Chương 9: Là duyên phận
P/s: Vẫn là edit lúc 1h sáng nên não hơi ngáo. Sai chỗ nào các bạn cứ bình luận để mình sửa. Tại không biết có đoạn nào nhầm tên hay sai chính tả không.
Diệp Họa Khê mất một lúc lâu mới kìm nén được sự khiếp sợ trong lòng, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ đến là Hạ Thanh Diệc.
“ Bởi vì tò mò?” Cô chần chờ hỏi.
Hạ Thanh Diệc thu lại ý cười và giải thích: “ Đội ngũ chương trình cũng vì việc này mà tìm đến tôi, tôi quyết định phát sóng toàn bộ theo nội dung đã quay. Nó nên chịu trách nhiệm về những rắc rối chính nó gây ra, hy vọng thông qua chuyện này có thể làm nó hiểu ra giới giải trí không phải là nơi nó muốn làm gì thì làm.”
Diệp Họa Khê mất một lúc mới tiêu hóa những lời này.
“ Nhưng mà hiệu quả của biên tập cắt nối thật sự rất có ý tứ.” Hạ Thanh Diệc mỉm cười nói.
“....” Diệp Họa Khê đột nhiên cảm giác có ẩn ý gì đó, nhưng cô không tìm thấy chứng cứ.
Hạ Thanh Diệc lại cười nói: “ Em ngày mai đi quay phải không? Cảm giác ngày mai ghi hình có vẻ thú vị hơn.”
Diệp Họa Khê: “?”
Cô thật sự nghe ra được!
Hạ Thanh Diệc đang thật sự vui sướng khi người gặp họa, hơn nữa cô tìm được chứng cứ rồi!
“ Chỉ cần em không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.” Diệp Họa Khê chắn chắn nói.
Hạ Thanh Diệc cười khẽ, sau đó nói: “ Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trái tim Diệp Họa Khê đột nhiên nhảy lên mạnh mẽ, cô kìm nén hoảng loạn nhanh chóng nói: “ Thầy Hạ ngủ ngon!”
Ngày thứ hai, Diệp Họa Khê lại lần nữa khởi hành đi quay chương trình.
Thời Trân Trân nghe được là Hạ Thanh Diệc đã giúp đỡ, lúc này cũng lo lắng: “ Hôm nay Lăng Kha sẽ tiếp tục đến không nhỉ? Thật xấu hổ a.”
“Cô ta không đến mức mọi chuyện này đều tính lên đầu tớ đấy chứ. Lúc ấy cô ta còn nói làm cho chương trình toàn bộ đều thả ra để cho người khác nhìn thấy bộ mặt thật của tớ.” Diệp Họa Khê bình tĩnh nói
Thời Trân Trân gật gật đầu: “ Đúng vậy, lại không phải cậu sai, cô ta không thể trách cậu. Cắn răng chịu đựng, quay xong chương trình thì không cần gặp lại Lăng Kha nữa.”
Diệp Họa Khê thở dài: “ Dù có thế nào về sau tớ không quay chương trình giải trí nữa, thật sự còn mệt hơn tớ đóng phim.”
***
Ai ngờ, đến nơi ghi hình, Diệp Họa Khê vừa mới đặt hành lý xuống còn chưa kịp chào hỏi đội ngũ chương trình.
Lăng Kha nổi giận đùng đùng đi từ xa lại đây chất vấn Diệp Họa Khê: “Hiện tại cô rất vui vẻ đúng không. Tôi bị cảnh cáo, trên mạng còn bị người ta bôi đen, cô rất đắc ý phải không! “
Diệp Hoạ Khê cau mày nhìn cô ta: “Cô còn chưa tỉnh à? Chương trình là cô khăng khăng phải tham gia, cũng là cô khăng khăng muốn gây chuyện cùng tôi. Bây giờ cô tới tìm tôi?”
Lăng Kha nhất thời nghẹn lời, nhưng vừa nhớ đến ngày hôm qua bị người nhà cảnh cáo thì càng ghen ghét Diệp Họa Khê, cô ta trừng to mắt nói: “ Chính là cô sai!”
Diệp Họa Khê lười để ý sự vô cớ càn quấy này của cô ta, ánh mắt cô lạnh lùng, giọng nói càng chứa băng tuyết: “Đừng coi chuyện tôi nhường nhịn cô là chuyện đương nhiên, trước đây tôi không thèm để ý đến cô nhưng nếu cô vượt qua ranh giới cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Nháy mắt Lăng Kha tái mặt, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được hàn ý của Diệp Họa Khê, không giống như những lần nháo loạn nhỏ lúc trước. Cô ta nhận ra, Diệp Họa Khê thật sự tức giận.
Diệp Họa Khê không quan tâm đến sắc mặt của Lăng Kha, từ bên cạnh cô ta vòng qua đi đến trước mặt đạo diễn nói: “ Tôi không muốn ở cùng một phòng với Lăng Kha, tốt hơn là tách ra.”
Hiện trường quá yên tĩnh, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía hai người đảo qua đảo lại.
Cũng may đạo diễn vẫn trầm ổn như cũ, ông ấy gật đầu: “ Tôi lập tức bảo người đi chuẩn bị phòng thật tốt.”
Vốn dĩ đội ngũ chương trình còn đang lo lắng việc ghi hình chương trình, ai ngờ khi vừa bắt đầu quay, bầu không khí vô cùng hài hòa giống như cái gì cũng chưa phát sinh, làm một đám người không khỏi cảm thán không hổ là diễn viên.
Không biết có phải do bị Diệp Họa Khê cảnh cáo hay không, Lăng Kha rõ ràng thu liễm rất nhiều trong lần quay sau đó.
Sau hai tuần ghi hình, không chỉ có Diệp Họa Khê thở dài nhẹ nhõm mà toàn bộ mọi người ở hiện trường đều thở dài nhẹ nhõm. Thậm chí vài vị minh tinh trong lòng sinh ra sợ hãi không bao giờ quay chương trình giải trí nữa.
Nhưng tuy là như vậy, < Cuộc sống của các chị gái> từ khi phát ra sau đó nhiệt độ không ngừng tăng cao, điều này cũng khiến các nhân viên công tác yên tâm, ít nhất kết quả của sự chuẩn bị kỹ lưỡng không quá tệ.
Sau khi kết thúc ghi hình, đạo diễn đặc biệt tìm riêng Diệp Họa Khê cười nói: “ Lần này cảm ơn cháu.”
“Kỳ thật tôi là người phải nói xin lỗi mới đúng.” Diệp Họa Khê mím môi nói: “ Nếu không phải do tôi thì hẳn là Lăng Kha sẽ không đến.”
“ Kết quả tốt là được.” Đạo diễn cười cười, ngay sau đó nói: “ Lần sau có chương trình giải trí nào chú nhất định sẽ tìm đến cháu trước.”
Diệp Họa Khê:”...”
Không được.
***
Sau khi trở về, cảm xúc Diệp Họa Khê tăng vọt, vui vẻ nói chuyện với Thời Trân Trân: “ Trân Trân, chương trình giải trí quay xong rồi, hẳn là chúng ta nên đi khao chính mình một chút, tớ mời cậu đi Triều Tiên Cư ăn cơm!”
“ Cậu cho rằng tớ không biết là cậu lại muốn đi Triều Tiên Cư để ngẫu nhiên gặp được Hạ Thanh Diệc à? Cái chiêu này tuần trước cậu đã dùng rồi.” Thời Trân Trân trêu chọc cô.
Diệp Họa Khê bất mãn: “ Cho nên vì cái gì mà cậu không đồng ý, tớ mời khách không tốt sao?
Thời Trân Trân trịnh trọng nói: “ Tháng sau cậu phải tham gia lễ trao giải liên hoan phim, sau đó là tiến vào đoàn phim, không có bao nhiêu thời gian thế nhưng cậu còn nghĩ đến ăn?”
Diệp Họa Khê lười nhác nâng mắt: “ Tớ không nghĩ đến ăn, tớ nghĩ đến chính là Hạ Thanh Diệc.”
“ Không có tiền đồ. Vào đoàn phim mỗi ngày đều gặp không phải càng tốt à!” Thời Trân Trân ghét bỏ nhìn cô một cái.
Diệp Họa Khê chơi xấu lăn lộn trên giường: “ Tớ mặc kệ, tớ chính là muốn đi.”
Thời Trân Trân thật sự không chịu đựng được đành phải thỏa hiệp: “ Đi đi đi, đi thì đi, cậu đi cũng không nhất định có thể nhìn thấy Hạ Thanh Diệc.”
Quả nhiên, chờ đến Triều Tiên Cư không còn giống như lần trước ngẫu nhiên gặp được.
Vào phòng bao, Thời Trân Trân bắt đầu vui sướng khi người gặp họa: “ Tớ nói rồi, Hạ Thanh Diệc lại không phải sống ở Triều Tiên Cư, làm sao có thể gặp được.”
Diệp Họa Khê cười tủm tỉm trả lời cô ấy: “ Vậy thì tớ đây phải ăn thật nhiều để không tốn công.”
Thời Trân Trân:”....” Sơ ý, sớm biết như vậy không nên đồng ý!
Sau khi cơm nước xong, Thời Trân Trân vuốt bụng oán giận: “ Đều tại cậu, tớ mới thừa nhiều thịt như vậy.”
Diệp Họa Khê lườm cô ấy một cái: “ Tự chính mình tìm nguyên nhân trên người cậu đi, nghĩ lại chúng ta đều cùng nhau ăn, tại sao tớ không có thịt thừa.”
“ Đúng vậy, tại sao?” Thời Trân Trân đột nhiên tỉnh ngộ, “ Cậu ngày thường ăn cũng không ít, ban đêm tớ còn bắt gặp cậu ăn vụng, kết quả cậu vẫn không thừa miếng thịt nào! Có phải cậu đem toàn bộ thịt đắp lên người tớ hay không!”
Diệp Họa Khê trợn mắt kinh ngạc, hỏi: “ Tại sao cậu biết tớ ăn vụng...”
“ Có một đêm tớ dậy đi WC, tưởng có con chuột chui vào bếp không ngờ lại là chính cậu đang ăn vụng.” Thời Trân Trân ghét bỏ nhìn cô, “ Nghĩ đoạn thời gian đó cậu cũng rất đang thương nên tớ liền không nói.”
Diệp Họa Khê:”....”
“ Nếu không gặp được Hạ Thanh Diệc, chúng ta có cần phải đi về hay không, ảnh lễ phục để tham gia liên hoan phim đã gửi tới rồi, chúng ta cũng nên chọn lựa một chút.” Thời Trân Trân nói.
Diệp Họa Khê thở dài:” Tùy tiện chọn là được. “
Đến lúc lên xe, Diệp Họa Khê ỉu xìu buồn bã mở điện thoại ra, vừa đúng lúc nhìn thấy tin tức Hạ Thanh Diệc sẽ tham gia liên hoan phim, mắt cô lập tức sáng lên, vội vàng nói với Thời Trân Trân: “ Trân Trân, Hạ Thanh Diệc cũng sẽ tham gia liên hoan phim, tớ muốn ăn mặc thật xinh đẹp!”
“Vừa rồi cậu còn nói tùy tiện...” Thời Trân Trân lạnh giọng a một tiếng. “ Một người phụ nữ hay thay đổi.”
***
Liên hoan phim được tổ chức ở Tân Thành, Thời Trân Trân từ sáng sớm đã đặt xong vé máy bay xuất phát.
Diệp Họa Khê đã tới Tân Thành rất nhiều lần, cơ hồ đều là đóng phim mới đến, cho nên đối với nơi này vẫn luôn không có cảm giác đặc biệt gì. Nhưng cô tưởng tượng đến Hạ Thanh Diệc sinh ra là ở Tân Thành, nháy mắt nơi này cho cô ấy một ý nghĩa đặc biệt.
“ Nếu anh ấy cũng là tới tham gia liên hoan phim, nói không chừng chúng tớ sẽ cùng khách sạn.” Diệp Họa Khê nhỏ giọng nói thầm.
Thời Trân Trân nhìn thời gian, lại nhìn máy bay đang chầm chậm lăn bánh trên đường băng, ngay sau đó nói: “ Đừng nghĩ đến Hạ Thanh Diệc nữa, chúng ta đã đến Tân Thành.”
Hai người cùng nhau từ cửa ra máy bay đi ra ngoài, nhưng có điều họ không ngờ là có rất nhiều fan đến đón máy bay từ cửa ra.
Diệp Họa Khê nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng hỏi Thời Trân Trân: “ Tớ có nhiều fan như vậy sao? Cậu mời ‘son phấn'* đến à?”
*‘son phấn' nghĩa là những người được thuê hoặc mua để giả làm người hâm mộ.
“ Tớ mà có tiền mua đồ ăn không phải tốt hơn sao? Mua ‘son phấn' cái gì. “ Thời Trân Trân lúc này cũng hoàn hồn. “ Ở trong siêu thoại cùng trong nhóm nhìn thấy các cô ấy muốn đón máy bay, nhưng không ngờ sẽ nhiều người đến như vậy.”
Hôm nay Diệp Họa Khê ăn mặc cực kỳ đơn giản, áo khoác màu nâu nhạt phối với quần jean sáng màu. Bởi vì dáng người quá cao gầy, cho dù đứng trong đám người cũng đặc biệt dễ thấy.
Cô không đeo khẩu trang cũng không mang kính râm, thậm chí còn chưa trang điểm vì cô tự tin cho rằng không ai nhận ra mình.
“ Làm sao bây giờ?” Gánh nặng thần tượng của Diệp Họa Khê nháy mắt trỗi dậy. “ Hôm nay trông tớ thế nào? Xấu không?”
Thời Trân Trân giơ ngón tay cái lên đáp lời: “ Yên tâm, thật sự rất đẹp.”
Nghe vậy, Diệp Họa Khê cũng yên tâm, hào phóng tươi cười chào hỏi các fan.
“ Tớ đi lấy hành lý, cậu ở chỗ này chờ tớ. “ Thời Trân Trân nói một câu rồi rời đi.
Mà Diệp Họa Khê bởi vì không muốn gây phiền toái cho các hành khác nên liền đi đến một góc bên cạnh, toàn bộ fans cũng vì thế mà đi theo.
“ Các em đến đây khi nào vậy?” Cô tò mò hỏi.
Fans lập tức trả lời: “ Một giờ trước ạ!”
Diệp Họa Khê đếm qua, ít nhất cũng mười mấy hai mươi cô gái nhỏ, tuổi đều không lớn lắm, có người cũng tầm tuổi cô, cô cong mắt cười nói: “ Cảm ơn các em đã đến đón máy bay.”
“ Khê Khê có thể ký tên cho em không ạ? “ Lúc này có fan lấy hết can đảm nói.
Diệp Họa Khê gật đầu cười: “ Đương nhiên có thể, muốn ký tên vào cái gì đều lấy ra đi, chị sẽ ký hết cho các em.”
Trong nhất thời, các fans đều kích động lôi ra notebook.
Vào lúc Diệp Họa Khê đang ký tên, Thời Trân Trân đẩy vali hành lý đến. “ Ký xong chưa?”
“ Sắp xong.” Diệp Họa Khê nắm chặt thời gian ký một cái cuối cùng, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “ Các em thích uống gì?”
Fans ngây ngẩn cả người, tựa hồ cũng không biết lời này của Diệp Họa Khê có ý gì.
Thời Trân Trân nháy mắt hiểu được, vội vàng giải thích: “ Hôm nay đón máy bay vất vả, Khê Khê muốn mời các em đồ uống.”
Chờ mua xong đồ uống cho fans, thằng đến khi lên xe, Diệp Họa Khê còn quay đầu lại dặn dò: “ Về nhà chú ý an toàn.”
Sau khi nhóm fans đón máy bay tiễn Diệp Họa Khê, một đám lên Weibo đăng ảnh chụp khoe ra, làm những fans không thể đi đến hiện trường đều ghen ghét và hối hận.
***
Tới khách sạn mà ban tổ chức chuẩn bị, ở đây Diệp Họa Khê và Thời Trân Trân gặp không ít nghệ sĩ cùng tham gia liên hoan phim lần này.
Thấy ánh mắt cô không ngừng quét qua bốn phía, Thời Trân Trân dội cho cô gáo nước lạnh: “ Đừng nhìn nữa, nói không chừng Cố Thanh Diệc không ở khách sạn này.”
Diệp Họa Khê mím môi, nói: “ Tớ chỉ là đang quan sát cảnh vật xung quanh.”
Thời Trân Trân mới không tin, cô ấy hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía thang máy bên kia.
Khi thang máy dừng, hai người mỗi người đẩy một vali hành lý bắt đầu tìm phòng, nhưng mà phòng còn chưa tìm thấy thì lại gặp được Hạ Thanh Diệc từ phía bên kia đi tới.
Ngay lập tức khóe môi Diệp Họa Khê nâng lên, đôi mắt nhìn Thời Trân Trân còn mang một tia đắc ý.
Tống Nhiên nhìn thấy Diệp Họa Khê, lập tức nhìn thoáng qua Hạ Thanh Diệc rồi lựa lời nói: “ Các cô cũng ở tầng này à? Phòng nào vậy?”
Thời Trân Trân báo số phòng, Tống Nhiên lập tức kinh ngạc mở miệng: “ Vừa đúng lúc là phòng bên cạnh, thật là trùng hợp.”
Diệp Họa Khê nhìn Hạ Thanh Diệc, hai hàng lông mày cong cong khẽ cười nói: “ Thầy Hạ, đã lâu không gặp.”
Bình tĩnh dưới đáy mắt Hạ Thanh Diệc cũng chợt lóe, anh cười nhẹ rồi mở miệng: “ Đã lâu không gặp.”
Vào phòng, Thời Trân Trân nghi ngờ hỏi: “ Cậu không phải là lợi dụng quan hệ của người trong nhà sau đó cố ý ở tại phòng bên cạnh Hạ Thanh Diệc đấy chứ?”
“ Tớ mới không có, đây khả năng chính là do duyên phận.” Diệp Họa Khê vui vẻ trả lời.
Cô cảm thấy muốn nắm chắc cơ hội tốt này, dù sao lễ trao giải cũng vào buổi chiều ngày mai, hôm nay là thời gian để nghỉ ngơi, vì thế liền gửi cho Hạ Thanh Diệc một tin nhắn: Thầy Hạ, em biết anh đối với Tân Thành rất quen thuộc, có thể đề cử cho em chỗ nào thích hợp để ăn tối không ạ?
Hạ Thanh Diệc nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: Cùng đến Triều Tiên Cư đi, hôm nay đúng lúc Ứng Kỳ ở đó, em có thể nếm thử thủ nghệ của cậu ấy.
Diệp Họa Khê nháy mắt cao hứng lăn lộn trên ghế sô pha, cô vốn tưởng là chờ Hạ Thanh Diệc đề cử vài quán ăn sau đó mời anh cùng đi, lại không ngờ anh lại chủ động đề nghị muốn cô cùng đi đến Triều Tiên Cư.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro