Chương 5
Rời khỏi đại sảnh Thẩm Thị, Càn Ảnh thở dài, có được hay không liền xem ý trời đi. Lúc sau cô tìm một khách sạn tiện nghi, sạch sẽ một chút ở lại,cô từng nghĩ tới đến công ty nghỉ lại một đêm, nhưng tối hôm qua ngủ không được ngon, hiện tại thật sự có chút nhớ cái giường của mình.
Vào phòng đóng kỹ cửa , trở mình liền ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức,dù cô đem đầu nhét vào trong chăn vẫn có thể nghe rõ ràng thanh âm bên ngoài. Từng đợt bước chân dồn dập cùng với tiếng nam nữ nhân cãi vã.
Càn Ảnh từ trong chăn thò ra, nhấc điện thoại gọi cho lễ tân, nhưng vẫn không có người tiếp. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô dứt khoát ngồi ở trên giường chơi di động cũng không muốn ra khỏi cửa xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Thịch thịch thịch --- tiếng đập cửa giống đập vào trong lòng Càn Ảnh, làm tim cô đập nhanh hơn vài nhịp, thân thể cũng theo đó run rẩy một chút. Càn Ảnh vẫn duy trì an tĩnh , ngay cả hô hấp cũng chậm lại.
"Nơi này của chúng tôi chỉ là khách trọ bình thường thôi."
"Bây giờ ông khai ra hay là đợi tôi lục xoát?"
"Đồng chí cảnh sát, phòng này thật sự chỉ là khách trọ của chúng tôi."
"Mấy gian phòng kia ông cũng nói là khách trọ bình thường."
Ông chủ khách sạn khóc không ra nước mắt, ai biết bọn họ chơi đồ đến sốc thuốc đâu.
"Tôi thật sự không biết bọn họ tới là để làm gì, tôi bình thường xử lý thủ tục nhận phòng cũng sẽ không hỏi người ta làm gì, dù muốn hỏi người ta , người ta cũng không nhất định sẽ nói cho tôi. Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự oan uổng a."
Cảnh sát không thèm để ý tới ông chủ, trực tiếp phá cửa. Lúc này Càn Ảnh đã đem vỏ chăn cùng khăn trải giường cột vào nhau, một đầu cột vào cửa sổ làm đồ bảo hộ, một đầu đã ném xuống đất, chính mình bắt lấy dây thừng, một chân ở ngoài cửa sổ một chân ở trong cửa sổ , ánh mắt ngập tràn khiếp sợ nhìn đoàn người đứng trước cửa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn. Đội trưởng đội cảnh sát phản ứng lại đầu tiên "Cô gái, sinh mệnh chỉ có một lần, cái gì đều có thể vứt bỏ nhưng sinh mệnh thì không thể, nghe lời, không cần làm việc ngốc, phải nghĩ cho người nhà, bạn bè, người yêu của cô, được không ."
Càn Ảnh nhìn vẻ mặt chính nghĩa của chú cảnh sát kích động thiếu chút nữa khóc ra, cô nhanh chóng thu hồi chân ngoài cửa, bước vào phòng.
"Các ngươi là cảnh sát?"
Cô có cảm giác kích động như được sống lại, nói chuyện đều mang theo giọng nức nở, thiếu điều ôm vị cảnh sát anh tuấn trước mặt.
Cảnh sát cầm đầu nhất thời cũng bị biến hóa của cô làm cho có chút mơ hồ, nhưng vẫn móc ra thẻ chứng nhận cho cô xem
"Phải, chúng tôi là cảnh sát, nhận được tin báo nơi này có người chơi đồ, cho nên tới kiểm tra bất ngờ."
Nhìn đến thẻ chứng minh thân phận lại nghe được lời nói, Càn Ảnh vui sướng nhảy dựng lên, vỗ tay
"Ha ha ha, là cảnh sát, là cảnh sát, tra đi, tùy tiện tra."
Cô tưởng là kẻ bắt cóc hoặc bọn buôn người, hiện tại biến thành cảnh sát cô có thể không hưng phấn sao, nhưng loại hưng phấn này ở trong mắt cảnh sát chính là biểu hiện của việc chơi thuốc. Vừa rồi muốn nhảy cửa sổ cũng chỉ là muốn chạy trốn khỏi hiện trường thôi.
Cảnh sát trưởng nhìn hai gã cảnh sát phía sau, để Càn Ảnh ở lại gian phòng này tiến hành cẩn thận điều tra, cuối cùng hai cảnh sát đều lắc lắc đầu, cái gì cũng không phát hiện.
Tầm mắt cảnh sát trưởng lại lần nữa dừng trên người Càn Ảnh.
"Phiền toái cô theo chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến, yêu cầu lấy khẩu cung."
"Tới cảnh sát cục sao?, được được được , lập tức đi."
Càn Ảnh xoay người lấy áo khoác của mình rồi ra ngoài, đi đến nửa đường cô còn ngại cảnh sát đi quá chậm.
"Các người đi nhanh một chút a, chân dài như vậy bất quá đi đường còn không bằng một cô gái."
Cảnh sát trưởng đi ở phía sau vẫn luôn hồi tưởng ở trong lòng nhất cử nhất động vừa rồi của Càn Ảnh, bộ dáng vui vẻ này của cô có thể hay không là một cái bẫy? Ông chủ khách sạn còn lại mặt đầy dấu chấm hỏi, thậm chí cảm giác nha đầu này đầu có chút không bình thường. Đi ở bên người cô là hai vị cảnh sát nhưng lại thực vui vẻ, đây là người phối hợp nhất mà ông biết, không cần vận dụng bất luận vũ lực gì, chính mình vui vui vẻ vẻ hướng cục cảnh sát tới.
"Đội trưởng, những người đó đã lên xe." Từ bên ngoài khách sạn chạy vào một người cảnh sát hướng tới người cảnh sát phía sau Càn Ảnh nói, những người đó chính là chỉ đám người chơi thuốc quá đà đang bị dẫn đi.
"ừm, đem hai người bọn họ đưa tới chiếc xe sau kia."
"Vâng."
Ba gã cảnh sát mang theo Càn Ảnh cùng ông chủ khách sạn ngồi trên chiếc xe thứ hai. Đội trưởng cảnh sát đứng ở ngoài xe cẩn thận nhìn chung quanh, không phát hiện bất luận dị thường gì lúc này mới ngồi lên ghế phó lái.
Đây là lần đầu tiên Càn Ảnh ngồi xe cảnh sát cảm thấy có chút hưng phấn, tuy rằng bọn họ là ngồi ở vị trí phạm nhân cùng cảnh sát phía trước cách một cánh của chống trộm,cô đem khuôn mặt nhỏ dán ở trên cửa sổ,
"Các người mang tôi đi lấy lời khai sẽ để lại ghi chép không tốt sao? Có thể hay không ảnh hưởng tới công việc về sau của tôi?"
"Hiện tại mới nghĩ đến công việc ?" Cảnh sát cầm đầu cũng không có quay đầu lại chỉ nhàn nhạt nói một câu .
"Cái gì mà hiện tại mới nghĩ đến công việc? tôi vừa nhìn thấy là các người mới quá hưng phấn, cho nên chú vừa nói đi cục cảnh sát tôi liền theo tới, nếu sẽ lưu lại tôi có thể không đi lấy khẩu cung hay không?"
"Cô cho rằng khẩu cung là cô muốn lấy liền lấy không muốn lấy liền không lấy sao!" Thanh âm cảnh sát tức khắc đề cao vài đê-xi-ben, nhưng như cũ cũng không có quay đầu lại xem bọn họ.
"Tôi nói đồng chí cảnh sát, cô ấy thật sự chính là chỉ tới nghỉ ngơi."
"Ông xác định?"
Hắn quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, mặc kệ là ngữ khí hay ánh mắt đều tràn ngập tràn hoài nghi.
Ánh mắt cùng một câu này của cảnh sát,ông chủ khách sạn lập tức lựa chọn câm miệng, hắn đã đủ xui xẻo rồi, gặp phải mấy người chơi thuốc , nha đầu này tuy rằng hắn cảm thấy là người tốt, nhưng người tốt trên mặt cũng sẽ không viết hai chữ người tốt , cho nên vẫn là ít xen mồm vào vẫn tương đối an toàn.
Nghe bọn họ đối thoại ,Càn Ảnh lập tức minh bạch cô bị coi thành người phạm pháp , liền nóng nảy lên
"Tôi vốn dĩ chính là tới dừng chân, tôi chính là công dân tốt chưa từng đã làm chuyện xấu."
"Tới rồi cục cảnh sát tự nhiên rõ ràng."
Cảnh sát đến nhìn cũng lười nhìn bọn họ, càng không nói đến theo bọn họ nói lời vô nghĩa.
Nhìn thái độ của hắn Càn Ảnh biết chỉ có thể đến cục cảnh sát kiểm tra một chút đối phương mới có thể thật sự tin tưởng chính mình, nghĩ vậy cô an an tĩnh tĩnh ngồi xuống, chút vừa rồi hưng phấn hoàn toàn không còn, cô lại không có làm chuyện xấu tự nhiên sẽ không chột dạ, tới rồi cục cảnh sát tra một hồi liền biết.
Tới cục cảnh sát cô mới biết được những người bị dẫn tới đều phải tiến hành kiểm tra, bao gồm ông chủ khách sạn, Càn Ảnh cùng ông chủ báo cáo kiểm tra nước tiểu đều là âm tính.
Càn Ảnh nhìn bản báo cáo này cũng không có thực vui vẻ ngược lại có chút nén giận,
"Hiện tại tôi có thể đi trở về chưa?"
Cảnh sát ngước mắt nhìn cô một cái
"Tìm người nhà cô tới đón."
"Tôi là công dân thành niên hợp pháp của Trung Quốc, có đủ năng lực hình sự , có thể tự gánh vác hậu quả của mình."
Càn Ảnh biểu tình cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, cô không nghĩ tìm bất luận kẻ nào tới đón, đặc biệt là hai người hiện tại ở nhà cô kia.
"Chậm đã, chúng tôi phải chịu trách nhiệm đối với an toàn của cô."
Đối phương không buồn nâng mí mắt nói.
Càn Ảnh cảm thấy chính mình đang nói chuyện với một cái máy, tức đến mức gan cũng đau
"Tôi không có người nhà, tôi tự mình đi."
Nói xong xoay người liền rời khỏi, cô cũng không phải mù đường, đường vừa đi qua cô vẫn nhớ rõ ràng.
"Khoan đã."
Mới vừa đi ra ngoài hai bước đã bị người phía sau bắt lấy cánh tay, Càn Ảnh quay đầu lại trừng mắt nhìn cảnh sát
"Chú rốt cuộc muốn như thế nào? Không có người tới đón đâu."
Càn Ảnh trong nháy mắt bộ dáng liền trở lên đáng thương, chỉ kém có hai hàng nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Cảnh sát nhìn cô đột nhiên biến sắc mặt vừa tức giận vừa buồn cười
"Mới vừa rồi bộ dáng liều mạng lắm mà? Hiện tại như thế nào đột nhiên đáng thương rồi?"
Càn Ảnh đi trở về trước mặt hắn chắp tay trước ngực, đáng thương hề hề nhìn hắn
"Chú cảnh sát tốt vì nhân dân phục vụ đi , cầu xin chú cho cháu trở về ngủ đi, cháu tối hôm qua không ngủ, ban ngày làm việc một ngày, thật vất vả ngủ một giấc còn đụng tới các người, cầu xin chú cho cháu trở về ngủ đi, ở cái thành thị này cháu thực sự không có thân nhân nào."
Cô trong mắt tràn ngập chân thành mà nguyên bản cũng là sự thật.
"Tôi nói đợi một lát, trời tối không an toàn, tôi đưa cô trở về."
Cảnh sát như cũ bắt lấy cánh tay của cô kéo ra ngoài.
Thẳng đến khi lên xe Càn Ảnh mới phản ứng lại đây hắn là thật sự muốn đưa chính mình trở về, mà đây còn là xe riêng của hắn.
"Cái kia, không cần phiền toái, tôi tự về là được rồi."
"Địa chỉ."
"A?"
"Tôi nói nhà cô địa chỉ ở đâu."
Càn Ảnh do dự một chút
"Cái kia, anh tùy tiện đưa tôi đến khách sạn nào gần đây đi."
“ Cô vẫn luôn ở khách sạn?”
Càn Ảnh nhìn tới ánh mắt tìm tòi , nghi vấn cùng nghiên cứu của hắn, làm gì có cô gái nào sẽ luôn ở lại khách sạn chứ,
“Không phải, hôm nay là tình huống đặc thù, nhà tôi có người tới ở lại nên tôi đành ra ngoài chắp vá một đêm.”
Cảnh sát nhìn cô một cái thật sâu,cũng không nói nữa, khởi động xe chầm chậm rời khỏi cục cảnh sát. Xe ở trên đường chạy được tầm nửa giờ, đến khi mí mắt Càn Ảnh sắp chịu đựng không nổi mới ngừng lại.
“Tới rồi.”
" Được, cảm ơn anh.”
Càn Ảnh mở cửa xuống xe, phát hiện ở trước mắt chính mình là một chung cư lớn,
“Này ------”
Cô tràn ngập nghi hoặc nhìn nam nhân ngồi trên ghế lái, không thể không nói mới vừa rồi vì quá kích động cùng tức giận cô cũng chưa chú ý tới vẻ ngoài đẹp trai của hắn. Ngũ quan trên mặt mang theo nét cương nghị, tóc ngắn ở trong gió lạnh bị thổi có chút tán loạn, có thể là do nguyên nhân chức nghiệp,nên chỉ cần đứng một chỗ cũng có cảm giác không giận tự uy. Loại khí tràng này không khỏi làm trong lòng người ta có chút run run.
“Ở đây có một bất động sản của tôi, chuẩn bị cho thuê, nhưng còn chưa có tìm được khách thuê, bên trong cái gì cũng đều có, cô có thể trước tiên ở nơi này ứng phó một chút.”
“Kia như vậy chẳng phải là thực phiền toái anh sao?”
“Vì nhân dân phục vụ.”
Cảnh sát lại lần nữa nắm cánh tay của cô kéo về hướng trên lầu.
Càn Ảnh nhìn thang máy một tầng lại một tầng gia tăng con số, cuối cùng dừng lại ở lầu 13.
“Như vậy đi, tôi cho cô thuê phòng ở, cô xem trả một tháng bao nhiêu tiền?”
Cảnh sát trưởng mở cửa cho cô tiến vào, Càn Ảnh nhìn nội thất hoàn thiện trong nhà tâm tức khắc bắt đầu chảy máu. Cái này chính là phòng ở thuộc về hàng trung đẳng, hơn nữa nhìn dáng vẻ trang hoàng bên trong tiền thuê cũng không hề rẻ.
“Cô thấy thế nào?”
Càn Ảnh xoay người nhìn hắn, da thịt màu đồng , ngũ quan hoàn mỹ, cô đột nhiên nghĩ tới một câu Bách Hợp nói , soái ca đều nộp lên cho quốc gia, ý thức được chính mình suy nghĩ lung tung Càn Ảnh lập tức thu hồi ý tưởng rối loạn này lại,lấy thái độ cực kỳ tốt ,ngữ khí thương lượng,
“Hai ngàn năm có thể hay không?”
“Cái con số này thực không dễ nghe, hai ngàn đi, cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn có việc.”
“Ai, cái kia, có thể cho tôi tên của anh cùng với số di động được không? Có chuyện gì tôi cũng có thể liên hệ với anh.”
“Đưa di động của cô cho tôi một chút.”
Càn Ảnh ở trong túi sờ sờ mới nhớ tới di động tối hôm qua bị chính mình ném hỏng rồi, còn chưa có kịp mua,
“Anh viết xuống đây đi, di động tôi tối hôm qua hỏng rồi.”
Cảnh sát tìm tờ giấy cùng bút viết xuống tên của mình cùng số điện thoại đưa cho cô,
“Trong nhà có máy bàn, có việc cô liền dùng máy bàn gọi.”
“A, được, cảm ơn.”
Bạc Thanh Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro