Chương 61 bắt giữ

"Thứ quái quỷ gì vậy?" Lệ Diệu buông y ra, vặn nắp ly khuấy khuấy, phát hiện bên trong chỉ có mấy quả kỷ tử táo đỏ cùng hai lát nhân sâm, không nhịn được uống một ngụm nếm thử.

Bên trong chắc chắn có thêm thứ gì đó khác, đáng tiếc anh không nếm ra, nhưng cũng không cản trở việc anh cười nhạo Lương Hoàn: "Bé cưng à, em đã hư hỏng đến mức này rồi sao?"

"Bồi bổ một chút mới sống lâu được." Lương Hoàn lấy lại cái ly, "Nếu không để ngươi tuổi trẻ thủ tiết, làm sao có tinh lực đi nuôi mấy tiểu tình nhân của ngươi?"

Lệ Diệu nghiêm túc nói: "Em nói vậy là không đúng rồi, chúng ta đã ly hôn, em mà chết thật, anh có đưa hoa tang lễ cũng đã tận tình tận nghĩa."

Lương Hoàn cười nói: "Đưa hoa gì?"

"Hoa não dị chủng siêu cấp." Lệ Diệu kiêu ngạo nói, "Khởi điểm hàng vạn tinh tệ, đủ hoành tráng."

Lương Hoàn càng cười tươi hơn: "Cũng phải."

"Vậy nếu anh chết, em định đưa gì?" Lệ Diệu khoác tay lên vai y, suy tư vài giây, " đốt cho anh mấy mô hình cơ giáp xuống đó, tốt nhất là 3S+."

Lương Hoàn bưng bình giữ nhiệt cười tủm tỉm nói: "Nếu ngươi chết, trẫm sẽ đem toàn bộ căn cứ Đông Khu đưa xuống chôn cùng ngươi."

Lệ Diệu vỗ vai hắn: "Ha ha, thật biết nói đùa."

Lương Hoàn quay đầu nhìn anh, mỉm cười nói: "Coi như trẫm nói đùa đi."

Lệ Diệu im lặng nửa giây: "...Chỉ là giả thiết thôi mà."

"Đương nhiên." Lương Hoàn trìu mến nhìn anh, "Bắc Lương tiền triều đã bãi bỏ chế độ tuẫn táng, hơn nữa giờ là kỷ nguyên mới của nhân loại, không cần mê tín chuyện quỷ thần."

Lệ Diệu nhướng mày.

Lương Hoàn chậm rãi uống một ngụm trà, đáp lại anh bằng một nụ cười dịu dàng.

Lệ Diệu tuy có văn phòng riêng ở bộ hành chính, nhưng văn phòng anh chất đầy linh kiện cơ giáp, thiết bị vũ khí ra vào khu ngoài, còn có một số linh kiện phế thải không biết từ bộ hành chính hay sân huấn luyện gom về, thậm chí có cả phế liệu khả nghi từ bãi rác chợ đen, ngoài việc ngẫu hứng lắp ráp thứ gì đó, Lệ Diệu thường xuyên sang các văn phòng khác chơi, chỉ vài tuần mà anh đã quen thuộc cả tòa nhà bộ hành chính.

Ngay cả mấy con robot dọn dẹp mới được thay cũng đặc biệt thích lượn lờ bên cạnh anh, có lẽ vì Lệ Diệu luôn thay đổi dầu máy với hương vị khác nhau cho chúng.

Đương nhiên, nơi anh dừng chân nhiều nhất vẫn là văn phòng của Lương Hoàn.

Lương Hoàn đang thảo luận với anh về khả năng pha trà bằng tủy não dị chủng, hai người vừa vào văn phòng đã thấy Mộ Bạc ngồi ủ rũ trên ghế sofa, thấy họ vào liền nói thẳng: "Lục Liễm từ chối □□ với em, thậm chí rất chán ghét em, em quyết định đổi đối tượng □□."

"Ngươi đã làm gì hắn?" Lương Hoàn bình tĩnh nói.

"Em chẳng qua thiếu chút nữa cắn nuốt tinh thần nguyên của hắn mà thôi." Mộ Bạc nghiêng người dựa vào trên sô pha, tóc dài cơ hồ phủ kín toàn bộ sô pha, hắn thoạt nhìn có điểm khổ sở, "Nếu dị chủng không có phối ngẫu sẽ vô pháp sinh sản, thật sự quá thất bại, Lương Hoàn, em quyết định đem toàn bộ bọn nhỏ nhân loại ở  Đông Tam Khu đều gi·ết ch·ết, thiết kế mở ra một cái có thể trầm miên sào huyệt, anh cùng Lệ Diệu mãi cho đến hiện tại đều sinh không ra hài tử, hẳn là dinh dưỡng không đủ, chúng ta cùng nhau trầm miên đi."

Lệ Diệu không dấu vết mà sờ lên súng sau eo.

Lương Hoàn đè lại cánh tay anh, ngồi xuống đối diện với Mộ Bạc: "thời điểm Ngươi ở phòng thí nghiệm dưới mặt đất, ta đã từng ủy thác Tô Mục Vanh kiểm tra đo lường gien cho ngươi."

Mộ Bạc không thế nào cảm thấy hứng thú mà nâng lên mắt.

"kết quả Kiểm tra biểu hiện, trong cơ thể ngươi nhân loại gien chiếm đạt tới 75%, trong suốt dị chủng gien chỉ có 10%, còn lại hỗn tạp dị chủng gien chiếm so 15%." Lương Hoàn dừng một chút, đối thượng hắn nghi hoặc ánh mắt, "Nói cách khác, ngươi bản chất vẫn là nhân loại."

Lệ Diệu không thể tin tưởng mà trừng mắt hắn, này cũng có thể tính nhân loại?

Lương Hoàn bình tĩnh gật đầu, trẫm nói là chính là.

Mộ Bạc trong lúc nhất thời lâm vào hỗn loạn, hắn nhíu mày nói: "Không, chuyện này không có khả năng, ta là một con thuần dị chủng, như thế nào sẽ có nhân loại gien?"

"Bởi vì ngươi vốn dĩ chính là phòng thí nghiệm sản vật." Lương Hoàn nói, "Chúng ta là nhân loại tạo vật."

Mộ Bạc ngẩng đầu, nhìn về phía hắn ánh mắt lãnh khốc mà sắc bén.

Lương Hoàn bình tĩnh mà cùng hắn đối diện: "Nhưng mặc kệ chúng ta nguyên bản là cái gì, đều không thể bị nhân loại giao cho gien cùng bản năng khống chế, Lục Liễm cự tuyệt ngươi không đơn thuần chỉ là bởi vì ngươi là dị chủng, còn có mặt khác nguyên nhân."

Mộ Bạc truy vấn: "Nguyên nhân gì?"

"Lục Liễm là người của quân bộ, lúc ấy chúng ta đi đến chung cư của Ngũ Khu Ngô Đồng suýt nữa bị hắn giết ch·ết." Lương Hoàn nói, "Hắn lưu tại hành chính đình cũng là vì tìm ra nhược điểm của chúng ta, ở trong mắt hắn chúng ta đều là địch nhân của hắn, hợp tác chỉ là tạm thời."

Mộ Bạc nói: "Lệ Diệu từng là kẻ địch của anh, vì sao giờ anh ta nghe lời anh như vậy?"

Lệ Diệu kinh ngạc: "Tôi khi nào trở thành kẻ địch?"

"Anh ở chợ đen luôn muốn trốn thoát, còn suýt chút nữa giết Lương Hoàn." Mộ Bạc nói chắc như đinh đóng cột, "Em chỉ muốn một bạn lữ lợi hại như Lệ Diệu mà thôi."

Lệ Diệu lầm bầm: "Tiểu dị chủng này cũng lắm lời phết."

Mộ Bạc mong chờ nhìn Lương Hoàn: "Lương Hoàn, anh giúp em nghĩ biện pháp đi."

"Tìm ra căn nguyên là xong." Lương Hoàn cười nói, "Tìm ra phòng thí nghiệm trong ký ức của ngươi, làm rõ thân phận thật sự của chúng ta."

Mộ Bạc thần sắc ngưng trọng nói: "Nhưng em không nhớ rõ, chỉ nhớ có rất nhiều khoang thể cùng nghiên cứu viên... bọn họ gọi chúng ta là nhị tổ nhất hào và số 2."

Lương Hoàn chiếu đoạn cảnh thực tế ảo Chu Tuế Dư gửi tới, hỏi: "Giống như thế này?"

Đồng tử Mộ Bạc đột nhiên rung lên.

Lương Hoàn và Lệ Diệu nhìn nhau, Lương Hoàn nói: "Có ai trong những người này khiến ngươi thấy quen thuộc không?"

Mộ Bạc nhìn chằm chằm vào một góc trong cảnh thực tế ảo, nơi một bóng người ngồi xe lăn bị che khuất nửa người, theo bản năng gã cong lưng, tinh thần nguyên đột nhiên bùng nổ, xúc tu trong suốt xé toạc hình ảnh thực tế ảo của tất cả con người. Nhờ thiết bị che chắn, văn phòng chỉ rung chuyển nhẹ, không ảnh hưởng đến khu vực của họ.

Lương Hoàn lập tức liên kết tinh thần lực với Lệ Diệu, tinh thần lực đột nhiên tăng vọt ngay khi Mộ Bạc bùng nổ, tránh cho bản thân và Lệ Diệu bị ảnh hưởng bởi cơn thịnh nộ của dị chủng trong suốt cấp đặc biệt.

"Em đã thấy hắn," Mộ Bạc nhìn chằm chằm nửa cái xe lăn kia, "Hắn thường đứng bên ngoài lồng nuôi nhìn chúng ta, hắn còn cắt đứt xúc tu, mổ xẻ cơ thể em, phá hủy thần kinh của em... Mỗi lần thí nghiệm đều rất đau đớn, em ghét hắn."

Lương Hoàn chiếu một bức ảnh toàn cảnh: "Là hắn?"

Gương mặt tái nhợt gầy gò của Xuyên Ô xuất hiện trên màn hình.

Mộ Bạc thần sắc âm trầm: "Chính là hắn, em muốn giết hắn!"

"Có lẽ có người giúp đỡ." Lương Hoàn nói.

Vừa dứt lời, màn hình tin tức trong văn phòng phát ra một tiếng nổ lớn, người dẫn chương trình dùng giọng khẩn trương nói: "Tin khẩn cấp, hai phút trước, tổng bộ phòng thí nghiệm Lê Minh ở Đông Ngũ Khu bất ngờ bị phần tử khủng bố tấn công. Đối phương mang theo lượng lớn vũ khí sát thương cao, hiện tại cảnh vệ thự quân bộ đã phái lượng lớn cảnh lực đến hiện trường. Tình hình thương vong tại tổng bộ tòa nhà phòng thí nghiệm Lê Minh hiện chưa rõ, kính mong người dân chú ý an toàn..."

Thông tin của Lương Hoàn đúng lúc vang lên, giọng Lục Liễm bình tĩnh truyền từ chip ngoài: "Theo dấu vết gen, Song Tháp đang di chuyển với tốc độ cao về hướng trung tâm xuất nhập ngoại khu. Theo tin từ cảnh vệ thự, Song Tháp đã cướp Xuyên Ô đi, nhưng họ không thể đuổi kịp."

"Mộ Bạc, đi ngăn hắn lại." Lương Hoàn nói, "Phải mang Xuyên Ô về."

Mộ Bạc lập tức tỉnh táo: "Được."

Nói xong, hắn nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ, Lệ Diệu đi đến cửa sổ nhìn xuống: "Em cũng giỏi bịa chuyện thật, thế mà cũng có thể coi là con người?"

"Trẫm muốn hắn là con người, hắn liền là con người." Lương Hoàn nhìn anh, "Tinh thần nguyên của ngươi đã khá hơn nhiều, nhưng tinh thần lực hơi yếu, ngươi thử độc lập điều khiển cơ giáp xem?"

Lệ Diệu mặt không đổi sắc nói: "Không có, chắc là xem video ngắn nhiều quá."

Lương Hoàn đang sắp xếp để Việt Hàng và những người khác chặn đường, nghe vậy thì khựng lại, nói đầy ẩn ý: "Lệ Diệu, sau này nên hạn chế những thứ đó, tư dục quá độ không tốt cho cơ thể."

Lệ Diệu khoanh tay cười khẩy: "Em ngày nào cũng lượn lờ trước mặt anh còn bảo anh hạn chế, lúc em ấn anh lên cơ giáp trong phòng chờ, sao em không hạn chế đi?"

Lương Hoàn: "..."

Lệ Diệu hả hê nói: "Thật là song tiêu, bệ hạ."

Lương Hoàn tắt chip: "Ngươi cùng ta đi chặn Song Tháp, ngươi điều khiển cơ giáp một mình sẽ có biến số."

Lệ Diệu theo sau y kéo dài giọng: "Oan uổng quá, thần bị oan bệ hạ a—"

Lương Hoàn nghiêm trang nói: "Trẫm sẽ trả lại công đạo cho ngươi."

Lệ Diệu không hề giữ quy củ mà đi sánh vai cùng y, Lương Hoàn đẩy cửa đi thẳng đến điểm đỗ phi thuyền. Lúc đi ngang qua phòng tuần tra, họ vừa lúc thấy Mao Minh vác súng đi ra.

"Mao thúc?" Lương Hoàn đáy mắt nghi hoặc, "Nhiệm vụ này không có đội tuần tra."

Mao Minh liếc nhìn chip ngoài trên cổ tay y, cười nói: "Không phải làm nhiệm vụ, đến giờ tôi đổi ca với người khác. Lương khu trưởng, Lệ đội, hai người cứ tự nhiên."

"Đừng khách khí vậy, gọi ta là Tiểu Lương được rồi." Lương Hoàn cảm nhận một đợt dao động tinh thần lực rất nhỏ, nhưng nó biến mất ngay sau đó. Y nghi hoặc nhìn Mao Minh một cái.

Mao Minh cười hiền hòa: "Sao được chứ, lần này tôi vào được đội tuần tra phần nhiều nhờ cậu. Hai ngày trước tôi còn đến trường của Trình Tiểu Lôi thăm, cháu nó tốt lắm, Đông Tam Khu bây giờ hoàn toàn đổi khác."

Đợi Mao Minh đi xa, Lương Hoàn vẫn quay đầu nhìn theo.

"Sao vậy?" Lệ Diệu vào phi thuyền.

Lương Hoàn lắc đầu: "Chỉ hơi chóng mặt, chắc là do tinh thần lực của Mộ Bạc vừa nãy quá mạnh."

Lệ Diệu nhìn y, ra hiệu y lại gần.

"Hả?" Lương Hoàn vừa cúi người vào xe đã bị anh kéo ngã xuống ghế. Lệ Diệu đóng cửa xe, đặt điểm đến, rồi đặt tay lên huyệt thái dương của y.

Tinh thần lực mỏng manh vuốt ve tinh thần nguyên của y, Lương Hoàn không quen nên muốn mở mắt ra, nhưng bị người kia che lại.

"Đây gọi là massage dẫn nhập tinh thần lực, học được khi học khóa gián điệp, dùng để hạ thấp cảnh giác của kẻ địch." Giọng Lệ Diệu từ tốn vang lên bên tai y, "Thoải mái không?"

Lương Hoàn cười nhẹ: "Tạm được."

Lệ Diệu quay đầu nhìn cảnh vật vụt qua nhanh chóng bên ngoài, cười nói: "Lương Hoàn, em có nhận ra tinh thần lực của em đang tăng trưởng nhanh chóng không?"

Lương Hoàn nằm trên đùi anh, im lặng.

"Đây là dấu hiệu tinh thần lực hỗn loạn đang hồi phục." Lệ Diệu cảm nhận được hàng mi dưới lòng bàn tay rung động nhẹ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mũi và môi y, cười đến vân đạm phong khinh.

Lương Hoàn nắm lấy tay anh, Lệ Diệu rút tay ra, rũ mắt nhìn y: "Nếu ngày nào đó tinh thần lực của em hồi phục, nhất định phải nói cho anh biết."

Lương Hoàn trầm mặc thật lâu sau, mới nói: "Trẫm sẽ nói."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro