Chương 6 nhiệm vụ

Phòng khám này không nhỏ, ở quầy lễ tân có một cô bé trang điểm đậm đang xem chip. Hai robot y tế đi lại trong sảnh trước, bên cạnh ghế có bảy tám người đang xếp hàng, phần lớn cũng đang xem chip.

"Lệ ca, anh đến rồi." Cô bé thấy Lệ Diệu thì mắt sáng lên, "Em gọi điện cho viện trưởng Vương."

"Không cần, tôi trực tiếp vào tìm ông ấy." Lệ Diệu ném cho cô ta một viên kẹo.

"Cảm ơn Lệ ca!" Sơ Hạ bóc vỏ kẹo, ném vào miệng, cười toe toét với y, làm một trái tim với y, "Yêu anh ~"

Lương Hoàn nói: "Ngươi thường xuyên tới nơi này?"

"Thỉnh thoảng." Lệ Diệu dẫn y vào bên trong. Sảnh trong là phòng khám bệnh cách nửa cửa sổ trong suốt có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, bên ngoài đặt bảng tên bác sĩ đang ngồi khám.

Lệ Diệu không dừng lại ở đây mà đưa y lên tầng hai luôn.

Anh gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào.

" "Ai -- ai -- ai ai ai!!" Người bên trong giật nảy mình, vội vàng tắt máy chiếu, càu nhàu, "Không có lễ phép à, có hay không biết lễ phép là gì a mà trực tiếp đẩy cửa tiến vào, vội vã đầu thai hay là vội vàng thắt cổ -- --Hóa ra là thượng tướng Lệ."

Hắn mặt mày hớn hở nghênh đón, "Thượng tướng Lệ đại giá quang lâm, thất lễ quá, thất lễ quá. Người bên dưới cũng thật là, không ai báo cho tôi một tiếng."

"Là tôi không bảo Sơ Hạ nói cho ông." Lệ Diệu ngồi vào ghế của hắn, tiện tay nghịch chiếc máy chip gắn ngoài trên bàn, "Xem gì thế viện trưởng Vương, thần bí như vậy?"

"Hải nha, không có gì. Mấy hôm trước lấy được phim mới, video phẫu thuật của bệnh viện Đông Khu. Tôi chẳng phải là đang muốn học hỏi sao." Vương Nhạc Nhậm xoa xoa tay, nhìn anh nghịch cái máy chip kia mà giận cũng không dám giận, "Anh đến có việc gì không? Lại bị thương sao? Tôi xem kỹ cho anh."

"Tôi không sao, là cậu ta." Lệ Diệu chỉ vào Lương Hoàn, "Bị sóng xung kích dị chủng làm hỏng não, ông xem có cách nào chữa khỏi không."

Vương Nhạc Nhậm lúc này mới nhìn sang Lương Hoàn. Sau khi nhìn rõ mặt y thì rõ ràng là ngớ người một lúc, dò hỏi, "Vị tiên sinh này là..."

"Bà xã tôi." Lệ Diệu chỉ vào thái dương của mình, "Chắc là xem phim cổ trang nhiều quá, tưởng mình là hoàng đế, khiến tôi ở nhà còn phải quỳ xuống bái lạy y.

Vương Nhạc Nhậm muốn cười lại không dám cười, đi đến trước mặt Lương Hoàn, "Ngài thật cảm thấy chính mình là hoàng đế?"

"..." Lương Hoàn nhíu mày nhìn Lệ Diệu.

Lệ Diệu đang cúi đầu nghịch cái máy chip kia, không nhận thấy sự không vui của y.

Vương Nhạc Nhậm nịnh nọt nói, "Bệ hạ, ta là Vương thái y trong cung của ngài, ngài còn nhớ ta không?"

Vương Nhạc Nhậm thân hình hơi mập, tóc thưa thớt, còn mọc một cái mũi tỏi tròn vo. Thái y của y mà trông như thế này thì Lương Hoàn ngay cả thuốc cũng không muốn uống.

Y ghét bỏ mà liếc Vương Nhạc Nhậm một cái: "Ta không bệnh."

"A?" Vương Nhạc Nhậm quay đầu nhìn về phía Lệ Diệu, "Trông rất bình thường mà."

Lệ Diệu cầm cái máy chip kia đặt trong lòng bàn tay ước lượng, nói: "Cậu ta giả vờ đó, chuyện trước kia một chút cũng không nhớ rõ, ông xem đầu óc cậu ta, thật sự không được giật điện kích thích một chút, làm cậu ta đem chuyện trước kia nhớ ra sao?"

"Không thành vấn đề." Vương Nhạc Nhậm nghiêng người mở cửa, ý bảo Lương Hoàn cùng hắn đi ra ngoài, "Bệ hạ, mời."

Lương Hoàn không nhúc nhích.

Lệ Diệu thở dài, đứng dậy ôm vai Lương Hoàn, mang theo người đi ra ngoài: "Được rồi, bồi cậu."

Lương Hoàn lúc này mới đại phát từ bi gật đầu.

Đại não kiểm tra rất phức tạp và rườm rà. Khi Lệ Diệu bị chặn ở bên ngoài phòng kiểm tra, Lương Hoàn theo chỉ dẫn của người máy ngồi trên ghế. Hai con chip lớn bằng móng tay cái được dán lên thái dương y. Gương mặt Vương Nhạc Nhậm đột nhiên xuất hiện trên màn hình ảo trước mặt y.

"Lương tiên sinh, vừa rồi ở bên ngoài nói chuyện không tiện, sao ngài lại đến bên cạnh Lệ Diệu vậy?" Vương Nhạc Nhậm tỏ vẻ cung kính nịnh nọt, "Là Ngu tiên sinh có gì muốn dặn dò tôi sao?"

Lương Hoàn thầm nghĩ, xem ra Vương Nhạc Nhậm quen biết "Lương Hoàn", chỉ là Ngu tiên sinh này là ai? Hay là việc y đến bên cạnh Lệ Diệu là có người cố tình sắp xếp?

Suy nghĩ một lát, y đã có kế hoạch trong lòng, trầm giọng nói: "Hiện tại chưa phải lúc, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ tìm ngươi."

Vương Nhạc Nhậm tỏ vẻ bừng tỉnh, ân cần nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu. Chuyện của Ngu tiên sinh đều là đại sự, cần phải thận trọng, ngài cứ yên tâm."

Lương Hoàn còn muốn mượn cớ dò hỏi chút thông tin về thân phận này, nhưng trong tình huống này nói nhiều dễ sai, y chỉ lạnh lùng gật đầu.

"Vậy việc kiểm tra này chúng ta có làm không?" Vương Nhạc Nhậm dò hỏi.

"Kiểm tra bình thường thôi." Lương Hoàn biết mình không mất trí nhớ, chẳng qua là mượn xác hoàn hồn mà thôi. Y cũng muốn xem trình độ y thuật thời đại này có thể kiểm tra ra được gì không.

Vương Nhạc Nhậm rất chuyên nghiệp bắt đầu kiểm tra cơ thể cho y.

Nửa giờ sau, một loạt báo cáo kiểm tra dày đặc hiện lên trên màn hình ảo.

Lương Hoàn hơi choáng đầu, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Lệ Diệu xem những báo cáo đó, nghe Vương Nhạc Nhậm bên tai lải nhải: "Trưởng quan, số liệu não bộ của Lương tiên sinh đều rất bình thường, chỉ là gáy bị va chạm mạnh, mất trí nhớ tạm thời là có thể, kích thích mạnh có thể dễ dàng gây ra tổn thương không thể phục hồi. Chúng tôi vẫn khuyến nghị tĩnh dưỡng."

"Không giật điện được sao?" Lệ Diệu hỏi.

"Ôi chao, thượng tướng của tôi ơi, giật điện não bộ đâu phải là chuyện nhỏ! Ngài trước kia ở trong quân toàn là những người có tinh thần lực S, thể năng S, thân thể rắn chắc. Lương tiên sinh thể năng chỉ đạt cấp D, sao chịu được chứ!" Vương Nhạc Nhậm xoa xoa mồ hôi trên trán, "Đây cũng không phải là vấn đề lớn."

Đánh chết hắn cũng không dám dùng điện giật với người của Ngu tiên sinh, hắn không muốn sống nữa chắc.

Lệ Diệu lạnh lùng nhìn hắn.

Vương Nhạc Nhậm bị anh nhìn đến mồ hôi nhễ nhại, mặt đầy vẻ chột dạ.

"Được, không có gì là tốt." Lệ Diệu vỗ vai hắn một cái, cầm lấy chiếc máy chip trên bàn hắn, "Cho tôi mượn chơi hai ngày nhé?"

Vương Nhạc Nhậm đau lòng gật đầu: "Sao có thể gọi là mượn chứ, đưa cho ngài luôn."

Lệ Diệu cầm máy chip, xua tay ngăn lại: "Không cần đưa, bận việc của ông đi, tôi đi đây."

Sau đó liền mang theo Lương Hoàn nghênh ngang rời khỏi phòng khám.

Vương Nhạc Nhậm ôm ngực, đau đến không thở được.

Chiếc máy chip này là hắn mới lấy được từ Đông Khu, loại cao cấp, tốn của hắn mười vạn tinh tệ, còn chưa kịp dùng đã bị Lệ Diệu cầm đi.

Một người chính trực dũng cảm như vậy, sao lại biến thành một tên lính đánh thuê không từ thủ đoạn nào chứ!

Thật sự là cường đạo!

Lương Hoàn đi theo Lệ Diệu ra khỏi phòng khám, cảm giác choáng váng do kiểm tra vẫn chưa hết, cảm giác buồn nôn càng lúc càng tệ.

"Không sao chứ?" Lệ Diệu thấy sắc mặt y trắng bệch, không nhịn được hỏi một câu.

Lương Hoàn lắc đầu: "Không sao."

Lệ Diệu nói: "Cậu không cần cố gắng, hạng mục kiểm tra não bộ có phóng xạ rất lớn, nếu thật sự khó chịu-"

Ngay lúc Lương Hoàn cho rằng anh muốn nói ra ý kiến gì có tính xây dựng, thì nghe anh nghiêm túc nói: "Thì uống nhiều nước ấm."

Đầu Lương Hoàn càng đau hơn.

Chip trên cổ tay Lệ Diệu sáng lên, anh ghé tai nghe, không biết đối diện nói gì đó, sắc mặt anh hơi thay đổi: "Đã biết, tôi lập tức qua đó."

Cắt đứt liên lạc, anh nhìn về phía Lương Hoàn: "Có thể tự mình về được không?"

"Trẫm biết đường." Lương Hoàn giơ tay ngăn lại, như là đuổi anh đi, "Đi nhanh đi."

Lệ Diệu: "... Thôi được, tôi đưa cậu về trước."

Anh vội vàng đưa Lương Hoàn xuống ký túc xá, hạ cửa sổ xe huyền phù xuống: "Tôi tối nay chắc là không về được. Trên chip cổ tay có thể mở cửa, cậu một mình không cần đi lung tung, càng không cần tùy tiện ra ngoài dạo lung tung. Bữa tối tôi đặt cơm hộp cho cậu, nhớ kỹ chưa?"

Lương Hoàn bất mãn: "Cơm trưa đâu?"

"Một ngày hai bữa là được rồi." Lệ Diệu ném cái chip vào lòng ngực y, "Về nhớ cất cẩn thận."

Sau đó phi thuyền lao thẳng lên trời, hòa vào dòng xe cộ trên cao biến mất.

Lương Hoàn ôm cái chip nặng trịch, chậm rì rì đi vào ký túc xá.

Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngay cả giường ngủ cũng không có, Lương Hoàn thâm giác "nguyên thân" đã bị Lệ Diệu lừa gạt hoàn toàn. Kết hôn với tên lính đánh thuê vô dụng này căn bản không có nửa điểm lợi ích, nói không chừng ngày nào đó còn phải để y nuôi.

"Đã về rồi à." Lão Dương trông cửa chào hỏi y.

Lương Hoàn gật gật đầu, bỗng nhiên dừng lại: "Lão Dương, ngươi có biết tìm hạ nhân ở đâu không?"

"Hạ nhân á? À, ý cậu là người giúp việc đúng không." Lão Dương nói, "Cậu cứ đăng tin tuyển dụng lên chip là được."

"Cảm ơn." Lương Hoàn nói.

Thấy y vào thang máy, Lão Dương khẽ hừ một tiếng.

Lệ Diệu tìm người này cũng khá kén chọn, phòng ốc lớn như vậy mà còn muốn tìm người giúp việc quét tước.

Lương Hoàn nhìn dòng chữ mười tinh tệ cho một thông báo tuyển dụng trên chip mà trầm mặc.

Tài khoản của y chỉ có ba phẩy ba tinh tệ.

Cũng may trên này có không ít thông tin tuyển dụng, có lẽ y có thể tìm việc làm trước, ít nhất cũng có thể no bụng.

Y chọn lựa hồi lâu, nhưng thông báo tuyển dụng hoặc là yêu cầu kỹ năng chuyên môn, hoặc là yêu cầu bằng cấp, mà y xem lại bằng cấp của mình - tốt nghiệp trung học.

Tầm mắt y dừng lại ở thông báo tuyển dụng cơm hộp đầu tiên: Cửa hàng cơm hộp Gấu Trúc Nhỏ tuyển nhân viên đóng gói cơm hộp, mỗi tháng một ngàn tinh tệ, thời gian làm việc sáu tiếng.

Một ngàn tinh tệ, có thể nạp chip năm lần, tắm hai mươi lần, mua mười phần canh khoai tây tuyệt vời.

Y cau mày đọc tiếp, phát hiện còn có phúc lợi: Bao ba bữa ăn, không giới hạn.

Hoàng đế bệ hạ nhìn chằm chằm ba chữ "bao ba bữa ăn" rất lâu, sau đó nhấn nút xác nhận.

"Tinh!"

"Hồ sơ của ngài đã được duyệt, mời ngày mai sáng sớm 8 giờ đến trụ sở chính của cửa hàng cơm hộp Gấu Trúc Nhỏ để phỏng vấn. Cửa hàng cơm hộp Gấu Trúc Nhỏ hoan nghênh ngài gia nhập."

Lương Hoàn lại bắt đầu tìm kiếm thông tin trên chip. Y hiểu biết quá ít về thế giới này, cần bổ sung kiến thức rất nhiều. Nhưng rất nhanh y đã phát hiện thiết kế của chip có vấn đề, bên trong có quá nhiều thông tin lẫn lộn thật giả khó phân biệt, hơn nữa trang web thiết kế và thông tin đẩy thường xuyên thu hút sự chú ý của người khác, các loại video giải trí và mục tiêu hết sức lôi kéo người xem, ngay cả y cũng không nhịn được chơi nửa giờ trò chơi nhỏ.

【Giải đấu cơ giáp Đông Khu lần thứ 13 sắp bắt đầu! Hoạt động báo danh vòng loại khu vực Đông Tam đang diễn ra rất nóng!】

【Nhà vô địch vòng loại khu vực sẽ nhận được phần thưởng 300 vạn tinh tệ và một bộ cơ giáp hạng A!】

【Không giới hạn nghề nghiệp, không giới hạn độ tuổi, không giới hạn cấp độ tinh thần lực và thể năng! Còn chần chừ gì nữa, mau đến tham gia đi!】

Người dẫn chương trình 3D kích động hô hét, phía sau là một đám trai gái ăn mặc hở hang đang nhảy nhót cuồng nhiệt trong nền nhạc hùng hồn, những đồng tinh tệ vàng chói lọi bay tán loạn khắp nơi, mà phía sau họ, một bộ cơ giáp hình người màu đen cao mấy mét đứng sừng sững, trước ngực in dấu một ngôi sao Lê Minh lấp lánh.

Lương Hoàn nhìn chằm chằm bộ cơ giáp kia rất lâu, mới tắt hình chiếu.

Đẹp.

Còn có 300 vạn tinh tệ tiền thưởng.

Vấn đề duy nhất là y không biết lái cơ giáp, càng không nói đến việc đi thi đấu.

Lương Hoàn đang buồn rầu thì chip trên cổ tay bỗng nhiên rung lên, hiện ra một màn hình thông tin, trên đó không có gì ngoài một hình móng vuốt mèo nắm tay và một hình móng vuốt mèo đang mở ra với lớp thịt hồng hồng. Y xem xét một lát, chọc vào hình móng vuốt nắm tay, màn hình đột nhiên biến mất.

A, bấm nhầm rồi.

Rất nhanh đối phương lại gửi tin nhắn đến, Lương Hoàn mở hình móng vuốt ra, màn hình liền truyền đến một giọng nói xa lạ: "Tiện nói chuyện không?"

Lương Hoàn không biết đối phương là ai: "Tiện."

"Kế hoạch tiến hành không tệ, cậu hiện tại đã thành công kết hôn với Lệ Diệu, tiếp theo mặc kệ Lệ Diệu bắt cậu làm gì cậu đều phải đồng ý. Trong vòng ba tháng cần thiết phải lấy được đồ vật, đã biết chưa?" Đối phương hỏi.

"Đã biết." Lương Hoàn đáp lời có chút kỳ lạ.

Thấy y như vậy sảng khoái, đối phương hừ một tiếng: "Tôi biết cậu không tình nguyện, nhưng tất cả đều là vì tiên sinh. Chúng ta đã có được tin tức đáng tin cậy, Hắc Hạp Tử mà hạm đội liên hợp Lê Minh sao lưu năm đó đang ở trong tay Lệ Diệu. Ngươi biết chúng ta không phải không có người khác ngoài cậu, cho nên tốt nhất đừng có ý đồ xấu xa, càng đừng hy vọng có người sẽ cứu cậu. Người có thể cho cậu sống sót chỉ có tiên sinh, nhớ kỹ chưa?"

Ánh mắt Lương Hoàn khẽ động: "Ta làm sao xác nhận được thứ trên tay Lệ Diệu chính là Hắc Hạp Tử?"

"Dụng cụ vẫn đang trên đường, ba ngày sau đến chợ đen tìm Bùi Trọng, hắn sẽ giao đồ vật cho cậu," đối phương nói.

Lương Hoàn nói: "Ta lấy được rồi thì có lợi ích gì?"

"Ha, cậu quả nhiên không thành thật, cậu còn muốn lợi ích gì nữa? của cậu chỉ có thuốc của tiên sinh mới có thể thuyên giảm, nếu không cậu sớm muộn cũng biến thành phế nhân vô dụng." Giọng nói của đối phương mang theo vẻ tàn nhẫn, "Cuối tuần sau là đại hội lính đánh thuê, tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, phải làm cho Lệ Diệu uống thuốc tinh thần lực, tình huống hiện tại của hắn tuyệt đối không thể để lộ trước quân đội, nếu không tháng này cậu đừng hòng nhận được thuốc."

Lương Hoàn trầm giọng nói: "Được."

Đối phương cắt đứt liên lạc.

Cảm giác choáng váng và buồn nôn sau khi kiểm tra lại một lần nữa ập đến, Lương Hoàn bất đắc dĩ vận dụng chút nội lực ít ỏi còn sót lại, mới miễn cưỡng khống chế được cảm giác này.

Y tìm kiếm " Chứng rối loạn tinh thần lực cao độ " trên mạng và nhanh chóng tìm thấy một lượng lớn tài liệu.

Lệ Diệu trước đó cũng đã đề cập đến, Chứng rối loạn tinh thần lực cao là một loại khuyết tật gen không thể chữa khỏi. Người bệnh ở mức độ nhẹ có biểu hiện khuyết tật thể chất, cùng với teo cơ, chóng mặt và đau đầu, và vô số biến chứng. Khi các triệu chứng nặng hơn, người bệnh sẽ dần mất khả năng vận động hoặc xuất hiện những cơn bùng nổ thể chất tăng cường. Hệ thần kinh sẽ dần thoái hóa, trong tình huống không thể tự chăm sóc bản thân, họ sẽ bị tinh thần lực phản phệ, biểu hiện cụ thể là cuồng bạo, cáu kỉnh hoặc ngớ ngẩn, và các bệnh tâm thần khác... Hiện tại y học không có phương pháp điều trị tốt, hơn nữa theo thời gian tiếp xúc với bức xạ ngày càng tăng, tỷ lệ mắc bệnh cao tinh thần giác quan cũng tăng lên từng năm. Rất nhiều binh lính giải ngũ và lính đánh thuê trong tình huống sử dụng quá mức tinh thần lực cũng sẽ mắc phải loại bệnh này, mặc dù gen của họ không có khuyết tật này.

Một khi phát bệnh, tuổi thọ của người bệnh sẽ bắt đầu đếm ngược, thời gian tồn tại dài nhất hiện tại chỉ là 18 năm.

Tâm trạng Lương Hoàn ngay lập tức rơi xuống vực thẳm.

Chip lại sáng lên.

Lần này Lương Hoàn bắt máy rất thuần thục, cho rằng mình còn có "nhiệm vụ" gì đó, kết quả màn hình xuất hiện hình chiếu của Lệ Diệu.

Anh không biết đang ngồi xổm ở góc xó xỉnh nào, xung quanh là tiếng gầm rú của dị chủng và tang thi cùng với tiếng đạn nổ. Mặt anh dính đầy tro bụi và vết máu, quần áo trên người cũng rách hơn một nửa. Anh ho khan một tiếng, quay đầu lại nhìn y: "Tiền thưởng tháng này của tôi đã đến, buổi trưa tôi đặt cơm hộp cho cậu, đừng quên xuống lầu lấy."

Đáy mắt Lương Hoàn phản chiếu bộ dạng chật vật xám xịt của anh, y đột nhiên nhếch khóe miệng cười một chút.

"Cười cái gì, cúp máy đây!" Lệ Diệu dứt khoát ngắt liên lạc.

Lương Hoàn ngồi trên sô pha, chạm vào chip trên cổ tay, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên dòng chữ "Ông xã" trên màn hình.

So với kẻ giấu mặt kia uy hiếp y làm nhiệm vụ, thì Lệ Diệu có vẻ thú vị hơn một chút.

Ít nhất còn biết đặt cơm hộp cho y.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro