CHƯƠNG 5
Khương Nghĩa Kiện đang một mình ở trong phòng đi qua đi lại.
Hắn đang rất khẩn trương.
Phác Hữu Trấn trước khi đi để lại cho hắn một cái điện thoại di động cũ của cậu ấy, cứ lâu lâu cậu ấy sẽ gửi đến một tin nhắn, để thông báo tình hình độc nhất vô nhị hiện tại của bản thân mình.
"A, lạnh quá."
"Trên xe lửa thật đông người."
"Hiện tại em đang đứng trước của nhà anh này, liệu bác trai và bác gái có để ý đến em không?"
"Hai người còn làm cho em một cốc trà nóng này!"
Khương Nghĩa Kiện trước đây cho rằng, cái tâm nguyên của hắn phải còn lâu nữa mới chờ để được hoàn thành.
Thế nhưng Phác Hữu Trấn này quả thực quá ngốc nghếch, ngốc đến độ mà có thể gặp được một hồn ma không hề quen biết gì như hắn, rồi lại cùng nhau đi đến câu lạc bộ nhảy. Kế tiếp đó lại chạy cả trăm cây số chỉ để giúp hắn thực hiện nguyện vọng.
Đứa nhỏ này lúc chuẩn bị đi ra cửa, chỉ cầm theo một cái vali đen, mặc một cái áo lông vừa dài vừa dày, xoay người ngẩng đầu, híp mắt
Hướng Khương Nghĩa Kiện nói.
"Năm mới sắp đến, em về thăm người nhà, cũng sẽ tiện mà giúp cho anh luôn."
"Ở nhà đợi em."
Khương Nghĩa Kiện cúi đầu, ngoài ý muốn không cười.
Hắn quay người lại, bước nhanh trở về phòng, sau đó đem theo một cái khăn quàng cổ màu cà phê ra, cẩn thận tỉ mỉ quàng quanh cổ cho Phác Hữu Trấn.
"Không nên để bị cảm lạnh."
Phác Hữu Trấn chớp mắt mấy cái, bĩu môi gật gật đầu.
"Không nên nhìn những hồn ma khác, không nên cùng bọn họ nói chuyện."
Phác Hữu Trấn tăng nhanh tốc độ gật đầu.
Khương Nghĩa Kiện hai tay áp ở bên má cậu, cưỡng chế cho cậu dừng lại mấy cái gật đầu có lệ kia.
"Nghe lời anh, đừng bướng bỉnh nữa, đi nhanh về nhanh."
Phác Hữu Trấn nhớ rằng tay chân của Khương Nghĩa Kiến đều rất lạnh, nhưng không hiểu sao lại làm cho trái tim cậu đập rộn lên.
Nguyện vọng của Khương Nghĩa Kiện thật ra rất đơn giản, nhưng lại cũng có chút phức tạp.
Hắn không biết lúc nào mình mới có thể đầu thai, nhưng ít rất thì trước khi quên đi tất cả mọi thứ ở kiếp sống này, hắn vẫn muốn một lần được gặp lại mẹ.
Phác Hữu Trấn nghe xong liền khó khăn lắm mới có thể hít ngược nước mắt vào trong, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ rồi lại suy nghĩ.
Cậu không biết mình lấy đâu ra cái lòng nhiệt tình này, chỉ biết là khi đó cậu vỗ ngực nói, nhất định sẽ mang được hai vị trưởng bối nhà họ Khương đến, sau đó Khương Nghĩa Kiến cùng người nhà có thể một lần nữa đoàn tụ cùng nhau. Cậu biết mỗi hồn ma đều có tâm nguyện riêng, cậu cũng biết rằng mình không thể nào đáp ứng từng hồn ma làm từng cái từng cái một.
Thế nhưng so với Khương Nghĩa Kiện lại không giống nhau.
Rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào, dù bây giờ có bảo cậu nói ra thì cậu cũng không chỉ ra được.
-
Khương Nghĩa Kiện cứ như vậy ở một mình tại nhà mấy ngày.
Tiếng mở mật mã ở cửa sau bao ngày cuối cùng cũng kêu từng tiếng.
Cửa vừa mở liền đã nghe thấy giọng điệu Busan đặc trưng của Phác Hữu Trấn, cậu chào hỏi người đứng phía sau rồi sau đó nhanh chóng mời vào trong nhà. Khương Nghĩa Kiện đang ở trong phòng khách còn chưa chuẩn bị sẵn sang gì cả, tiến một bước rồi lại lùi một bước, cả người nhanh chóng mà thành thạo biến mất.
"Chẳng thay đổi gì cả a."
Là mẹ!
Khương Nghĩa Kiện bỗng nhiên không dám lại gần nàng, chỉ dám trốn phía sau sofa, lộ ra một cái đầu len lén quan sát.
Tóc đen đã biến thành tóc bạc, không biết là bị cái gì đè áp mà lưng lại hơi còng xuống, khiến cho nàng càng trở nên nhỏ nhắn hơn.
Mẫu thân đại nhân không đi thẳng đến phòng khách, trái lại còn kéo theo Phác Hữu Trấn đi vào nhà bếp.
"Ôi chao, cái đứa nhỏ này, thế nào mà trong tủ lạnh đến một miếng rau cũng không có vậy."
Khương Nghĩa Kiện nghe được tiếng một đống hộp được lấy ra, mẫu thân đại nhân kiên nhẫn nói cho Phác Hữu Trấn từng chút một, nào thì mỗi một hộp phải làm nóng ra sao, bảo quản thế nào, thậm chí còn mở hộp luôn, hình như là đang chuẩn bị biểu diễn tài năng.
Khương Nghĩa Kiện đưa tay gắt gao che miệng lại, hắn không biết tại sao linh hồn cũng sẽ có nước mắt.
Tất cả mọi thứ đều hết sức quen thuộc, những lời càm ràm mà hắn đã nghe suốt hai mươi mấy năm, vậy nên trong phút chốc, hắn thấy thật giống như hắn và mẹ chưa từng ly khai nhau.
Phác Hữu Trấn nhân lúc mẹ Khương đang trổ tài nấu ăn len lén chạy đến phòng khách tìm Khương Nghĩa Kiện, thấy hắn đang ngồi xổm phía sau sofa, tay thì che mặt, bỗng cảm thấy có chút mềm lòng.
Cậu len lén ghé vào một bên tai Khương Nghĩa Kiện, vừa vuốt đầu hắn vừa nhẹ giọng an ủi.
"Ca, bác trai đi đứng không thuận tiện, vì vậy đi cùng có chút khó khăn, do đó em cùng bác gái lên, anh đừng núp ở sau che mặt nữa, mau đến xem một chút đi."
Khương Nghĩa Kiện gật đầu.
"Anh sẽ chầm chậm qua."
"Chốc nữa sẽ có rất nhiều người cho coi, haha."
Khương Nghĩa Kiến hoàn toàn không hiểu được khuôn mặt tươi cười này của Phác Hữu Trấn là có ý gì, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Tất cả những người đi vào đều là những khuôn mặt mà hắn quen thuộc.
Bạn ở câu lạc bộ nhảy, bạn học cùng trường đại học, còn có cả bạn mà khi còn bé ở Busan hắn vẫn cùng chơi, sáu bảy người ồn ào đi vào, còn mang theo một đống đồ ăn xách từ cửa vào.
Phác Hữu Trấn cũng không có thời gian mà quản xem hắn làm gì, cậu chạy đến đón từng người một.
Một đám người cùng chen nhau trong một cái phòng khách nho nhỏ, Phác Hữu Trấn ngồi xổm bên cạnh cái bàn mà hứng thú nghe mọi người kể về mấy giai thoại trước đây, mấy người còn phụ giúp mẹ Khương nấu ăn, chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đầy đồ ăn. Toàn là những người lâu ngày mới gặp nhau, rất nhanh đã bắt đầu tỉ tê tâm sự, lại cùng nhau uống chút rượu, thức ăn trên bàn gần như bị chén sạch.
Từ bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy ánh sáng ấm áp chiếu sáng phòng khách, bảy tám người cùng nhau ngồi cùng một chỗ, rất tự nhiên, không che giấu, ngươi một lời ta một lời, dường như tất cả mọi phiền muộn khổ nào đều đã vứt thẳng lại phía sau.
Bọn họ đang cùng trò chuyện, cùng tưởng niệm, thậm chí còn cùng nói đùa, tất cả như hòa làm một.
Còn vị kia thì đang an vị ngồi một chỗ, cười khúc khích mà vẫn cố giữ mắt mở to, hắn không muốn bỏ qua một câu một chữ nào, không muốn bỏ qua bất kì khuôn mặt tươi cười nào.
Náo nhiệt cho tới tận hừng đông.
Buổi họp mặt này khiến cho cơ lưỡi của Phác Hữu Trấn như muốn trật luôn cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.
Cậu cầm lấy máy ảnh, nói rằng muốn chụp một tấm ảnh tập thể.
Mọi người tụ lại ở bên cạnh ghế sofa, mẹ Khương ngồi ở trên ghế sofa, cực kỳ đoan trang.
Tanh tách một tiếng.
Phác Hữu Trấn tiễn từng người một, mẹ Khương cũng bắt đầu thu xếp hành lý của mình, ở nhà còn bác nhà cần chiếu cố, không có cách nào ở lâu.
"Bác gái, bác chờ một chút."
Phác Hữu Trấn lấy ra một bức thư rồi đưa tới trước mặt nàng.
"Bác gái, trên đời này có rất nhiều chuyện không có cách nào giải thích được, nhưng con có trực giác, anh là có để ý đến chúng ta, cũng có nghe được chúng ta trò chuyện. Vậy nên người phải giữ gìn sức khỏe tốt hơn nữa, phải sống tốt hơn cả con trai mình, để cho anh ấy nhìn thấy mẹ của mình sống tốt như thế nào. Được chứ?"
Mẹ Khương thận trọng mở phong bì thư, thấy đồ vật bên trong, nàng run rẩy ôm vào trong lòng ngực, rốt cục không kìm nén được nữa mà khóc thành tiếng.
Bên trong đó là ảnh chụp chung.
Mẹ Khương ngồi ở trên ghế sofa, bên cạnh nàng là một chàng trai trẻ tuổi, tay chàng trai đó đang đặt trên tay nàng, cười sáng lạn hơn so với bất kì ai.
Phác Hữu Trấn lặng lẽ đi ra cửa, cậu muốn đem ánh trăng cuối cùng của đêm nay dành lại cho mẹ con hai người bọn họ đã lâu ngày không gặp mặt.
Đêm hôm đó, mẹ Khương ngồi một mình trong phòng tự lẩm bẩm một hồi lâu, nàng kể về chuyện xóm làng dạo gần đây, lại kể về sự cố chấp của ông nhà mình, nói rằng nàng nhớ con trai nàng như thế nào.
Thật giống như, con trai nàng có thể nghe thấy nàng vậy.
-
Phác Hữu Trấn phải tờ mờ sáng mới trở về, căn nhà lại quay trở về dáng dấp hiu quạnh vốn có.
Cậu thực sự rất mệt, vừa dùng chân cởi giày ra... vừa nhào trên ghế sofa mà ngủ.
Khương Nghĩa Kiện cuối cùng cũng sắp xếp lại tâm tình xong, đem người đang co lại thành một cục trên ghế sofa đỡ dậy, cởi áo khoác và tất ra, sau đó lại bế lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường, cẩn thận đắp chăn lên.
Hắn ngồi xổm cạnh đầu giường nhìn cậu.
Mấy ngày nay bôn ba qua nhiều địa điểm, tìm được bao nhiêu người, lại nói bấy nhiêu vấn đề.
Nhìn qua đều gầy đi.
Khương Nghĩa Kiện cẩn thận đưa tay lên vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán, hắn đờ người ra nhìn nửa bên mặt được đèn bàn chiếu rọi của Phác Hữu Trấn, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy an ổn như lúc này.
Hắn đột nhiên thật muốn gọi cái phòng trọ này là nhà.
Nhà của hắn và Phác Hữu Trấn.
Suy nghĩ một chút rồi lại bất chợt nở nụ cười, hắn là đang tự cười nhạo chính mình.
Cười xong, hắn tựa đầu mình ở bên mép giường, dùng thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy để nói.
"Cảm ơn em."
Hắn trước đây chưa từng ôn nhu đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro