Chương 9: Thức tỉnh võ hồn

"Võ hồn của nhân loại chúng ta có thể là bất cứ thứ gì, thí dụ như, võ hồn của mụ mụ ngươi chính là băng, là một loại nguyên tố võ hồn cực kỳ mạnh. Mà võ hồn của ba ba là sách, tuy rằng uy lực không lớn, nhưng lại khiến ba ba có trí nhớ hơn xa người thường. Ngươi cũng sẽ có được võ hồn thuộc về chính mình. Mà võ hồn của chúng ta vào lúc sáu tuổi sẽ được thức tỉnh thông qua nghi thức thức tỉnh, nếu có hồn lực xuất hiện kèm theo, thì sẽ có thể thông qua tu luyện hồn lực để tăng lên bản thân, từ đó trở thành một vị hồn sư. Nếu ngươi thật sự có hồn lực xuất hiện, về sau ba ba sẽ giảng cho ngươi kiến thức có liên quan về hồn sư. Còn bây giờ, con của ta, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Lam Tiêu cười tủm tỉm nhìn Lam Hiên Vũ ở trước mặt, giơ tay phải về phía hắn.

Đúng vậy, Lam Hiên Vũ đã được sáu tuổi. Đối với đứa con này, cho dù là Lam Tiêu hay Nam Trừng, đều có chút cưng chiều. Thật sự là bởi vì, đứa nhỏ này quá ngoan.

Ngoại trừ lúc ban đầu khóc đòi vỏ trứng, bình thường đứa nhỏ này đều không khóc, mà luôn luôn cười tủm tỉm. Khuyết điểm duy nhất khả năng chính là hắn nói có chút không được rõ lắm. Trẻ con bình thường hai tuổi là có thể nói chuyện tương đối rõ ràng, mà cho tới bây giờ Lam Hiên Vũ nói chuyện mới có thể miễn cưỡng coi như rõ ràng. Trong giọng nói của hắn, có một loại âm sữa đặc thù, nghe thấy rất êm tai. Thế cho nên, Lam Tiêu cùng Nam Trừng cũng không quá muốn sửa đúng phát âm cho hắn, cảm thấy giọng nói trẻ con như vậy cũng rất là dễ nghe.

Lam Hiên Vũ sáu tuổi, phấn trang ngọc trác. Từ ba năm trước đây, toàn bộ viện nghiên cứu cổ hồn thú đã dọn tới Thiên La tinh, viên tinh cầu hành chính thứ hai mà Liên bang Đấu La phát hiện. Hắn vẫn luôn đi học ở nhà trẻ phụ thuộc của viện nghiên cứu.

Bình thường khi các vị gia trưởng đi đón con mình, đều giống nhau, thường xuyên nói những lời như đứa bé xinh đẹp nhất kia là nòi giống nhà ta. Nhưng từ sau khi Lam Hiên Vũ đi nhà trẻ, những lời này sẽ biến thành: Đứa bé kia chính là Lam Hiên Vũ nhỉ, không hổ là tiểu soái ca đệ nhất của nhà trẻ nha!

Làn da của Lam Hiên Vũ rất đẹp, điều này không thể nghi ngờ. Bởi vì cho dù là Nam Trừng, Lam Tiêu, lão sư của nhà trẻ, hay thậm chí là các bạn nhỏ khác ở nhà trẻ, lúc ở bên cạnh hắn, đều sẽ nhịn không được mà sờ sờ lên má lúm đồng tiền của hắn, hay hôn nhẹ lên gò má hắn.

Hắn rất ngoan, hơn nữa lại luôn yên tĩnh. Cười tủm tỉm khiến người yêu thương. Tựa hồ thế giới này đối với hắn mà nói chỉ có vui sướng, trước nay dường như đều chưa từng đau khổ.

"Ba ba, con đi vào trong đây." Lam Hiên Vũ cười tủm tỉm phất phất tay về phía Lam Tiêu.

"Hiên Vũ." Lam Tiêu đột nhiên gọi hắn lại.

Lam Hiên Vũ xoay người, đôi mắt to nhìn về phía phụ thân, hỏi một cách dễ thương: "Còn chuyện gì nữa sao ba ba?"

Lam Tiêu có chút khẩn trương không thể nói rõ, trong đầu hắn không khỏi nhớ lại quả trứng có hoa văn hai màu vàng bạc, trong lòng giống như đang đè nén một chút gì đó không thể hiểu được. Hắn có chút chờ mong Lam Hiên Vũ thức tỉnh không giống bình thường, nhưng mà, hắn lại phát hiện, bây giờ chính mình lại càng lo lắng nhiều hơn. Hắn thật sự không hy vọng, con của mình sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm của phòng thí nghiệm.

Sáu năm, đứa nhỏ này dường như đã giành được yêu thương của mọi người xung quanh.

"Đi đi, ba ba chờ ngươi ở cửa." Thở sâu, sống mũi có chút cay cay, nhưng hắn vẫn khua tay về phía Lam Hiên Vũ

"Dạ." Lam Hiên Vũ cười tủm tỉm rồi lại phất phất tay lần nữa, đi vào cánh cửa lớn bằng kim loại.

Lam Tiêu ấn lên hồn đạo máy truyền tin trên cổ tay, dường như là ngay lần đầu tiên, cũng đã kết nối được với bên kia.

"Thế nào? Thế nào? Thức tỉnh ra cái gì?" Âm thanh của Nam Trừng gấp gáp không chờ nổi truyền đến, cho dù là thông qua máy truyền tin, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được khẩn trương bên trong giọng nói của nàng.

"Hiên Vũ mới vừa đi vào, còn chưa biết sẽ thức tỉnh ra cái gì." Lam Tiêu vội vàng nói.

Nam Trừng nhất thời có chút oán giận nói: "Vậy ngươi gọi qua đây làm gì? Chẳng phải làm ta khẩn trương vô ích một hồi sao? Chờ lát nữa lại còn phải gọi lại một lần."

Lam Tiêu cười khổ nói: "Ngươi không tới là đúng, thật sự ta cũng rất căng thẳng. Nam Trừng, ta muốn nói với ngươi rằng, cho dù con chúng ta có võ hồn là cái gì, việc ấy..., công lao coi như bỏ đi. Cùng lắm thì sau này ta sẽ lấy công lao của mình chia hết cho bọn Trần Vĩ, Lý Đình Âm, ta không thăng chức nữa. Còn chuyện về quả trứng, mọi người xem như quên đi."

Nam Trừng ở bên kia im lặng, Lam Tiêu làm Sở trưởng Viện Nghiên Cứu Cổ Hồn Thú đã không ít năm. Tuy rằng sau khi chuyển đến Thiên La tinh, cấp bậc của Viện Nghiên Cứu Cổ Hồn Thú cũng đã tăng lên, hiện tại Lam Tiêu cũng đã đạt quân hàm trung tá. Nhưng mà, dường như hắn cũng đã tới bình cảnh. Với học thức của hắn, có lẽ sẽ đi được càng cao, thiếu, cũng chỉ là một cái cơ hội mà thôi.

Cho nên Nam Trừng vô cùng rõ ràng, khi Lam Tiêu nói ra lời này, đối với hắn là một loại như thế nào từ bỏ. Lam Tiêu có đầu óc thông minh, nhưng võ hồn của bản thân hắn lại rất khó tu luyện để tăng lên. Vẫn luôn mắc kẹt ở cấp bậc tứ hoàn. Chỉ có thành quả nghiên cứu khoa học đặc biệt vĩ đại mới có thể khiến hắn tiếp tục thăng chức. Ở phương diện này, ngược lại Nam Trừng lại có ưu thế hơn nhiều, võ hồn của nàng rất tốt, hiện tại cũng đã là lục hoàn Hồn Đế. Quân hàm cũng đã được thăng lên tới Trung tá, ngang vai ngang vế với hắn. Nếu không phải vì muốn ở bên cạnh hắn, Nam Trừng có thể đã được phái đến nơi có tương lai hơn.

Ở chương 4 rõ ràng tác giả viết Lam Tiêu có 5 hồn hoàn rồi, mà 6 năm sau, lại có 4 hồn hoàn. Cũng không hiểu luôn.

"Ngươi nghĩ kỹ rồi à?" Nam Trừng thở sâu nói.

Nếu Lam Hiên Vũ thật sự có chỗ nào không giống với người bình thường, nhất là cường độ năng lượng của hồn thú mười vạn năm đã từng xuất hiện trước kia. Điều này rất có thể sẽ mang đến cho Lam Tiêu một cơ duyên rất lớn.

"Nghĩ kỹ rồi. Thật ra, vào ba năm trước, khi di chuyển tới đây, vào thời điểm chúng ta quyết định không sinh thêm đứa con nào nữa, không phải chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Chúng ta đều nguyện ý một lòng một dạ yêu thương đứa nhỏ này." Lam Tiêu không chút do dự nói.

"Phụt!" Nam Trừng ở bên kia đột nhiên cười: "Hiện tại có phải là nên đến lượt ta nói ngươi ngốc hay không? Giống như lúc trước ngươi thường nói ta, bây giờ xem như quà đáp lễ cho ngươi. Ta thích bộ dạng ngây ngốc của ngươi. Hiện tại cuộc sống của chúng ta rất tốt. Công lao của ta sau này cũng chia cho bọn họ đi. Chúng ta sẽ ở lại nơi này, cùng con của chúng ta trưởng thành. Ngươi có đồng ý không?"

"Ừm." Lam Tiêu cười, trong nháy mắt này, thực ra bọn họ đều chỉ nghĩ đến một chữ : Nhà.

"Tích tích tích, tích tích tích!" Thế như vào lúc này, tiếng cảnh báo lại đột nhiên vang lên từ phía phòng thức tỉnh.

Lam Tiêu chợt biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía phòng thức tỉnh.

Bên trong phòng thức tỉnh.

Lam Hiên Vũ bé nhỏ đứng ở trong căn phòng hình lục giác, đôi mắt to tràn đầy vẻ tò mò. Một vị thúc thúc vừa nói với hắn, bảo hắn đứng ở chính giữa đừng cử động.

Ngay say đó, chung quanh bắt đầu sáng lên từng chút hào quang. Ánh sáng lạ lẫm quanh quẩn ở xung quanh thân thể hắn, khiến hắn cảm giác được dường như thân thể của mình có chút ấm áp. Càng kỳ lạ hơn chính là, trong cảm giác ấm áp hắn dường như lại cảm thấy thân thể của mình có chút ngứa.

Vừa mới bắt đầu chỉ có một chút, nhưng rất nhanh, loại cảm giác ngứa ngáy này lại bắt đầu tăng dần lên.

Lam Hiên Vũ không biết điều này có phải là bình thường hay không, khuôn mặt nhỏ bắt đầu trở nên có chút tái nhợt, nhưng cảm giác ngứa ngáy kia thật sự là càng ngày càng mãnh liệt, còn đáng sợ hơn so với cảm giác đau đớn.

Cuối cùng, hắn chịu không nổi, la lên một tiếng. Đôi tay cũng không khống chế được bắt đầu cào lên thân thể của mình. Bản thân cũng không ngừng vặn vẹo.

Phòng thức tỉnh nằm ở bên trong Viện Nghiên Cứu Cổ Hồn Thú. Trên thực tế, phòng thức tỉnh loại này đều có trong các cơ quan của Liên bang, chuyên môn dùng cho bọn nhỏ đủ độ tuổi sử dụng.

Nhân viên công tác phụ trách phòng thức tỉnh còn chưa bao giờ gặp loại tình huống này. Theo như bình thường, cho dù thức tỉnh ra võ hồn gì, cũng đều thuận lợi xuất hiện thức tỉnh xong rồi mới đúng.

Lúc Lam Hiên Vũ kêu to, hắn còn tưởng rằng võ hồn của đứa nhỏ này bắt đầu thức tỉnh rồi, nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy Lam Hiên Vũ bị ngứa lăn lộn trên mặt đất, dùng sức gãi lên thân thể của mình.

Nhân viên công tác không chút do dự ấn lên thiết bị cảnh báo, đồng thời nhanh chóng nhào tới giữ thân thể Lam Hiên Vũ lại.

Cũng không biết vì sao, đột nhiên từ sâu trong lòng hắn lại xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi không thể hiểu được. Tuy rằng chỉ là trong một cái chớp mắt, nhưng hắn lại cảm nhận được rất rõ ràng, một loại run rẩy phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn làm hắn đột nhiên phải dừng bước, hoảng sợ nhìn về phía đứa nhỏ kia.

Bên ngoài làn da của Lam Hiên Vũ, hiện ra rất nhiều hoa văn màu vàng cùng màu bạc dây dưa với nhau. Mơ hồ ở giữa còn có màu sắc rực rỡ như ẩn như hiện.

"Ầm!" Cánh cửa bị mở ra từ bên ngoài, Lam Tiêu tựa hồ giống như bay mà vọt vào.

"A ——" đúng lúc này, Lam Hiên Vũ chợt hét lên một tiếng, cơ thể nhỏ bé từ dưới đất bắn lên. Trong nháy mắt kia, toàn bộ hoa văn sáng rực trên người hắn đều biến mất không thấy. Một đám ánh sáng màu lam óng ánh từ trong hai lòng bàn tay hắn chui ra, như diều gặp gió, ước chừng chui ra khoảng hơn một mét, chập chờn đong đưa trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro