Chương 41 tình cảm
Bệnh viện chính quy chợ đen.
Vương Nhạc Nhậm cùng mấy bác sĩ y tá trốn trong văn phòng run rẩy.
"Viện, viện trưởng, người ở dưới đều phát điên, thiết bị bảo hộ mất hết hiệu lực, mọi thiết bị thông tin đều bị gián đoạn... Chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Vương Nhạc Nhậm ôm chặt thiết bị bảo hộ siêu cấp trong lòng, nuốt nước miếng: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, để tôi nghĩ, để tôi nghĩ."
Một y tá mặt trắng bệch nói: "Mấy người có thấy tình hình hiện tại giống như báo hiệu dịch tang thi bùng nổ không? Tôi xem phim phóng sự, lúc đầu tang thi bùng nổ là người thường bắt đầu cuồng bạo, giờ người ở ngoài kia bị rối loạn tinh thần nghiêm trọng, lại tấn công mọi người..."
"Đừng nói bậy." Vương Nhạc Nhậm ôm chặt thiết bị bảo hộ, suýt nữa khuỵu chân, "Bùng nổ cái gì mà bùng nổ, giờ tang thi toàn ở khu bên ngoài và vườn nuôi dưỡng."
Y tá nhỏ ấp úng nói: "Lỡ như là tang thi kiểu mới thì sao?"
Vương Nhạc Nhậm trực tiếp quỳ xuống đất.
Bác sĩ bên cạnh vội đỡ hắn, Khương Sơ Hạ đứng dậy nói: "Không được, tôi phải ra ngoài xem, Ngải tỷ và Bùi ca đều ở ngoài."
"Cô ra đó làm gì?" Vương Nhạc Nhậm vung tay, "Mau, mau giữ cô ta lại cho tôi."
Khương Sơ Hạ động tác nhanh hơn họ, mấy người đàn ông không chạm được vạt áo cô, cô đã nhảy ra ngoài. Tiếc là vừa ra cửa chạy được vài bước, tinh thần lực cô đã bị tấn công nghiêm trọng, tốc độ chậm dần, máu chảy ra từ mắt và tai cô. Cô nuốt vội mấy viên thuốc tăng cường tinh thần lực, miễn cưỡng bám lấy lan can đi xuống.
Đám người cuồng loạn ban nãy giờ im bặt, cả người lớn lẫn trẻ con đều nằm bất động trong đại sảnh, trông như một nhà xác. Khương Sơ Hạ run rẩy, nhìn thấy Ngải Lê đang hôn mê, lập tức chạy đến.
"Ngải tỷ? Tiểu Lực?" Cô run tay đặt trước mũi Ngải Lê, cảm nhận được hơi thở yếu ớt thì thở phào nhẹ nhõm. Ngải Tiểu Lực thở càng yếu hơn, cô không kịp nghĩ nhiều, nhét một viên thuốc tăng cường vào miệng Ngải Tiểu Lực, rồi xem xét những đứa trẻ khác, tình hình từng đứa này tệ hơn đứa kia. Chẳng mấy chốc, thuốc tăng cường cô mang theo cạn sạch, ý thức cô cũng mờ dần, máu chảy càng lúc càng nhiều.
"Bùi ca?" Cô lay Bùi Trọng, thấy hắn toàn thân là máu, hộp đạn trong tay đã rỗng. Bên cạnh hắn, Việt Hàng, đội trưởng Thần Phong, nằm gục, máy truyền tin trong tay đã bị người ta giẫm nát.
"...... Đi." Bùi Trọng nắm lấy tay áo cô, gian nan mà thốt ra mấy chữ, "Dị chủng tàng hình......"
Phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận hàn ý, đồng tử Khương Sơ Hạ chợt phóng đại, từ trên cửa sổ pha lê đối diện thấy một con quái vật khổng lồ khó có thể hình dung. Mỗi xúc tu của con vật đó đều kết nối vào giữa lông mày của mọi người, không ngừng hấp thụ tinh thần lực, và một xúc tu đang từ từ rủ xuống đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng bao phủ lấy cô.
Tầm nhìn của cô dần tan rã, hình ảnh trong đầu trở nên hỗn loạn, vụn vỡ và kỳ dị.
Một người giẫm lên thân thể dị chủng, chậm rãi bước đến trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô, khẽ mỉm cười: "Tinh thần nguyên của cô thật đẹp."
Sợ hãi và run rẩy không thể kiểm soát xâm chiếm toàn thân, Khương Sơ Hạ muốn kêu cứu nhưng cổ họng nghẹn lại, cố gắng phản kháng nhưng ngay cả động tác của chính mình cũng không kiểm soát được. Cô nhận thấy rõ ràng ý thức của mình đang mờ dần. Tinh thần lực quá cao khiến cô có thể thấy rõ tinh thần nguyên của hàng trăm người trong bệnh viện đang từ từ tan rã. Đây là một con dị chủng siêu cấp, con người căn bản không thể đối kháng với sinh vật khủng bố này. Có lẽ cô nên nghe lời viện trưởng......
Phanh.
Một tiếng va chạm kéo cô trở lại từ bờ vực tan rã thần trí.
Ngải Tiểu Lực nắm chặt móc xích trong tay, mặt trắng bệch đứng giữa đám người hỗn loạn, nhìn Mộ Bạc trước mặt, run rẩy nói: "Mộ, Mộ lão sư, thầy buông Sơ Hạ tỷ tỷ ra, cả Bùi đại ca nữa."
Mộ Bạc có chút ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng thân thể không hề nhúc nhích: "Ngải Tiểu Lực?"
Ngải Tiểu Lực nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mặt: "Thầy không phải, không phải Mộ lão sư......"
Mộ Bạc chậm rãi cười nói: "Tôi chính là thầy của các em mà, Tiểu Lực. Ngoan ngoãn ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không sao cả."
Ngải Tiểu Lực nắm chặt móc xích trong tay, lấy hết can đảm nói: "Thầy là người xấu! Buông họ ra ——"
Cậu bé kéo đinh ốc định cứu người, nhưng có người còn nhanh hơn cậu. Vương Nhạc Nhậm dẫn theo một đám bác sĩ và y tá mặc đồ bảo hộ lao lên.
"Buông hoa khôi của viện chúng tôi ra!" Có người hô lớn.
"Sơ Hạ, tôi đến cứu cô đây!" Có người hét lớn.
Phanh phanh phanh.
Vài tiếng sau, họ bị xúc tu của con dị chủng tàng hình quăng ra ngoài như những quả bóng cao su, mạnh mẽ ngã xuống đất.
Vương Nhạc Nhậm đỡ lấy thắt lưng già nua, nhìn quanh những hình dạng "xúc tu" và thân thể dị chủng đang lộ ra, run rẩy chỉ vào Mộ Bạc: "Cậu căn bản không phải người, tất cả chuyện này đều là do quỷ quái cậu làm ra!"
Cả tòa bệnh viện đã bị phong tỏa. Khương Sơ Hạ vừa rời đi không lâu, thiết bị phòng hộ đã hoàn toàn mất hiệu lực, họ không tìm thấy bất kỳ lối ra nào, thậm chí cửa sổ cũng không thể phá vỡ. Nhưng cho dù có ra ngoài, bên ngoài cũng toàn là những cư dân đang rơi vào tình trạng hỗn loạn tinh thần lực. Trong tình thế cấp bách, họ ra ngoài tìm người, và đúng lúc đó chứng kiến cảnh tượng này.
Tinh thần lực hỗn loạn quá mạnh mẽ, Vương Nhạc Nhậm nhanh chóng nhận ra, gã đàn ông phúc hậu vô hại trước mắt chắc chắn là dị chủng.
Mộ Bạc cười nói: "Tôi chỉ muốn mời đồng bọn của tôi đến, bọn người ồn ào các người thật phiền phức."
Hắn giơ tay lên, trong không khí xuất hiện những gợn sóng hình tròn. Vương Nhạc Nhậm và những người kia nhanh chóng biến thành một phần chất dinh dưỡng.
Ngải Tiểu Lực sợ hãi lùi lại nửa bước.
"Ồ?" Mộ Bạc có chút ngạc nhiên nhìn cậu, điều khiển một xúc tu định bắt cậu bé loài người này về nghiên cứu não bộ. Nhưng khi xúc tu vừa chạm đến đầu Ngải Tiểu Lực, một viên đạn quang thư viên xuyên qua xúc tu, ghim chặt nó vào tường.
Cửa chính bệnh viện đột nhiên nổ tung, một bóng đen xông vào, trước khi Mộ Bạc kịp phản ứng, anh đã túm lấy Ngải Tiểu Lực, giữa không trung không quên tặng Mộ Bạc một phát súng.
Mộ Bạc nhanh chóng né tránh viên đạn, nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên quầy lễ tân.
Lệ Diệu một tay ôm đứa bé, một tay cầm súng, chĩa thẳng vào giữa lông mày hắn, khó chịu nói: "Hóa ra là mày."
Mộ Bạc cười nhìn hắn: "Lệ đội trưởng, lâu rồi không gặp."
"Gặp cái đầu mày." Lệ Diệu buông Ngải Tiểu Lực xuống, "Mày là dị chủng, vào căn cứ loài người làm gì? Không sợ chết à?"
"Loài người thật sự quá yếu đuối." Mộ Bạc có chút tiếc nuối nói, "Nhưng anh rất mạnh, tôi tôn trọng kẻ mạnh, huống chi anh là phối ngẫu của huynh đệ của tôi."
Lệ Diệu nhíu mày: "Mày nói cái gì?"
"Lương Hoàn đâu?" Mộ Bạc cười nói, "Tôi gọi y rất nhiều lần rồi. Hiện tại...... tôi đã ngửi thấy mùi của y, ở ngay——"
Hắn đột ngột ngẩng đầu.
Lương Hoàn ném tấm lưới bắt dị chủng từ trên trời xuống, đưa cho Lệ Diệu một đầu lưới. Tấm lưới bắt bung ra, những chiếc đinh trên lưới ghim chặt xúc tu dị chủng tàng hình vào tường.
Mộ Bạc nhíu mày, nhìn Lương Hoàn với ánh mắt mang theo vài phần bất mãn: "Lần trước anh ta cũng phối hợp với loài người bắt đồng loại của chúng ta. Tuy rằng nó chỉ là phế phẩm, nhưng hành vi của anh ta vẫn khiến tôi rất phẫn nộ."
Lương Hoàn lặng lẽ mở van phóng thích thuốc tăng cường tinh thần lực sau lưng, nhếch mép: "Ngươi nghĩ chúng ta là đồng loại?"
"Chúng ta đương nhiên là đồng loại. Chính anh đã đánh thức tem từ tầng hầm phòng thí nghiệm Ấn Thành. Lương Hoàn, anh và em là huynh đệ sinh ra từ cùng một mảnh đất màu mỡ. Có lẽ anh đã quên, nhưng không sao, em sẽ khiến anh nhớ lại." Mộ Bạc mỉm cười nói, "Em vốn tưởng anh đã bị loài người đồng hóa, nhưng khi thấy anh chiếm lĩnh chợ đen, Em biết bản tính của anh vẫn còn——"
"Theo cách nói của loài người, nơi này có độ phóng xạ và mức độ ô nhiễm rất phù hợp cho chúng ta sinh tồn, tuy rằng anh tìm một phối ngẫu là loài người, nhưng thân thể hắn cường tráng, hoàn toàn có thể sinh sản hậu duệ cho anh." Mộ Bạc nói, "Em sẽ chế tạo sào huyệt ấm áp, chúng ta một nhà ba người sẽ sống hạnh phúc ở đây."
Lương Hoàn: "......"
Lệ Diệu: "......"
Lệ Diệu không thể tưởng tượng nổi nhìn Lương Hoàn: "Có phải tinh thần lực của tôi đang hỗn loạn không?"
Anh đã đánh tang thi, gi·ết dị chủng, lái phi thuyền, điều khiển cơ giáp, nhưng không ngờ có một ngày lại nghe thấy một con dị chủng muốn cùng anh làm người một nhà, còn muốn anh sinh con cho một con dị chủng khác—— trời ạ, bây giờ mức độ ô nhiễm có thể khiến tinh thần con người hỗn loạn đến mức này sao!
Lương Hoàn nhìn Mộ Bạc, lễ phép từ chối: "Lệ Diệu là nam nhân, không có biện pháp sinh hài tử cho ta."
Lệ Diệu khiếp sợ: "Đây là trọng điểm sao?"
"Đương nhiên là phi thường quan trọng." Mộ Bạc sa sầm mặt, "Nếu không sinh sản được con, giữ lại anh có ích gì?"
"Cho nên ngươi xem, chúng ta không có biện pháp thực hiện mục đích của ngươi." Lương Hoàn ngăn Lệ Diệu đang định nổ súng, cười nói, "Vả lại chợ đen nhỏ như vậy, dù sinh được con cũng không đủ chỗ chứa. Hay là ngươi đến căn cứ lính đánh thuê đối diện xem, chỗ họ rộng hơn."
Lệ Diệu: "?"
Mộ Bạc cười khẩy: "Em tiếp xúc xã hội loài người chưa được mấy ngày, nhưng em không ngu ngốc vậy. Đây là địa bàn của chúng ta. Hoặc là anh giúp em đánh bại căn cứ lính đánh thuê, bọn lính đánh thuê thân thể cường tráng, làm phân bón chắc chắn thích hợp."
Lương Hoàn thở dài: "Ta cũng muốn lắm chứ."
Lệ Diệu quay đầu nhìn Lương Hoàn, ánh mắt sắc bén: "Vừa rồi em còn thề son sắt nói mình không phải dị chủng."
Lương Hoàn hắn trấn an vỗ vỗ bờ vai anh: "Tứ hải trong vòng toàn là huynh đệ, nếu lợi ích tương đồng, huyết thống cũng không quan trọng như vậy."
Trước đây hắn kết nghĩa huynh đệ cũng có bảy tám người, sau khi gi·ết vài người thì còn lại một người phong vương khác phái. Bậc đế vương đương nhiên phải có tấm lòng rộng lớn, không câu nệ khuôn mẫu.
Mộ Bạc liếc Lệ Diệu một cái: "Nếu hắn không thể sinh hài tử, vậy ta sinh. Bây giờ gi·ết hắn."
"Khoan đã." Lương Hoàn giơ tay, chân thành nói, "Ta thấy lời nói việc làm của ngươi cũng là dị chủng có lý lẽ. Ta từ nhỏ lớn lên trong xã hội loài người, ngươi đột ngột nói cho ta thân thế của mình, ta không thể tiếp nhận ngay được. Hơn nữa trong số loài người này có huynh đệ của ta, giống như ta và ngươi vậy. Hay là chúng ta cùng lùi một bước, ta thu lưới bắt, ngươi thu xúc tu, thả những người này ra, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng."
Mộ Bạc nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
"Huynh đệ sẽ không lừa huynh đệ." Lương Hoàn thoải mái dang hai tay, cười tủm tỉm nói, "Chợ đen đã là của chúng ta, cần gì so đo chuyện này? Còn vấn đề hậu duệ ngươi lo lắng nhất, cũng không quan trọng. Khoa học kỹ thuật của loài người phát triển như vậy, nếu thực sự muốn có hài tử, Lệ Diệu cũng không phải không thể sinh."
Lệ Diệu suýt chút nữa đập súng vào đầu hắn. Lương Hoàn cười nắm lấy cổ tay anh, thuận thế đan mười ngón tay vào nhau, giơ lên cho Mộ Bạc thấy: "Ngươi xem, chúng ta sớm đã thân mật không thể chia lìa."
Mộ Bạc nhìn họ: "Nếu các anh dám giở trò, tất cả mọi người ở đây sẽ chết."
"Ta hiểu, bây giờ cả chợ đen đều nằm trong khống chế của ngươi, tất cả loài người đều đang trong trạng thái tinh thần hỗn loạn." Lương Hoàn ra hiệu cho Lệ Diệu thu lưới bắt dị chủng, "Ta nghĩ chúng ta ít nhất có thể ngồi xuống nói chuyện về yêu cầu của ngươi."
Lệ Diệu nghiến răng nói nhỏ: "Dị chủng không phải con người, chúng rất giỏi ngụy trang, nhưng bản chất lãnh khốc tàn nhẫn, đừng để nó lừa."
"Yên tâm." Lương Hoàn nghiêng đầu ghé vào tai hắn, khẽ cười nói, "Trẫm cũng rất giỏi ngụy trang, còn tàn nhẫn hơn dị chủng."
Lệ Diệu trừng mắt nhìn y một cái, tức giận xoa xoa lỗ tai, cảnh giác mười phần mà đi thu lưới bắt dị chủng.
Mộ Bạc nhìn gắt gao chằm chằm Lương Hoàn, thu hồi bản thể dị chủng, nhưng vẫn không ngừng tạo ra dao động tinh thần lực xung quanh.
"Không có gì để nói, nếu anh đồng ý điều kiện của em, thì phải làm theo yêu cầu của em." Mộ Bạc xoay xoay ngón tay đang đau, "Anh có thể chọn vài người mình thích giữ lại nuôi, những người còn lại đều phải làm phân bón cho chúng ta."
"Ta thích tất cả mọi người ở đây." Lương Hoàn cười nói.
Mộ Bạc lạnh lùng nhìn y: "Em đã nói rồi, em không phải dị chủng cấp thấp ngu ngốc, anh đừng hòng lừa em. Em cũng biết chút ít về loài người."
"Ta chỉ nói thật thôi. Ta coi mỗi người ở đây như hài tử của mình." Lương Hoàn nói, "Nếu ngươi coi trọng hậu duệ, thì phải biết hài tử quan trọng thế nào đối với chúng ta."
Lệ Diệu thiếu chút nữa bị y thuyết phục. Mộ Bạc không khỏi nhíu mày: "Nhưng bọn họ là loài người."
"Chính bởi vì bọn họ là loài người." Lương Hoàn ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau, người hơi khom về phía trước, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mộ Bạc, "Loài người không đoàn kết, giống như lính đánh thuê loài người đi săn gi·ết dị chủng, nhưng cũng có một bộ phận loài người cuồng nhiệt yêu thích dị chủng. Ngươi hẳn đã thấy trong chip, họ thậm chí ảo tưởng kết hôn với dị chủng. Hơn nữa, loài người ở các khu vực khác nhau còn gi·ết hại lẫn nhau, thậm chí tàn nhẫn hơn cả việc săn gi·ết dị chủng.
Loài người ở chợ đen đều ủng hộ ta, họ sẽ bảo vệ ta vào thời khắc quan trọng, chống lại những loài người khác muốn hại ta. Nếu bây giờ ngươi gi·ết hết bọn họ, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những loài người bên ngoài. Đến lúc đó, dù ngươi có xây được sào huyệt của chúng ta, nó cũng sẽ bị người ngoài phá hủy, thậm chí chúng ta sẽ bị lộ thân phận."
Mộ Bạc lạnh lùng nói: "Em sẽ gi·ết bọn chúng."
"Ngươi gi·ết được một đám, gi·ết được tất cả loài người sao?" Lương Hoàn cười nói, "Những dị chủng đổ bộ trước kia cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn loài người, huống chi bây giờ chỉ có hai chúng ta."
"Cho nên chúng ta cần nhiều hậu duệ hơn." Mộ Bạc trầm giọng nói.
"Đúng vậy, đó là điểm mấu chốt. Chúng ta cần hậu duệ, và một sào huyệt bí mật, an toàn. Ngươi công khai gi·ết mọi người ở chợ đen, sẽ khiến chúng ta vĩnh viễn không được yên ổn." Lương Hoàn thu lại nụ cười, "Ngươi tự cho mình hiểu biết về loài người, nhưng lại không hiểu lòng tham và dục vọng của họ. Ngươi đã thấy họ gi·ết đồng loại của chúng ta ở khu vực bên ngoài. Trong căn cứ, họ sẽ càng có lợi thế hơn. Tình huống tốt là chúng ta trốn thoát, xấu là bị họ săn gi·ết, tệ hơn nữa là bị nhốt vào phòng thí nghiệm, bị tr·a t·ấn đến chết không xong."
Mộ Bạc nhíu mày: "Vậy anh còn muốn giúp loài người?"
"Đó là dị chủng sinh tồn chi đạo." Lương Hoàn cười nói, "Như ngươi đã nói, ngươi vừa tỉnh lại từ phòng thí nghiệm. Đôi khi, để sống sót, ta phải làm vậy. Sau này ngươi sẽ hiểu, huynh đệ."
Lệ Diệu: "..."
Anh bỗng nhiên cảm thấy Lương Hoàn đúng là một con dị chủng không giả chút nào.
Mộ Bạc nói: "Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Từ từ tính toán." Lương Hoàn chắc chắn nói, "Ta thật cao hứng ngươi không có trực tiếp gi·ết bọn nhỏ của ta. Bây giờ ngươi có thể ngừng tấn công tinh thần, để họ hồi phục bình thường. Ít nhất khi loài người khác tấn công chúng ta, chúng ta không đến mức chỉ có hai người."
Mộ Bạc nói: "Ý anh là chúng ta phải che giấu thân phận dị chủng của mình?"
"Đương nhiên, đó là lựa chọn tốt nhất." Lương Hoàn nói, "Không chỉ che giấu thân phận, ngươi còn phải giống loài người hơn cả chính họ, huynh đệ. Hành tinh này sớm muộn gì cũng thuộc về chúng ta."
Mộ Bạc chậm rãi gật đầu.
Lương Hoàn đứng dậy, vỗ vai hắn: "Mộ Bạc à, ta đang đau đầu lắm rồi, ngươi đừng làm ta đau đầu thêm nữa, như vậy sao sinh sản được hậu duệ?"
Mộ Bạc luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hắn là một con dị chủng cao cấp vừa mới tỉnh lại, không thể nói rõ cụ thể là chỗ nào. Cuối cùng, dưới cái nhìn chính nghĩa của Lương Hoàn, hắn vẫn do dự dừng lại tấn công tinh thần.
Lương Hoàn không tiếc lời khen ngợi: "Đây mới là trí tuệ dị chủng nên có. Sau này ngươi sẽ từ từ học."
Mộ Bạc nghiêm túc nói: "Lời anh nói có lý, em xin ghi nhớ."
Lương Hoàn quay đầu nhìn Lệ Diệu, ra hiệu cho anh, rồi nói với Mộ Bạc: "Thế này đi, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta, chúng ta ước định ba điều."
Mộ Bạc nói: "Nói thế nào?"
"Thứ nhất, ngươi không được tấn công hay gi·ết loài người ở chợ đen, dù là dùng nguyên hình hay tinh thần lực." Lương Hoàn giơ ba ngón tay lên, "Thứ hai, không được tiết lộ thân phận dị chủng của mình cho ai. Thứ ba, phải đảm bảo an toàn cho bản thân, không được tự đặt mình vào nguy hiểm. Nhớ chưa?"
Mộ Bạc ngạc nhiên: "Anh...... thật sự tin lời em nói?"
"Từ ngày cứu ngươi, ta đã có cảm giác thân thiết đặc biệt với ngươi, chỉ là không tiện nói ra." Lương Hoàn thở dài, "Được rồi, hiện tại ta muốn cứu người, ngươi có sẵn lòng giúp ta xử lý những rắc rối do mình gây ra không?"
Mộ Bạc không thực sự muốn, nhưng thấy phản ứng của Lương Hoàn và Lệ Diệu rất bình thường, hắn có chút tin lời Lương Hoàn nói, liền nhàn nhạt nói: "Em có thể phát sóng tinh thần ngược, trả lại một phần tinh thần lực đã lấy cho họ, ít nhất sẽ không chết."
Dù sao thì Lương Hoàn vẫn giữ họ lại để dùng.
Lương Hoàn nắm tay hắn: "Mộ Bạc, ngươi thật là một con dị chủng tốt."
Mộ Bạc có chút không tự nhiên rút tay ra: "Chỉ cần các ngươi sinh được hậu duệ."
Lương Hoàn sảng khoái nói: "Đương nhiên rồi."
Lệ Diệu mặt tái mét, khoanh tay nói: "Còn không mau đi?"
Mộ Bạc nhắm mắt lại, sóng tinh thần ngược nhanh chóng lan tỏa, bao trùm cả chợ đen.
Ở tầng một, thiết bị phòng hộ đã mất hiệu lực từ lâu, tình trạng hỗn loạn tinh thần của mọi người rất nghiêm trọng. Những người cuồng bạo dần lấy lại bình tĩnh, trong khi cư dân ở các tầng khác, những người vẫn trốn trong thiết bị phòng hộ, tình hình tốt hơn nhiều. Sóng tinh thần dần ổn định, bệnh trạng rối loạn tinh thần do bộc phát dần thuyên giảm......
Nhưng điều này chỉ làm giảm bớt một phần. Hầu hết tổn thương tinh thần của con người không thể phục hồi, đặc biệt là ở trẻ em. Một số trường hợp nghiêm trọng vẫn không thể thuyên giảm.
Đúng lúc này, Tô Mục Vanh mang theo loại thuốc đặc trị được chế tạo từ tủy não của con dị chủng tàng hình, vội vã đến. Cô phân phát thuốc cho đội Thần Phong. Số lượng tủy não khá lớn, đủ để chữa trị cho tất cả những người bị rối loạn tinh thần do bộc phát.
"Thời gian điều trị tốt nhất cho rối loạn tinh thần do bộc phát là trong vòng mười hai tiếng sau khi phát tác. May mắn là chúng ta đã tìm ra nguồn ô nhiễm." Tô Mục Vanh mệt mỏi đến mức thở dốc, giọng nói trong liên lạc vẫn còn hơi gấp gáp, "Lương tiên sinh, tôi đề nghị đưa tất cả trẻ em mắc bệnh nặng đến điều trị tập trung ngay. Nguồn ô nhiễm cần phải được loại bỏ. Nếu có thể, tốt nhất là liên hệ với quân đội......"
"Ta hiểu rồi, chuyện này ngươi đừng lo lắng." Lương Hoàn nói, "Ngươi dẫn người đến tầng một, Vương Nhạc Nhậm sẽ giúp ngươi."
Cuộc liên lạc bị ngắt. Vương Nhạc Nhậm tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, run rẩy chỉ vào Mộ Bạc ngoài cửa: "Hắn, hắn là——"
Lương Hoàn nắm lấy tay hắn, lắc đầu một cách kín đáo: "Lúc đó tinh thần của các ngươi hỗn loạn nghiêm trọng, ảo giác là chuyện bình thường. Hắn chỉ là một người bình thường đến chợ đen."
Nỗi kinh hãi trong mắt Vương Nhạc Nhậm vẫn còn, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, dùng ánh mắt hỏi Lương Hoàn.
Lương Hoàn nhẹ nhàng gật đầu: "Vương viện trưởng cứ yên tâm, vô luận như thế nào, ta đều sẽ bảo đảm an toàn cho cư dân chợ đen."
Vương Nhạc Nhậm nghiến răng: "Tôi hiểu được, lúc ấy quả thật là do ảo giác tinh thần lực hỗn loạn, tôi sẽ quản lý tốt các bác sĩ và hộ sĩ dưới quyền."
Lương Hoàn rất hài lòng với lời nói của hắn: "Vậy thì tốt, công tác cứu chữa tiếp theo vẫn phải làm phiền ngươi, lần này, mọi chi phí của bệnh viện và phòng khám ở chợ đen đều sẽ do ban quản lý chợ đen chi trả, ngươi không cần lo lắng."
Vương Nhạc Nhậm lập tức lộ vẻ vui mừng.
Lương Hoàn cười nói: "Hoạt động hủy bỏ giao dịch phi pháp tiếp theo, mong Vương viện trưởng sẽ ủng hộ nhiều hơn."
Vương Nhạc Nhậm liên tục gật đầu: "Đó là đương nhiên."
"Ví dụ như thuốc tăng cường tinh thần lực giá cao" Lương Hoàn cười nói: "Trước đây, Lệ Diệu ủng hộ việc làm ăn của các ngươi không ít, phần lớn nguồn thu nhập đều đổ vào bệnh viện của các ngươi, hắn còn oán trách ta, ta đều khuyên hắn rằng thà ít chuyện còn hơn nhiều chuyện, mọi người đều ở chợ đen, đều là người một nhà, ngươi nói có đúng không, Vương viện trưởng?"
Mồ hôi lạnh của Vương Nhạc Nhậm chảy ròng ròng, hắn cười gượng: "Đúng vậy, đúng vậy, người một nhà, kỳ thực cái thuốc tăng cường tinh thần lực kia ——"
"Ta còn có việc, đi trước đây." Lương Hoàn ngắt lời hắn, cười bắt tay hắn: "Hãy giữ liên lạc thường xuyên."
Vương Nhạc Nhậm nhìn theo y rời đi, hai mắt hắn đảo liên hồi, vội vàng gọi thư ký đến: "Mau hạ giá toàn bộ thuốc tăng cường tinh thần lực trong bệnh viện chúng ta, rồi để ở —— không, đóng gói hết lại, đưa đến chỗ ở của Lương tiên sinh."
Thư ký khó hiểu: "Toàn bộ sao? Vậy chúng ta bán cái gì?"
"Bán cái gì mà bán, không nghe Lương tiên sinh nói à, hai ngày nữa sẽ bắt đầu hủy bỏ, đến lúc đó thuốc tăng cường tinh thần lực không chỉ bị tịch thu, mà có lẽ còn phải nộp phạt một khoản tiền lớn." Vương Nhạc Nhậm xoa tay: "Nhanh chóng tìm người tính xem tổng cộng Lệ Diệu đã tiêu bao nhiêu tinh tệ ở chỗ chúng ta, quy đổi thành máy trị liệu và các vật dụng chữa bệnh quý giá khác, rồi đưa hết qua cho hắn, nhớ kỹ, nhất định phải tự mình giao cho Lệ Diệu."
Thư ký gật đầu ngay lập tức: "Vâng."
Vương Nhạc Nhậm lau mồ hôi trên trán, hắn nghĩ bụng, thảo nào Lương Hoàn lại tự dưng đá mình một cú, hóa ra là báo thù cho Lệ Diệu, tên lính đánh thuê thâm độc kia.
... Cũng may là chỉ bị đá một cú.
Mộ Bạc được tạm thời sắp xếp ở biệt thự trước kia của Ngu Vạn Nghiêu, Lư Biểu dẫn theo người của Thần Phong đội canh giữ, mỹ kỳ danh rằng "bảo hộ".
Bùi Trọng hôn mê được đưa về biệt thự của ban quản lý, rất nhanh hắn liền tỉnh lại. Hắn nhìn về phía Việt Hàng đang vác súng trên vai, đạn lên nòng, cùng những người phía sau hắn, nhíu mày nói: "Các người đây là có ý gì?"
"Bùi tiên sinh, ta chỉ là phụng mệnh hành sự." Việt Hàng nói, "Xin anh ở lại đây tạm thời nghỉ ngơi, Lương tiên sinh rất nhanh sẽ đến đây giải thích cho anh."
Bùi Trọng hỏi: "Lương Hoàn?"
Việt Hàng không nói gì nữa. Mặc dù vài tiếng trước, hắn và Bùi Trọng còn kề vai chiến đấu cùng nhau bảo vệ bệnh nhân, nhưng quyết định của Lương Hoàn luôn có đạo lý của y. Ngay cả khi bảo hắn hiện tại phải giết Bùi Trọng, hắn cũng sẽ không chút do dự thi hành mệnh lệnh.
Bùi Trọng theo bản năng sờ vào chip, phát hiện tất cả chip tùy thân của mình đều đã bị lấy đi. Ngay cả móc chìa khóa Gấu Trúc Nhỏ trên người hắn cũng không thoát khỏi!
Hắn đang nghĩ vậy, một con robot mô phỏng động vật chỉ cao đến cẳng chân rất lịch sự gõ cửa: "Xin chào, quét dọn vệ sinh~"
Bùi Trọng nhìn chằm chằm vào làn da lông xù và cái đuôi xòe ra của nó, cả người sững sờ tại chỗ. Con robot second-hand nhìn lại mặc bộ đồ mô phỏng gấu trúc robot đắt tiền nhất hiện nay, trông giống hệt một con gấu trúc con thật sự. Nghe nói sờ vào da còn mềm mại hơn nữa —— bộ đồ này có thể mua cả trăm con robot second-hand.
Kim Bảo cầm cây chổi lau nhà trúc nhỏ lắc mông chuẩn bị bắt đầu quét dọn căn phòng thứ 21 trong ngày. Bỗng nhiên, nó bị một đôi bàn tay máy móc to lớn nhấc lên giữa không trung.
Bùi Trọng mặt không biểu tình nhìn chằm chằm nó rất lâu, sau đó vùi mặt vào trong bụng nó.
Kim Bảo: "!"
Việt Hàng bên cạnh: "......"
Lương Hoàn đang điều chỉnh thử máy che chắn sóng tinh thần trong phòng, khi điều chỉnh xong, y cười nói: "Kim Bảo ngoan lắm, cho nó uống hai ngụm dầu máy là dỗ được ngay."
Lệ Diệu gác hai chân lên bàn trà, nghe vậy thì liếc mắt một cái, rồi tiếp tục khó khăn băng bó vết thương.
Lương Hoàn điều chỉnh thử tần suất khí che chắn: "Lệ Diệu, ngươi lại đây xem tần suất này được không? Sóng tinh thần của Mộ Bạc hẳn là không quấy nhiễu đến chúng ta."
Lệ Diệu băng bó xong, dùng sức dậm dậm chân, nói không mặn không nhạt: "Em định làm gì bây giờ?"
Lương Hoàn bình tĩnh nói: "Ta muốn nghe ý kiến của ngươi trước."
"Dị chủng là dị chủng, vĩnh viễn không có khả năng biến thành nhân loại." Lệ Diệu lạnh lùng nói, "Em nghĩ trước đây chưa ai thử thuần hóa dị chủng cao cấp sao? Nhưng chúng vẫn luôn coi con người là thức ăn của mình. Dù dị chủng cấp đặc biệt có trí tuệ gần như con người, cũng không có khả năng đó. Những kẻ bị dị chủng cắn nuốt tinh thần nguyên chỗ nào cũng có.
Bọn chúng lợi dụng điểm yếu của nhân loại, ng·ay từ đầu đã thích nhất hướng điểm yếu của nhân loại, hạ thấp cảnh giác của họ, khơi dậy lòng thương hại và đồng cảm. Sau đó, chúng từng bước ảnh hưởng đến tinh thần lực của con người, dẫn dắt họ hoàn thành những nguyện vọng của chính mình, khiến họ không thể kiểm soát mà yêu thích chính mình. Đến khi những người này nhận ra cạm bẫy thì đã muộn, họ không thể rời khỏi tần suất tinh thần của dị chủng, rồi bị cắn nuốt tinh thần nguyên hoàn toàn. Nghe nói, dị chủng cấp cao hơn trước đây còn có thể cắn nuốt gien và ký ức của con người, hoàn toàn thay thế con người đó."
Lương Hoàn hỏi: "Ngươi từng gặp phải chưa?"
Lệ Diệu mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hắn: "Em phi thường phù hợp."
Lương Hoàn: "......"
"Bây giờ còn có một dị chủng đến nhận huynh đệ với em." Lệ Diệu nói, "Những lời em nói với hắn trước đó phi thường có lý, ngay cả tôi cũng cảm thấy các người sẽ thành công."
"Đó chỉ là kế tạm thời." Lương Hoàn bất đắc dĩ nói, "Nếu không, ngươi nói cho ta biết còn cách nào khác? Chúng ta chỉ có hai người, ngươi không thể vận dụng tinh thần lực, ta phát chứng rối loạn tinh thần lực thì đứng vững còn khó khăn, giết nó căn bản không thực tế. Nó có đầu óc, nghe hiểu tiếng người, khuyên nhủ được là tốt nhất."
Lệ Diệu nghe được luận điệu này của y vẫn cảm thấy quá đáng: "Em tưởng khuyên một cá nhân sao? Mộ Bạc là một con dị chủng."
"Hơn nữa là một con dị chủng biết nghe lời khuyên." Lương Hoàn bổ sung, "Tình huống này tốt hơn dự đoán của ta rất nhiều."
Lệ Diệu nhướng mày: "Em định làm gì?"
"Ta muốn đến đình hành chính Tam Khu, thậm chí là quân bộ." Lương Hoàn nhìn anh nói, "Họ có thể khiến chợ đen biến mất không một tiếng động rất dễ dàng, thứ chúng ta thiếu nhất hiện tại là binh lính."
Lệ Diệu khoanh tay, gác chân lên bàn trà, không tiếp lời, ánh mắt hơi lạnh lùng nhìn y.
Lương Hoàn vòng ra khỏi bàn làm việc, tựa người ngồi lên bàn, mặc anh đánh giá, thậm chí mở rộng vòng tay: "Ngươi có thể nghi ngờ ta là dị chủng, nhưng Lệ Diệu, ngươi nghi ngờ thì phải đưa ra bằng chứng, nếu không ngươi đang làm tổn thương tình cảm giữa chúng ta."
Lệ Diệu cười nhạo: "Tôi và em có thể có tình cảm gì?"
"Ngươi vừa nói trẫm phù hợp với những đặc trưng của dị chủng cao cấp, vậy chứng tỏ ngươi yêu thích trẫm." Lương Hoàn học theo dáng vẻ của hắn, khoanh tay, nhìn hắn từ trên cao.
Lệ Diệu nhìn chằm chằm hắn rất lâu mới mở miệng: "Tôi rất thích em, có lẽ là em ảnh hưởng đến tần suất tinh thần của tôi."
"Nếu trẫm thật sự có thể ảnh hưởng đến tần suất tinh thần của ngươi, nhất định sẽ làm ngươi hoàn toàn không rời khỏi trẫm." Lương Hoàn thẳng thắn nói, "Ngươi căn bản không biết trẫm thích ngươi đến mức nào."
Lệ Diệu nhíu mày như đang suy tư.
Lương Hoàn có chút đau đầu với tình huống hiện tại, y giơ tay gõ gõ mặt bàn, việc công xử theo phép công nói: "Trẫm không thích ngươi dùng ánh mắt nghi ngờ đó nhìn trẫm. Nếu ngươi thật sự để ý con dị chủng tàng hình cấp đặc biệt kia, trẫm sẽ tìm cách giết nó."
"Giết ngay bây giờ." Lệ Diệu nói, "Em nói không được tôi sẽ tự làm."
"Trẫm vất vả lắm mới dưỡng tinh thần lực của ngươi được như vậy, ngươi đừng làm bậy." Lương Hoàn không tán thành.
"Để nó tranh thủ thời gian?" Lệ Diệu hiểu rõ.
Lương Hoàn đứng dậy đi đến trước mặt anh, chậm rãi mở miệng: "Lệ Diệu, vì cái gì ngươi lại để ý đến chuyện dị chủng biến thành người như vậy?"
Lệ Diệu không thoái nhượng mà nhìn thẳng vào mắt y: "Vậy em lại vì cái gì lại sợ uống thuốc đặc hiệu cho chứng rối loạn tinh thần lực cấp cao?"
Lương Hoàn sững sốt một chút.
Lệ Diệu lấy ra viên thuốc màu lam nhạt trong túi: "Trên phi thuyền, em giả vờ uống, rồi lặng lẽ giấu vào khe ghế. Những thuốc kháng phóng xạ Vương Nhạc Nhậm kê cho em cũng vậy, trừ lần tôi mạnh mẽ đút em uống, em tất cả đều không dùng. Tôi lục soát phòng em, thuốc thậm chí còn chưa mở nắp. Những thuốc này không hại gì cho con người, thậm chí phần lớn đều có thể giúp em ổn định tinh thần lực, nhưng chúng lại trí mạng đối với tinh thần lực của dị chủng —— em cho rằng tôi hoài nghi em chỉ vì những lời em đã nói sao?"
Lương Hoàn nhìn những hộp thuốc bị anh ném ra, trầm mặc một lát rồi nói: "Ta đi xem Bùi Trọng trước."
Lệ Diệu đứng dậy chắn đường y, xoay bàn tay đầy băng vải, lạnh lùng nói: "Cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không đêm nay em đừng hòng ra khỏi phòng này."
Lương Hoàn nhìn anh, đáy mắt thoáng hiện một tia hứng thú: "Vậy nên vừa rồi ngươi bảo trẫm lắp máy che chắn, là để tiện tay động thủ giết trẫm?"
"Một nửa một nửa đi." Lệ Diệu sát lại cực gần y, thanh âm không còn vẻ lười biếng hài hước thường ngày, "Tôi chưa từng để ý đến một người nào như vậy. Lấy tiền của tôi, tôi không ngại; lúc làm nhiệm vụ còn lo lắng em có ăn cơm không; dù em phản bội tôi, tôi vẫn đầu óc úng nước mang em đi xem Côn Ngữ; bị em lừa đến chợ đen cũng không một phát súng bắn chết em, thậm chí ngay vừa rồi, tôi còn tự tìm cớ cho em không phải là dị chủng... Ngoài việc em dùng tần suất tinh thần mê hoặc tôi, còn có thể có lời giải thích nào khác?"
Lương Hoàn bị anh làm cho tức cười: "Theo ngươi nói, trẫm cũng chưa bao giờ dung túng cho bất kỳ cấp dưới nào như vậy. Nếu không phải ngươi, bất kỳ ai khác dám nghi ngờ trẫm như vậy, đã sớm chết không toàn thây. Ngươi hiện tại không phải là 3S+ tinh thần lực mà vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu gọi của Mộ Bạc, trẫm lại chưa từng nghi ngờ ngươi là dị chủng."
Lệ Diệu sửng sốt một chút.
"Trẫm không thích uống thuốc." Lương Hoàn chậm giọng, trầm thấp nói, "Trẫm khi còn bé bị người ta cho uống thuốc độc suốt hai năm, suýt chút nữa hỏng đầu óc. Bất kể uống thuốc gì, sau đó đầu cũng đau như muốn nứt ra, nôn mửa không ngừng. Nếu ngươi không tin, ta hiện tại sẽ uống cho ngươi xem."
Y cúi người định tùy tiện lấy hai viên thuốc bất kỳ để uống, nửa chừng bị một bàn tay đầy băng vải hung hãn nắm lấy.
Lương Hoàn nhìn anh, không nói gì.
Lệ Diệu ấn tay y xuống, lạnh lùng nói: "Lần này cho qua."
Lương Hoàn kéo kéo khóe miệng, tinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, ý thức chốc lát mơ hồ.
Lệ Diệu theo bản năng đưa tay đỡ lấy y, lại quên mất khe hẹp giữa bàn trà và ghế sofa. Cẳng chân anh bị ghế sofa chắn lại, thêm trọng lượng của Lương Hoàn, hai người trực tiếp ngã xuống ghế sofa.
"Lương Hoàn?!" Anh nâng đầu Lương Hoàn lên, thấy mặt y đầy máu, cơ bắp co giật không ngừng. Anh vội vàng cầm lọ thuốc an thần trên bàn định xịt vào miệng y, lại bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay.
"Trẫm không sao." Lương Hoàn khẽ nói, "Chỉ hơi buồn ngủ."
"Em sắp chết đến nơi rồi." Ghế sofa phá lệ mềm mại, Lệ Diệu bị đè vào trong nên không thể dùng nhiều lực. Anh một tay vòng qua cánh tay Lương Hoàn đỡ lấy lưng y, tay kia cầm lọ thuốc an thần, cúi đầu cắn mở nắp, để bên miệng và mũi Lương Hoàn.
Mùi chua của thuốc xộc lên khiến Lương Hoàn nhăn mày. Tầm nhìn trước mắt y có chút mơ hồ, choáng váng và buồn nôn không dứt. Nhưng y lại không có vận dụng ít nội lực đến đáng thương kia để đi trấn áp. Y ngẩng đầu cười cười với Lệ Diệu, thả lỏng mà dựa vào người Lệ Diệu, thấp giọng nói: "Trước khi phát hiện ra Mộ Bạc, ngươi căn bản không nghi ngờ trẫm có phải là dị chủng hay không... Vậy tại sao vẫn phải kiểm tra trẫm có uống thuốc không?"
Lệ Diệu mặt mày cau có, tăng liều lượng thuốc xịt: "Ngậm miệng đi, máu sắp làm nghẽn cả vòi xịt rồi."
Lương Hoàn nhắm mắt lại: "Trẫm không thích cãi nhau với người khác."
Lệ Diệu luống cuống xoa máu trên cổ y: "Em có thể nói người sắp chết thành người sống, còn sợ cãi nhau với người khác?"
Lương Hoàn nhịn không được cười nói: "Nếu thật sự có thể như vậy thì tốt rồi."
Lệ Diệu thần sắc có chút ngưng trọng, nhìn những lọ thuốc trên bàn, tự hỏi có cách nào để Lương Hoàn vô ý thức mà uống thuốc. Lương Hoàn bỗng nhiên nắm lấy tay anh, ngữ khí bình tĩnh: "Đừng có ý đồ ép trẫm uống thuốc, nếu không trẫm sẽ hiện nguyên hình ăn ngươi."
Lệ Diệu tức tối dí thuốc xịt vào miệng y, nhưng không gỡ tay y ra.
Con dị chủng đáng ghét này, quả nhiên rất giỏi nhiễu loạn thần trí con người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro