Chương 3
Suốt đoạn đường Tô Hòa đều suy nghĩ khu dân cư ngầm của nhân loại sẽ có bộ dạng gì, nhưng cậu thế nào cũng không thể tưởng tượng được, dưới phế tích của một thành phố lại cất giấu một tòa thành phố hoàn chỉnh khác. Đương nhiên quy mô của thành phố này có lẽ kém hơn phế tích trung tâm, nhưng so với trấn nhỏ cậu vẫn luôn sinh hoạt thì lớn hơn rất nhiều.
Từ trên cao nhìn xuống, cả thành phố phân bố theo xu thế từ cao đến thấp. Bọn cậu xuất hiện tại cửa ống dẫn có vị trí cao nhất, thuộc về thành phố cạnh bờ thành. Càng đi vào trung tâm địa thế càng thấp, tại trung tâm đáy hang nhét đầy các loại kiến trúc san sát nối tiếp nhau. Ánh sáng đỏ lập lòe sáng lên, nếu bỏ qua hai cái "Mặt Trời" còn đang treo ở trên không trung, nơi này trông giống như là một thành phố đang chìm vào ban đêm.
"Thành phố cạnh bờ thành thuộc xóm nghèo, tiếp đến là khu dân thường, còn trung tâm đáy hang này là khu dân cư của người có quyền thế, không có việc gì thì không nên tới đáy hang." Hàn Thụy nhắc nhở nói.
Tô Hòa gật gật đầu, tò mò hỏi một câu, "Phân chia thế này là có lý do gì sao? Ý tôi là càng tới gần bên cạnh thành hang càng......"
Cậu tìm không thấy từ ngữ thích hợp để hình dung, nhưng Hàn Thụy rất dễ dàng nhận ra ý tứ của cậu "Ở càng gần thành hang càng nguy hiểm, tuy rằng Phá Tinh không có nhiều thú bóng tối trùng khoan đất, nhưng đôi khi có một vài thú bóng tối sẽ lần theo mùi vị của nhân loại mà từ ống dẫn chui vào trong. Đối với người ở khu trung tâm mà nói, người ở bên ngoài đều là bia đỡ đạn dùng một lần"
Tô Hòa: "......"
Hàn Thụy chạm chạm cậu "Đi thôi, tôi mang cậu đi chợ đen."
Thật ra chợ đen cũng không ở thành phố trước mặt, mà cần phải đi qua một ống dẫn ngầm khác. Bọn cậu liên tục gặp vài nhân loại xa lạ ở trong ống dẫn ngầm, "trang điểm" không khác lắm so với cậu, toàn thân đều dính đầy bùn. Hàn Thụy hướng Tô Hòa nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói "Người trong xóm nghèo đều là như thế này." Đây cũng là nguyên nhân Hàn Thụy dám nghênh ngang xuất hiện ở thế giới dưới lòng đất. Hoàn cảnh Phá Tinh quá mức ác liệt, đi ra ngoài một vòng trở về thì cả người đều là bùn. Nước sạch ở chỗ này cần dùng điểm để mua, ngoại trừ khu trung tâm thì ngay cả người ở khu dân thường cũng ít ai không phải mặt xám mày tro, rất khó nhận ra ai là ai.
Tô Hòa hơi gật đầu, cũng không nghi ngờ kiến thức sinh tồn của Hàn Thụy. Cậu chú ý được cái cửa Hàn Thụy dẫn cậu tiến vào cũng không phải là cửa duy nhất, đi vài bước sẽ có một lối rẽ xuất hiện, một lối rẽ khác có lẽ chính là một cái cửa mới. Toàn bộ thông đạo tựa như một cái mạng nhện phức tạp, nếu không nhờ Hàn Thụy mang theo, Tô Hòa tự mình đi thì đã sớm lạc đường. Ở lối rẽ cuối cùng phía trước cậu, Hàn Thụy dẫn cậu rẽ trái, trước mắt Tô Hòa bỗng dưng rộng mở, một đại sảnh đông đúc treo đầy ánh đèn lộng lẫy xuất hiện.
"Bán phá giá bán phá giá, phụ trợ trí năng đến từ quân nhân xuất ngũ, chỉ cần 50 tín dụng điểm!"
"Pháo laser chấn động siêu hời, bảo đảm có thể sinh tồn nơi hoang dã, giá 300 tín dụng điểm quá tiện nghi!"
"Đá năng lượng, đá năng lượng phẩm chất cực cao cấp D, 200 tín dụng điểm một khối!"
"Cơ giáp do quân nhân xuất ngũ chế tạo, dựa trên cơ giáp của đại sư Trâu Chí Võ, ngưng tụ khoa học kỹ thuật cực kỳ hoàn mỹ, 10 vạn tín dụng điểm liền bán!"
Tô Hòa: "......"
Cậu có một loại cảm giác như vừa tiến vào chợ bán thức ăn ở trấn nhỏ, điểm khác biệt duy nhất là nơi này buôn bán đồ vật cao cấp hơn, rất nhiều thứ cậu không biết.
Hàn Thụy tựa hồ đối với nơi này rất quen thuộc, y nghiêng đầu thấp giọng hỏi Tô Hòa một câu "Cậu có muốn mua cái gì không?"
Tô Hòa chần chờ mà lắc đầu, không phải là không muốn mua, mà là cậu không biết nên mua cái gì. Quan trọng hơn là trên người Tô Hòa không có tín dụng điểm, nếu cậu đoán không sai, tín dụng điểm trong miệng Hàn Thụy chính là tiền tệ thông hành của Liên Bang.
Hàn Thụy thấy cậu chần chờ, đề nghị nói "Hay là cậu đi dạo trước? Tôi đem táo bán, đợi lát nữa tôi đi tìm cậu."
Tô Hòa gật đầu, thuận tiện nhờ Hàn Thụy đem quả táo còn dư lại đổi luôn thành tín dụng điểm.
Hai người tách ra ở chỗ này, Hàn Thụy cố ý dặn dò Tô Hòa "Cẩn thận một chút."
Tô Hòa nhìn bóng dáng Hàn Thụy biến mất trong đám người, quay đầu đi về một hướng khác. Cậu tới gần 'bảo bối' đang ở kia, kim loại màu tối tỏa ra ánh sáng tràn ngập mỹ cảm, thân thể hình giọt nước ẩn chứa lực lượng cường đại, làm người vừa thấy liền phân bố Adrenalin* toàn thân, dời không nổi ánh mắt.
*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
"Đây là cơ giáp do quân nhân vừa mới xuất ngũ chế tạo, bảo dưỡng thập phần không tồi, trang bị hỏa lực cần thiết đều có, còn kèm theo một khối đá năng lượng cấp C, giá tiện nghi, chỉ 10 vạn tín dụng điểm." Nam nhân bày hàng nhanh chóng giới thiệu cho Tô Hòa.
Trên mặt Tô Hòa bôi đầy bùn, biểu tình nhìn không rõ, nhưng ánh mắt lộ ở bên ngoài lại tràn đầy ao ước. Hồi còn nhỏ cậu thích nhất là xem phim hoạt hình《 Transformers 》, lúc ấy ông cụ còn cố ý nhờ người quen ở thành phố mua một món đồ chơi Transformers* cho cậu. Tuy rằng Transformers và cơ giáp không phải là một, nhưng là đàn ông, ai không từng một thời ao ước trở thành anh hùng mặc cơ giáp.
*Transformers:
Nam nhân thấy ánh mắt của Tô Hòa liền nhếch miệng cười "Thích?"
Tô Hòa dùng sức gật gật đầu.
Nam nhân vỗ vỗ phía sau nó "Nhóc con cố gắng tìm điểm tín dụng đi, chờ nhóc tích góp đủ tín dụng điểm, liền có thể mua nó."
Trong đầu Tô Hòa xuất hiện đẳng thức mới: 10 vạn tín dụng điểm = 1000 quả táo, với số hạt giống bên trong túi hẳn cũng đủ, nên hay không...... Ý tưởng này vừa xuất hiện Tô Hòa liền lắc đầu, tự mình chặt đứt suy nghĩ này. Cậu đối với cơ giáp dốt đặc cán mai, mua về cũng lãng phí, hiện tại thực dụng nhất chính là thuốc quấy nhiễu.
Trong đầu nghĩ tới thuốc quấy nhiễu, Tô Hòa cưỡng ép chính mình rời khỏi quầy hàng cơ giáp. Không lâu sau Hàn Thụy liền tìm lại đây "Tô Hòa."
"Nhanh như vậy?"
Hàn Thụy nâng khóe miệng cười cười, hỏi cậu: "Quang não cậu đâu? Tôi đem tín dụng điểm chuyển cho cậu."
"...... Quang não?"
Hai người lại một lần nữa hai mặt nhìn nhau, Hàn Thụy đoán được Tô Hòa không có quang não, nhiệt tình đề nghị "Tôi dẫn cậu đi mua một cái? Thiết bị quang não cá nhân rất thực dụng."
Y tốn năm phút giúp Tô Hòa phổ cập khoa học về quang não. Dựa vào lý giải của Tô Hòa, thiết bị quang não cá nhân tương tự như máy tính, di động, thẻ ngân hàng, căn cước công dân ở Trái Đất, là phương tiện đơn giản mang ở cổ tay giống đồng hồ. Đương nhiên quang não cá nhân của Phá Tinh và quang não tiêu chuẩn của Liên Bang có chút không giống nhau, là phiên bản cải tạo, căn cước công dân không hữu dụng bị hủy bỏ, chỉ giữ lại thông tin, mạng ảo cùng chức năng chuyển khoản.
Tô Hòa nghĩ thứ này quả thực quan trọng, hỏi: "100 tín dụng điểm có đủ không?"
"Đủ rồi, quang não rất rẻ."
Hàn Thụy mang theo Tô Hòa vòng vào chỗ ngoặt trong chợ đen, theo như lời y nói thì quang não cá nhân ở nơi này giá ổn mà chất lượng điểm mười. Hai người dựa vào sở thích của Tô Hòa chọn một cái quang não cá nhân màu đen, chỉ tốn 30 tín dụng điểm.
Chủ quán chủ động nói: "Muốn trang bị thêm phụ trợ trí năng hay không? Quân đội mới ra, điều tra hay thăm dò đều dùng rất tốt, chỉ thêm 50 tín dụng điểm."
Ánh mắt Hàn Thụy sáng lên, có chút động tâm. Chủ quán thấy vậy, lập tức lấy ra một quả cầu kim loại từ cái hộp phía sau. Hàn Thụy liền tới gần, lúc đầu Tô Hòa cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng ánh mắt đảo qua đột nhiên thần sắc đại biến, vài bước đi tới trước quầy hàng bên cạnh.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên đầu trọc, lưng hùm vai gấu, tướng mạo có chút hung ác, nhưng đối với khách hàng lại vô cùng nhiệt tình.
"Đá năng lượng cấp D phẩm chất cao cấp, giá rất rẻ chỉ 200 tín dụng điểm."
Thứ ông nói chính là một khối đá màu trắng ngà lớn bằng bàn tay, lẳng lặng nằm trên mặt bàn. Tô Hòa có chút không dám tin mà nhìn chằm chằm cục đá, như thế nào cũng cảm thấy đá năng lượng trong miệng chủ quán cực kỳ giống mấy khối linh thạch cấp thấp mà ông cụ để lại.
Đối với Trái Đất mà nói, linh thạch là đồ vật đã tuyệt tích nhiều năm. Không có linh thạch, linh khí trong thiên địa loãng tới đáng thương, ngày càng nhiều môn phái ngã xuống, truyền thừa mai một dần rồi đoạn tuyệt. Sư môn của Tô Hòa may mắn phát hiện một quặng linh thạch bị bỏ đi, dựa vào chút linh thạch cấp thấp bên trong mới không đoạn tuyệt truyền thừa. Sau khi ông cụ qua đời, vài khối linh thạch còn sót lại được cậu xem như bảo bối mà cất giữ, hiện tại đang ở trong ba lô sau lưng.
"Chú em muốn sao?"
Tô Hòa có chút chần chờ, đá năng lượng có phải linh thạch hay không, cần dùng năng lượng tinh thần dò xét một phen. Nếu đúng là như vậy, cậu sẽ có khả năng đột phá thuật gieo trồng vì linh thạch không đủ mà vẫn luôn dậm chân ở sơ cấp. Cho dù không phải, chỉ dò xét một chút cũng không tổn thất gì. Tuy nhiên nếu làm vậy rất có thể sẽ bị lính gác ở chợ đen phát hiện, có nhất thiết phải mạo hiểm? Trong lòng Tô Hòa giống như bị mèo con giãy giụa cào loạn, biện pháp tốt nhất là trước tiên mua về, tìm một nơi an toàn rồi hẵng thử. Nhưng tín dụng điểm trên người cậu quá ít, mà Hàn Thụy bèo nước gặp nhau không thích hợp mượn tiền. Hay là cậu đi về trồng thêm mấy cây táo, bán táo xong lại đến?
Khát vọng trong mắt Tô Hòa quá mức rõ ràng, chủ quán am hiểu nhất là loại khách hàng này. Ông ta cầm đá năng lượng mạnh mẽ nhét vào tay Tô Hòa, cười ha hả nói: "200 điểm là rất hời rồi, người anh em không cần do dự."
Nháy mắt khi đá năng lượng tiếp xúc lòng bàn tay, thuật gieo trồng trong cơ thể Tô Hòa không chịu khống chế mà vận chuyển. Một luồng năng lượng quen thuộc truyền vào, thế giới tinh thần của Tô Hòa một mảnh vui thích. Sắc mặt cậu liền trở nên khó coi, ngay lập tức bỏ đá năng lượng ra, nhưng đã chậm.
Bên kia chợ đen, một tinh thần thể mèo rừng thật lớn nhẹ nhàng nhảy lên quầy hàng gần nhất. Chủ quán không phát hiện sự tồn tại của nó. Chỉ có lính gác cùng dẫn đường mới có thể nhìn thấy tinh thần thể, nhưng cũng có một vài lính gác và dẫn đường lực lượng tinh thần cường đại có thể đem tinh thần thể ngưng tụ thành thực thể bị người thường nhìn thấy.
Đồng tử của mèo rừng màu vàng kim hơi co lại, cái đầu lớn chậm rãi xoay 180 độ. Một người cao lớn đầy cơ bắp, mặc áo thể thao màu đen cùng quần dài đến gần mèo rừng, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười tà khí. "Tìm được tiểu bảo bối sao? Tao không đi tìm y, y thế mà lại xông vào địa bàn của tao. Dám ở nơi này lộ ra râu tinh thần, nhóc con lá gan thật lớn."
Tầm mắt mèo rừng tuần tra quanh chợ đen, Tô Hòa chỉ cảm thấy cả người mồ hôi lạnh ứa ra. Giây tiếp theo, tầm mắt mèo rừng nghi ngờ mà rơi trên người Tô Hòa, Tô Hòa không dám mang tâm thế may mắn, một phen kéo Hàn Thụy, trực tiếp vọt vào lối đi gần nhất.
"Chạy hướng nào?" Cậu lớn tiếng hỏi.
Hàn Thụy trở tay kéo cậu chạy vào ngã rẽ bên phải.
Nam tử trong chợ đen hưng phấn huýt sáo một tiếng "Hai dẫn đường? Đúng là thời đến cản không kịp."
Chớp mắt nam tử đã đuổi tới ngã rẽ, hương vị bên trong làm hắn có chút không thể chịu đựng được, nhưng tưởng tượng đến mùi hương ngọt ngào trên người tiểu bảo bối tên Tô Hòa, hắn liền cảm thấy bản thân có thể chịu đựng hết thảy cực hình đối với khứu giác.
Tô Hòa không dám nhìn phía sau, chỉ biết cắm đầu chạy theo Hàn Thụy. Hàn Thụy mang theo cậu rẽ ngang rẽ dọc, gặp được một ống dẫn chỉ có thể chứa hai người song song liền không chút do dự chui vào. "Nhanh lên, phía trước là nơi xử lý thịt quái thú, có vài thông đạo dẫn tới phế tích."
Mùi máu tươi dày đặc truyền ra, Tô Hòa nhịn xuống cảm giác khó chịu theo sát Hàn Thụy. Nơi xuyên qua ống dẫn giống như là một lò sát sinh quái thú. Hàn Thụy vừa chạy vừa thuần thục bôi một thân bùn, Tô Hòa không cần nhắc nhở cũng đã nắm giữ kỹ năng cơ bản này. Hai người tựa như không muốn sống mà chạy nửa ngày, một lần nữa rời khỏi thế giới ngầm về tới phế tích.
Sắc trời bên ngoài đã sập tối, hai 'Mặt Trời' trên không trung đã rơi xuống, thay cho 'Trăng tròn' màu máu. Khắp phế tích hết đợt này đến đợt khác vang lên âm thanh rít gào của quái thú, một mảnh thê lương bao trùm chìm trong huyết sắc.
Hai người thở hổn hển dừng lại, liếc nhau đồng thời nở nụ cười.
"Xin lỗi." Tô Hòa chủ động nói, nếu không phải cậu rời đi một mình, bọn họ đã không bị phát hiện.
"Không có việc gì." Hàn Thụy lộ ra lúm đồng tiền trên má "Tôi đi chợ đen mười lần cơ bản cũng bị phát hiện hai ba lần, chạy đã thành thói quen."
Tô Hòa sửng sốt, khẽ cười. Hai người không dám thả lỏng cảnh giác, tìm một hang ổ thú bóng tối gần đó chuẩn bị qua đêm. Tô Hòa liền biết, Hàn Thụy cũng không sống dưới thế giới lòng đất, chỉ ngẫu nhiên đi chợ đen bán một ít đồ vật. Với dẫn đường đơn độc mà nói, thế giới ngầm có lính gác so với thú bóng tối bên ngoài khủng bố hơn rất nhiều.
Màn đêm đỏ như máu buông xuống, Hàn Thụy rất nhanh liền ngủ. Một ngày này Tô Hòa trải qua quá mức lên xuống phập phồng, nằm nửa ngày một chút buồn ngủ cũng không có. Cậu nghe hơi thở Hàn Thụy dần trở nên đều đều, xoay người ngồi dậy kéo ba lô qua, từ bên trong lấy ra một hạt giống, một tay bấm niệm thần chú một tay đem hạt giống vùi vào đất.
Ánh sáng trắng ngà hiện lên, ngay tức khắc, hạt giống dưới mặt đất lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mọc rễ nảy mầm, đỉnh phá mặt đất biến thành mần cây xanh non. Mầm nhỏ lớn lên thật nhanh, tới độ cao mà Tô Hòa có thể đưa tay với, thân run run khẽ duỗi cành lá kết ra 5 trái đỏ rực.
Nếu bây giờ có người ở vũ trụ rà quét viên tinh cầu này, sẽ phát hiện cây ăn quả mini tại mặt đất này là màu xanh lục duy nhất điểm xuyết trên toàn tinh cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro