng hộ, thập phần bội phục cái tài nói dối không chớp mắt của anh, hắn thở dài: "Tiểu Lương, mai gặp ở nhà xưởng."
Nói xong Mao Minh liền đi, Lệ Diệu nghi hoặc: "Nhà xưởng gì?"
"Không còn sớm, chúng ta cũng về đi." Lương Hoàn xoay người.
"Đứng lại." Lệ Diệu kéo lấy cổ y, kéo người trở lại, "Mao thúc làm ở căn cứ cơm hộp Gấu Trúc Nhỏ, à —— thảo nào mấy hôm nay ngày nào em cũng làm cơm tối cho tôi, còn ngon như vậy, hóa ra đều là từ cơm hộp đổ ra."
Lương Hoàn nghiêm túc: "Không phải."
Rõ ràng là từ nồi lớn của công nhân, y chọn toàn phần nhiều thịt.
"Tôi còn thắc mắc em không có việc làm thì lấy thẻ tinh tệ ở đâu, hóa ra là giấu tôi đi làm." Lệ Diệu nói, "Tôi không nuôi nổi em sao? Em vất vả kiếm chút tiền ấy còn chưa đủ nhét kẽ răng."
Giọng điệu của anh bây giờ cực kỳ giống mấy trượng phu cổ hủ, cố chấp ở cửa trường nữ học Bắc Lương ngày xưa, Lương Hoàn không tán đồng: "Lệ Diệu, tư tưởng của ngươi cần thoáng hơn. Nếu sau này ngươi cưới thê tử, cũng định nhốt nàng cả ngày trong nhà sao?"
Lệ Diệu nhướng mày: "Em có thể ra ngoài đánh tang thi hay giết dị chủng chắc? Lần này ra ngoài em xem có bao nhiêu nguy hiểm, nếu không có tôi, em sớm đã bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn, sau này vẫn là thành thật ở nhà nấu cơm cho tôi."
Lương Hoàn: "......"
Cổ hủ thời hiện đại.
Bùi Trọng đi ngang qua liếc nhìn Lệ Diệu, nói với Lương Hoàn: "Có nhu cầu có thể gọi trung tâm thông tin nhân quyền."
Sau đó liền xách theo một túi thú bông gấu trúc đi.
Lệ Diệu tức giận đến quá sức: "Mấy người này đều có bệnh gì?"
Lương Hoàn vỗ vỗ vai anh, thành khẩn nói: "Lệ Diệu, ngày thường vẫn nên suy nghĩ lại nhiều một chút về bản thân, đối trẫm tốt hơn, đó mới là đạo lý lâu dài."
Lệ Diệu: "?"
——
Đầu tiên được đưa đến xưởng sửa chữa ô tô —— không sai, chiếc xe việt dã nửa hỏng được cải trang kia là bảo bối của Lệ Diệu, được đặt tên là Đệ Nhất, tiểu đội của bọn họ tên từ đó mà gọi là "Tổ Đệ Nhất", không có tổ đệ nhị, các đội ngũ khác đều gọi là "Thương Long", "Thần Phong", "Đốt Dã" gì đó những cái tên kêu kêu hơn.
"Có ích lợi gì chứ, vừa khó viết vừa khó nhớ." Lệ Diệu đối với tên đội ngũ của mình phi thường vừa lòng, "Đệ Nhất rất tốt, vừa khí phách vừa phong cách."
"Ý nghĩa xác thực không tệ." Lương Hoàn nhìn cảnh sắc bên ngoài phi thuyền, màu sắc đen trắng xám phối hợp làm nơi này trông thật vô sinh khí, mang theo cảm giác áp lực nặng nề cổ xưa, "Ở trong dị chủng, tinh thần lực sẽ bị ——"
Y quay đầu nhìn về phía Lệ Diệu, lại phát hiện đối phương đã ngủ rồi.
Lệ Diệu mày nhăn chặt muốn chết, cánh tay ôm trước ngực, đầu buông thõng ra phía sau lưng cong lên, chân đạp lên ghế dựa đối diện, đây là tư thế ngủ cảnh giác cực kỳ cao, Lương Hoàn thấy quá nhiều biên quan tướng sĩ, bọn họ khi nghỉ ngơi ngắn ngủi rất nhiều người sẽ duy trì tư thế như vậy, mệt đến cực điểm, nhưng vẫn chuẩn bị nghe được tiếng chuông báo động trong nháy mắt sẽ lập tức tấn công.
Phi thuyền rất nhanh dừng ở trước ký túc xá, Lương Hoàn nghe tiếng hô hấp của anh, người này không phải ngủ chết, phỏng chừng vừa động là tỉnh, y tắt động cơ xe, dựa vào ghế bắt đầu xem chip.
Trên mạng về tin tức tên Dịch Hành Thần cực ít, ngay cả ảnh chụp cũng không có, giống như bị người ta mạnh mẽ xóa đi dấu vết, trên mạng đủ loại tin tức ngập trời lấp đất, tốc độ tin tức đổi mới cực nhanh, mười năm trôi qua, ngay cả Kế hoạch Lê Minh cũng trở nên kín như bưng, người Dịch Hành Thần này giống như tin tức trống rỗng, chỉ sống trong vài câu cảm kích giả, Lương Hoàn chỉ có thể thông qua bức ảnh cũ của Đặng Mông nhìn thấy một góc băng sơn về Dịch Hành Thần.
Mà tin tức về Lệ Diệu càng ít đến đáng thương, phần lớn đều là sự tích anh làm lính đánh thuê, nhưng lính đánh thuê dù lợi hại, xét đến cùng cũng là nghề nghiệp không thể lên được mặt bàn, trong tin tức chính quy hầu như sẽ không đưa tin, nội võng lính đánh thuê phần lớn thời gian đều rất yên lặng, chỉ có bảng xếp hạng trên cùng một chuỗi mã hóa lạnh như băng biểu hiện người này không chết, còn kiếm được không ít tài nguyên...... Lính đánh thuê càng giống công cụ thu hoạch tài nguyên, là có thể không ngừng tiêu hao và bị thay thế, bọn họ thậm chí không cần tên của mình.
Trong mắt Lương Hoàn, mặc kệ là cái gọi là quân bộ hay xã hội này, sớm đã từ bỏ Lệ Diệu, vậy Lệ Diệu lại vì cái gì mà cố chấp với việc nâng cao tinh thần lực như vậy, nhất định phải tự mình lái cơ giáp?
Lương Hoàn rũ mắt nhìn thời gian, cách đại hôi lính đánh thuê bắt đầu còn nửa giờ, chip của Lệ Diệu đã đánh tới mười mấy thông tin, nhưng Lương Hoàn đã tắt tiếng cho anh.
"Lệ Diệu." Y vỗ vỗ vai Lệ Diệu.
Lệ Diệu đột nhiên mở mắt.
"Đến ký túc xá rồi." Lương Hoàn chỉ vào cổ tay anh, "Vẫn luôn có người gọi cho ngươi, ta muốn cho ngươi ngủ thêm một lát nên đã tắt tiếng."
Lệ Diệu xoa mặt, chuyển thông tin.
"Tổ tông, cậu tiêu rồi!" Hựu Chiêu Thần nghe mà muốn phát điên, "Còn nửa giờ là bắt đầu thi đấu, cậu ở đâu? Tôi phái người đi đón cậu! Không kịp mất rồi!"
Lệ Diệu lười biếng ngáp một cái: "Khai trừ thì khai trừ, tôi lại không muốn tham gia."
"Tên của cậu đã báo lên rồi." Hựu Chiêu Thần nghiến răng nói, "Lão đại đang đợi cậu."
"Tôi vừa từ bão tuyết trở về, thân bị trọng thương, hy vọng lão đại có thể thông cảm." Lệ Diệu điều chỉnh một tư thế thoải mái, nghiêng người dựa vào người Lương Hoàn, đệm thịt người quả nhiên càng thoải mái, anh kéo cái giọng điệu nửa chết nửa sống nói, "Đương nhiên, nếu lão đại kiên trì, tôi dùng máy máy trị liệu chống đỡ bò cũng sẽ bò qua."
Hựu Chiêu Thần đại khái là bị tức ngốc: "Cậu có biết lần này đại hội quan trọng như thế nào đối với căn cứ lính đánh thuê không? Cậu có thể có chút ý thức trách nhiệm được không?"
Lệ Diệu nắm lấy tay Lương Hoàn, "tách" một tiếng ngắt thông tin.
"Ồn muốn chết." Anh lại ngáp một cái, khóe mắt có chút ướt át, "Bảo bối à, em thật sự rất hiểu lòng người, biết tôi không muốn đi, còn tắt tiếng cho tôi, cách lúc bắt đầu còn có đại hội nửa giờ, gọi tôi dậy làm gì?"
Lương Hoàn tùy ý để anh dựa vào: "Nhỡ đâu đối với ngươi rất quan trọng thì sao?"
Lệ Diệu cười: "Cái giải đấu rách nát này có gì quan trọng chứ, vẫn là em quan trọng hơn với tôi."
Lương Hoàn bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, trong không gian nhỏ hẹp dòng nước ngầm cuộn trào, Lệ Diệu ý cười không đến đáy mắt, anh bỗng nhiên giơ tay đặt lên vai Lương Hoàn, trịnh trọng nói: "Hay là em làm cho tôi bữa cơm đi?"
Lương Hoàn lấy tay anh ra, trầm mặc một lát: "...... Trẫm thử xem."
Mọi người đều biết, Nguyên Hưng đế bản thân không coi trọng ăn uống, từ nhỏ đến lớn ngự trù trong cung thay đổi món ăn, nhưng y từ trước đến nay đều là điểm đến là dừng, mỗi ngày đều là theo lệ tán thưởng một phen, chiếc đũa lại tuyệt không gắp thêm một chút, đầu bếp sầu đến nước mắt lưng tròng, thẳng đến khi tới nơi này hoàng đế bản thân mới hậu tri hậu giác, y chỉ là khắc chế thành tự nhiên, đồ ăn đầu bếp trong cung làm vẫn là cực kỳ ngon miệng.
Một bữa cơm, y vẫn là có nắm chắc.
Trong ký túc xá nhỏ hẹp của lính đánh thuê, Lương Hoàn mặc tạp dề mới tinh, nghiêm túc nghiên cứu trên dưới trăm cái nút trên máy nấu ăn tự động, quay đầu nhìn về phía Kim Bảo bên cạnh.
Kim Bảo giơ thực đơn ảo lên trước mặt y: "Chủ nhân, đây là thực đơn do Gấu Trúc Nhỏ công bố, chỉ cần ngài đem nguyên liệu và gia vị đều bỏ vào, nhiều nhất nửa giờ là có thể ăn rồi."
"Em xong chưa đấy hả?" Lệ Diệu nằm trên ghế bập bênh xem kịch vui.
Lương Hoàn đẩy máy nấu ăn sang một bên, từ trong tủ bát lấy ra một cái chảo sắt: "Trẫm hôm nay vì ngươi phá lệ một lần."
Hắn động tác lưu loát mà thái, nấu, xào, dưới sự phụ trợ của Kim Bảo, rất nhanh 3 món ăn 1 canh mới ra lò, Lệ Diệu từ lúc bắt đầu chế giễu đến cuối cùng hơi hơi khiếp sợ: "Em thật sự biết làm à?"
Lương Hoàn đem tạp dề ném một cái, chậm rãi vỗ vỗ tay áo trên không tồn tại tro bụi: "Ăn đi."
Lệ Diệu lấy chiếc đũa, hứng thú bừng bừng ngồi ở bàn trà, gắp một miếng đồ ăn, kinh ngạc nói: "Ngon quá!"
Lương Hoàn nhướng mày.
Lệ Diệu lại liên tiếp nếm thử những món khác, trực tiếp giơ ngón tay cái với y: "Bệ hạ, ngài thật lợi hại, thần tâm phục khẩu phục, ngài cũng ăn đi."
Lương Hoàn cười gắp đồ ăn, vừa vào miệng, ý cười trên mặt đột nhiên cứng lại, sau đó dưới ánh mắt sùng bái của Lệ Diệu, y cố gắng nuốt xuống —— nhưng không thể nuốt được.
Y trực tiếp nhả vào thùng rác.
Nếu món ăn này không phải do chính y làm, y đã nghi ngờ có người cố ý hạ độc.
Lệ Diệu cười ha ha, vui mừng vỗ đùi.
"...... Không ăn được thì nói không ăn được, hà tất phải đùa ta." Lương Hoàn có chút tức giận, cầm lấy mâm định đổ đi, Lệ Diệu vội ngăn y lại.
"Làm gì vậy, đây đều là rau dưa hữu cơ tôi mua đó, đừng lãng phí." Lệ Diệu vừa cười vừa gắp hết đồ ăn vào bát, còn không quên cười nhạo y, "May mà tôi đã đặt cơm hộp trước để đề phòng, Kim Bảo à, đi lấy vào đây."
Kim Bảo tung tăng chạy đi mở cửa lấy cơm hộp, trở về đặt trước mặt Lương Hoàn: "Chủ nhân, mời dùng cơm."
"Hắc, một con người máy nhỏ cũng rất biết nhìn sắc mặt." Lệ Diệu gắp hết đồ ăn vào miệng, trông ăn rất ngon lành.
Kim Bảo ngồi xổm bên cạnh Lương Hoàn: "Chủ nhân, da của Gấu Trúc Nhỏ đẹp hơn Kim Bảo, Kim Bảo thích."
"Tối nay sẽ đổi cho ngươi." Lương Hoàn xoa đầu Kim Bảo.
"Cảm ơn chủ nhân! Cảm ơn Lệ Diệu chủ nhân!" Kim Bảo vui vẻ đi dọn dẹp phòng bếp.
Lệ Diệu cười nói: "Em có phải đã cài quảng cáo cho con người máy này không?"
Lương Hoàn thấy đũa của y không ngừng, nhíu mày nói: "Ăn cơm hộp đi."
"Ăn cái này là được." Lệ Diệu bưng bát canh lên húp một ngụm lớn, cảm thấy mỹ mãn nói, "Vẫn là lần đầu tiên có người nấu cơm cho tôi ăn."
Lương Hoàn ngẩn người một chút: "Không ai nấu cho ngươi ăn sao? Lúc còn nhỏ cũng không có?"
"Tôi vừa sinh ra cha mẹ đã qua đời vì tai nạn, lúc nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi, nhiều đứa trẻ như vậy, người máy giữ trẻ đều sắp mệt chết, toàn cho uống sữa dinh dưỡng." Lệ Diệu nói, "Sau này tôi học chưa hết tiểu học đã ra ngoài làm việc, rất nhiều lúc ăn đều là đồ thừa của người ta, nhưng chắc là đều do người máy làm."
"Chắc là?" Lương Hoàn nhìn .
Lệ Diệu đột nhiên nghiêm túc: "Theo kinh nghiệm của tôi, người làm thường sẽ không nấu ngon như vậy."
"......" Lương Hoàn muốn đánh y.
Lệ Diệu ăn no liền nằm vật ra giường không chịu động đậy, Lương Hoàn còn đang thong thả uống trà sau bữa ăn, y không quen với bộ dạng này của Lệ Diệu: "Dậy đi tản bộ tiêu cơm."
"Chỗ bé tí như móng tay này thì tản bộ gì chứ." Lệ Diệu lật mặt, nhìn thẳng vào mắt y, tay còn không thật thà nắm lấy dây sạc của Kim Bảo, "Bệ hạ, thần có một câu không biết có nên nói hay không."
Lương Hoàn đặt chén trà xuống, thông thường phía dưới đại thần mở đầu như vậy, lời tiếp theo đều sẽ không khiến y dễ chịu, y hơi mỉm cười: "Nói đi."
Lệ Diệu lười biếng mở miệng: "Em lấy tủy não dị chủng bạch tuộc kia làm gì?"
Vừa dứt lời, cả tòa cao ốc như thể bị chọc đúng chỗ ngứa mà lập tức mất điện, toàn bộ căn phòng trong nháy mắt chìm vào một mảnh tối đen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro