Chương 1
Trên bầu trời u ám, hai 'quả cầu' lớn nhỏ treo giữa không trung, tản ra ánh sáng ảm đạm. Gió lớn cuốn theo cát đá thổi qua vùng đất rộng lớn giống khuôn mặt của ác quỷ dữ tợn, tiếng rít gào phát ra làm người ta sợ hãi. Nơi này là một vùng sa mạc hoang vắng, nhìn phía xa, khắp nơi đều là nham thạch sắc bén và cát sỏi đỏ như máu. Ngẫu nhiên có vài cây thép rỉ sét ngầm lộ ra, trông tựa răng nanh của ma quỷ.
Lấp ló ở đường chân trời, phế tích của một thành thị dần hiện lên. Những tòa nhà lớn đổ sụp, chỉ còn kim loại sót lại. Bãi phế tích này giống như một khu rừng kim loại, trầm mặc kiên định đứng lặng trên mảnh đất khô cằn. Tại cửa vào phế tích, một con thú Colora to khoảng 2 mét từ phía sau tường bê tông nhảy ra, cúi đầu tìm kiếm đồ ăn khắp nơi.
Thú Colora là sinh vật bóng tối thường thấy nhất ở khu vực này. Chúng nó có da màu nâu đất, bên trên phủ đầy vảy nhỏ li ti, giữa trán mọc một chiếc sừng, hai cái chân nhỏ phía trước đã thoái hóa nghiêm trọng, nhưng hai chân sau lại vô cùng phát triển, thô to mạnh mẽ. Nhìn chung thú Colora một sừng rất giống với khủng long từng tồn tại trên Trái Đất, nhất là cái đuôi thô to kia, cơ bản là trông giống như đúc.
Cách thú Colora không xa, Tô Hòa thu lại hơi thở quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ thú Colora, đó là vị trí yếu ớt nhất toàn thân nó. Từ tối hôm qua đến giờ, Tô Hòa đã nhịn đói suốt 15 tiếng đồng hồ, giờ phút này tế bào toàn thân cậu đều kêu gào thịt! Thịt! Thịt!
Thú Colora không phát hiện ra sự tồn tại Tô Hòa, đi dần về phía vị trí của cậu.
Chính là lúc này!
Tô Hòa canh chuẩn thời cơ nhanh nhẹn xoay người nhảy lên, tay trái bắt lấy sừng của thú Colora, mượn lực giẫm tới cưỡi lên người nó. Tay phải cậu cầm dao găm lóe ánh sáng lạnh lẽo, lặng yên không tiếng động đâm một nhát ở hàm dưới của thú Colora. Theo máu tươi phun trào, con thú Colora kia cũng phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng.
Tô Hòa ngửa thân thể ra sau tránh khỏi máu loãng phun ra, từ một bên thi thể thú Colora đã ngã quỵ trượt xuống đất. Toàn bộ quá trình dứt khoát nhanh nhẹn, giống như nước chảy mây trôi, Tô Hòa vừa lòng thu lại dao găm, đi về phía đồ ăn.
Ngay lúc Tô Hòa chuẩn bị đem con quái thú này lột da róc xương, một luồng cảm xúc mãnh liệt cực nóng, đủ để hòa tan Tô Hòa bị cậu nhận ra. Cậu đột nhiên quay đầu, đồng tử hơi co lại, khi thấy rõ sâu trong phế tích xuất hiện bóng dáng kia liền bất chấp đồ ăn trước mắt, cầm lấy balo bên cạnh xoay người chạy.
"Chết tiệt!" Tô Hòa vừa chạy vừa thấp giọng chửi một câu. Cậu không biết đó là thứ gì, bề ngoài nó nhìn qua giống mèo rừng* cậu đã từng thấy ở sở thú, nhưng hình thể dường như so với mèo rừng lớn hơn. Thứ kia không phải thực thể, mà là do một loại năng lượng tinh thần ngưng tụ thành. Nếu như nó chỉ là một tinh thần thể mèo rừng, Tô Hòa đã không sợ hãi.
*Mèo rừng:
Từ nhỏ cậu đã đi theo sư phụ tu luyện, tuy rằng không phải học về những thứ như trường sinh bất lão, thuật ngự kiếm phi hành gì đó, mà chỉ là thuật gieo trồng bình thường, nhưng tốt xấu cũng coi như cường thân kiện thể, giết một hai con quái thú không thành vấn đề. Quan trọng là phía sau tinh thần thể này còn có người, là một người đàn ông khiến Tô Hòa tránh còn không kịp.
Là nhân loại đầu tiên Tô Hòa gặp được ở nơi này, đối phương để lại cho Tô Hòa ấn tượng 'khắc sâu' quá mức. Vốn ban đầu Tô Hòa lẻ loi một mình gặp được đồng loại thì vô cùng vui mừng, nhưng cậu trăm ngàn lần không thể ngờ được, đối phương lại coi cậu giống như vật sở hữu, ý đồ đơn giản đến thô bạo.
Tô Hòa không biết nên hình dung cảm xúc của hắn ta như thế nào, giống như sói hoang đói khát phát hiện ra đàn dê, nó thèm nhỏ dãi, tham lam, chiếm hữu, nóng cháy... trộn lẫn lại với nhau làm Tô Hòa vô cùng khó chịu. Cậu dùng hết sức lực mới có thể từ trong tay hắn ta chạy thoát, nhưng đối phương tựa như ung nhọt trong xương, đuổi theo Tô Hòa mấy ngày không từ bỏ. Vài lần Tô Hòa cho rằng mình đã thoát khỏi người đàn ông kia, nhưng sự xuất hiện của tinh thần thể lại lần lượt nhắc nhở suy nghĩ này chỉ là ảo giác của cậu.
Tô Hòa không dám chạy về phía vùng đất hoang vắng, địa hình trống trải ở nơi đó rất khó che dấu cơ thể. Cậu không chút do dự chuyển hướng về phía một cái phế tích khác, cậu muốn dựa vào các kiến trúc đã sụp đổ để ngăn cản con mèo rừng hoặc là bước chân của người đàn ông sau lưng.
Tô Hòa không biết mình đã chạy bao lâu, tuy không còn nhìn thấy bóng dáng tinh thần thể mèo rừng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái cảm giác nóng cháy như có như không kia. Điều này chứng minh đối phương vẫn còn ở phía sau, có thể bất ngờ mà xuất hiện trước mặt cậu.
"Bên này!"
Khi Tô Hòa trốn vào một cao ốc đổ sụp liền nghe được một tiếng nhắc nhở dồn dập. Cậu theo bản năng nhìn qua, một bóng dáng gầy yếu từ trong bóng tối chui ra, hướng Tô Hòa vẫy tay. Tô Hòa sửng sốt, trong lúc cậu còn chần chờ, đối phương đã chạy về phía cậu. Tô Hòa không cử động, bởi cậu không cảm nhận được ác ý từ trên người đối phương, mà thay vào đó là một loại cảm giác gần với thân thiện. Loại cảm giác tốt đẹp này trấn an Tô Hòa, ức chế xúc động muốn bỏ chạy của cậu.
Chờ người nọ tới gần, Tô Hòa mới phát hiện dường như đối phương không quá lớn so với cậu, chỉ là có chút gầy yếu, ước chừng thấp hơn cậu nửa cái đầu.
"Lính gác rất nhanh sẽ đuổi tới, chúng ta trốn đi trước đã." Đối phương kéo Tô Hòa chạy. Tô Hòa đem lính gác trong miệng y cùng người đàn ông đuổi theo mình không bỏ kia liên hệ lại với nhau, không nói hai lời liền theo sát phía sau người bạn mới gặp.
Có thể thấy người bạn mới này đối với phế tích vô cùng quen thuộc, y dẫn theo Tô Hòa rẽ ngang rẽ dọc không ngừng chạy sâu vào phế tích. Khoảng 10 phút sau, trước mặt hai người xuất hiện một vũng nước bùn không biết thành phần là gì. Tô Hòa trơ mắt mà nhìn y nhảy vào trong lăn một vòng, sau đó ngẩng đầu hướng về phía cậu nói: "Tới lượt cậu."
Tô Hòa: "......"
"Làm như vậy có thể giúp chúng ta che giấu mùi hương trên người, lính gác chịu không nổi mùi vị này."
Lý do của y rất chính đáng, Tô Hòa nghĩ đến việc cậu đã bị đuổi theo ba ngày ba đêm, lập tức nhắm hai mắt học theo y lăn một vòng trong nước bùn. Mùi tanh hôi tràn ngập xung quanh, không khác gì một loại tra tấn tàn khốc với khứu giác của Tô Hòa , cậu cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Đi theo tôi" Người bạn mới tỏ vẻ tán thưởng đối với hành vi của Tô Hòa, dẫn theo cậu tiếp tục chạy vào sâu vào phế tích. Sau một quãng đường dài, đối phương ngừng lại, nhìn về phía Tô Hòa "Được rồi, chúng ta chạy đủ xa, hẳn là không có việc gì." Y nói xong thân thiện mà cười cười, "Tôi tên Hàn Thụy, cũng là dẫn đường giống như cậu."
Tô Hòa: "Tôi tên Tô Hòa... Dẫn đường là cái gì?"
Hàn Thụy: "......"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hàn Thụy giật mình nhìn Tô Hòa, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Biểu cảm của y quá mức rõ rệt, Tô Hòa không cần cảm nhận cũng có thể nhìn thấy được sự khiếp sợ của đối phương.
"Cậu không biết?"
Tô Hòa thành thật gật gật đầu.
"Vậy còn lính gác thì sao?"
Tô Hòa chần chờ không nói gì, cậu thấy Hàn Thụy tự mình hiểu rõ ý nghĩ của cậu tương đối tốt.
Hàn Thụy "......" Y cảm thấy vô cùng kỳ quái, "Cậu từ khu nào tới? Không có người dạy cậu vấn đề này sao?"
Đối với câu hỏi này Tô Hòa càng không biết nên trả lời như thế nào. Nếu như nói tỉ mỉ, cậu đến từ Trái Đất, tại một trấn nhỏ dưới chân núi Chung Nam, xuyên tới chỗ quái quỷ này đã một tuần. Một tuần trước cậu còn đang rối rắm, không biết có nên nghe theo lời trăn trối của sư phụ rằng hãy đi tìm người nhà năm đó bỏ rơi cậu hay không. Nhưng không đợi cậu đưa ra lựa chọn, trong một đêm long trời lở đất, quái thú ngoài hành tinh đột ngột xuất hiện che trời lấp đất trên không trung giống như phim điện ảnh. Chúng nó coi con người như đồ ăn, tùy ý tàn nhẫn bắt giết. Tô Hòa dựa vào thân thủ nhanh nhẹn che chở vài gia đình hàng xóm trốn lên núi Chung Nam, kết quả lại gặp phải quái thú càng cao cấp hơn, dưới tuyệt cảnh không thể hiểu được mà xuyên tới nơi này.
Tô Hòa hoài nghi nơi đây đã không phải là Trái Đất, minh chứng là trên đầu cậu đang treo hai cái quả cầu lớn nhỏ. Cậu không chắc chắn lai lịch của mình có thể xảy ra vấn đề gì hay không, vì vậy biện pháp tốt nhất chính là cái gì cũng không nói.
Hàn Thụy nhìn biểu tình của Tô Hòa, rất thấu hiểu không hỏi tiếp. Ngược lại, Tô Hòa chủ động "'Lính gác' mà cậu nói là một loại chức nghiệp* sao? Người vẫn luôn đuổi theo tôi chính là lính gác?"
*Chức nghiệp: chức vụ, nghề nghiệp
Hàn Thụy gật đầu, lại lắc đầu. Cái gì Tô Hòa cũng không biết làm y vô cùng khó hiểu, kiến thức về lính gác dẫn đường đều là kiến thức cơ bản của Liên Bang Ngân Hà.
Tuy nhiên dù y cảm thấy kỳ quái, lại không nghĩ nhiều, kiên nhẫn giải thích "Lính gác không phải chức nghiệp, mà là một loại xưng hô đối với người có năng lực vượt qua người bình thường. Năm giác quan của họ tương đối phát triển, họ có thể nhìn thấy, nghe, nếm, ngửi và cảm nhận được sự vật ở xa mà người thường không thể làm được, nói chung là rất lợi hại."
"Thế còn dẫn đường?"
"Dẫn đường chính là giống như chúng ta, thân thể vẫn là người thường, nhưng sau khi thức tỉnh sẽ có lực lượng tinh thần cường đại. Tô Hòa, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi nhỉ, đây là một trong những năng lực của lực lượng tinh thần."
Hàn Thụy giải thích rất đơn giản, Tô Hòa nghe vào lại có chút mơ hồ. Trong thân thể cậu đúng là có một luồng lực lượng tinh thần, nhưng lại không phải thức tỉnh gì đó như lời Hàn Thụy nói, mà chính là kết quả cậu tu luyện nhiều năm. Khi còn ở Trái Đất, Tô Hòa cũng không phải người bình thường, mà là người tu chân cực kỳ hiếm thấy. Sư môn của cậu truyền thừa từ thời thượng cổ, nghe nói là chi Tam Hoàng thứ nhất của mạch Thần Nông. Tuy rằng theo thời đại trời đất thay đổi, linh khí loãng đi mà dần dần suy sụp, tới thế hệ này chỉ còn hai người là Tô Hòa cùng sư phụ, nhưng thuật gieo trồng của sư môn vẫn luôn bảo tồn truyền xuống. Thiên phú của Tô Hòa rất cao, từ nhỏ cậu đã đi theo sư phụ tu hành, rèn luyện ra lực lượng tinh thần cường đại.
Cậu không chắc lực lượng tinh thần trong cơ thể cùng với thứ trong lời nói của Hàn Thụy có phải là một hay không, chẳng qua đúng là cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của y. Năng lực này cùng sư môn không quan hệ, dường như là sau khi cậu tới nơi này mới có. Phải chăng nó chính là thức tỉnh như trong lời nói của Hàn Thụy?
Trong đầu Tô Hòa tràn đầy nghi vấn, chợt cậu nhớ tới một vấn đề quan trọng nhất. "Vì sao tên lính gác kia muốn bắt tôi?" Tuy rằng hành vi của nam nhân kia đã nói cho cậu đáp án, nhưng cậu hy vọng tất cả đều là ảo giác.
Hàn Thụy: "...... Bởi vì lính gác không thể tách khỏi dẫn đường. Dù lính gác có năng lực mạnh mẽ, nhưng có rất nhiều tác dụng phụ, họ cần tinh thần lực của dẫn đường bao bọc trấn an. Bình thường thì lính gác sẽ cùng dẫn đường kết hợp trở thành bạn đời, cùng nhau hành động. Chẳng qua vì số lượng dẫn đường tương đối ít, rất nhiều lính gác đều không có dẫn đường, một khi bọn họ phát hiện một dẫn đường đơn độc, điều đầu tiên bọn họ làm là thông qua kết hợp mà đánh dấu hiệu trên người dẫn đường."
"......"
Tô Hòa vẫn còn muốn hấp hối giãy giụa, "Nhưng hình như tên lính gác kia là nam?"
Hàn Thụy đối với vấn đề giới tính cũng không để ý, "Lính gác cùng dẫn đường kết hợp chỉ xét độ tương thích, không phân biệt nam nữ. Hơn nữa lính gác phát cuồng cũng sẽ không cho dẫn đường quyền bắt bẻ giới tính."
Tô Hòa: "......" Cậu cảm nhận được ác ý đến từ thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro