Chương 3 lừa hôn
Lương Hoàn mặt trầm xuống: "Ngươi cười cái gì?"
"Cũng không nhìn thấy con tang thi nào bò lên đầu cậu gặm a." Lệ Diệu lười biếng dựa vào thành giường, chân đạp lên máy trị liệu, nhìn y hai giây, rồi ngoắc ngón tay với y.
Lương Hoàn lách mình qua đống áo khoác và giày vứt bừa bộn trên sàn nhà, đi tới mép giường.
"Đến đây, ngồi chỗ này." Lệ Diệu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
"Không cần." Lương Hoàn nhìn bộ ga giường màu sắc ảm đạm dưới thân anh còn hơi nhăn nhúm, đứng im tại chỗ.
Lệ Diệu khóe miệng vẫn còn vương chút ý cười, anh nâng cổ tay lên, trên làn da mặt trong nhẹ nhàng điểm hai cái, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một màn hình trong suốt lớn bằng bàn tay.
Đáy mắt Lương Hoàn hơi hơi kinh ngạc.
Lệ Diệu thầm nghĩ, diễn cũng thật giống, anh chỉ vào màn hình nói: "Thấy không, đây là trung tâm mai mối dân cư, hai ta sáng nay 8 rưỡi mới vừa đăng ký kết hôn, nếu muốn xin ly hôn, ít nhất phải duy trì hôn nhân trên một trăm ngày, hơn nữa sau ba năm đều không được nộp đơn xin mai mối nữa, nếu hiện tại nộp đơn, chúng ta sẽ bị trung tâm mai mối vĩnh viễn đưa vào danh sách đen."
Lương Hoàn lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến trẫm?"
Lệ Diệu thở dài: "Cậu có biết hiện tại tìm một người có tinh thần lực cấp S, có thể cùng tôi có gien phù hợp, hơn nữa không thuộc quân đội, đúng độ tuổi nam tính, khó khăn cỡ nào không?"
Lương Hoàn nhìn anh.
"Tôi mỗi tháng đều phải nộp tư liệu, cứ như vậy liên tục nộp hai năm, đợi hơn bảy trăm ngày mới có người mai mối thành công, hơn nữa đối phương tuổi tác thích hợp, tinh thần lực đạt tiêu chuẩn." Lệ Diệu cười nói, "Tuy rằng chúng ta mới quen chưa được 24 tiếng, nhưng trước khi đăng ký kết hôn chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?"
"Nói rõ cái gì?" Lương Hoàn hỏi.
"... Cậu giúp tôi tiến hành huấn luyện phụ trợ tinh thần lực cơ giáp, chờ tôi có thể độc lập thao tác cơ giáp, chúng ta liền hòa bình ly hôn, đồng thời tôi sẽ lấy danh nghĩa tài sản chung của hôn nhân trả cho cậu một ngàn vạn tiền mặt, không cần chi trả thuế phí trên trời." Lệ Diệu hít sâu một hơi, nhẫn nại nói, "Lương Hoàn, kết hôn là cậu đề nghị, thù lao tôi nên trả cho cậu một xu cũng sẽ không thiếu."
Nụ cười trên mặt anh từ từ biến mất, ánh mắt nhìn Lương Hoàn trở nên lạnh băng: "Vừa rồi những lời đó tôi chỉ coi như cậu ở trên sân huấn luyện bị kích thích, cậu thích diễn hoàng đế hay là thái giám là tự do của cậu, nhưng nếu cậu dám lừa gạt tôi, thì không phải một ngàn vạn là xong chuyện, hiểu chưa?"
Lương Hoàn đại khái hiểu được ý tứ của anh.
"Lương Hoàn" trước khi y đến đã làm một giao dịch với Lệ Diệu, điều kiện là giúp Lệ Diệu hoàn thành một việc gì đó, sau đó lấy tiền rồi ly hôn.
Nhưng y căn bản không biết cái gọi là tinh thần lực và cơ giáp là vật gì, cũng sẽ không vì tiền mà tùy tiện kết hôn với người, hơn nữa thân phận của Lệ Diệu thoạt nhìn rất nguy hiểm, tòa nhà lớn này cũng không phải là nơi dừng chân lý tưởng, việc duy nhất y phải làm bây giờ là nghĩ cách trở về.
"Hiểu." Lương Hoàn gật đầu.
Lệ Diệu sắc mặt thả lỏng: "Hôm nay trực tiếp mang cậu đi sân huấn luyện là tôi thiếu suy nghĩ, cậu tuy rằng có tinh thần lực cấp S, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện chính quy của quân đội, tang thi và dị chủng gây ảnh quá nặng cho cậu, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi."
Đã khiến người ta nhận thức sai lầm rồi.
Lương Hoàn chỉ vào màn hình nhỏ trên cổ tay anh, vừa rồi khi bọn họ tiến vào tòa nhà lớn, Lệ Diệu cũng đã dùng cách này: "Vật gọi là chip này, trẫm... ta cũng có sao?"
Lệ Diệu tùy tay ấn hai cái lên màn hình, màn hình lớn bằng bàn tay đột nhiên phóng to, gần như dán lên mặt Lương Hoàn, Lương Hoàn theo bản năng lui về phía sau nửa bước, kết quả đã bị anh đè vai, ngồi xuống mép giường.
"Vân tay giải khóa, điểm chỗ này." Lệ Diệu chạm nhẹ vào cổ tay trái y, một hình vân tay màu lam nhạt hiện ra.
Lương Hoàn học theo dáng vẻ của anh, ấn lên trên.
"Đừng dùng sức như vậy." Lệ Diệu bắt lấy tay y, "Cậu muốn chọc thủng da mình à?"
"Trẫm biết." Lương Hoàn không vui nhìn anh một cái.
Lệ Diệu nhịn không được cười thành tiếng.
Tuy rằng sóng điện não của dị chủng rất lợi hại, anh cũng từng thấy không ít binh lính bị ảnh hưởng đến thảm, có người cảm thấy mình là chó, là phi thuyền, là tang thi, tinh thần lực suy yếu đến phát điên cũng không kỳ quái, nhưng anh vẫn là lần đầu tiên thấy có người coi mình là hoàng đế.
Bất quá tinh thần lực càng cao, hồi phục càng nhanh, loại tinh thần lực cấp S của Lương Hoàn này, phỏng chừng ngủ một đêm là bình thường lại.
Lương Hoàn mở màn hình của mình ra, sau đó đã bị hình nền một người đàn ông trần truồng vạm vỡ kích thích đến hai mắt, người đàn ông này da màu rất đen, trên cổ thắt nơ, trên đầu còn mang hai cái tai động vật, quỳ trên mặt đất thò qua tới.
"Làm càn!" Lương Hoàn đột nhiên lui về phía sau một bước, tức giận nói, "Đây là cái thể thống gì!"
"Ảnh nền động thôi mà, chỗ này có thể hủy bỏ." Lệ Diệu không thể thao tác màn hình của y, chỉ cho y cách thao tác, chế nhạo nhìn y, "Không ngờ cậu thích kiểu này a, bệ hạ."
"Trẫm không thích." Lương Hoàn mặt trầm xuống, không mấy thuần thục mà hủy bỏ thứ này.
Lệ Diệu đánh giá động tác lạ lùng của y, thỉnh thoảng chỉ điểm cho y một chút: "Ấn vào đây."
Người đàn ông lưng hùm vai gấu kia cuối cùng cũng biến mất, Lương Hoàn quay đầu nhìn về phía Lệ Diệu, cũng may Lệ Diệu cơ bắp cân xứng, diện mạo đoan chính, còn tính là có thể lọt vào mắt - dù sao vào triều làm quan trừ bỏ tài hoa, còn phải có dáng vẻ tốt, hoàng đế nhìn cũng thoải mái, kiểu Hứa Tu Đức mập ra sau này không tính.
"Xem màn hình." Lệ Diệu đè đầu y lại, xoay y trở về.
Lương Hoàn hất tay anh ra: "Đừng chạm vào trẫm."
Lệ Diệu khoanh tay dựa vào thành giường: "Vậy cậu tự làm đi, dù sao bên trong là riêng tư của cậu, nghĩ không ra không cần phải vội, ngủ một giấc ngày mai sẽ nghĩ ra."
Sau đó anh liền trượt xuống giường, giẫm lên máy trị liệu nhắm mắt ngủ.
Lương Hoàn thao tác màn hình, phân biệt mấy chữ thiếu tay thiếu chân bên trong, trải qua vài lần trắc trở cũng tìm ra thông tin thân phận của mình.
Lương Hoàn, nam, 21 tuổi, kỷ nguyên mới 116 năm ngày 7 tháng 7 sinh ra, 185cm, nhóm máu A, tinh thần lực bình phán cấp bậc: S, chức nghiệp: Không, địa chỉ: Không, tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn, phối ngẫu: Lệ Diệu.
Bên cạnh Lệ Diệu còn có nút tin tức, y chạm vào một cái, màn hình lại hiện ra một giao diện.
Lệ Diệu, nam, 27 tuổi, kỷ nguyên mới 110 năm ngày 2 tháng 3 sinh ra, 185cm, nhóm máu B, tinh thần lực bình phán cấp bậc: C, chức nghiệp: Lính đánh thuê hạng nhất, địa chỉ: Khu Đông Đông Tam Khu Tây Bắc đường phố căn cứ lính đánh thuê tòa nhà chính 7104, tình trạng hôn nhân: Đã kết hôn, phối ngẫu: Lương Hoàn.
Y nhìn chằm chằm vào cái hình cung kỳ quái của tinh thần lực kia, tinh thần lực bình phán cấp bậc của chính mình là hai cái hình cung liên tiếp, Lệ Diệu là một hình cung lớn, rốt cuộc cái nào lợi hại hơn? Kỷ nguyên mới lại là niên hiệu nào?
Nhóm máu là loại hình máu sao? Máu còn phải phân loại? Chữ số sau ký hiệu nhỏ lại là cái gì?
Hoàng đế bệ hạ đầy bụng nghi vấn, quay đầu xem Lệ Diệu đang ngủ ngon lành, trong lòng có chút bất mãn.
"Lệ Diệu, dậy." Y vỗ vai Lệ Diệu.
Lệ Diệu mở mắt, dừng một giây mới hoàn hồn: "Làm gì?"
"Trẫm có việc muốn hỏi ngươi." Lương Hoàn nói.
"Không làm phiền người khác ngủ là đức tính cơ bản nhất." Lệ Diệu khó chịu nhìn y.
Lương Hoàn trực tiếp lờ đi oán giận của anh, chỉ vào màn hình hỏi ra nghi hoặc của mình.
Lệ Diệu hết sức khó hiểu: "Cái này cũng quên? Cậu không phải bị sóng xung kích làm hỏng đầu óc rồi sao, bọn nó đào cả não cậu đi rồi à?"
Lương Hoàn không phản bác, y tuy rằng không biết Lệ Diệu căn cứ vào cái gì mà phán đoán ra y ngày mai tỉnh ngủ là có thể nhớ lại, nhưng hiển nhiên y có thể mượn cớ hiểu lầm này, thông qua Lệ Diệu để học hỏi những thông tin cơ bản nhất.
Thấy Lương Hoàn cứ như vậy mặt không biểu tình nhìn mình, Lệ Diệu bực bội gãi gãi tóc, thầm nhủ người này còn có tác dụng: "Có gì không rõ thì hỏi."
Lương Hoàn chỉ vào giao diện phối ngẫu, cấp bậc tinh thần lực của Lệ Diệu chữ "C": "Đây là có ý gì?"
Ánh mắt Lệ Diệu đột nhiên âm trầm xuống.
Trong căn phòng chật hẹp, sự im lặng khiến không khí trở nên ngột ngạt, Lương Hoàn quay đầu nhìn về phía anh, lại thấy anh dường như không có việc gì nói: "Tinh thần lực do gen quyết định, thể lực và trí lực có hạn mức tối đa, quan trọng nhất chính là tinh thần lực quyết định ngươi có thể hay không thao tác cơ giáp, trước mắt mọi người tinh thần lực từ thấp đến cao được chia làm năm cấp bậc D, C, B, A, S, cấp S lại chia nhỏ thành cấp I, II, III, thông thường tinh thần lực cấp S đều sẽ được quân đội chiêu mộ, trước mắt tinh thần lực 3S của nhân loại chỉ có năm người."
Lương Hoàn nhìn về phía cấp bậc của mình, liền nghe anh nói: "Cũng có một bộ phận tinh thần lực cao nhưng thể năng thấp, loại này thuộc về khuyết tật gen, dù có vào quân đội cũng không đạt tiêu chuẩn, nhưng thông thường bọn họ ở các ngành sản xuất khác cũng sẽ rất thành công."
Lệ Diệu nói xong, cho rằng y sẽ có cảm tưởng gì, liền nghe y nói: "Ngươi có thể dạy trẫm làm sao nhận biết mấy ký hiệu này không?"
Lệ Diệu buồn ngủ ập đến: "Ngày mai cậu sẽ nhớ lại thôi."
"Trẫm hiện tại muốn học." Lương Hoàn thần sắc ngưng trọng nhìn anh, "Lệ Diệu, việc này đối với trẫm vô cùng quan trọng."
Lệ Diệu: "......"
Lương Hoàn nhìn thoáng qua chân anh, co được duỗi được nói: "Phía trước trẫm trách ngươi, đều là do tình thế cấp bách kinh sợ quá độ, mong rằng ngươi thông cảm. Nếu ngươi có thể không so đo hiềm khích trước đây dạy trẫm, trẫm vô cùng cảm kích."
"Cậu nói chuyện với tôi cho đàng hoàng." Lệ Diệu cảnh cáo y.
Lương Hoàn trịnh trọng lạ thường mà nâng hai tay anh, nhìn thẳng vào mắt anh: "Đa tạ."
Lệ Diệu đối diện với y hai giây, đột nhiên ném tay y ra: "Còn như vậy nữa tôi thật sự đánh cậu."
Lương Hoàn cười với anh.
Lệ Diệu lau mặt, mạnh mẽ xua tan cơn buồn ngủ: "Nhìn kỹ, tôi chỉ dạy một lần."
Lương Hoàn học rất tập trung.
Mấy cái gọi là chữ cái tiếng Anh này khó nhận hơn chữ thiếu tay thiếu chân, nhưng y thấy mấy chữ cái này xuất hiện tần suất rất cao, tìm kiếm tin tức cũng sẽ dùng đến, hiện tại học vẫn là vô cùng cần thiết.
Chờ Lệ Diệu dạy xong cho y một lần, lại dạy y mấy từ đơn giản, thấy y nghe rất nghiêm túc, dứt khoát lại dạy y cách tra cứu thông tin, chờ y dạy xong những thứ cơ bản nhất, ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, đèn neon đường phố lập lòe, ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng chỉ có một khối màn hình ánh sáng xanh ảm đạm.
Lương Hoàn vẫn chuyên tâm nhìn chằm chằm màn hình, xem những tin tức hiện ra.
Thế giới này khác biệt với thời đại của y. Thời cổ đại không hề có Tứ quốc, cũng chẳng có triều An hay triều Lễ nào cả. Nhưng nền khoa học kỹ thuật lại vô cùng phát triển, rất giống với thời đại mà A Thúc đã từng kể. 164 năm trước, nơi này bùng phát dịch tang thi, mở đầu cho thời kỳ mạt thế. Mạt thế kéo dài 27 năm, nhân loại thức tỉnh đủ loại dị năng. Cuối cùng, dị năng giả A0 số 001 đã tiêu diệt con tang thi khóc EAX01, đánh dấu sự kết thúc của mạt thế. Để kỷ niệm sự tái sinh này, nhân loại bắt đầu một kỷ nguyên mới, bắt tay vào xây dựng lại quê hương.
Năm thứ 6 kỷ nguyên mới, dị chủng xuất hiện, bắt đầu ồ ạt tấn công và nuốt chửng dị năng của mọi người. Chúng rất giỏi trong các cuộc tấn công tinh thần. Để chống lại dị chủng và tự cứu lấy mình, nhân loại đã thử rất nhiều cách. Cuối cùng, các nhà khoa học đã tìm ra manh mối từ lõi tinh hạch của tang thi, bắt đầu cải tạo gen và dị năng của con người. Trải qua hơn mười năm nghiên cứu, cuối cùng họ đã chuyển hóa dị năng của con người thành tinh thần lực, từ đó chống lại các cuộc tấn công tinh thần của dị chủng.
Năm thứ 36 kỷ nguyên mới, dị chủng đột nhiên rút lui trên diện rộng, lõi tinh hạch của tang thi khóc EAX01 bị kích nổ, chỉ số phóng xạ trong không khí lên tới 89KGUT, gây ra cái chết của một lượng lớn động thực vật. Nhân loại khởi động dự án khẩn cấp, vạch ra bốn khu vực Đông, Nam, Tây, Bắc có mức độ phóng xạ thấp hơn để xây dựng nơi trú ẩn. Từ đó trở đi, khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển nhanh chóng, đặc biệt là nghiên cứu về cơ giáp. Nguồn tài nguyên ngày càng cạn kiệt và mức độ phóng xạ tăng dần khiến mọi người đẩy nhanh tốc độ thăm dò không gian bên ngoài Trái Đất. Trong vòng một trăm năm, bốn khu vực đã liên tục phái đi vô số hạm đội vũ trụ, nhưng phần lớn đều bị chôn vùi trong vũ trụ bao la, đi mà không trở lại.
Lần hàng hải vũ trụ gần đây nhất là vào năm 127 kỷ nguyên mới. Bốn khu vực đã dốc toàn lực tập hợp một hạm đội liên hợp gần mười vạn người, hướng đến hệ thống sao Lê Minh, nơi đội tiền trạm mới nhất đang thăm dò. Đáng tiếc, một lần nữa toàn quân bị diệt, kết cục vô cùng thảm khốc.
Lương Hoàn nhìn những hình ảnh về các hệ sao và di hài phi thuyền, bên cạnh là những tin tức được đề xuất, với các tiêu đề lớn như 【Mười năm trước, kế hoạch Lê Minh toàn quân bị tiêu diệt, tinh thần đội viên đội vớt vũ trụ suy sụp】, 【Tỷ lệ nhập ngũ thấp nhất trong lịch sử, thợ sửa chữa cơ giáp nên đi đâu】, 【Tòa án số một khu Đông xét xử người phụ trách kế hoạch Lê Minh Dịch Viên】, 【Tiến sĩ sinh vật học Tô tiết lộ bí ẩn về sức mạnh tinh thần cho bạn】, 【Đại gia số một khu Đông chi 3000 vạn tệ mua biệt thự cao cấp tặng bạn gái tuổi thanh xuân】...
Lương Hoàn nhìn lướt qua, cố gắng nhấp vào tin tức cuối cùng, kết quả màn hình đột nhiên tắt ngóm.
"Hết điện rồi." Lệ Diệu gối tay nằm trên giường, mắt cũng không mở.
Lương Hoàn nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, mắt có chút xót: "Chỗ nào sạc điện?"
"Cậu cũng biết sạc điện à." Lệ Diệu cười một tiếng, lười biếng nói, "Tòa nhà lính đánh thuê là kiểu kiến trúc trung bình, buổi tối 11 giờ đến rạng sáng 2 giờ có điện, mỗi độ điện hai tệ, chip sinh vật của ngươi đầy ắp tin tức trường đại học truyền hình chắc tốn hai trăm tệ, đúng rồi, nước trong tòa nhà cũng cung cấp theo giờ, chiều 3 giờ đến 5 giờ rưỡi, tắm một lần 50 tệ, ngươi nhớ để ý thời gian."
Lương Hoàn vừa rồi đã xem qua số dư của mình, y chỉ còn lại 10 tệ 3 xu, hơn nữa thân phận này không có nhà, cũng không có việc làm, không có bất kỳ nguồn thu nhập nào.
Y nhìn màn hình tối đen, ngẩng đầu lên: "Lệ Diệu."
"Cậu gọi tên tôi cũng vô dụng." Lệ Diệu trở mình quay lưng về phía y, "Không có tiền, không cho vay."
"Ngươi vừa nói trẫm và ngươi kết hôn giả, sẽ cho trẫm một ngàn vạn tệ thù lao." Lương Hoàn nói, "Lời nói không có bằng chứng, đưa trước cho trẫm 100 vạn tiền đặt cọc."
Lệ Diệu hừ cười: "Cậu vừa rồi còn nói muốn hòa ly mà, bệ hạ."
Lương Hoàn lại nhịn không được nhìn thoáng qua con chip không hề phản ứng, trầm giọng nói: "Sự cấp tòng quyền." (Việc khẩn cấp thì tùy cơ ứng biến)
Lệ Diệu không động tĩnh.
"Ngươi sẽ không lấy không ra nhiều như vậy tiền chứ?" Lương Hoàn hơi hơi nhíu mày.
Lệ Diệu ngồi dậy nghiêm túc nói: "Chờ tôi tháng sau nhận tiền thuê."
Lương Hoàn: "Ngươi đây là lừa hôn, theo luật là trảm."
Lệ Diệu: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro