Chương 43 rác rưởi

Chợ đen tầng tám.

Sau khi Lương Hoàn thống nhất thời gian cấp điện trên dưới các tầng, dù là tầng bảy hay tầng tám, diện mạo cấp điện đều giống như Đông Tam Khu. Thậm chí, vì điều kiện địa lý đặc thù của tầng tám, ban ngày còn được tăng thêm ba tiếng thiết bị chiếu sáng. Những thiết bị này được vận hành nhờ máy phát điện cỡ lớn mà Ngu Vạn Nghiêu có được trong những năm gần đây bằng cách cắt xén nguồn cung cấp điện của tầng dưới. Có lẽ cũng vì hành động này mà khi cả chợ đen bị hỗn loạn tinh thần, tầng tám không gặp vấn đề gì lớn.

"Máy phát điện có hạn sử dụng. Tám máy phát điện cỡ lớn cấp ba tiếng chiếu sáng mỗi ngày, ước tính tối đa chỉ có thể duy trì một năm bảy tháng." Dựa vào ánh đèn đường sáng ngời bên ngoài, Lương Hoàn cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng thật sự của tầng tám.

Tám tầng dưới của chợ đen là quần thể kiến trúc xoắn ốc đi xuống. Đường ray trên không giống như lò xo kết nối các tầng. Kiến trúc tầng -1 có diện tích lớn nhất, tầng -8 có diện tích nhỏ nhất. Nhìn từ trên xuống, nó giống như một thân cây lộn ngược. Mỗi tầng kiến trúc đều trông rách nát, nhiều chỗ trụ đỡ đã rỉ sét, bên cạnh dùng giá đỡ kim loại mới cố định. Không ít dân du mục không có chỗ ở đã che bạt rẻ tiền lên trên, dựng lên chỗ ở tạm thời.

"Không trụ được lâu vậy đâu." Lệ Diệu cũng nhìn ra bên ngoài, "Tám tầng dưới của chợ đen là nơi trú ẩn ban đầu của con người. Lúc đó kỹ thuật chưa hoàn thiện. Sau khi mọi người lên mặt đất, thành phố ngầm này bị bỏ hoang. Nghe nói lúc đó đã có lệnh dỡ bỏ, nhưng vẫn còn nhiều tội phạm và dân du mục lẩn trốn bên trong. Một số người phản đối, dần dần mới phát triển thành chợ đen."

Anh hạ cửa sổ xe, ý bảo Lương Hoàn nhìn những ngọn đèn đường: "Đây đều là đồ cổ trăm năm, tiêu thụ điện năng cao hơn nhiều so với đèn tiết kiệm năng lượng siêu lớn ở bảy tầng. Đồ của Ngu Vạn Nghiêu để lại thì tốt đấy, nhưng nhiều nhất là nửa năm, máy móc sẽ hỏng. Những người ở tầng tám đã nếm vị ngọt, chắc chắn không thể chịu đựng bóng tối như trước. Bạo loạn gần như chắc chắn sẽ xảy ra."

Lương Hoàn nhìn anh cười nói: "Quan điểm của ngươi và Lăng Toàn gần như giống hệt nhau."

Lệ Diệu khó hiểu: "Vậy sao em còn làm vậy?"

"Trẫm muốn cho họ biết họ vốn có thể sống thoải mái đến mức nào. Như vậy, họ mới không để mình rơi vào cái chết lặng lẽ vĩnh viễn." Lương Hoàn nói, "Ngươi có biết 600 người trong đội tuần tra được tuyển chọn như thế nào không?"

Lệ Diệu trước đây luôn ngủ, thật sự không rõ lắm chuyện của đội tuần tra. Thực tế, sau khi trải qua hỗn loạn tinh thần lực tập thể mà chợ đen vẫn trật tự như vậy, khiến anh không thể tưởng tượng nổi —— nơi này không phải chỉ có cư dân bình thường.

"Ngoài thể lực và tinh thần lực đạt tiêu chuẩn, họ còn phải hoàn thành bài kiểm tra cung cấp điện. Nếu họ có cách nào làm cho mười người trở lên xung quanh dùng được điện, thì mới đủ điều kiện." Lương Hoàn cười nói, "Không ít nguồn điện là do họ tự nghĩ ra cách đấy."

Lệ Diệu hơi kinh ngạc, nhìn kỹ, mới phát hiện bên ngoài lều của những người vô gia cư còn treo mạch điện tự chế phức tạp. Có cả phi thuyền bị vứt đi được cải tạo thành thiết bị cung cấp điện tạm thời. Thậm chí còn có cả gian hàng trò chơi phát điện bằng sức người, phần thưởng đủ để người dân ở đây ăn một bữa no, không ít người đang xếp hàng, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng cười...

Cuối cùng anh chú ý tới việc chợ đen có vẻ khác trước. Bên đường có người phát tờ rơi, mặt trước phổ cập khoa học các ngành nghề khác nhau, kiến thức cơ bản và quảng cáo tuyển dụng, mặt sau lại là tuyên truyền tác hại của giao dịch phi pháp, cách xử lý cụ thể của ban quản lý... Rất nhiều, trông có vẻ bài bản. Tuy phần lớn mọi người đều làm lơ, thậm chí còn xé nát tờ rơi, nhưng vẫn có người đọc được nội dung, thử học một kỹ năng đơn giản nhất, rồi làm theo hướng dẫn để tìm nơi nhận việc.

Những điều này giống như ánh sáng quý giá trong bóng tối, mang đến một tia hy vọng cho những người sống trong u mê bấy lâu.

"Đây đều là em làm sao?" Lệ Diệu hơi kinh ngạc nhìn y, dù sao những chuyện này không hợp với tính cách của Lương Hoàn. Trước đây, anh và phần lớn cư dân chợ đen đều có cùng quan điểm, cho rằng Lương Hoàn nhiều nhất chỉ là bản sao của Ngu Vạn Nghiêu, nhiều lắm dáng vẻ mặt ngoài được làm chỉn chu hơn một chút..

Nhưng bất kể mục đích ban đầu của y là gì, Lương Hoàn đã đưa thuốc đặc trị cho bệnh viện sau sự kiện hỗn loạn tinh thần lực, phân phát thiết bị bảo hộ đắt tiền cho cư dân, đảm bảo thời gian cấp điện, giảm thuế, thậm chí còn tuyên truyền kiến thức và kỹ năng... Dù nhìn có vẻ tốn công vô ích, nhưng cư dân chợ đen được lợi là sự thật.

"Là Lăng Toàn bọn họ cùng nhau nghĩ biện pháp." Lương Hoàn nói, "Sáu tháng thời gian, có lẽ cũng đủ để cư dân ở đây nghĩ ra cách tốt hơn."

Mục đích cuối cùng của y không phải cấp điện cho tầng tám, mà là để những người này có hy vọng rời khỏi lòng đất.

Ánh đèn xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào, làm sườn mặt Lương Hoàn trở nên mờ ảo. Ánh mắt Lệ Diệu có chút phức tạp. Anh rất khó có thể tưởng tượng được hai khí chất hoàn toàn trái ngược là ích kỷ và vô tư, đôi khi lại có thể dung hòa kỳ lạ trên cùng một người. Có lẽ cái nhìn trước đây của anh về Lương Hoàn có chút không bất công.

"Cho nên để xử lý đống phế liệu đó tốt hơn, ngươi có sẵn lòng giúp liên lạc với căn cứ lính đánh thuê không?" Lương Hoàn đặt tay lên đầu gối anh, "Lệ Diệu tiên sinh, bọn nhỏ ở đây sẽ cảm ơn ngươi và căn cứ lính đánh thuê."

Lệ Diệu tặc lưỡi, hất tay y ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi thử xem."

"Đa tạ." Lương Hoàn hài lòng đóng cửa sổ lại, che khuất tầm nhìn của anh.

Lệ Diệu nhìn thấy nụ cười đắc ý của y trên tấm kính, dùng sức liếm liếm chiếc răng nanh hơi ngứa, hừ lạnh một tiếng.

Nơi Lâu Trừ xuất hiện cuối cùng là biệt thự cũ của hắn ở tầng tám.

"Lương ca, sau khi người của chúng ta phát hiện, liền bao vây hắn. Nhưng kỳ lạ là hắn biến mất như vậy." Lư Biểu trông rất bực bội, "Tất cả thiết bị chặn cảm biến nhiệt xung quanh đều được bật, nhưng không tìm ra hắn biến mất thế nào. Chúng ta đã lục soát cả trong lẫn ngoài biệt thự, không có bất kỳ cơ quan hay lối đi bí mật nào."

"Có lẽ là sóng xung kích tinh thần tần số thấp?" Lệ Diệu sờ cằm.

Lư Biểu nghi hoặc: "Đó là gì?"

Lương Hoàn cũng nhìn về phía hắn.

Lệ Diệu hắng giọng, nói: "Một số người có tinh thần lực đặc biệt, sóng xung kích tinh thần của họ thấp hơn giá trị bình thường rất nhiều. Người bình thường hầu như không thể phát hiện ra. Nhưng chỉ cần thời gian kéo dài đủ lâu, họ có thể làm người khác mất ngũ quan trong thời gian ngắn mà không bị phát hiện. Tuy nhiên, thời gian thường rất ngắn. Hơn nữa, những người có loại năng lực này hầu như không thể sống trong căn cứ. Các loại thiết bị và dụng cụ tần số trong căn cứ là tạp âm đối với họ. Về bản chất, đó là một loại khuyết tật gen, kỹ thuật hiện tại vẫn chưa thể giải quyết vấn đề này."

"Nhưng Lâu Trừ vẫn luôn sống ở chợ đen, thông tin cá nhân của hắn cũng không cho thấy điều này." Lư Biểu nói.

Lệ Diệu lắc đầu: "Vậy thì tôi không rõ. Đây chỉ là một suy đoán."

Lương Hoàn nói: "Các ngươi tiếp tục tìm kiếm. Chúng ta đi chỗ khác xem."

Lư Biểu lo lắng nói: "Lương ca, anh nên mang theo vài người đi."

"Có Lệ Diệu là đủ rồi." Lương Hoàn vỗ vai Lệ Diệu, "Đi thôi."

Hai người lên phi thuyền.

"Ngươi cảm thấy hắn sẽ trốn đi đâu?" Lương Hoàn mở bản đồ tầng tám.

Lệ Diệu cẩn thận suy nghĩ: "Nếu tôi là Lâu Trừ, bây giờ đang là giờ có điện, trên mặt đất đông người như vậy, tôi chắc chắn sẽ không chạy lên trên. Mấy cửa hàng và khu dân cư đó cũng không an toàn."

Anh gạt hai lần bản đồ, phóng to bãi rác và xưởng xử lý nước bẩn bên cạnh, nói: "Tôi chắc chắn sẽ trốn ở đây. Ngày thường chẳng mấy ai qua lại, dù người của em truy đến, địa hình cũng có lợi cho tôi lẩn trốn, thậm chí có thể đánh bất ngờ. Đợi đến hết giờ cấp điện, tôi có thể trà trộn ra ngoài."

Lương Hoàn nhìn cảnh thực tế ảo trên bản đồ: "Lâu Trừ không thông minh bằng ngươi."

"Hắn có thể nghĩ ra cách khoan lỗ ốc vít dạy trẻ con chơi trò chơi, còn lặng lẽ trốn thoát khỏi tầm mắt Lư Biểu." Lệ Diệu nói thêm, "Cú đá của em có thể đã khiến não hắn tiến hóa đột biến cũng không chừng."

Lương Hoàn hỏi: "Ngươi có nghĩ hắn bị người khác sai khiến không?"

"Bị ai?" Lệ Diệu ngẩng đầu.

Lương Hoàn trầm ngâm gõ ngón tay lên tay vịn bên cạnh: "Lăng Toàn, Việt Hàng, Tô Mục Vanh hay Bùi Trọng? Hoặc là Lăng Cáo?"

"... Hay là thêm tên tôi vào luôn đi." Lệ Diệu buồn bã nói, "Em cứ nói thẳng là em nghi ngờ tất cả mọi người là xong."

"Trẫm hoài nghi ai đều sẽ không hoài nghi ngươi." Lương Hoàn nhắm hai mắt lại, "Tô Mục Vanh còn nhắc nhở chúng ta chú ý bãi rác tầng tám, trẫm luôn cảm thấy nàng ấy biết gì đó."

Xe dừng lại, Lệ Diệu ném cho y một bộ đồ bảo hộ, cười nhạo nói: "Đừng đoán mò, bắt được Lâu Trừ sẽ biết."

Bãi rác tầng tám và xưởng xử lý nước bẩn liền kề nhau, đảm nhiệm công tác xử lý rác thải và nước bẩn của toàn bộ mười lăm tầng chợ đen. Xung quanh có lưới cách ly mùi hôi, nhưng do nhiều năm không được tu sửa, mùi vị vẫn rất kinh khủng.

Lệ Diệu hiếm khi mặc đồ bảo hộ, thử hé cửa xe thò một chân ra, 0,3 giây sau liền rụt chân về, đóng sầm cửa xe.

Lương Hoàn thắt chặt dây đai đồ bảo hộ, chỉnh kính mắt: "Có khó ngửi hơn hố xác dị chủng không?"

Lệ Diệu chỉ cửa bên kia cho y.

Lương Hoàn bình tĩnh mở cửa xe, Lệ Diệu chộp lấy vai y đẩy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Một luồng hơi thở ghê tởm khó tả ập đến. Dù có đồ bảo hộ cách ly, Lương Hoàn vẫn bị tấn công không nhỏ, y thậm chí cảm thấy tinh thần lực đang hỗn loạn, nín thở quay lại gõ cửa xe hai cái.

Lệ Diệu trong xe cười phá lên, giây tiếp theo cửa xe bị mở ra, Lương Hoàn túm lấy cánh tay anh kéo ra ngoài, cả hai cùng hít thở không thông.

Lệ Diệu run rẩy gỡ hệ thống lọc không khí trên đồ bảo hộ, Lương Hoàn làm theo, cuối cùng cũng thở được một hơi.

"Sao không mở ra sớm hơn?" Lương Hoàn không quen lắm với đồ bảo hộ.

Lệ Diệu hít lấy hít để hai ngụm không khí trong lành: "Để em nếm thử mùi vị thế nào."

Lương Hoàn: "..."

Lệ Diệu trả thù thành công, dù Lương Hoàn cho rằng đây là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, nhưng trông anh có vẻ rất vui.

Máy dò hình ảnh nhiệt được bật, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu vực bãi rác và xưởng xử lý nước bẩn. Đây là thứ Lệ Diệu mượn từ kho của Lương Hoàn, nhưng trông có vẻ đã cũ kỹ, hình ảnh trên màn hình hơi mờ.

"Mấy thứ này căn bản không dùng được để tìm dị chủng và tang thi, hay là hỏng rồi." Lệ Diệu vỗ mạnh vào thiết bị, hình ảnh nguồn nhiệt quét được trên màn hình rung theo.

Lương Hoàn dứt khoát nhắm mắt lại, vận chút nội lực lắng nghe.

Tiếng máy móc xử lý rác thải và nước bẩn rất lớn, nhưng liên tục và ổn định. Lương Hoàn dùng tinh thần lực của mình che chắn những tạp âm này, lọc bỏ tiếng sâu bọ và mèo chó, nghe thấy vài tiếng thở của con người.

Trong đó có hai tiếng rất gấp gáp.

Lương Hoàn mở mắt: "Hướng đông nam."

Lệ Diệu nhìn hình ảnh vừa hiển thị trên máy dò, hơi ngạc nhiên: "Em còn dám nói mình không phải dị chủng?"

"Trẫm dựa vào nội lực." Lương Hoàn nói.

"Nội lực có thể nghe thấy tiếng người giữa nhiều tạp âm vậy sao?" Lệ Diệu rõ ràng không tin.

"Trẫm dùng tinh thần lực loại bỏ tạp âm." Lương Hoàn nói, "Cái này gọi là tận dụng đồ cũ. Ngươi là người thời đại mới, đừng quá câu nệ hình thức. Trẫm còn trông chờ ngươi về sau nghĩ ra nhiều ý tưởng sáng tạo hơn đấy."

Lệ Diệu: "..."

Hay lắm, một người cổ đại nửa dị chủng nửa người bị rối loạn tinh thần lại đi phê bình anh.

Bãi rác có rất ít hoạt động của con người, bọn họ rất nhanh xác định được phương hướng. Tuy khoảng cách không xa, nhưng những ngọn núi rác cao hàng chục mét không dễ dàng vượt qua. Dùng dây thừng sẽ làm đống rác đổ sụp, hơn nữa rác ở đây có tính ăn mòn cao, Lệ Diệu thử vài lần rồi đau lòng thu hồi chiếc vòng tay có thể biến thành các loại vũ khí của mình.

"Hay là em bay một chuyến đi." Lệ Diệu xoa xoa vòng tay.

"... Được." Lương Hoàn nắm lấy thắt lưng anh, vận nội lực rồi nhẹ nhàng kéo anh bay qua vài ngọn "núi", hầu như không phát ra tiếng động nào.

Lệ Diệu giơ ngón cái lên với y, chợt nghe thấy tiếng người, chỉ cho y ra hiệu.

Lương Hoàn một tay ôm eo anh, tay kia cầm súng ánh sáng, nửa khuôn mặt giấu trong bộ đồ bảo hộ, cổ áo kéo cao, không cúi đầu xuống. Nghĩ nghĩ, y nhẹ nhàng chạm kính bảo hộ của mình vào kính trước mắt anh.

Lương Hoàn đột ngột tiến đến, Lệ Diệu theo bản năng ngửa đầu ra sau, nhưng vẫn bị chạm vào. Tai nghe rõ ràng tiếng thở của Lương Hoàn, sau đó anh nhìn rõ y cười trong mắt đối phương qua lớp kính.

Lệ Diệu tát vào gáy hắn: "Làm việc chính, cười cái gì mà cười!"

Chỗ họ dừng chân, phần lớn ngọn núi rác là phi thuyền bỏ đi. Lương Hoàn chọn chỗ đáp cao, hai người vòng ra phía sau, nấp sau một chiếc xe, nhìn rõ hai người ở bãi đất trống bên dưới.

Hai người không mặc đồ bảo hộ. Một người cao lớn đối diện họ, chỉ cần nhìn con mắt máy móc và cái đầu trọc là biết đó là Lâu Trừ. Người kia quay lưng về phía họ, thấp hơn, tóc ngắn, mặc áo khoác trắng.

"Tôi đã nói trước đừng liên lạc rồi mà? Cậu còn dám tìm đến đây." Hắn có vẻ rất tức giận với hành động của Lâu Trừ.

Lâu Trừ cau mày nói: "Tôi không thể sống ở chợ đen nữa. Lăng Toàn phản bội tôi, bây giờ bà ta chỉ lo giúp Lương Hoàn. Tôi bị họ vu oan giết Ngu Vạn Nghiêu, căn bản không có cơ hội lật người! Tôi đã làm theo lời anh dạy, bảo mấy đứa nhỏ khoan lỗ ốc vít rồi. Mấy ngày trước chợ đen đã loạn rồi, họ đều bị hỗn loạn tinh thần. Các người phải giữ lời hứa, tìm cách cho tôi một thân phận hợp pháp ở Nhị Khu!"

Đối phương cười lạnh: "Vụ hỗn loạn tinh thần tập thể mấy ngày trước không phải do mấy cái ốc vít đó gây ra. Chúng tôi muốn có số liệu thực nghiệm hiệu quả lớn, không phải làm chợ đen loạn hẳn. Tôi còn muốn hỏi cậu đấy. Cậu làm ầm ĩ thế, sợ Lương Hoàn và Lăng Toàn không chú ý đến sao?"

"Tôi làm theo cách anh dạy mà, dựa vào cái gì trách tôi?" Lâu Trừ cảm thấy oan ức, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi mặc kệ mấy cái số liệu với thí nghiệm của các anh, đưa thẻ căn cước và tiền cho tôi, tôi phải rời khỏi đây!"

"Cậu bây giờ chưa thể đi." Đối phương trầm giọng nói, "Các thí nghiệm đều tiến đến thời khắc then chốt rồi. Vài ngày nữa sẽ tiến hành thí nghiệm tập thể. Thiết bị sóng xung kích tinh thần tần số thấp tôi đưa cho cậu không phải để cậu trốn."

"Tôi không quản nhiều vậy. Tôi bị Lương Hoàn bắt được chắc chắn sẽ bị giết!" Lâu Trừ giận dữ nói, "Chuyện các anh lợi dụng bãi rác để mở phòng thí nghiệm, lúc trước tôi là lừa Lăng Toàn làm giúp. Nếu các anh không giúp tôi, tôi sẽ nói ra hết những chuyện các anh làm!"

Đối phương có vẻ châm thuốc, trầm mặc một lát nói: "Cậu có thể bình tĩnh chút không?"

"Dựa vào cái gì tôi phải bình tĩnh? Bây giờ rối tung cả lên, đều tại tên khốn Lương Hoàn!" Lâu Trừ oán hận nói, "Tôi không sống yên thì ai cũng đừng hòng yên ổn! Cùng lắm thì cùng nhau chết!"

Người kia thở dài: "Vậy thế này, cậu giả vờ bị Lương Hoàn bắt, nhân cơ hội lẻn vào phòng quản lý tầng bảy, tìm công tắc thiết bị phòng phóng xạ của chợ đen rồi phá hủy nó. Người của chúng tôi sẽ lập tức đến đón cậu rời đi."

Lâu Trừ mất hết lý trí, quát: "Lương Hoàn sẽ giết tôi! Anh không biết hắn biến thái thế nào đâu. Hắn cướp đi tầng tám, còn cướp đi sư phụ của tôi. Hắn còn vu oan tôi giết Ngu Vạn Nghiêu... Tôi mà ở lại chắc chắn sẽ bị hắn chơi chết!"

Đối phương phủi tàn thuốc, hơi ghét bỏ mà tránh xa hắn, lộ ra nửa bên mặt: "Cậu bình tĩnh trước đã."

Đồng tử Lệ Diệu co lại. Lương Hoàn cũng nhận ra đối phương, khẽ nói: "Chu Tuế Dư?"

Nhưng đối phương không giống Chu Tuế Dư trong ấn tượng của hắn. Mái tóc nấm già nua được vuốt ra sau, cặp kính đen khô khan cũng bị tháo ra. Vẻ mặt lạnh lùng của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ đơn thuần bên ngoài. Hắn nhìn Lâu Trừ, có chút mất kiên nhẫn mà nhả khói thuốc.

Lệ Diệu vừa động, đã bị Lương Hoàn đè lại vai.

"Trước làm rõ ràng có phải Chu Tuế Dư hay không rồi nói, đừng xúc động." Lương Hoàn thấp giọng nói.

Lệ Diệu nắm tay siết chặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm người dưới đất, ngay cả hơi thở cũng trầm hơn vài phần.

"Lần này thí nghiệm tiêu tốn quá nhiều nhân lực vật lực. Nếu vì cậu mà thí nghiệm thất bại, cậu tưởng rằng tổng bộ và căn cứ lính đánh thuê sẽ bỏ qua cậu sao? Toàn bộ Đông khu sẽ không có chỗ dung thân cho cậu." Chu Tuế Dư cười lạnh một tiếng, "Cậu đừng có bày trò giở thủ đoạn với tôi ở đây. Thuộc hạ của tôi không chỉ có một mình cậu. Chỉ là cậu tương đối tiện lợi thôi. Không có ngươi thì người khác cũng sẽ phá hủy thiết bị phòng phóng xạ. Tôi đây là đang tự tranh thủ cơ hội cho cậu. Nếu cậu không tin tôi, cứ đi đi. Xem cậu có tự mình rời khỏi chợ đen được không."

Lâu Trừ tức giận đấm một quyền vào đống rác bên cạnh, kim loại cứng rắn lập tức biến dạng.

Chu Tuế Dư không hề nao núng, hút xong điếu thuốc rồi dập tắt.

"Muốn tôi giúp các anh, phải đổi cho tôi thân phận hợp pháp ở Nhất Khu." Lâu Trừ cố kìm nén cơn giận, quay người lại, lại đối diện với họng súng đen ngòm.

"Vốn dĩ định cho cậu nghe lời một chút, đáng tiếc cậu không những không nghe lời, còn luôn uy hiếp tôi." Chu Tuế Dư lạnh lùng nói, "Người chết vẫn là nghe lời nhất."

Pằng—— pằng——

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, Lâu Trừ lập tức quỳ gối trên mặt đất, viên đạn bị người đánh lệch, Chu Tuế Dư đau đớn ôm lấy cổ tay bị bắn xuyên qua, cảnh giác nhìn xung quanh đống rác, định nhặt khẩu súng trên mặt đất, nhưng vừa chạm vào, lại có một viên đạn sượt qua gáy hắn, bắn văng khẩu súng xa vài mét.

Chu Tuế Dư chậm rãi đứng thẳng người.

Lâu Trừ vừa lăn vừa bò định chạy trốn, vừa trèo lên đống rác đã bị người ta đá văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, ngay sau đó bị lưới bắt giữ trói thành kén.

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ." Lương Hoàn giẫm chân lên đầu Lâu Trừ, "Ít nhất bây giờ sẽ không chết."

Lâu Trừ hoảng sợ: "Mày, mày là Lương Hoàn!"

Lương Hoàn cười, đá vào gáy hắn khiến hắn bất tỉnh, ngẩng đầu nhìn Chu Tuế Dư đối diện.

Chu Tuế Dư sắc mặt hơi khó coi, rõ ràng là nhận ra y.

"Không ngờ lần tái ngộ của chúng ta lại thế này." Lương Hoàn tiếc nuối nhìn hắn, "Bức ảnh chụp chung đó Lệ Diệu rất thích."

"Tôi cũng không thích." Lệ Diệu cầm súng xuất hiện sau lưng Chu Tuế Dư.

Chu Tuế Dư quay lại nhìn anh, sắc mặt còn tái hơn lúc bị trúng đạn: "Lão đại..."

"Đừng gọi tao là lão đại, lão đại của mày chắc là người khác." Lệ Diệu bình tĩnh nói, "Lúc trước tao thật sự tưởng mày chỉ là học sinh cấp ba, diễn giỏi lắm."

Chu Tuế Dư há miệng, cuối cùng chỉ im lặng.

"Bỏ chuyện cũ qua một bên, Chu Tuế Dư, có lẽ ngươi có thể giải thích về ốc vít ô nhiễm và phòng thí nghiệm ngầm." Lương Hoàn phá vỡ sự im lặng không cần thiết.

"Tôi..." Chu Tuế Dư cúi đầu, đột nhiên thò tay vào túi.

Lệ Diệu và Lương Hoàn gần như cùng lúc hành động. Lương Hoàn đá bay dụng cụ trong tay hắn, Lệ Diệu lao lên trói tay hắn ra sau.

"Đã đề phòng mày rồi." Lệ Diệu nhanh chóng gỡ hết máy định vị và chip trên người hắn, cầm dụng cụ sóng xung kích tần số thấp lắc lắc, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, không chút khách khí chỉ vào mũi hắn, "Thành thật khai báo, có lẽ còn giữ được mạng."

Chu Tuế Dư với cặp kính méo mó trên mũi, cười khẩy: "Lệ Diệu, anh là người của căn cứ lính đánh thuê, sao lại giúp người chợ đen?"

"Chứ sao nữa? Tôi đi giúp dị chủng và tang thi à?" Lệ Diệu thực sự không hiểu nổi.

Chu Tuế Dư nghẹn lời, lạnh lùng nói: "Nếu em không quay lại trong vòng một tiếng, họ sẽ biết em gặp chuyện. Đến lúc đó hậu quả không phải các anh gánh nổi. Nếu các anh khôn ngoan, tốt nhất thả em ngay. Lệ Diệu, anh muốn thấy người vô tội chết vì anh sao?"

Lệ Diệu nhăn mày, định nói gì đó, thì bị người ta nắm tay kéo lên khỏi mặt đất.

Lương Hoàn tiến đến nhìn Chu Tuế Dư từ trên cao: "Một tiếng đủ để ta lật tung tầng này lên. Cùng lắm thì trực tiếp thanh trừ tầng tám. Các ngươi tiến hành thí nghiệm phi pháp dưới lòng đất, đến lúc đó kẻ phải sợ hãi là người đứng sau ngươi mới đúng."

Chu Tuế Dư nghiến răng: "Dù người chợ đen chết hết cũng không sao?"

"Có liên quan gì đến ta." Lương Hoàn cười nhạo, "Vốn dĩ là chỗ nhặt được miễn phí, ta chỉ ngại không tìm được kẻ gánh tội thay thôi."

Chu Tuế Dư có vẻ đang suy nghĩ.

Lương Hoàn trực tiếp lấy súng trong tay Lệ Diệu, bắn vào tay còn lại của Chu Tuế Dư. Chu Tuế Dư đau đớn rên rỉ, viên đạn thứ hai bắn vào vai hắn. Lương Hoàn đạp hắn xuống đất, chĩa súng vào cổ hắn, khẽ mỉm cười: "Ta không sợ bị người khác uy hiếp nhất, ngươi chết thì ta càng vừa ý."

Thấy y sắp bóp cò, Lệ Diệu định ngăn cản, Chu Tuế Dư đột ngột lên tiếng: "Đừng... đừng giết tôi."

"Ta còn tưởng ngươi không sợ chết chứ." Lương Hoàn có chút thất vọng nhìn hắn, ném súng cho Lệ Diệu, kéo người từ dưới đất lên, cười tươi vỗ vỗ khuôn mặt dính đầy máu của hắn, "Có vài lời tốt nhất là suy nghĩ kỹ trước khi nói. Ta có cách khiến ngươi chết, càng có cách khiến ngươi sống không bằng chết."

Chu Tuế Dư run nhè nhẹ vì đau đớn, ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần kinh sợ.

Người này quả thực là một tên điên không nói lý lẽ! Hắn căn bản không quan tâm đến sống chết của người khác!

"Nói đi, tại sao lại ngụy trang thân phận trà trộn bên cạnh Lệ Diệu." Lương Hoàn hỏi.

Lệ Diệu và Chu Tuế Dư đều sững sờ, không ngờ câu đầu tiên hắn hỏi lại là vấn đề này.

Chu Tuế Dư ngẩng đầu liếc nhìn Lệ Diệu, tầm mắt Lệ Diệu lại dừng trên người Lương Hoàn. Hắn nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi vốn là nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm Lê Minh ở Đông Ngũ Khu, ngụy trang thân phận tiếp cận Lệ Diệu là để lấy mẫu gen của anh ấy."

Vẻ mặt Lệ Diệu lạnh lùng.

"Lấy được chưa?" Lương Hoàn hỏi.

"Lấy được rồi." Chu Tuế Dư không dám nhìn Lệ Diệu nữa, vẻ mặt phức tạp nói, "tôi ngụy trang thành học sinh cấp ba bỏ học, cầu Lệ Diệu dẫn tôi đi làm nhiệm vụ. tôi không ngờ anh ấy lại đồng ý nhanh như vậy. Nhưng anh ta luôn đề phòng rất mạnh, tôi không tìm được cơ hội ra tay, cho đến khi tôi cố ý để dị chủng kéo đi, anh ta một mình đến cứu tôi, bị thương nặng... tôi mới có cơ hội lấy được mẫu gen của anh ấy."

Hắn cố giải thích: "tôi vốn không định giao mẫu gen này, nhưng tôi cần thuốc đặc trị của phòng thí nghiệm để cứu em gái tôi! Em ấy mới mười tuổi, từ khi sinh ra đã bị chứng rối loạn tinh thần lực cấp cao, tôi không thể trơ mắt nhìn em ấy chết được, tôi, tôi cũng bất đắc dĩ thôi."

"Lấy mẫu của hắn làm gì?" Lương Hoàn hỏi.

Chu Tuế Dư lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết. Đó là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, đã nhiều năm trước rồi. Sau đó phòng thí nghiệm phái tôi đến phòng thí nghiệm ngầm này. Để Lệ Diệu không nghi ngờ, tôi thỉnh thoảng vẫn đi làm nhiệm vụ cùng anh ấy. Nhưng Lệ ca, ngoài lần đó ra, em thật sự không làm gì hại anh cả! Em thật lòng coi anh là đội trưởng!"

Lệ Diệu cười: "Được rồi, hiểu rồi. Nhanh nói chuyện phòng thí nghiệm, đừng lảm nhảm mấy thứ vô dụng này nữa."

Chu Tuế Dư hơi yên tâm, ngập ngừng nói: "Phòng thí nghiệm ngầm này được xây dựng từ mười mấy năm trước. Có bãi rác và xưởng xử lý nước bẩn che giấu, hầu như không ai chú ý. Em đến đây ba năm trước. Họ định tiến hành thí nghiệm gì thì em không rõ, nhưng chắc chắn là thí nghiệm phi pháp. Cần số lượng lớn người ở các độ tuổi và cấp bậc tinh thần lực khác nhau làm đối tượng thí nghiệm... Ở bên ngoài căn bản không làm được, nên họ nhắm vào đám người không có hộ khẩu ở chợ đen. Dù sao có chết vài người cũng không ai chú ý. Hơn nữa có Lâu Trừ làm bình phong cho họ."

"Vì em mới đến, nên bị các nghiên cứu viên đó xa lánh. Họ phái em ra ngoài liên lạc với Lâu Trừ." Chu Tuế Dư khẩn thiết nhìn Lệ Diệu, "Lệ ca, em nói đều là sự thật, anh phải tin em!"

Lương Hoàn cười lạnh trong lòng.

"Vừa rồi mày nói thí nghiệm tập thể là gì?" Lệ Diệu hỏi.

Chu Tuế Dư nói: "Là... là họ muốn phá hoại hệ thống phòng xạ của chợ đen, tiến hành thí nghiệm dài hạn trên toàn chợ đen. Mấy cái ốc vít bị khoan là để thu thập mẫu thí nghiệm trẻ em. Phòng thí nghiệm có người trà trộn vào cư dân chợ đen để thu thập số liệu. Thí nghiệm tập thể ước tính phải duy trì 3 đến 5 năm mới thu được số liệu hữu hiệu. Tầng dưới cùng vì không có ánh sáng lâu ngày, các thí nghiệm được tiến hành bí mật nhiều nhất, giá trị phóng xạ vượt xa mức bình thường, nên người ở đây rất dễ bị rối loạn tinh thần... Từ năm ngoái họ bắt đầu thả số lượng lớn mẫu vật có giá trị phóng xạ vượt mức vào các tầng chợ đen, chia theo khu vực để thu thập các mẫu khác nhau..."

"Toàn bộ chợ đen đều là phòng thí nghiệm của họ. Lâu Trừ biết, Ngu Vạn Nghiêu cũng rõ. Em nghe mấy ông già trong phòng thí nghiệm nói chuyện này đều đã được Lăng Cáo đồng ý." Hắn cúi đầu nói.

Lương Hoàn cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngu Vạn Nghiêu lại có ý thức nguy cơ như vậy, dự trữ lượng lớn thiết bị bảo hộ cao cấp và đồ dùng phòng xạ, thậm chí không tiếc cắt xén điện lực tầng dưới để đổi lấy thiết bị phát điện. Có lẽ ông ta sớm đã biết chợ đen sẽ không tồn tại lâu dài.

Lệ Diệu khó hiểu: "Giá trị phóng xạ nghiêm trọng như vậy, không ai đến điều tra sao?"

"Trước đây có rất nhiều người đến điều tra, nhưng đều bị xử lý." Chu Tuế Dư dường như khôi phục bộ dáng trước mặt người khác, "Khoảng thời gian trước có một người phụ nữ tên là Tô Mục Vanh suýt chút nữa trà trộn được vào phòng thí nghiệm của bọn em, em, em nhất thời mềm lòng thả cô ta đi, có phải cô ta nói cho các anh biết không?"

"Chuyện đó không phải chuyện ngươi nên suy xét." Lương Hoàn kéo hắn lên, "Bây giờ dẫn chúng ta đến phòng thí nghiệm."

Chu Tuế Dư nói: "Các anh chỉ có hai người, đi chắc chắn sẽ chết."

"Ta chỉ biết nếu ngươi không nghe lời, bây giờ ngươi sẽ chết." Lương Hoàn cười nói, "Đến lúc đó em gái ngươi cũng không sống được."

Chu Tuế Dư lập tức hoảng sợ: "Anh đừng làm hại em gái tôi!"

"Vậy mày có thể làm hại những đứa trẻ vô tội khác à?" Lệ Diệu lạnh giọng cắt ngang hắn, "Chu Tuế Dư, bây giờ mày còn cơ hội cứu những đứa trẻ ở chợ đen, dù chợ đen có tội phạm, nhưng những đứa trẻ đó không làm điều gì xấu, họ không nên bị đối xử như vậy. Nếu mày còn chút lương tâm, đừng làm việc cho phòng thí nghiệm nữa."

Hốc mắt Chu Tuế Dư đỏ lên, ngập ngừng nói: "Em..."

Lương Hoàn liếc nhìn hắn, gửi định vị cho Lư Biểu gần đó, bảo hắn đến mang Lâu Trừ đi. Dư quang của y đột nhiên thoáng thấy một bóng người, y cầm một cái đinh bên cạnh ném qua: "Ai?"

Lệ Diệu lập tức nâng súng lên nhắm chuẩn.

Cái đinh sượt qua mũi Tô Mục Vanh, cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, giơ tay bước ra từ sau đống phế liệu: "Là tôi, Tô Mục Vanh, người một nhà mà."

Lương Hoàn nhíu mày: "Sao ngươi lại ở đây?"

Có người đi theo y mà y không phát hiện ra.

Tô Mục Vanh chỉ vào thiết bị định vị trên tay: "Tôi bỏ chút đồ vào xe của các người, hai người bay nhanh quá, tôi vừa mới bò đến đây."

Lương Hoàn nheo mắt lại.

Tô Mục Vanh lập tức nhận ra nguy hiểm, vội vàng đưa giấy chứng nhận của mình: "Tôi thật sự không nói dối. Tôi là giáo sư hóa sinh của Đại học Quân sự Liên hiệp Trung tâm Khu, gần đây vẫn nghiên cứu đề tài dược phẩm tinh thần lực. Hai năm trước Đại học Quân sự và phòng thí nghiệm thuộc tập đoàn Lê Minh có hợp tác ra mắt một chương trình internet tinh thần lực bảo mật, tôi đã đến phòng thí nghiệm của họ vài lần, liền nhận ra điều bất thường, nên âm thầm điều tra.

Nhưng vừa điều tra đến chợ đen thì gặp trở ngại. Tôi thật sự hết cách, mới phải nhờ vả mấy mối quan hệ, mua được tiệm thuốc của Ngu Vạn Nghiêu ở chợ đen, âm thầm điều tra đến tầng ngầm tám. Tôi tận mắt thấy họ xử lý rất nhiều phóng viên và điều tra viên, nên quyết định tạm thời ẩn nhẫn... Tôi có thể đảm bảo, tôi làm tất cả đều vì để người dân có quyền được biết. Bất kỳ ngành khoa học nào cũng phải được xây dựng trên nền tảng đạo đức và nhân tính."

Lương Hoàn và Lệ Diệu nhìn nhau một cái, Lệ Diệu nhẹ đến khó phát hiện gật gật đầu, hạ súng xuống.

"Ngươi theo đến đây làm gì?" Lương Hoàn hỏi.

Tô Mục Vanh nuốt nước miếng: "Tôi đến giúp đỡ chứ sao, các người dù có tra ra phòng thí nghiệm, có đọc hiểu công thức phân tử hay có thể pha chế ra dược phẩm phản xạ phóng xạ không?"

Lương Hoàn: "..."

Lệ Diệu: "..."

Lương Hoàn nhìn Lệ Diệu: "Ngươi không phải cũng là tiến sĩ à?"

"Ta nghiên cứu về cơ giáp." Lệ Diệu cắn răng nói.

"Được rồi, mỗi người có chuyên môn riêng." Lương Hoàn rộng lượng gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Tô Mục Vanh, "Lần sau còn dám bỏ đồ vào xe chúng ta, ta sẽ biến ngươi thành dược phẩm."

Tô Mục Vanh chắp tay trước ngực: "Sự tình bất đắc dĩ, xin thứ lỗi, tôi sẽ pha chế miễn phí thuốc nén tinh thần lực cho Lệ Diệu, nguyên liệu tôi lo hết, không thu bất kỳ phí dụng nào."

Lương Hoàn lúc này mới miễn cưỡng hài lòng: "Nhớ mua thêm đất, sau này kinh phí phòng thí nghiệm cũng phải tự nghĩ cách."

Tô Mục Vanh suýt khóc: "Được, không thành vấn đề."

"Đi thôi." Lệ Diệu nhìn Chu Tuế Dư, lấy máy trị liệu ra, nhưng bị Lương Hoàn giữ tay lại.

"Ta biết rõ, mấy vết thương này không chết người được." Lương Hoàn bỏ máy trị liệu của anh vào túi mình, "Hắn không những phản bội ngươi còn lừa ngươi thảm hại như vậy, hà tất phải mềm lòng?"

Lệ Diệu nhìn Chu Tuế Dư và Tô Mục Vanh đi phía trước, cười nhạt một tiếng: "Đến lúc đó hắn bị thương không giải thích được."

Anh lấy máy trị liệu ra, ném cho Chu Tuế Dư phía trước.

Chu Tuế Dư mắt đỏ hoe muốn nói lại thôi, nhưng thấy ánh mắt hài hước của Lương Hoàn, liền quay đầu đi, ngoan ngoãn trị thương.

"Ngươi như vậy dễ bị người lợi dụng quá." Lương Hoàn rất bất mãn.

"Không như vậy sao em lợi dụng được tôi?" Lệ Diệu nhướng mày.

Lương Hoàn nhíu mày: "Trẫm đương nhiên khác."

"Khác thế nào?" Lệ Diệu biến vòng tay thành súng lục, nhanh chóng nạp đạn.

Lương Hoàn nhìn y chằm chằm: "Ngươi định lôi chuyện cũ ra với trẫm à?"

"Mới mấy ngày, sao đã thành chuyện cũ?" Lệ Diệu cười khẩy, đưa khẩu súng lục nạp đầy đạn cho y, tiện tay nới lỏng cái nút thắt chặt chẽ trên cổ y,  "Bệ hạ, cổ ngài không khó chịu sao?"

Lương Hoàn nói: "Trẫm vui là được."

"Vậy sở thích của em còn rất đặc biệt." Lệ Diệu nới lỏng nút thắt cho y, theo thói quen vỗ vỗ ngực y kiểm tra lượng oxy, bỗng nhiên sờ thấy một khối cứng nhỏ, nghi hoặc hỏi: "Thứ này là cái gì?"

Lưng Lương Hoàn cứng đờ trong chốc lát, bình tĩnh nói: "Đồ riêng tư."

"Được rồi." Lệ Diệu không truy hỏi nữa, "Chúng ta đi xem phòng thí nghiệm ngầm rốt cuộc giấu thứ gì tốt."

Lương Hoàn cân nhắc khẩu súng trong tay: "Ngươi dùng cái gì?"

Lệ Diệu vỗ ngực mình, nghiêm trang nói: "Đương nhiên là dùng tấm lòng và tình yêu cảm hóa bọn họ."

Lương Hoàn: "..."

Lệ Diệu đi về phía trước, bỗng nhiên ném cho y một miếng màng bảo vệ nhỏ. Lương Hoàn có chút nghi hoặc nhìn anh.

"Chip định vị dù đã sửa đổi nhiều vẫn có chút phóng xạ." Lệ Diệu hắng giọng, giả vờ vô tình nói, "Đặc biệt là khi tiếp xúc với da bên trong bộ đồ bảo hộ, thứ này có thể cách ly phóng xạ."

Lương Hoàn có chút không tự nhiên quay đầu đi, cố thưởng thức đống rác có hình dáng duyên dáng bên cạnh: "Biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro