Chương 25
Phá Tinh, 18 giờ theo giờ Trái Đất.
Sâu trong ống dẫn ngầm, Hàn Thụy khập khiển đi theo phía sau Lâm Tế, Tiểu Bạch bật nhảy canh giữ bên người y. Nếu gặp phải cát đá cản đường, Tiểu Bạch lập tức vọt tới trước dẩu mông bắt đầu đào. Dựa vào sức lực của Tiểu Bạch, một đường của hai người cũng coi như thuận lợi.
Lâm Tế không nói chuyện, hơn nửa lộ trình đều im lặng trầm mặc. Ngẫu nhiên hắn sẽ quan tâm chút tới thân thể Hàn Thụy, gặp đoạn đường không tốt lắm sẽ vươn tay đỡ Hàn Thụy một chút. Hắn không nói lời nào, Hàn Thụy cũng không dám nói chuyện. Lúc nãy khi vương thú kêu gào, thế giới tinh thần của Hàn Thụy đã chịu cú đánh rất sâu. Nếu không có Lâm Tế giúp y củng cố lá chắn tinh thần, chỉ sợ Hàn Thụy đã không thể bình tĩnh lại trong chốc lát.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thụy tiếp xúc gần gũi với lính gác như vậy, thế giới tinh thần của y giống như là một căn nhà có bức tường sụp đổ, mở rộng mà hiện ra trước mắt Lâm Tế. Y sợ Lâm Thế sẽ nhân cơ hội làm chút gì đó, nhưng lại không có cách nào cự tuyệt hắn. Y hiện tại giống như người đang đuối nước, mà Lâm Tế lại chính là khúc gỗ trôi. Nhưng làm Hàn Thụy ngoài ý muốn chính là Lâm Tế chỉ củng cố lại lá chắn tinh thần cho y, hết thảy lo lắng của y cái gì cũng không xảy ra. Hành vi của Lâm Tế làm Hàn Thụy cảm thấy chính mình có chút quá nhỏ nhen, y một đường lén quan sát Lâm Tế, trong lòng thừa nhận Lâm Tế cùng những lính gác khác hẳn là không giống nhau.
Đoạn đường phía trước lại bị tắc nghẽn, Tiểu Bạch không đợi Hàn Thụy phân phó lập tức dẩu mông bắt đầu đào.
Trong lúc trầm mặc, Lâm Tế đột nhiên khen một câu, "Tinh thần thể của cậu rất lợi hại."
Hàn Thụy phản ứng chậm nửa nhịp mà 'a' một tiếng, y nhận ra được Lâm Tế đang nói chuyện với mình. Y kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tế, Lâm Tế chủ động nói chuyện, lá gan của y cũng lớn lên. Y sờ sờ vách tường kim loại xung quanh, tò mò hỏi "Con đường này nhìn qua có vẻ bị niêm phong đã lâu, làm sao anh có thể phát hiện?"
Hiện tại họ đang ở trong một đoạn ống dẫn bị bỏ đi, cứ hai bước liền gặp phải đất đá sụp xuống. Tuy rằng con đường này không tốt lắm, nhưng lại là đường gần nhất nối thẳng đến tinh hạm.
Lâm Tế khen Tiểu Bạch xong liền cúi đầu không đáp lại Hàn Thụy, giống như là không nghe thấy vấn đề này.
Hàn Thụy: "......"
Y có chút xấu hổ, trong lòng khẽ cổ vũ chính mình, Lâm Tế đã cứu y hai lần, coi như là do tính cách đối phương hơi kỳ quái là được. Lại nói lần đầu tiên Hàn Thụy nhìn thấy Lâm Tế ở chợ đen, mới nhìn quả đầu bạc trắng của người họ Lâm này, y còn tưởng rằng đối phương đã già rồi. Lần thứ hai là khi Lâm Tế cứu y từ trong tay Trầm Mặc Đoàn, y chỉ lo chạy cũng không thể nào nhìn kỹ. Cho đến lần này Lâm Tế lại lần nữa cứu y, hai người cùng chạy trốn chung, y mới phát hiện Lâm Tế thật ra cũng không quá lớn tuổi. Có lẽ mới khoảng 30 đến đầu 40 tuổi, chỉ là không rõ vì sao tuổi hắn còn trẻ mà tóc đều đã bạc.
Trong đầu Hàn Thụy suy nghĩ miên man nhằm giảm bớt xấu hổ, Lâm Tế đột nhiên nói: "Để tinh thần thể của cậu dừng lại trước đã."
Hàn Thụy lập tức hạ lệnh cho Tiểu Bạch. Lâm Tế mở rộng cảm quan, vách tường của đường hầm bị phân giải cấu trúc trong đầu hắn, một khung cảnh khác phía bên kia hiện ra. Trong đại sảnh ngầm trống trải, một chiếc tinh hạm loại nhỏ dừng ở trung tâm, bốn chiếc cơ giáp rách nát chật vật nhảy vào. Tạp Nhung bước ra từ một trong những chiếc cơ giáp đó, sắc mặt gã tái nhợt, khi nhìn chiếc tinh hạm trong sảnh biểu tình có chút thay đổi liên tục.
Một nam nhân mang bộ râu quai nón rời khỏi cơ giáp, cười khổ đi đến bên cạnh Tạp Nhung "Khi chúng ta tới đây vốn là một nhóm anh em mười mấy người, bây giờ chỉ còn lại bốn người chúng ta."
"Chẳng qua chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay muộn. Chúng ta may mắn thì có thể sống lâu thêm mấy ngày, không may mắn thì cũng đi tìm họ đoàn tụ mà thôi." Tạp Nhung tức giận nói.
"Tinh hạm cũng tìm được rồi, làm thế nào mới có thể rời khỏi đây? Lão tử một chút cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi quỷ quái này nữa." Bên trong hai chiếc cơ giáp khác có tiếng người nói, trong âm thanh thô lỗ ấy ẩn chứa cả sự sợ hãi.
Tạp Nhung không lạc quan như bọn họ. Chỉ dựa vào màng phòng hộ tinh hạm có thể mở một đường máu thoát ly tầng khí quyển hay không đều là một vấn đề. Nhưng tiếp tục ở lại Phá Tinh thì chính là chờ chết, dù thế nào cũng phải liều một lần.
Bốn người đang thương lượng thừa dịp vương thú bị đánh lùi lại nên lập tức rời đi, đột nhiên một bên vách tường rào rạt rung chuyển, giữa bụi đất tung bay lộ ra một cái hang cao hơn nửa người thông từ phía bên kia qua. Đám người này lập tức biến sắc, ba chữ 'thú bóng tối' đã tới ngay bên miệng. Một con sói bạc lớn an tĩnh đi ra, đồng tử màu nâu lạnh băng vô tình mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Phía sau cự lang, Lâm Tế dẫn theo Hàn Thụy xuất hiện. Hắn nhìn một vòng xung quanh, ho khan nói: "Đối đầu với kẻ địch mạnh thì cần đồng tâm hiệp lực, hẳn là các vị sẽ không ngại nếu nhiều thêm hai hành khách?"
Một đám người: "......"
Nam nhân có râu quai nón hùng hổ mắng "Con mẹ mày chứ đồng tâm hiệp lực! Tinh hạm này là của Trầm Mặc Đoàn, mày nghĩ mày là ai?"
Lâm Tế lạnh nhạt quét mắt nhìn gã một cái, cự lang vẫn luôn an tĩnh như vẽ ra ảo ảnh. Nam nhân râu quai nón vội vàng giơ vũ khí lên, nhưng đã chậm. Hai cái móng vuốt của cự lang đã đặt ở trên đầu vai gã, hàm răng bén nhọn để sát cổ gã.
Hai chiếc cơ giáp gần đó lập tức biến ra vũ khí nhắm vào Lâm Tế. Lâm Tế bình tĩnh nói: "Các người sẽ không giết được tôi, còn tôi muốn giải quyết các người cũng cần một chút thời gian. Vương thú sẽ không kiên nhẫn chờ chúng ta, hoặc là cùng nhau rời đi, hoặc là đánh đến khi vương thú ra tới đít thì ai cũng không thoát được."
Bốn người bị Lâm Tế làm cho ngẩn ra, Tạp Nhung đột nhiên nói: "Mày biết lái tinh hạm?"
Lâm Tế ừ một tiếng. Tạp Nhung khẽ cắn môi, gã còn nhớ rõ mối nhục mà Lâm Tế đem tới cho gã, nhưng đúng như Lâm Tế đã nói, bọn họ chưa chắc có thể giết hắn, thời gian kéo dài càng lâu càng không thể rời đi. "Bọn tao mang mày đi." Tạp Nhung dứt khoát ra quyết định. Ba người còn lại cũng không ngốc, miễn cưỡng gật đầu.
Mọi người lên tinh hạm, tầm mắt Tạp Nhung đảo qua Hàn Thụy, Hàn Thụy lập tức rụt lại núp phía sau Lâm Tế. Tạp Nhung hừ một tiếng, nhận ra Hàn Thụy chính là tên dẫn đường kia ở chợ đen. Chẳng qua hiện tại sống chết trước mắt, gã cũng bất chấp cái gì mà dẫn đường hay không dẫn đường.
Ánh mắt Lâm Tế nhìn khắp nơi, đoán ra đây là một chiếc tinh hạm cấp bậc kém nhất - Tuần tra hạm cấp D. Phá Tinh chỉ là một trong những cứ điểm của Trầm Mặc Đoàn, ngày thường nơi này hoang vắng chim không thèm ỉa, ai cũng không đoán được nơi này sẽ bùng nổ thú triều, tinh hạm ở đây cũng chỉ vì thực dụng là chính, có thể bay ra vũ trụ là được.
Tạp Nhung ra hiệu Lâm Tế tiến tới khởi động tinh hạm, cho bọn họ điều khiển cơ giáp thì không thành vấn đề, còn điều khiển tinh hạm thì có chút 'không trâu bắt chó đi cày'*. Lâm Tế không từ chối, Hàn Thụy theo sát Lâm Tế, gặp phải Tạp Nhung liền đi đường vòng. Ngoại trừ Tạp Nhung, ba người khác đều chui vào cơ giáp. Tựa như hai tầng bảo vệ là tinh hạm và cơ giáp có thể đem lại cho bọn họ nhiều cảm giác an toàn hơn.
*Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng.
Trần nhà kim loại của đại sảnh ngầm chậm rãi mở ra, thú bóng tối chen chúc trên mặt đất lập tức ùa vào. Tạp Nhung cười lạnh, điều khiển hệ thống vũ khí bên ngoài bắt đầu điên cuồng oanh tạc loạn xạ. Xung quanh nơi nơi đều là thú bóng tối, hoàn toàn không cần Tạp Nhung ngắm chuẩn, thi thể lớn bé rơi xuống, rất nhanh đã lấp kín một nửa đại sảnh. Lâm Tế đem màng phòng hộ bật đến mức lớn nhất, điều khiển tinh hạm tìm ra một con đường sống giữa đám quái vật vây quanh. Tinh hạm dưới bàn tay của hắn giống như là một chiếc thuyền nhỏ trên đại dương xanh lam, lênh đênh dập dờn trước sóng, chỉ cần một cơn sóng hơi mạnh liền có khả năng làm lật chiếc thuyền này.
Một con bạch tuộc xanh cao hơn 10 mét thăm dò lại đây, bảy tám cái xúc tua cuốn ở bộ phận đuôi cánh tinh hạm. Tinh hạm bị bạch tuộc màu lam kéo lại, lung lay sắp đổ giữa không trung. Lâm Tế tăng mức năng lượng phát ra, tim đám người đều nhảy tới cổ họng, chỉ sợ tinh hạm không chịu đựng nổi mà tan xác giữa không trung.
Tạp Nhung hùng hổ nhảy vào cơ giáp, mở cửa khoảng hướng tới thú bóng tối ở đuôi cánh bắn loạn một trận. Máu đen bắn ra, lấy tốc độ cực nhanh ăn mòn màng năng lượng. Lâm Tế thuận theo thú bóng tối, không tiến mà lui ngược lại, hung hăng đem thú bóng tối đâm xuống dưới đất. Thú bóng tối trọng thương liền buông lỏng xúc tua, tinh hạm lại lại lần nữa bay lên. Lâm Tế vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, một con thú bóng tối khác hình thể còn lớn hơn vung vẩy xúc tua cuốn lại đây. Tinh hạm muốn lui cũng không thể lui.
Vào thời khắc mấu chốt, một luồng ion năng lượng cao quét ngang xung quanh, vô số thú bóng tối nháy mắt bốc hơi. Lâm Tế ngẩng đầu, cách đó không xa Diên Vĩ hạm đang dùng pháo ion năng lượng cao mở đường, dọn dẹp chướng ngại phía trước. Âm thanh nhu hòa của dẫn đường nhẹ nhàng vang lên trong đầu, "Đây là Diên Vĩ hạm, các vị có thể lựa chọn đi theo Diên Vĩ hạm để cùng rời đi."
Lâm Tế cúi đầu, những người khác trên tinh hạm cũng đồng thời nhận được tin tức. Ánh mắt Hàn Thụy sáng lên, râu tinh thần dò ra, y cố gắng khuếch tán cảm quan, truyền đạt vui sướng của bản thân "Là Tô Hòa sao? Tôi là Hàn Thụy!"
"Hàn Thụy!"
Tại Diên Vĩ hạm, Tô Hòa vô cùng kinh hỉ, lập tức muốn đáp lại Hàn Thụy, lại bị Lục Ly ngăn cản. "Không nên tiêu hao năng lượng tinh thần của cậu quá mức." Hắn giải thích cho Tô Hòa, "Tinh thần lực của dẫn đường không phải vô tận, cậu phải học được cách sử dụng tinh thần lực hợp lý. Một khi tinh thần lực khô cạn, phải rất lâu mới có thể hồi phục lại, đó là một loại trải nghiệm vô cùng đau đớn."
Tô Hòa chớp chớp mắt, buồn bực mà nhìn Lục Ly. Lục Ly ngưng một chút, thỏa hiệp nói: "Cậu có thể thử đem râu tinh thần cố định riêng trên người đối tượng mình muốn truyền đạt tin tức."
Tô Hòa vừa lòng, kéo dài râu tinh thần nhẹ nhàng mà đụng vào Hàn Thụy, nói cho đối phương biết bản thân vẫn ổn, sau đó lập tức thu hồi râu tinh thần. Hàn Thụy trong cảm quan của cậu vừa sáng ngời mà ấm áp, nhưng những người khác trong tinh hạm mà Hàn Thụy đang ở lại không mang cho Tô Hòa cảm giác tốt đẹp như vậy. Cậu chỉ là muốn để cho Hàn Thụy an tâm, chứ không muốn đối nghịch cùng Lục Ly. Cậu vô cùng tán đồng với việc Lục Ly nói muốn cậu bảo tồn năng lượng tinh thần, thú bóng tối còn đang như hổ rình mồi xung quanh, cậu mong mình có thể thả ra cảm quan để cứu thêm vài người ở những nơi khác.
Diên Vĩ hạm ổn định tăng tốc, hướng tới phế tích số 36. Lâm Tế điều khiển tinh hạm theo sau. Kỹ thuật điều khiển của hắn tinh vi, không chỉ theo sát Diên Vĩ hạm, mà còn có thể giúp Diên Vĩ hạm quét dọn thú bóng tối ở phía sau.
Lục Ly cảm thán: "Người điều khiển tinh hạm phía sau không tệ."
Thẩm Thận tán đồng "Có chút giống thao tác của quân đội."
Tuy rằng hai người tò mò nhưng không tùy tiện điều tra. Liên Bang có quy ước, lính gác và dẫn đường sẽ cố gắng tránh việc lạm dụng năng lực. Điều này không chỉ bảo vệ chính họ, cũng là bảo hộ những dân chúng bình thường.
Lộ tuyến di chuyển của Diên Vĩ hạm làm Tạp Nhung có chút không hiểu. Gã nhìn về phía Lâm Tế, "Bọn họ không vội rời đi mà còn muốn đi đâu?"
Lâm Tế cũng không rõ lắm.
Hàn Thụy đột nhiên thông suốt, do dự nói: "Có thể là phế tích số 36." Dưới tầm mắt của Tạp Nhung và Lâm Tế, thanh âm của Hàn Thụy ngày càng nhỏ "... Ở đó có đá năng lượng mà bọn tôi cất giấu."
Một đám người: "......"
Trực giác khiến Tạp Nhung tin lời Hàn Thụy nói, gã phát điên kêu to: "Bọn họ điên rồi sao! Muốn tiền không muốn mạng à??"
Không biết Lâm Tế nghĩ đến cái gì, biểu tình luôn luôn lạnh nhạt liền có chút méo mó. Nếu bọn họ là cấp dưới của Lý Chính Ngôn tướng quân, loại hành vi này dường như cũng không lạ.
____
Giữa bầu trời Phá Tinh, đám mây màu xám đột nhiên quay cuồng kịch liệt, sấm chớp kéo dài che phủ nửa không trung làm thứ trong trùng động màu đen càng thêm hăng hái vươn ra năm cái xúc tua, đôi mắt thật lớn bên trong láo liếc nhìn xung quanh, nhắm chuẩn vươn về phía Diên Vĩ hạm
"Renault!"
Lục Ly hô to, Renault vẫn luôn chuẩn bị lập tức cắm rễ vào sàn nhà, lá cây trên đỉnh đầu biển ảo thành lớp màng xanh lục, tầng tầng lớp lớp bao trùm hơn hai mươi chiếc tinh hạm giữa không trung. Cùng lúc đó, toàn bộ vũ khí hiện có của các tinh hạm nhắm về phía xúc tua đang quét ngang đến, theo mệnh lệnh 'khai hỏa!' Tô Hòa truyền tới, đủ loại kiểu dáng tia sáng lóa lên, xúc tua của thú bóng tối nổ tung, đống thịt nát tanh tưởi và máu đen văng khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro