Chương 274 : Tiểu Thư Điêu Ngoa Và Dã Nam Nhân!


Đoạn Hành Vân nhìn hai mắt tiểu tức phụ nhà mình lóe lên ánh sáng xanh, sâu trong con ngươi đen bóng hiện lên hai hình khối nguyên bảo lấp lánh đang nhảy múa thì hắn rất biết  —— nghe nhạc đoán chương trình!

"Bản thân ta yêu thích hoa lan, chứ không phải là tức phụ nhà ta!". Đoạn Hành Vân bình tĩnh vừa rót trà vừa nói.

"A!". Trác Túc Triệt có chút ngạc nhiên, người như ngươi còn yêu thích hoa lan, thật sự nhìn không ra nha!

Đoạn Hành Vân vuốt cằm. "Cũng không phải đặc biệt yêu thích! Ta là người thô tục, không hiểu nhiều gì về hoa lan, chỉ thấy màu sắc đẹp thì thích nhìn nhiều thêm mấy lần!".

Ý cũng như lời —— ta có thể buông thứ yêu thích, nếu ngươi cho cái giá hợp lý!

Trác Túc Triệt : "....".

Lục Chấn Kiêu chỉ bật cười. "Nếu Đoạn huynh và Đoạn tẩu có thể nhượng lại thứ yêu thích, tại hạ vô cùng cảm kích, cũng sẽ ghi nhớ phần ân tình này! Nếu tại hạ có thể mang được chậu lan này về nhà, cũng đồng nghĩa với việc dâng lên một phần hiếu tâm đến lão nhân gia ở nhà!".

Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười.

Trong nội tâm thì điên cuồng giơ ngón giữa!

Ngươi mang hiếu tâm hiếu đạo ra thì làm sao chúng ta không biết xấu hổ mà ép giá ngươi nữa?

Đồ hồ ly!

Tất cả thương nhân đều là hồ ly!

Đoạn Hành Vân cực kỳ ngạc nhiên. "Sao có thể nói đến ân tình, nhà chúng ta vẫn còn đang nợ ân tình của hai vị mới đúng! Chậu lan này nếu được Lục huynh yêu thích mang về dâng lên Lục lão gia tử thì là do nó có phúc khí, vậy lát nữa ta sẽ tháo xuống tặng cho Lục huynh đây!".

Lục Chấn Kiêu mỉm cười như cũ. "Vừa rồi, tại hạ cũng không giúp được gì, sao dám nhận ân tình này. Vậy đi —— nếu hai vị có thể buông thứ yêu thích thành toàn cho tâm nguyện nhỏ này của tại hạ, thì tại hạ nguyện buông một cái giá tương xứng!".

Đoạn Hành Vân nhắc nhở, vẻ mặt chân thành không đổi. "Ta đây chính là muốn thật tâm kết giao với Lục huynh!".

Tiền bạc gì đó không hề quan trọng!

Lục Chấn Kiêu chắp tay. "Tại hạ chính vì trân trọng mối kết giao giữa chúng ta sau này, cho nên mới quyết định ——!".

Đoạn Hành Vân bình tĩnh cắt ngang lời của hắn. "Vậy thì —— chỉ đành làm theo ý của Lục huynh đây! Lục huynh nhất định không cần đưa ra cái giá quá cao, phu thê chúng ta sẽ cảm thấy ngại ngùng! Cứ chiếu theo giá thị trường là được rồi!".

Lục Chấn Kiêu : "....".

Ngươi còn cắt ngang lời của ta nhanh hơn nữa được hay không?

Kỳ Huy Nguyệt và Trác Túc Triệt im lặng nhìn trời.

Đoạn Hành Vân cong khóe miệng, bỏ qua ánh mắt mãnh liệt của ba người trước mặt, bắt đầu tiếp thị và tư vấn hoa lan nhà mình một cách nhiệt tình. "Kia là Kiều Hồng¹, cũng không quý hiếm lắm, cả khu rừng trăm ngàn mẫu trong núi Lĩnh chỉ có hai hộc".

Đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "núi Lĩnh" và "chỉ có" hai hộc!

"Còn kia là Đại Hộc, ở bên ngoài cũng có thể dễ dàng tìm thấy, nhưng chậu này tức phụ ta trồng hoa nở ra cũng có thể tự xưng là cực phẩm, dễ dàng nhìn thấy hoa nở bung từ gốc đến ngọn! Kia là Ngọc Điểm², cả rừng sâu chỉ có duy nhất một hộc!".

[1: Kiều Hồng hay Kiều Tím]

[2: Lan Ngọc Điểm]


Nhiệt tình tiễn hai người Trác Túc Triệt ra về, sau khi trở lại phòng ngủ, Kỳ Huy Nguyệt ôm đống ngân phiếu mấy ngàn lượng tiền bán hoa lan vào lòng, cười hí hí đến vui tươi hớn hở, rất muốn Like cho chồng mình vài cái!

Hơn nữa, rất muốn lập tức đi núi Lĩnh một chuyến đào thêm vài chậu về nhà trồng!

Vậy là tiền trong nhà dành dụm cuối cùng cũng lên đến con số vạn lượng nha!

Thích không chịu nổi!

Đoạn Hành Vân thấy tiểu tức phụ vui vẻ thì hắn cũng mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu của Kỳ Huy Nguyệt. "Mau cất tiền, chúng ta đi ngủ trưa! Chiều lại lên trấn trên một chuyến mua đồ đạc!".

Sáng nay khi lên trấn, đúng lúc đang bàn chuyện sinh ý bánh hồng cùng Lục Chấn Kiêu ở hậu viện Hồng Trang tửu lầu, thì mấy tiểu đệ của Thiết Ngưu tìm đến nơi, thông báo việc Mã quản gia của Mã phủ đang ngồi xe ngựa hướng về phía Đoạn Gia thôn, Đoạn Hành Vân liền lập tức ngồi xe ngựa cùng hai người Trác Túc Triệt quay trở lại, cho nên đồ đạc tức phụ yêu cầu hắn còn chưa mua xong.

"Hảo!". Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm.

Buổi chiều, hai người cùng Dương thẩm và Dương Đào đi lên trấn trên.

Không phải là ngày diễn ra chợ phiên nhưng trấn trên vẫn rất náo nhiệt, Dương Đào đi sát bên cạnh Dương thẩm hai mắt ngó nghiêng nhìn tới nhìn lui, bình thường nàng rất ít khi ra khỏi nhà hay lên trấn chơi, vì vậy thấy thứ gì cũng mới lạ.

Kỳ Huy Nguyệt muốn mua gia vị cần thiết để chuẩn bị tẩm ướp thịt heo muối sắp tới, cho nên sau khi cùng hai người Dương thẩm bán khăn tay và đồ thêu xong thì bốn người vừa đi vừa trò chuyện tới tiệm gia vị mua đồ.

Vừa nhìn thấy hai người đến, lại nhìn đến Kỳ Huy Nguyệt đang đeo khăn che mặt thêu họa mi bằng sợi kim tuyến màu đỏ trên nền khăn lụa vàng rực, lão bản tiệm gia vị khóe môi giật giật.

Đây là —— cái tạo hình gì?

Tại sao lại phải làm cho bản thân xấu đi như vậy?

Nhưng tố chất thương nhân khôn khéo vẫn còn, nên lão bản cửa tiệm gia vị ngay lập tức nhấc lên tươi cười chào hỏi nhiệt tình. "Đông gia, phu nhân! Hai vị hôm nay dự định mua gia vị gì đây?". 

Sau khi Kỳ Huy Nguyệt chào hỏi cùng lão bản tiệm thì cười tít mắt nói tên những gia vị mình cần.

Từ nãy tới giờ, Dương Đào không hề chớp mắt nhìn Kỳ Huy Nguyệt giao tiếp cùng mọi người nguyên một đường này, lúc này nàng không nhịn được, khẽ nhỏ giọng nói. "Nương, sau này con muốn trở nên lợi hại giống như Tiểu Thất muội muội!".

Đoạn Hành Vân : "....".

Dương thẩm : "....".

Lợi hại về việc buôn bán tháo vát hay tay nghề nấu ăn ngon?

Nếu là đánh người thì —— chờ ta và cha của ngươi trở về nhà bàn bạc lại đã!

Nhưng không thể không nói, nếu con gái mình có thể được một phần mười nhà Vân tiểu tử, thì Dương thẩm và Dương thúc lúc ngủ cũng có thể cười tỉnh.

Mạnh mẽ, hung hãn một chút thì có sao đâu, như vậy sau này gả đi mới không bị thua thiệt, càng không bị người bắt nạt đến trên đầu!

Đúng lúc bốn người đang lựa thêm chút miến, gạo trắng và dầu thực vật thì đột nhiên nhìn thấy đường ở phía trước vây đến rất nhiều người, mơ hồ có thể nghe được tiếng ồn ào bàn tán bên trong, tiếng nữ tử la hét, giọng nam nhân cười lên dáng vẻ cực kỳ lưu manh.

"Tên lưu manh khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi cư nhiên dám phi lễ ta, sau khi trở về ta sẽ bảo cha ta bắt giam ngươi, chém đầu một nhà ngươi —— giết chết ngươi!".

"Tiền Tam tiểu thư! Là ngươi lao vào lòng của ta rồi quyến rũ ta trước, cho nên ta mới kìm lòng không đậu mà cùng người phát sinh việc thân mật này, có nói lý thì là do tiểu thư ngươi sai trước, thèm khát nam nhân đến phát tình ở bên ngoài, ta còn chưa thú thê vẫn là một tấm thân trong trắng đây, có ủy khuất thì chính ta là người ủy khuất a! Ngươi còn ở đây gào la oan ức cái nỗi gì?".

"Ngươi! Đồ lưu manh, không biết xấu hổ ——!".

"Tiểu thư nhà quan như ngươi dụ dỗ nam nhân cùng mình giao hoan còn không xấu hổ, thì sao Lão Tam ta lại phải xấu hổ chứ? Dù sao bây giờ ta và tiểu thư cũng đã phát sinh quan hệ phu thê chi giao rồi, ta đi nhờ bà mối đến phủ Huyện lệnh xin thú tiểu thư về nhà ta! Tiểu thư yên tâm, nhà ta dù cửa nhỏ nhà nghèo nhưng lễ lạt sẽ làm đến chu đáo nhất, nhất định có thể làm ngươi nở mày nở mặt mà gả cho ta!".

"Ngươi nằm mơ! Đồ cóc ghẻ đòi ăn thịt phượng hoàng!"

Lúc này, mọi người bên cạnh vây xem bàn tán đến huyên náo, ăn dưa ăn đến vui vẻ, không khí thập phần náo nhiệt.

"Hóa ra, vị tiểu thư nhà Huyện lệnh lấy cớ đi uống trà chiều, thực ra là để hẹn hò nam nhân, thậm chí còn phát sinh quan hệ nam nữ rồi bị bắt quả tang tại trận!".

"Nhưng mà, tại sao lại là Thạch lão Tam kia a?".

Chẳng lẽ đúng như lời Thạch lão Tam kia vừa rồi nói, Tiền tiểu thư thèm khát nam nhân đến điên rồi, cho nên không hề kén chọn.

Nói gì thì nói, ai ở trấn trên mà không biết rõ Thạch lão Tam kia là thứ người gì, cả ngày không rình mò trộm cắp của nhà người ta thì là đi hoa lâu, sới bạc, không việc xấu nào không làm, nhưng không ngờ là lại có một chân với tiểu thư nhà Huyện lệnh nha!

"Lần này, Thạch lão Tam có lẽ bay lên cành cao thật rồi!".

"Còn không phải hay sao? Nếu có cha vợ tương lai là Huyện lệnh thì sao có thể không phát tài, không bay lên cao được chứ?".

Kỳ Huy Nguyệt đứng ở bên ngoài đám người, cho nên chỉ nghe được một giọng nói có chút bén nhọn của nữ tử, cùng giọng nam nhân vừa nghe đã biết là thứ lưu manh vô lại gì.

Y đảo đảo hai mắt, vểnh tai lên hóng hớt!

Ở trên đường lớn mà hai người này nói chuyện thật phóng khoáng nha!

Hình như ——  vừa rồi y vô tình nghe được chuyện thiên kinh động địa gì đó, vị Tiền tiểu thư nhà Huyện lệnh cùng dã nam nhân ban ngày hẹn mặt nhau rồi thông đồng làm bậy, hơn nữa còn bị rất nhiều người bắt gian tại trận.

Hóa ra là vị Tiền tiểu thư điêu ngoa kia a!

Đang XXX mà bị người bắt gặp, vừa nghĩ thôi cũng biết hiện trường khi đó chắc chắn thập phần nóng bỏng!

Nhịn không được mà muốn tưởng tượng một chút!

Đoạn Hành Vân bình tĩnh vuốt cằm, trong lòng thầm nghĩ, đám người Thiết Ngưu đúng là cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí là rất được việc, vẫn chưa đến một buổi sáng mà đã tạo được cơ hội và làm xong mọi việc, lần tới nếu có việc cần thì hắn sẽ tin tưởng mà tiếp tục lựa chọn hợp tác với đám người khất cái bọn họ.

Nhưng cũng phải gõ gõ cho mấy người đó hiểu, không phải cứ có bạc là có thể làm ra đủ thứ chuyện!

Chẳng mấy chốc, tiếng nữ tử bên trong lại vút lên cao, mang hàm ý đe dọa trắng trợn.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Cẩn thận ta bảo cha ta bắt tất cả các ngươi vào đại lao!". Tiền Tố Tố đẩy mạnh đám đông vây quanh, định lao ra ngoài.

Hiện tại, trong lòng nàng ta rối như tơ vò, vừa phẫn hận vừa xấu hổ, rất cần mau chóng trở về nhà bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện, hơn nữa còn phải tìm đối sách xử lý chuyện này, nàng ta thật sự không hiểu là tại sao, trước đó mình chỉ là hẹn đi uống trà, nghe thuyết thư với mấy người Chu Vương Đồng thôi, sau khi chờ mấy người đó một lúc thì bất giác ngủ quên mất, mà khi tỉnh lại thì thấy dã nam nhân lưu manh kia đang nằm cạnh bên mình, không may là còn bị quản sự và đám hỏa kế tửu trà nhìn thấy trong tình trạng cả nàng và tên kia không mảnh vải che thân, tên dã nam nhân kia còn bám theo nàng ta nguyên một đường không buông, làm tất cả mọi người đều biết đến chuyện xấu hổ này, bảo nàng ta phải làm sao bây giờ?

Lẽ ra khi ra ngoài nàng ta nên nghe lời mẫu thân mà đem theo nha hoàn tùy thân bên người thì đã không nên cơ sự này!

Thời điểm Tiền Tố Tố đi ra đến bên ngoài, thì bắt gặp trong đám người vây xem náo nhiệt có hai khuôn mặt quen thuộc, nữ tử đứng phía trước vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, dù mang khăn che mặt cũng không che nổi tướng mạo xinh đẹp như hồ ly tinh của đối phương, trên người mặc bộ váy áo dài màu thuần trắng hiện lên vẻ thanh nhã, đằng sau rõ ràng là hán tử nhà nông anh tuấn cao lớn có diện mạo tuấn mỹ bất phàm, cũng chính là phu quân của nàng ta!

Trên mặt Tiền Tố Tố có một chút tức giận, nàng ta vẫn chưa quên đây chính là kẻ nàng ta và Chu Vương Đồng muốn tính kế.

"Tránh ra!". Tiền Tố Tố tức giận quát lên, cái cằm giương cao đầy kiêu ngạo, dường như khi hành động như vậy thì nàng ta sẽ cảm thấy bản thân cao quý hơn đối phương rất nhiều.

Kỳ Huy Nguyệt cười híp hai mắt lại.

Đồ nhà giàu mới nổi!

Nhìn nụ cười chói mắt thông qua đôi mắt xinh đẹp của Kỳ Huy Nguyệt, Tiền Tố Tố cảm thấy đối phương đang cười nhạo nàng, gương mặt thanh tú càng trở nên vặn vẹo.

Đoạn Hành Vân buông mắt xuống nhìn nàng ta.

Kỳ Huy Nguyệt khẽ thở dài.

Thôi được!

Vì nể tình ngươi vừa bị bắt gian tại trận, cho nên ta rộng lượng mà không tranh chấp với ngươi!

Y lùi sang một bên, vẻ mặt chân thành giống như muốn nói —— Ta tránh rồi đây, ngươi đi mau, nếu không tên nam nhân của ngươi sẽ đuổi kịp tới bây giờ!

Tiền Tố Tố nhìn y như vậy thì tức giận đến mức mặt đỏ rần lên, muốn mở miệng mắng chửi vài câu, lại sợ hãi tên dã nam nhân kia đuổi theo lôi kéo nàng ta không buông, nàng ta chỉ đành tức giận rồi giậm chân rời đi. 

"Nương tử! Nàng chờ ta ——!! Chúng ta cùng đi Tiền phủ ra mắt nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân!". Thạch Lão Tam đeo bám không buông, đuổi sát phía sau Tiền Tố Tố.

Kỳ Huy Nguyệt 囧 nhìn một màn nam truy nữ rượt trước mắt.

Đúng là cảm động đến cả đất trời!

Chờ mọi người tản đi, lúc này hai người đứng ở trên lầu hai của Hồng Trang tửu lâu mới chậm rãi thu hồi ánh mắt từ trên hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt, cùng nhau thong thả trở về hậu viện phía sau, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, liền có chút lắc đầu âm thầm cười nhạo.

"Lần này, tiền phủ của Tiền Huyện lệnh đúng là đủ náo nhiệt, khi không lại kén được con rể cực phẩm như vậy!?". Lục Chấn Kiêu cười nói.

Thực ra, vị huyện lệnh họ Tiền này cũng chẳng phải là thứ gì tốt, ba năm nay mỗi lần Lục Chấn Kiêu cho thuyền tàu cập bến ở Đại Thủy và Nhược Thủy, hắn đều nghe được ít nhiều một số chuyện liên quan đến vị Huyện lệnh và đám tay chân của lão.

"Hừ, huynh cho rằng cửa nhà của lão sẽ mở ra cho một tên lưu manh vô lại bước vào hay sao? Lão dù có đưa con gái mình vào am ni cô thì cũng không chấp nhận chuyện mất mặt này!". Trác Túc Triệt cười đến bất hảo.

"Cho dù lão ta có muốn xử lý chuyện này như nào thì cũng không dám có động tĩnh lớn gì trong năm nay đâu, lão cũng sắp hết thời gian nhiệm kỳ làm Huyện lệnh ở Chiêu Lâm huyện này rồi!". Dừng một chút, Trác Túc Triệt lại tiếp tục cười trên nỗi đau của người khác, rất vui khi người khác gặp họa.

Tiền huyện lệnh cực kỳ xứng với câu —— Người câm ăn hoàng liên a!

"Hiện tại, tình hình của hai người Đoạn huynh và tiểu phu nhân nhà hắn ——!!". Lục Chấn Kiêu nghĩ tới sự việc xảy ra ở thôn nhỏ kia, đồng thời cũng nghĩ đến việc sắp tới có lẽ sẽ xuất hiện mấy thế lực khác chú ý đến hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt.

Trác Túc Triệt cười híp mắt, tự tin nói. "Huynh yên tâm! Dù là nguyên nhân thật tâm muốn kết giao với Đoạn đông gia kia, hay chỉ đơn giản là muốn phát triển mở rộng kinh thương kiếm lợi, thì ta cũng sẽ tận tâm chiếu cố hai người họ! Trong thời gian ta còn ở lại Chiêu Lâm phủ, thì hai người họ đều sẽ được ta hảo hảo bảo hộ!".

"Con đường kinh thương năm tới của Lục gia có thuận lợi và có vượt qua được Tiêu gia hay không, chỉ đành nhờ Trác huynh đây và Đoạn huynh ở bên kia ra sức rồi!". Lục Chấn Kiêu mỉm cười nói.

Ừm, ngươi biết rõ như vậy thì mau mau đưa tiểu đệ đệ khả ái của nhà ngươi qua đây lấy thân báo đáp ta á!

Trác Túc Triệt hèn mọn suy nghĩ.

Kỳ Huy Nguyệt ăn được trái dưa siêu to của Tiền tiểu thư và dã nam nhân xong thì hí hửng đi mua sắm khắp nơi, tâm tình tốt thì liền không tiếc vung tay mà tiêu bạc.

Cho đến khi —— tiêu hết sạch ba mươi lượng bạc mang theo!

Y nghển cổ lên, xòe tay ra, chớp chớp mắt nhìn chồng nhà mình.

Đoạn Hành Vân : "....".

Hắn cũng đâu có mang theo tiền!

Lúc trước, tiền tức phụ đưa đã bị mang đi trả công đám người Thiết Ngưu hết rồi!

Kỳ Huy Nguyệt chờ rồi chờ, chờ được chồng nhà mình mặt mày bình tĩnh nói. "Vi phu cũng không còn bạc, ra ngoài bàn chuyện sinh ý cũng cần phải dùng đến bạc đãi khách đúng không?".

Kỳ Huy Nguyệt ngẩn tò te rồi 囧.

Ngươi đãi ai?

Ngươi đãi những gì mà hết ba bốn trăm lượng bạc?

Có phải ngươi mang tiền đi bao cả thanh lâu rồi hay không?

Nếu vậy thì khi trở về chúng ta phải hảo hảo thương lượng lại một phen!

Đoạn Hành Vân vẻ mặt chân thành. "Tấm lòng của vi phu có trời xanh chứng giám!".

"Giám cái đầu chàng! Bạc khó kiếm lắm biết không? Phải tiêu tiết kiệm một chút a!". Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi.

Đoạn Hành Vân gật đầu nghiêm túc lĩnh giáo. "Vi phu sẽ không lãng phí tiêu ra ngoài một đồng nào nữa!".

Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu coi như hơi hài lòng một chút.

Việc bao dưỡng nam nhân chính là tốn kém như vậy!

Bao dưỡng nam nhân nhà mình còn tốn kém hơn!

Dương thẩm : "....".

Dương Đào : "....".

Vậy chúng ta có đi dạo tiếp hay không?

Bởi vì chúng ta cũng không mang theo nhiều bạc a!

Kỳ Huy Nguyệt đành phải đi Thành Phúc dược đường một chuyến, bán dược liệu La Hán quả rồi lại tiếp tục công cuộc mua sắm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hahau