Chương 53: Bạn hiền khí thế thật lớn nha!
Một giấc ngủ sâu thì nên như thế nào? Hẳn là không có cảnh trong mơ, nhắm mắt lại cứ như đã chết, rồi khi mở mắt ra lại như được tái sinh, mọi thứ trước khi ngủ dường như đã qua mấy đời...
Khi tỉnh lại, Aventurine đang ở trong trạng thái đó. Lâu lắm rồi không được ngủ sâu đến vậy, Aventurine ôm gối ngồi trên giường, bộ não đang từ từ khởi động.
[Chào buổi sáng!] Yagi Kai rất nhiệt tình, cũng không biết là dậy sớm hay thức trắng đêm, [Em nghĩ ra biệt danh cho anh rồi! Ừm... Em vẫn rất ghét D, nhưng thẩm mỹ của hắn ta thật sự rất tốt.]
[Em không tìm ra loài chim nào có thể đại diện cho anh tốt hơn là chim công đâu, vậy gọi là Khổng Tước nhé?]
Khổng Tước? Chim công gì? Giáo sư lại ghét hắn ồn ào à?
Ồ, nhớ ra rồi... Bộ não khởi động thành công. Aventurine nghiêng đầu, tìm lại ký ức.
Ngày hôm qua Yagi Kai với tốc độ nhanh đến không ngờ đã tìm thấy một mảnh Cornerstone, sau đó lại nhận được manh mối về mảnh tiếp theo từ 236 – mặc dù lý do của 236 nghe như bịa đặt, và để kéo dài mối quan hệ hợp tác với Yagi Kai, hắn đã đồng ý gia nhập đội nhóm mới mà cô bé thành lập.
[... Khoan đã,] Aventurine nửa ngày không trả lời, Yagi Kai có chút sốt ruột, [Anh sẽ không hối hận chứ?]
"... Người đẹp, em phải cho tôi hoãn một chút đã, ném con xúc xắc ra rồi, muốn biết kết quả cũng phải chờ nó ngừng xoay chứ," Aventurine nói, "Nhưng tôi sẽ không hối hận đâu, mua định rời tay, điểm này tôi vẫn giữ quy tắc."
Nếu mảnh đá Cornerstone của Yagi Kai không được gửi đến nhanh như vậy, Aventurine còn có thể mặt dày nhờ Yagi Kai giúp làm không công. Nhưng nếu hai bên đã thanh toán xong thì Aventurine sẽ không bao giờ vi phạm những gì đã thỏa thuận.
Yagi Kai tiếp tục giúp hắn tìm những mảnh đá khác, còn hắn thì giúp Yagi Kai xử lý một vài vụ án... Như vậy sẽ không đến mức được cái này mất cái kia, hai bên đều có lợi.
Một giao dịch đôi bên cùng thắng như vậy, hắn việc gì phải đổi ý?
Chỉ là biệt danh Khổng Tước... Cũng khá gợi nhớ quá khứ. Aventurine vươn vai lười biếng, chuẩn bị chính thức rời giường, "Vậy em gọi là... Đàn Dệt? Là tên này đúng không?"
"Amuro đâu?"
Loài chim giỏi nhất trong việc xây tổ... Aventurine chưa từng thấy chim Đàn Dệt trông như thế nào, nhưng nghe miêu tả thì rất hợp với Yagi Kai. Tự nhiên hắn tò mò về biệt danh của Amuro Tooru.
[Ừm, anh ấy là Chim Ruồi!]
"Chim Ruồi?"
Aventurine sờ lấy điện thoại, Yagi Kai rất chu đáo đã hiển thị hình ảnh chim ruồi trên màn hình, [Là loài chim nhỏ nhất thế giới! Nhưng em cảm thấy chim cú vọ hay cú mèo gì đó giống anh ấy hơn... Nhưng đều bị anh ấy phủ quyết. Anh ấy nói không muốn đặt biệt danh có đặc tính quá rõ ràng.]
Biệt danh quá rõ ràng... không phù hợp với việc Amuro Tooru nằm vùng. Amuro Tooru muốn trở thành một người làm công trong suốt, cho nên tùy ý tìm một cái tên không liên quan nhiều đến mình mà dùng.
"Tốt, vậy quý cô Đàn Dệt vĩ đại của chúng ta," hợp tác với yêu cầu "trung nhị" của Yagi Kai, Aventurine cười hỏi, "Xin hỏi đã tìm được manh mối mới về nơi rơi xuống của Cornerstone chưa?"
[Có rồi đó!]
Một pop-up mới hiện lên trên điện thoại, một đống lớn thông tin chi tiết hiện ra. Aventurine vừa xem vừa nghe Yagi Kai khái quát đơn giản, tiểu thiên tài lúc này thật sự rất hữu dụng.
[Em thức trắng một đêm cũng không phải vô ích! Mục tiêu là Oswaldo Ruso, nam, một trong những ông trùm Mafia người Ý, nghiệp vụ chính là buôn lậu súng ống đạn dược trong và ngoài nước, gần đây vừa vặn đang ở trong nước bàn chuyện làm ăn...]
Yagi Kai tiếp tục nói, [Đúng rồi! Chuyện làm ăn này có chút liên quan đến A-... Khụ, đến Chim Ruồi nữa đó. Em hỏi anh ấy rồi, anh ấy bảo chúng ta tốt nhất nên đợi mấy ngày, xem tình hình bên anh ấy rồi sắp xếp sau.]
Oswaldo Ruso cũng có giao dịch với tổ chức, nhất thời không tiện ra tay ngay.
"Không thành vấn đề, vậy chờ tin tức của em." Aventurine không có ý kiến, vài mảnh vỡ vẫn đang lưu lạc bên ngoài, hắn không vội mấy ngày này, "Em cũng nghỉ ngơi một lát đi nhé."
Yagi Kai chắc là đã thức trắng đêm rồi, Aventurine nghe thấy trong giọng nói của Yagi Kai còn có vài tiếng ngáp.
[Được rồi,] Aventurine tỉnh, Yagi Kai cũng có thể yên tâm ngủ, [Nhớ cẩn thận tên người xấu ở bên ngoài đó nhé.]
236 là tội phạm truy nã không có chỗ nào để đi, hiện tại vẫn ở trong phòng Aventurine. Yagi Kai có đuổi cách nào cũng không đuổi được 236 giả ngốc.
"Ừm ừm."
Ừm, vì vậy... Hắn có một khoảng thời gian không có dự án.
Phải tìm việc vui mới được, Aventurine không muốn để mình rảnh rỗi. Thời gian này hắn đã ở nhà đủ lâu rồi, hắn cần hoạt động một chút, tìm kiếm "ý nghĩa cuộc sống".
Cúp điện thoại, Aventurine nhớ ra điều gì đó nên nhìn lịch ngày, rồi hắn kéo ngăn kéo tìm thấy một tờ rơi được gấp gọn gàng – chính là tờ rơi mà Aventurine đã phát khi đang kiếm số tiền đầu tiên trên thế giới này – xác nhận lại thời gian in trên tờ rơi.
Hiện tại, chính là ngày khai trương của công viên giải trí Tropical!
"May mắn thật nha," Giọng Aventurine cao hơn vài phần, "Kakavasha! Chúng ta có thời gian đi công viên giải trí chơi rồi!"
... Yên tĩnh,
"Kakavasha ~"
Aventurine kéo dài giọng, nói yếu thế với không khí, "Đừng giận mà, hiếm khi có thời gian, ngày cũng trùng khớp, vậy thì nhân tiện đi chơi đi, em không phải cũng rất muốn đi sao?"
"Vẫn còn chưa biết công viên giải trí ở đây có gì khác với Penacony nữa,"
"Một người bạn khác cũng thật là," Aventurine cố ý oán giận, "Tự mình giận thì thôi đi, đừng ngăn cản tôi và Kakavasha ra ngoài chơi chứ..."
[Ai giận?!]
Chiếc gối không khí bị "Aventurine" cầm đột nhiên xuất hiện ném vào mặt Aventurine, [Đừng lấy lòng dạ hẹp hòi của mình mà suy xét người khác, phép khích tướng đã lỗi thời rồi!]
"Ha, kế không nề lão, dùng tốt là được rồi," Aventurine vẫy tay về phía Kakavasha đang ngoan ngoãn đứng sau "Aventurine", "Đến đây đi, thân ái,"
"Bắt đầu tận hưởng cuộc sống của chúng ta thôi!"
"Chào mừng quý khách đến với công viên giải trí Tropical ~"
Tiếng khách chào đón và đủ loại nhạc vui vẻ được loa phát không ngừng. Vừa ra khỏi cửa là đi ngay, Aventurine với động lực siêu mạnh đã gửi tin nhắn báo cho Date Wataru để rồi sau đó chuẩn bị chơi cả ngày ở bên ngoài.
Còn 236... 236 giữ nhà, tội phạm truy nã không xứng ra ngoài chơi.
Trước khi xuất phát, Aventurine còn không quên tranh thủ lúc ông chủ tiệm Pachinko mặt xanh lét, cào sạch năm tập thẻ bài lớn, bổ sung hiệu quả cho cái ví tiền đã khô quắt đi vì "ăn núi lở" trước đó.
Hắn, Tổng giám Aventurine, lại có tiền rồi! Thật đáng mừng!
Chỉ có "Aventurine" vẫn đang mỉa mai rằng yêu cầu của Aventurine ngày càng thấp. Đổi lại lúc ở IPC, số tiền này dù có rơi xuống đất Tổng giám đại nhân đi ngang qua cũng lười cúi người nhặt.
Bởi vì thời gian lãng phí để nhặt tiền cũng đủ để Aventurine kiếm lại tài sản của mấy hành tinh rồi.
Mà Aventurine hiện tại đang dùng thời gian quý báu trị giá hàng trăm hành tinh mỗi giây để ngân nga theo nhạc nền, giống như một người bình thường nghiêm túc xếp hàng chuẩn bị mua vé.
Thời gian dành cho những việc đáng giá, thì không gọi là "lãng phí".
Nhưng vì Tropical mới khai trương không lâu, người xếp hàng rất đông. Không muốn gây chú ý nên Aventurine đã đeo kính râm, hắn nhìn thoáng qua, ước chừng còn phải đợi hơn mười phút nữa mới đến lượt mình.
Kakavasha thì ngồi trên vai "Aventurine", vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc khổng lồ bên trong công viên, chốc lát lại gầm rú chạy qua một lượt, đồng thời còn truyền đến tiếng la hét phấn khích của du khách...
Xét về độ xa hoa, Tropical đời này cũng không thể sánh bằng "Thời Khắc Hoàng Kim" của Penacony. Nhưng "Thời Khắc Hoàng Kim" không tiếp nhận khách vị thành niên, các thiết bị vui chơi cũng đều phục vụ cho người trưởng thành.
Cho nên Tropical càng thích hợp với Kakavasha.
Thế là Aventurine cúi đầu bắt đầu nghiên cứu cuốn sổ tay quảng cáo được phát cho khách xếp hàng để giết thời gian. Cuốn sổ tay giới thiệu rất đầy đủ các loại thiết bị vui chơi.
Kakavasha có vẻ rất hứng thú với tàu lượn siêu tốc, vậy thì xếp cái này lên trước nhé?
"Này—! Thằng nhóc, vị trí này tao mua rồi, mày ra sau xếp lại đi!"
Trong lúc đang chờ, có mấy tờ tiền mặt đột nhiên bị ném xuống cuốn sổ tay đang mở của Aventurine. Aventurine nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy một gã đàn ông đầu húi cua trông rất côn đồ đứng cạnh hắn.
"Bạn hiền, anh đang..." Aventurine nhặt mấy tờ tiền mềm oặt lên, nhìn sang trái phải, có chút khó hiểu, "Nói chuyện với tôi sao?"
"Đương nhiên là mày rồi, thằng mặt trắng." Tên đầu húi cua ngậm điếu thuốc, vẻ mặt hung tợn, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, "Cầm tiền rồi cút đi, đừng làm lỡ việc của tao!"
"Anh Hayashida," một người phụ nữ tóc xoăn trang điểm xinh đẹp bước tới bên cạnh gã đàn ông, nói rồi vòng tay ôm lấy cánh tay tên đầu húi cua, "Xong chưa anh? Chân em mỏi hết cả rồi..."
Tên đầu húi cua quay đầu nói, "Bảo bối, xong ngay đây! Chờ chút nữa đi."
Những người đến công viên giải trí chơi hoặc là gia đình mang theo trẻ nhỏ, hoặc là các cặp đôi trẻ. Aventurine một mình một người trong đám đông xếp hàng trông đặc biệt nổi bật, mà khuôn mặt của bản thân Aventurine khi tâm trạng tốt lại không có chút uy hiếp nào.
Đây không phải là vừa hay bị tên đàn ông muốn thể hiện trước mặt phụ nữ coi là trái hồng mềm mà bóp sao?
Có chút buồn cười. Đã bao lâu rồi hắn không gặp phải chuyện như vậy?
Aventurine run run mấy tờ tiền giấy, có chút khó xử nói, "Tôi thật sự rất muốn tạo điều kiện thuận lợi cho bạn hiền, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Tên đầu húi cua đẩy Aventurine một cái, đám đông xung quanh tản ra, không muốn dính vào cuộc tranh chấp giữa hai người, "Thằng nhóc, đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé!"
Làm như không nhìn thấy lời cảnh cáo của tên đầu húi cua, Aventurine cười đáp, "Nhưng mà, số này không đủ để mua vị trí của tôi đâu ~"
Tên đầu húi cua có chút bực bội, vừa định nói gì lại bị người phụ nữ thúc giục, "Thì ra là một thằng nhà nghèo, anh Hayashida, mau đuổi nó đi đi."
"Được rồi," tên đầu húi cua không muốn mất mặt, lại vứt ra mấy tờ tiền giấy, "Bấy nhiêu đây đủ rồi chứ!"
"Ừm..." Aventurine thu tiền, ra vẻ đếm đếm, "Có lẽ không đủ lắm?"
"Mày—!" Tên đầu húi cua nghẹn khí, tiếp tục ném tiền, "Cho mày này, thằng nghèo chết tiệt!"
"Bạn hiền khí thế thật lớn nha!"
Thấy Aventurine thu tiền lia lịa, tên đầu húi cua không nhịn được, "Được rồi chứ, nhanh cút đi! Tao thấy loại ăn mày như mày là thấy phiền!"
"Chuyện này thì," Aventurine cười đẩy kính râm xuống, "Dường như vẫn chưa đủ đâu ~ Bạn hiền thử thêm chút nữa xem? Có lẽ lần sau sẽ đủ."
Tên đầu húi cua cuối cùng cũng nhận ra Aventurine đang cố tình trêu mình, gã siết chặt nắm đấm.
"Khốn nạn! Mày tìm chết—!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro