Chương 16: Nhìn sạch cơ thể Bạch Minh Mặc

Edit by Thanh tỷ

---------------

"Nhanh, giống cái độc ác đang tới! Tiểu Vũ, dẫn Tiểu Phong lên cây trốn đi!"

Trông thấy Dương Miên Miên đi vào rừng cây, Bạch Hạo vội vàng nhắc nhở Bạch Vũ.

Bạch Vũ nghe vậy lại chậm chạp không động: "Anh trai, có lẽ giống cái cũng không có xấu như vậy, hôm nay cha đã tốt hơn nhiều rồi, may mà có giống cái tối hôm qua tới đưa thuốc."

Nghe Bạch Vũ vậy mà giúp Dương Miên Miên nói chuyện, Bạch Hạo trợn mắt há hốc mồm.

"Giống cái xấu xa như vậy, làm sao có thể lập tức trở nên tốt được? Tiểu Vũ, em quá dễ lừa rồi. Không biết trong bụng giống cái lại đang nén đánh chủ ý xấu gì, em mau dẫn Tiểu Phong đi đi."

"Tiểu Phong không đi, Tiểu Phong muốn tìm mẹ ăn thịt thịt."

Tiểu Vũ một tay dắt Bạch Phong, ai ngờ vừa không chú ý một cái, Bạch Phong đã giãy tay cô bé ra, chảy thẳng về phía Dương Miên Miên.

Thấy thế, Bạch Hạo cũng đành phải đuổi theo cậu bé.

"Mẹ, mẹ, Tiểu Phong đói, Tiểu Phong muốn ăn thịt thịt."

Tóc Bạch Phong rối bời, quần áo da thú trên người rách nát, cộng thêm gương mặt bẩn thỉu và dáng vẻ ngốc nghếch, lảo đảo bổ nhào về phía Dương Miên Miên.

Bạch Phong và Bạch Vũ đuổi theo sau lưng, căn bản không kịp ngăn lại hành động nhào vào trong ngực Dương Miên Miên của Bạch Phong.

Chỉ là, vốn cho rằng Bạch Phong sẽ bị Dương Miên Miên ghét bỏ đẩy ra, nhưng thực tế, Dương Miên Miên vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ ôm cậu bé vào trong ngực.

Bạch Hạo không khỏi nhớ tới một màn buổi tối hôm qua nhìn thấy, trên gương mặt non nớt, ánh mắt lạnh lùng và thâm trầm giống hệt như cha cậu Bạch Minh Mặc nhìn Dương Miên Miên đầy dò xét.

Mặc kệ giống cái này có ý đồ xấu gì, cậu nhất định sẽ không để cho cô được như ý.

Ôm lấy con non vừa nhào vào trong ngực mình, đáy lòng Dương Miên Miên một mảnh mềm mại.

Tiểu Phong tuy nhìn qua ngu ngơ, thế nhưng cậu bé rất ngoan rất ấm lòng.

Từng tiếng gọi mẹ vang lên, coi như Dương Miên Miên độc thân từ trong bụng mẹ hai mươi năm cũng bị cậu bé gọi đến mẫu tính đại phát.

"Được được được, mẹ là tới đưa thức ăn cho các con mà. Đi, chúng ta tới nhà gỗ của cha con rồi ăn nhé. Hôm nay mẹ vẫn làm thịt nướng cho các con, nhưng so với hôm qua thì ăn càng ngon hơn đó."

Thịt được ướp gia vị qua một đêm càng ngon miệng, Dương Miên Miên ở kiếp trước nếm qua không ít thức ăn ngon cũng cảm thấy mùi vị rất không tệ, huống chi ngoại trừ thịt được ướp với muối ra, thú nhân nơi này nào đã được nếm qua vị ngũ vị hương?

"Mẹ thật tốt, hôm nay mẹ bị thú nhân xấu bắt nạt, anh với chị cứ lôi kéo Tiểu Phong, không cho Tiểu Phong ra ngoài, bọn họ thật xấu!"

"..."

Tiểu Phong quả nhiên là đứa bé ngốc đến đơn thuần, cô mới đối tốt với bọn chúng một ngày, cô liền trở thành một giống cái tốt, anh trai chị gái của bé ngược lại thành con non xấu rồi?

Ai, đơn thuần như vậy về sau không biết có phải là chuyện tốt hay không nữa.

Nghe được lời nói không có lương tâm của Tiểu Phong, sắc mặt Bạch Hạo càng khó coi lạnh lùng thêm mấy phần.

"Hừ!"

Sau khi cậu ngạo kiều dùng cái mũi phát ra một tiếng hừ liền quay người đi thẳng về phía nhà gỗ của Bạch Minh Mặc.

Bạch Vũ thấy thế cũng tức giận không thôi.

Trực tiếp giậm chân một cái, cũng mặc kệ Bạch Phong, vội đuổi theo anh trai của mình.

Bạch Phong như này, trong mắt bọn chúng chính là phản bội.

Nhìn hai con non vẫn không thân cận với mình, Dương Miên Miên cũng không tiếc nuối, cô biết đạo lý "lâu ngày thấy rõ lòng thú"!

Dù sao quá khứ nguyên chủ đã làm tổn thương trái tim bé nhỏ của mấy con non, không phải một ngày hai ngày liền có thể vãn hồi và bù đắp, hết thảy đều từ từ đến.

Dương Miên Miên dắt tay Tiểu Phong, cái tay còn lại của cậu bé cũng không nhàn rỗi, đang cầm một cây thịt nướng lớn bằng cánh tay người trưởng thành, vừa ăn vừa cười cong mắt.

Ba con non đều bẩn nhem nhuốc, trên người còn có mùi hôi khó ngửi, đáng tiếc hôm nay cô bận rộn một ngày, không có thời gian sửa soạn lại một chút cho ba con non.

Hiện tại đã chạng vạng tối, thời tiết ban đêm cũng tương đối lạnh, muốn tắm rửa cũng không tiện, vẫn nên đợi đến ngày mai rồi tắm rửa thật sạch sẽ cho bọn nhỏ mới được.

Chỉ là, sao Bạch Minh Mặc không có ở nhà? Vết thương trên người nghiêm trọng như vậy, giống đực này lại đi nơi nào giày vò bản thân rồi?

"Cha các con đâu?"

Dương Miên Miên nhìn về phía Bạch Hạo và Bạch Vũ, nhưng hai con non căn bản không nhìn cô, mặt xoay qua một bên.

Bạch Vũ là sợ đối mặt với cô, Bạch Hạo thì là chán ghét không thèm để ý tới cô.

Dương Miên Miên thấy thế, cho dù tính tình tốt mấy đi nữa, thì đốm lửa bực mình bị nghẹn ở trong lòng cũng sắp không nhịn được.

"Câm rồi? Vết thương trên người cha các con phải cẩn thận dưỡng, hai đứa các con không khuyên cha ở trong nhà nghỉ ngơi, còn để cha các con ra ngoài làm gì? Ngộ nhỡ lại phát sốt, mạng của cha các con không còn, mẹ xem các con đi đâu khóc."

Nghe Dương Miên Miên nói như vậy, sắc mặt Bạch Vũ trắng nhợt.

"Không, không biết. Vừa rồi cha vẫn luôn nghỉ ngơi, chúng ta trở về liền không thấy đâu nữa."

Nghe vậy, Dương Miên Miên cũng không bớt bực mình.

Đặt cái gùi xuống, định ra ngoài tìm xem.

Cô hoàn toàn không lo lắng Bạch Minh Mặc cứ vậy mà treo, dù sao trong truyện viết cho dù anh ta chết, cũng là bị nam chính Long Khiếu giết chết, chứ không phải ở thời điểm này.

Nhưng cô vẫn có chút không yên lòng, việc cô xuyên sách không biết rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Mặc kệ thế nào, biện pháp trực tiếp nhất là cô tận lực sửa đổi vận mệnh của nữ phụ cùng mấy trùm phản diện, kết cục của bọn họ mới sẽ không quá thê thảm.

"Các con ăn trước đi, mẹ đi tìm cha các con."

Dương Miên Miên dứt lời liền rời khỏi nhà gỗ, đảo mắt nhìn xung quanh rừng cây một vòng, căn bản không thấy bóng dáng của Bạch Minh Mặc.

Thế là, cô liền đi về phía dòng suối nhỏ trong rừng cây.

Quả nhiên, xa xa liền thấy bóng dáng Bạch Minh Mặc đang cởi da thú trên người xuống, dự định xuống nước.

Vừa nghĩ tới vết thương trên người anh, Dương Miên Miên không để ý tới cảm giác xấu hổ khi mình vừa nhìn sạch sành sanh người ta, vội vàng la lớn: "Bạch Minh Mặc, đừng xuống nước!"

Nghe thấy giọng nói của Dương Miên Miên ở sau lưng, Bạch Minh Mặc không quay đầu lại, anh nhặt da thú trên đất lên quấn quanh eo xong mới xoay đầu lại.

Dương Miên Miên thấy thế, cất bước chạy về anh.

Đến bên bờ, cô nắm lấy cổ tay Bạch Minh Mặc kéo anh về phía mình: "Vết thương trên người anh còn chưa kết vảy, không thể xuống nước, nếu không đêm nay anh sẽ lại phát sốt đó. Có lẽ hôm qua cũng là bởi vì miệng vết thương của anh quá sâu, còn xuống sông cứu tôi nên mới bị nhiễm trùng như thế... Bạch Minh Mặc anh nghe rõ không?"

Đột nhiên kịp phản ứng lại, bản thân khẩn trương quá vừa rồi nói ra một đống lời lo lắng.

Hai mắt Bạch Minh Mặc chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, bên trong ánh mắt không có nửa điểm tình cảm.

Dương Miên Miên bỏ qua sự lạnh lùng của anh, đành đánh trống lảng hỏi anh có hiểu hay không.

"Ai nói?"

Anh mở miệng?

Thanh âm dễ nghe đến mức làm cho lỗ tai người ta cũng muốn mang thai!

Hơi giật mình một lát, Dương Miên Miên kịp phản ứng, Bạch Minh Mặc là không tin những lời cô vừa mới nói.

"Trước kia vu y nói cho tôi biết, vết thương của anh thật sự không thể đụng vào nước. Nếu anh muốn nhanh lành còn đi săn con mồi cho tôi cùng đám con non ăn, vậy thì phải nghe lời tôi."

Nghe vậy, Bạch Minh Mặc xoay người rời đi, hiển nhiên vẫn không tin tưởng Dương Miên Miên.

Chỉ là, nhìn Bạch Minh Mặc bước đi khập khiễng, Dương Miên Miên lo lắng đi theo anh.

"Đợi chút đã, có phải anh muốn lau người đúng không? Tôi có thể giúp anh, tránh vết thương là được."

Bóng lưng trần vừa rồi của Bạch Minh Mặc, còn có đường cong chỗ eo và bờ mông, hình ảnh cấm trẻ con cứ hiển hiện trong đầu Dương Miên Miên không sao gạt đi được, khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt.

Thật ra cô không có mặt dày vô sỉ muốn mượn cơ hội này đi chấm mút anh như vậy, cô chỉ là muốn xem phản ứng của Bạch Minh Mặc sẽ như thế nào mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro