Chương 12

Khi chúng đệ tử đang kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), Minh Nhẫn cùng Minh Phàn trong đám người bỗng nhiên khàn giọng kêu lên một tiếng, ý định đem chuyện bị trói lên cây tố cáo ra.

Bọn họ tuy rằng hoàn toàn không biết là tên hỗn đản nào làm, nhưng tuyệt đối là có quan hệ với Thẩm Ký, bằng không, người trên Thanh Nguyên phái bị bọn họ khi dễ không ít, ai dám đắc tội bọn họ ? Bọn họ chính là có nhi tử chưởng môn Từ Chân sư huynh che chở!

Nghĩ đến đây, hai huynh đệ liền nuốt không trôi cục tức này, mắt thấy bọn họ bị đánh thành đầu heo, nhưng Thẩm Ký lại là một bộ dáng hào quang vạn trượng, chuyện này con mẹ nó hỏi ai có thể nhẫn? Có thể nhẫn liền không phải người!

Minh Nhẫn dùng khuỷu tay đụng đụng Minh Phàn, hai người liếc nhau, sau đó đồng thời kêu lên :" Đau chết ta, sư phụ, chúng ta có chuyện nhất định phải bẩm báo!"

Tiếng kêu của bọn họ vang lên phá tan khiếp sợ cùng yên tĩnh, ánh mắt chúng đệ tử còn đang lén lút đặt trên người Thẩm Ký, chỉ có Thượng Hư chân nhân phân tâm mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

" Hai ngươi các ngươi làm sao lại thành bộ dạng này ?" Thượng Hư chân nhân thực không đành lòng nhìn gương mặt bị đánh đến sưng vù của bọn họ.

Lời tố cáo còn chưa kịp thốt ra, Từ Nam Kha liền tiến lên một bước, nhàn nhạt nói :" Hai người bọn họ vừa rồi không cẩn thận ngã lăn xuống núi, đệ tử đem bọn họ kéo trở về."

Hệ thống liền tích tích tích kêu gào ầm ĩ.

Từ Nam Kha :" Làm sao vậy làm sao vậy, ta không có ooc, Minh Nhẫn Minh Phàn là hai người thân cận Từ Chân nhất, bọn họ gây chuyện, Từ Chân không muốn rước hoạ vào thân cho nên mới cắt ngang lời nói của bọn họ, đây không phải hoàn toàn hợp tình hợp lý sao?"

Nói rất có đạo lý, hệ thống thế nhưng lại không thốt lên được câu nào, đành nghẹn khuất mà đem cảnh báo nuốt trở vào.

Thượng Hư chân nhân tán thưởng mà liếc mắt nhìn Từ Chân một cái, ngay sau đó nhíu mày nói với Minh Nhẫn Minh Phàn :" Các ngươi lui xuống bôi thuốc đi, đã bao nhiêu tuổi vẫn còn lăn từ trên núi xuống, không sợ mất mặt?"

Chú ý tới hai đệ tử bọn họ ____ còn có Lý Nhược Phong, trong lòng đối với một màn giải thích tuỳ tiện này của Từ Nam Kha không khỏi không mưu mà hợp (không hẹn mà có cùng suy nghĩ), tất cả mọi người đều biết Minh Nhẫn Minh Phàn lêu lổng đều được Từ Chân chống lưng phía sau, sợ là bọn họ lại làm chuyện làm chuyện lăng nhăng gây sự gì, sợ Thượng Hư chân nhân biết được.

Từ Nam Kha nói :" Vâng, sư phụ."

Dứt lời liền đi lên xách hai bọn họ rời đi.

Sau đó Thượng Hư chân nhân còn nói những gì, Thẩm Ký hoàn toàn không nghe rõ, y trở lại phòng mình, ngồi trên ngạch cửa, ngơ ngác một lúc lâu.

Một trăm hai mươi thùng nước kia căn bản không phải hắn xách, rốt cuộc là ai? Đây là đang giúp y sao ? Suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Ký chính là, chuyện này nhất định là do người kia làm. Đại não y lúc này có chút hỗn loạn, trong đầu lặp đi lại lại cảnh tượng mấy năm nay người kia xuất hiện bên người mình, tất cả đều giống như từng mảnh nhỏ thấp thoáng hiện lên.

Thân thể y có vài phần run rẩy, nhưng y cật lực ép chính mình phải ổn định.

Mấy năm nay, những hi vọng của y đều lần lượt trở thành vô vọng, không dám lại kì vọng thêm bất cứ điều gì, thậm chí y còn tưởng rằng, những ký ức xuất hiện trong đầu mình đều là giả, chỉ là do y ở hồ phủ rất cô độc nên tự ảo tưởng ra một người đối xử tốt với mình mà thôi, trên thực tế người kia căn bản không tồn tại.

Nhưng mà, người kia chắc chắn là tồn tại! Thậm chí có khả năng vẫn luôn ở bên cạnh y, trơ mắt nhìn y bị đuổi ra Hầu phủ, nhìn y ở trên đường không còn tự trọng mà đi trộm đồ vật, thậm chí bị Thượng Hư chân nhân cùng hai đệ tử của hắn nhục nhã, có lẽ khi Minh Nhẫn Minh Phàn hạ dược vào đồ ăn của y hắn cũng đang ở đó, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào_____ hắn rốt cuộc muốn từ trên người mình lấy được cái gì?

Trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cỗ phẫn nộ vô hình. Thẩm Ký đột nhiên đứng lên, ở trong viện mà hướng lên trời rống to.

"Ngươi cho rằng ta sẽ còn khờ dại mà cảm kích ngươi sao?'

......

"Ngươi không cần bố thí lòng thông cảm với ta, ta không cần."

......

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Thẩm Ký ở trong lòng hận thấu, tình cảm đối với người này phức tạp khó lường, hận ý lại chiếm phần lớn, so với được người này trợ giúp, y càng hy vọng ngay từ đầu liền không bao giờ gặp gỡ hắn, như vậy ngay từ đầu y cũng sẽ không một mực mong đợi cùng chờ đợi, người này căn bản sẽ không hiểu cái tư vị chờ đợi trong lòng cứ từng ngày từng ngày trở thành tuyệt vọng là như thế nào!

Thẩm Ký trở lại trong phòng, nửa khuôn mặt được ánh chiều tà chiếu sáng, nửa khuôn mặt còn lại bị giấu ở trong bóng tối âm u. Y chậm rãi siết chặt hai nắm đấm, y nhất định phải bắt được người này, cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

.......

Từ Nam Kha cả ngày bận rộn, kết quả chỉ có độ sảng khoái của Lý Nhược Phong là giảm, được cộng 5 tích phân, còn Thẩm Ký bên này thì lại nửa điểm biến hoá cũng không có_____ Từ Nam Kha thật là ngồi nghĩ trăm lần cũng không biết lí do tại sao. Đoạt được nổi bật ở trước mặt các đệ tử trong phái, như vậy còn không sảng khoái, Thẩm Ký rốt cuộc là muốn cái gì!

Hệ thống nói :"Ngươi cũng quá không có nhân đạo rồi."

Từ Nam Kha ngạo kiều nói :" Ai bảo chương trình đem ta thiết lập thành một cái NPC đâu, hừ."

Vì thế, trước khi trở lại thế giới hiện thực, dựa theo thói quen, Từ Nam Kha thả ra thần thức hướng đến phía trong hậu viện Lạc Nhạc Phong, loại sự tình rình coi này làm nhiều rồi, nên da mặt hắn cũng càng ngày càng dầy. Chỉ là lúc trước vài lần đều không cẩn thận thấy được bộ dáng Thẩm Ký không mảnh vải che thân ngồi trong thùng tắm, vậy nên lần này hắn liền cẩn thận chút, trước tiên che lại một con mắt, một con mắt còn lại thì ti hí đi rình xem.

Nhưng lần này bỗng nhiên hắn lại ngẩn ra.

Bởi vì trong phòng Thẩm Ký bừa bộn toàn giấy là giấy, tờ giấy nhăn nhúm bị thô bạo viết lên mấy chữ : Ngươi là ai. Mực nước còn chưa khô hẳn, dọc theo chữ viết chảy xuống dưới, cả trương giấy Tuyên Thành dần dần đều bị nhuộm thành màu đen, biểu hiện tâm trạng người viết lúc này tâm phiền ý loạn, có phẫn hận, có không cam lòng.

Ngươi là ai. Mấy chữ nặng nề chứa đầy hận ý làm Từ Nam Kha nhìn thấy mà ghê người, nếu như Thẩm Ký biết cái tên vô tâm vô phế lỡ hẹn kia chính là người luôn lạnh mặt mà đối đãi với mình mỗi ngày, y chẳng phải sẽ càng mau hắc hoá ?

Từ Nam Kha tuy rằng không hiểu vì sao Thẩm Ký cứ chấp nhất với việc người ngầm trợ giúp y là ai____ nhưng hắn cũng mảy may đoán được chút ít, nếu như một người lâu lắm chưa từng nhận được chút thiện ý, thì sẽ giống như một người đang chết đuối, khát vọng có thể bắt được một mảnh gỗ đang trôi nổi trên sông.

Chỉ là nếu dựa theo loại tình huống lúc này mà suy đoán, y không có tâm tư tu luyện, ba tháng sau bại dưới tay Lý Nhược Phong, sẽ chỉ làm sự tình càng không xong.

Đợi sau khi Thẩm Ký đi vào giấc ngủ, vẫn là biện pháp cũ, Từ Nam Kha đem y làm ngất đi, sau đó nhặt lên một tờ giấy bị y làm cho đen sì gần hết, cau mày nhìn chăm chú một lát, Từ Nam Kha viết lên trên một hàng chữ, đặt ở trên bàn.

" Ba tháng sau nếu ngươi có thể ở trong Thi đấu môn phái giành được vị trí thứ nhất, ngươi sẽ biết, ta là ai."

Thời điểm nhìn thấy dòng chữ này, Thẩm Ký quả thực không tin nổi hai mắt của mình, lật qua lật lại mà nhìn nhiều lần, lúc này mới xác nhận không phải do mình mộng du tự ngồi dậy viết ra. Mà là, người kia thực sự đã tới. Dòng chữ này lại càng khẳng định thêm suy nghĩ của y, người kia vẫn luôn ở trong tối mà nhìn chằm chằm y.

Trong nháy mắt, máu toàn thân y đều sôi lên, trong cơ thể dường như có cái gì đó được nhen nhúm, tròng mắt sáng bừng lên, lại không giống như vui sướng hay là mừng như điên, mà gần như là một loại điên cuồng bị giam cầm **[1]

[1] Nguyên bản gốc là hai giấu **.

Chữ viết này ngay ngắn thanh tú, phảng phất như được viết ra từ tay nữ nhân. Nhưng người nọ quỷ kế đa đoan, mỗi khi xuất hiện ở trước mặt mình đều là nguỵ trang, chữ viết này lại rất giống với chữ của nữ tử, chẳng lẽ hắn thực sự là nữ tử sao? Trong lòng Thẩm Ký không khỏi hiện lên hoài nghi.

Nhưng cần phải chờ đến ba tháng sau hắn mới tự mình nói ra thân phận thật của hắn ư, nếu Thẩm Ký ngoan ngoãn chờ, y liền không phải Thẩm Ký. Y không bao giờ tin chuyện giả dối của người này nữa, nếu tin hắn, chỉ sợ sau khi ngoan ngoãn đợi ba tháng, lại là một hồi lấy giỏ tre múc nước*. Mà người kia không chừng đang ở nơi nào đó cười chính mình ngốc, cười mình ngớ ngẩn.

Thẩm Ký nắm chặt tờ giấy trong tay, trong mắt dường như nhìn thấy viễn cảnh con mồi bị đàn áp dần dần trở nên thoi thóp, trong ba tháng, y nhất định sẽ tìm ra người này.

Chờ.

.........

Mà tờ giấy này chính là chỗ đột phá_____ đầu tiên người này giúp y thắng trận tỷ thí ngày thứ nhất, hiện tại lại dùng thắng lợi yêu cầu y, hẳn là cực kì để ý tới chuyện thắng thua của y. Trước tiên không quản vì lí do gì người kia lại để ý đến chuyện thắng thua của mình, tâm tư Thẩm Ký hiện giờ chính là phải làm thế nào để tìm được hắn.

Kết thúc quá trình tu luyện ngày hôm nay, y suy tư một phen, liền nhấc bút viết lên trên giấy Tuyên Thành một hàng chữ : Ta gần đây khi tu luyện gặp rất nhiều khó khăn.

Từ Nam Kha đem theo dõi trở thành việc một ngày ba bữa, dựa theo lệ thường, trước khi trở lại thế giới hiện thực liền thả ra thần thức quan sát khu vực chung quanh Thẩm Ký một lần, xác định y không có chuyện gì. Kết quả liền nhìn đến nghiên mực trên bàn đang đè lên một tờ giấy, bị gió đêm thổi nhẹ nhàng gợn lên.

Mà Thẩm Ký đã dập tắt nến lên giường, thậm chí còn mở cửa sổ ra, đây là đang chờ đợi hắn đi.

Nếu như Thẩm Ký hồi đáp những lời khác, Từ Nam Kha khả năng sẽ không để ý đến, nhưng thấy được Thẩm Ký tu luyện đang gặp khó khăn, hắn lập tức nhíu mày. Hiện tại độc trong cơ thể y còn chưa giải, linh căn vốn dĩ đã bị áp chế, so với Lý Nhược Phong chắc chắn chậm một bước, nếu như còn trong quá trình tu luyện gặp khó khăn, vậy ba tháng sau làm sao có thể bắt được danh đệ nhất.

Từ Nam Kha lại không thể không làm Thẩm Ký hôn mê thêm một lần, ở mặt sau của tờ giấy viết : Khó khăn là gì ?

Hắn một bên vừa viết một bên lại trừng mắt nhìn Thẩm Ký một cái, nhãi ranh nói cũng không nói rõ ràng, trực tiếp trong một lần nói ra rõ ràng gặp khó khăn gì càng tốt, miễn cho hắn phải đi thêm một chuyến, mỗi lần hắn đều phải làm người hôn mê, sau đó trèo cửa sổ cũng thực vất vả a.

Ngày thứ hai, Thẩm Ký tỉnh lại thật sớm, cơ hồ còn không kịp rửa mặt, tứ chi cứng đờ, trái tim đập thình thịch mà bổ nhào đến bàn xem người kia trả lời, quả nhiên, như y dự đoán, người kia đối với vấn đề tu luyện của y rất quan tâm.

_____ Tuy rằng ta có thể nhanh chóng hấp thu linh khí, cũng có thể cảm giác được linh khí ở trong cơ thể chuyển hoá thành chân khí, nhưng chính là không có biện pháp đem chúng ngưng tụ thành nước, cũng không có biện pháp đem chân khí thoát ra ngoài trở thành vũ khí sắc bén.

_____ Điều này là do ngươi chỉ học được tâm pháp, chưa học chiêu thức, trong lòng vô chiêu, tự nhiên sẽ không có cách nào đem chân khí biến thành kiếm.

Ngày thứ ba bên cạnh tờ giấy còn có một quyển kiếm pháp, kiếm pháp này chắc chắn không phải của Thanh Nguyên phái, bởi vì xưa nay Thanh Nguyên phái sử dụng chính là trọng kiếm, cuốn kiếm pháp này tuy có ích nhưng lại là nhẹ Trường nhuyễn kiếm (Thanh kiếm mềm dài), dài chừng một thước, khác xa với Trọng kiếm oai phong, Trường kiếm tựa như toả ra loại Phong quang vạn trượng.

Nhưng nếu so với Trọng kiếm, Trường kiếm ngược lại là cực kì thích hợp với Thẩm Ký, trong cơ thể y là hệ Thuỷ Thiên linh căn, nước vốn dĩ mềm mại nhưng lại không thể lay động đồ vật.

Năng lực lĩnh ngộ của Thẩm Ký không nhỏ, bẻ một cành cây mềm nhỏ trong viện, liền bắt đầu học theo kiếm pháp một đường tu luyện lên. Từ lúc mặt trời mọc đến lúc hoàng hôn, thân ảnh y không hề thay đổi, thẳng đến khi đem toàn bộ kiếm pháp ghi tạc trong đầu. Thời điểm tĩnh toạ buổi tối, y liền cảm giác được chân khí trong cơ thể đột nhiên tràn đầy, khác hoàn toàn với ban đầu luôn yên lặng ở trong đan điền, giờ phút này chân khí giống như suối nước mãnh liệt chảy khắp toàn thân.

Y nằm ở trên giường, dưới ánh nến lặp lại đi lặp lại động tác ma xát kiếm pháp trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần, phức tạp khôn kể.

Nhiều ngày sau, tất cả các vấn đề liên quan đến tu luyện đều được Thẩm Ký đem ra hỏi một lượt, Từ Nam Kha giải đáp, cũng không biết y lôi từ đâu ra nhiều khó khăn như vậy.

Ở trên Cô Vụ sơn Từ Nam Kha học chính là tà môn ma đạo, căn bản đối với phương pháp tu luyện chính thức của Thanh Nguyên phái cũng không hiểu biết nhiều lắm. Thời điểm hắn bế quan ở Thí Luyện Phong, còn có thể miễn cưỡng chiếu theo tâm pháp của Thanh Nguyên phái mà tu luyện, nhưng nếu là muốn đem mấy thứ này viết ra thành văn tự, thì hắn lại là phi thường khẩn trương.

Thường xuyên bị hỏi đến khẩn trương, Từ Nam Kha liền ở trên giấy Tuyên Thành mắng Thẩm Ký là thằng nhãi ranh, vương bát đản (đồ con rùa), quỷ ích kỷ.

Vấn đề của Thẩm Ký tuy rằng nhiều, nhưng dưới sự trợ giúp của Từ Nam Kha, tu luyện tiến triển càng mau, tu vi cũng nhanh chóng tăng vọt.

Từ Nam Kha theo dõi y, trơ mắt mà nhìn Thẩm Ký xuất ra ngàn chiêu vạn thức, thân như bóng chồng[2] , đem một cây đại thụ ba người ôm mới hết một nhát chặt đứt, trong lòng phức tạp cực kỳ. Vốn dĩ đang vì nhóc con mà cao hứng, nhưng giờ lại có loại cảm giác gấp gáp bị đuổi theo. Vì thế sau khi trở về cũng nắm chặt thời gian tu luyện.

[2] 重影 bóng chồng : Đại khái là hình ảnh trùng lặp, tầng tầng lớp lớp lặp đi lặp lại.

Chỉ là thời gian hắn ở thế giới này vẻn vẹn có nửa ngày, mà tư chất của Từ Chân lại chỉ là một cái Phàm linh căn, vô luận tu luyện như thế nào, tốc độ cũng không nhanh bằng khối thân thể của hắn trước kia.

Hai người cứ ngươi truy ta đuổi như vậy, cùng liều mạng tu luyện, trong thời gian ngắn cũng không có tâm tư đi quản những chuyện khác.

Thời gian sau Từ Nam Kha cũng không làm cho Thẩm Ký đêm nào cũng hôn mê, dù sao sau khi hôn mê Thẩm Ký cũng không thể tu luyện, như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Vì vậy bọn họ chọn một địa điểm ______ Lạc Hà Pha[3] là một vùng sườn núi rộng rãi của Thanh Nguyên phái, phi thường to lớn, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối, bốn phía đều bị núi bao quanh, bởi vì là bồn địa (thung lũng) cho nên linh khí loãng, ngày thường có rất ít đệ tử tới nơi này tu luyện.

[3] Lạc Hà Pha, Pha 坡 có nghĩa là sườn núi.

Hai người đào một cái hố ở Lạc Hà Pha, ước hẹn mỗi ngày không cùng thời gian đến đây, đem câu trả lời đặt ở dưới hố.

Hỏi đáp trên giấy một thời gian dài, Thẩm Ký bắt đầu như có như không tìm hiểu các tin tức khác trên người Từ Nam Kha.

Từ Nam Kha tự nhiên khôn khéo, sẽ không để lộ ra nửa điểm tin tức cá nhân, tuy rằng có hỏi tất đáp, nhưng tất cả câu trả lời cho Thẩm Ký đều là : Ta thích mặc váy, đặc biệt thích váy đỏ, tóc dài như thác nước, thích ăn nhất là măng xào thịt, có một đệ đệ tính cách ngoan liệt, mẫu thân mất sớm, tâm nguyện lớn nhất chính là gặp được lang quân như ý, cùng nhau ngao du thiên hạ,....

Tất cả đều là dựa theo sở thích của nữ chính Từ Linh mà trả lời.

Phàm là đầu óc Thẩm Ký không có nửa điểm vấn đề, cũng sẽ đoán được người nhiều lần giúp đỡ mình, chỉ điểm cho mình chính là Từ Linh. Y nguyên bản là thích Từ Linh, điều này hẳn sẽ làm cho tình ý càng sâu nặng, đến lúc đó có thể thuận lý thành chương giúp hắn đem nữ chính đoạt tới, chẳng phải sẽ thực sảng khoái!

Lúc sau, Từ Nam Kha chú ý tới ánh mắt Thẩm Ký thường xuyên như có như không dừng lại trên người Từ Linh, hắn lúc này mới dần dần yên lòng, xem ra ám chỉ có hắn là có hiệu quả. Tuy rằng điều này rất hợp với mong muốn của Từ Nam Kha, nhưng mỗi khi hắn trả lời như vậy, luôn có loại cảm giác ép buộc vì người khác làm áo cưới*.

*Đại khái là cố gắng gán ghép, mai mối hai người lại với nhau.

Điều duy nhất làm Từ Nam Kha vui sướng chính là, sau khi mỗi lần hắn hồi đáp Thẩm Ký, tích phân đều sẽ gia tăng một chút, xem ra độ sảng khoái của y cũng đang tăng thêm. Chỉ là cũng cực kì bủn xỉn, trên cơ bản là dựa theo số lượng chữ mà tăng tích phân. Ước chừng mười chữ mới được 0.1 tích phân. Loại keo kiệt này cùng với trình độ có thù tất báo, dường như là được gắn liền với thằng nhóc chết tiệt Thẩm Ký rồi.

Vì một điểm tích phân đáng thương, Từ Nam Kha mỗi lần đều nghiến răng nghiến lợi viết nhiều thêm mấy chữ,. Đối với việc từ nhỏ lớn lên ở Cô Vụ sơn, cũng không hiểu biết được quá nhiều chữ như hắn mà nói, quả thực so với việc đánh nhau với đám nhân sĩ chính đạo còn khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần!

Bởi vậy mỗi đêm sau khi trở lại thế giới hiện thực, Từ Nam Kha còn mở máy tính ra xem Hán ngữ ghép vần.

Mỗi ngày ở trong lòng đều thăm hỏi Thẩm Ký một vạn câu mẹ bán phê*.

*Chửi bậy.

Tác giả có lời muốn nói : Ngày hôm nay đổi mới ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro