Chương 085
Tác giả: Bất Hội Hạ Kỳ
Editt: Dĩm
Chương 085: Phương án hôn lễ
🍌🌼
Văn phòng là một nơi rất tốt, có thể làm việc, có thể nghỉ ngơi, còn có thể...... như vậy như vậy.
Thân là con trai của sếp, điều kiện văn phòng của Ân Viêm tất nhiên không tệ, diện tích lớn, bàn làm việc lớn, sô pha mềm, còn có một phòng nghỉ và một phòng tắm độc lập.
Dụ Trăn bị bắt hưởng thụ độ mềm của sô pha, sau đó lại bị ép thể nghiệm giường của phòng nghỉ và phòng tắm.
"Anh, anh vậy mà trong thời gian làm việc...... Anh hoang dâm vô đạo!" Dụ Trăn vùi trên giường, đấm gối oán hận.
Ân Viêm ngồi bên mép giường, tay chậm rãi vuốt kim ấn Đạo gia giữa lưng cậu, đối mặt với chỉ trích của cậu chỉ nói một câu: "Tiền bối, hửm?"
Dụ Trăn nghẹn lại, trong lòng tuôn đầy nước mắt hối hận, cậu quay đầu chôn mặt vào trong gối nằm.
"Không tôn sư trọng đạo." Ân Viêm dời tay lên nắm lấy lỗ tai lộ ra của cậu kéo nhẹ, "Nói dối gạt người."
Không thể phản bác, Dụ Trăn động đậy thân thể muốn nhét mình vào sâu trong chăn.
Ân Viêm lại dời tay xuống đè lưng cậu lại không cho cậu động đậy. Hắn cúi người dựa lại gần, đoạn nói: "Còn gọi thẳng tên huý của sư phụ, quát mắng sư phụ, Ngọc Trinh, em thật sự quá không ngoan rồi."
Càng nói tay càng dịch xuống dưới, nguy hiểm bồi hồi tại eo cậu.
Lông tơ Dụ Trăn lại dựng hết cả lên, cậu nghiêng người nắm lấy cái tay sờ loạn của hắn, đỏ mặt nổi giận mắng: "Là anh tự chủ trương chơi trò mất trí nhớ trước, em, em là bị anh chọc giận! Anh cứ luôn như vậy! Cứ tự mình đưa ra quyết định, chưa bao giờ thèm hỏi ý kiến của em, thử lắng nghe suy nghĩ của em! Anh muốn làm cái gì thì anh cứ nói, tại sao làm như vậy, có mục đích gì, mấy thứ này anh chưa bao giờ nói ra, anh không nói em làm sao biết được! Chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm anh cũng không nói, em cũng không ngờ sẽ phạm sai, em nào biết chỉ gọi tên của anh mà lại kéo cả thiên lôi tới! Còn nữa, chúng ta đời này là chồng chồng, không phải thầy trò! Em không thèm tôn sư trọng đạo, cũng không muốn tôn sư chết tiệt gì đó nữa, anh là chồng của em, em muốn phát giận thì phát đó, anh có thể làm gì em!"
Nói xong cậu ngẩng cằm trừng mắt nhìn Ân Viêm, dáng vẻ anh có thể làm khó dễ được em chắc.
Cậu đã nghĩ thông suốt, đời trước là cậu quá cố kỵ tầng thân phận sư phụ này với Ân Viêm, vô hình lại tạo cho bản thân vô số gông xiềng, không dám cầu không dám chạm vào, áp lực tâm tư cảm xúc gì đó đều tự mình gánh chịu mới đi vào ngõ cụt! Ân Viêm lại chỉ làm mà không nói, hai người không thể thông suốt, cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy!
Đều đã luân hồi, cậu mới không thèm tôn sư trọng đạo nữa, đời này Ân Viêm là chồng của cậu, hai người là bình đẳng, cậu không bao giờ muốn đè nén cảm xúc nữa, là Ân Viêm nói, cậu có thể sống tùy ý một ít, hết thảy tùy tâm.
Bây giờ, sau khi cởi bỏ khúc mắc lại bị Ân Viêm ấn làm vài lần, cậu cả người đều là bực tức và oán khí, nếu tùy tâm, vậy cậu cũng phát tiết toàn bộ, miễn cho cứ ép trong lòng, về sau lại chui vào ngõ cụt gì đó!
Ân Viêm nhìn bộ dáng xù lông chuẩn bị cãi nhau này của cậu, mặt mày mềm mại hẳn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Đối mặt với cậu tức giận, thế mà lại lộ ra một nụ cười tươi rói.
"Tiểu Trăn." Hắn sờ mặt Dụ Trăn, chậm rãi tới gần, cùng cậu trán chạm trán: "Tôi thích bộ dáng bây giờ của em, điều này làm tôi biết em còn sống." Tồn tại tràn đầy tinh thần và hy vọng.
Dụ Trăn sửng sốt, nhìn nụ cười trên mặt hắn, đối mắt trừng to dần khép lại, miệng chu chu: "Anh......"
"Xin lỗi." Ân Viêm nghiêng đầu hôn cậu một cái, duỗi cánh tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cậu, trong giọng nói mang theo một tầng ôn nhu rõ ràng, "Những thứ em nói tôi đã nhớ kỹ, là tôi làm không tốt, về sau em muốn biết cái gì, tôi đều nói hết cho em."
Lông xù lên của Dụ Trăn cứ như vậy dễ dàng bị vuốt xẹp, cậu thả lỏng hạ thân thể vùi trong ngực Ân Viêm. Cậu duỗi cánh tay ôm lại hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, ngừng vài giây, như là dán không sát, lại dùng sức cọ vài cái, còn làm bộ cắn hắn một cái, sau đó mới thả lỏng, gật gật đầu: "Được rồi, em cũng sẽ học chín chắn hơn."
Cảm tình không phải như vậy sao, anh nguyện ý vì em thay đổi, em cũng nguyện ý thay đổi vì anh, mọi người cùng nhau hòa hợp, mỗi ngày trôi qua càng tốt đẹp hơn.
Ân Viêm vuốt tóc cậu, không đáp lời mà chỉ cúi đầu hôn nhẹ đỉnh đầu cậu.
Hai ngày sau, Cừu Phi Thiến kết thúc chuyến đi công tác, vừa về đến nhà đã lôi kéo Ân Viêm và Dụ Trăn đến bệnh viện kiểm tra.
Sau một phen kiểm tra rườm rà kỹ càng tỉ mỉ, bác sĩ ngoài ý muốn lại vui vẻ tỏ vẻ Ân Viêm đã khỏi hẳn, khối huyết trong đầu đã hoàn toàn biến mất.
Cừu Phi Thiến nhẹ nhàng thở ra, đọc đi đọc lại kết quả kiểm tra vài lần, đột nhiên xoay người ôm Dụ Trăn đang chờ ở một bên, dùng sức vỗ vỗ lưng cậu, giọng nói có hơi khàn khàn: "Cảm ơn con Tiểu Trăn, cảm ơn con, con lại cứu Tiểu Viêm một lần."
"Mẹ." Dụ Trăn ôm lại bà, nhìn Ân Viêm bên cạnh lẳng lặng nhìn qua, vỗ nhẹ lưng bà, trấn an nói: "Không có gì, Ân Viêm đã khỏi hẳn rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu, mẹ yên tâm đi."
Cừu Phi Thiến gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Sau khi buông cậu ra lại giúp cậu chỉnh lại quần áo, bà đỏ mắt cười nói: "Hôm nay mẹ vui, đi, dẫn các con đi ăn bữa tiệc lớn!"
Dụ Trăn cũng cười theo, gật mạnh đầu.
Ăn tiệc lớn làm sao có thể thiếu hai người khác của Ân gia, sau khi thu xếp đón người xong, người một nhà lại lần nữa tề tụ trong ghế lô của nhà hàng.
"Lần này có thể chuẩn bị hôn lễ bình thường rồi nhỉ, Tiểu Viêm con không được ngay thời khắc mấu chốt lại đứt dây xích đó." Cừu Phi Thiến nghiêm mặt nói, nói xong lại nhịn không được bật cười. Bà xoay người lấy trong túi ra mấy thiệp mời kiểu dáng khác nhau đưa cho Dụ Trăn, đoạn nói: "Xem xem, đây là mấy loại thiệp mời mẹ chọn ra, cái lần trước in không dùng nữa, Tiểu Trăn con chọn đi. Chúng ta phát thiệp mời kèm theo bánh cưới và hộp cưới, bánh cưới mẹ chọn phần ăn của Lan Quý Viên, chỗ đó mẹ thấy là lựa chọn tốt nhất, còn bên trong hộp cưới mẹ vẫn chưa định ra, con với Tiểu Viêm tự thương lượng mà làm đi, làm thứ mà các con thích, cái này không cần quá câu nệ hình thức."
Dụ Trăn ngây ngốc nhận lấy mấy cái thiệp mời xinh đẹp tinh xảo, nghe Cừu Phi Thiến nói, trong lòng cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thật—— bản thân mình thật sự...... kết hôn với Ân Viêm.
Kết hôn với sư phụ, hợp pháp, được mọi người chúc phúc và thừa nhận, hôn nhân chân chính.
Cậu nghiêng đầu nhìn sang Ân Viêm, trái tim thình thịch thình thịch đập nhanh. Cậu muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng khô khốc nói không nên lời.
Ân Viêm cầm tay cậu nhéo nhẹ, nhìn sang Cừu Phi Thiến nói: "Nếu không gấp chọn hình thức thiệp mời thì con muốn thương lượng với Tiểu Trăn thêm hai ngày."
Cừu Phi Thiến liếc nhìn hai tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, ý cười càng sâu. Bà nói: "Chuyện này không gấp, bây giờ là hạ tuần tháng mười, bởi vì con mất trí nhớ, mẹ và ba con sau khi hỏi qua ý kiến Tiểu Trăn thì trực tiếp dời hôn lễ của tụi con lại tới đầu xuân năm sau, còn tận mấy tháng nữa nên có thể từ từ chuẩn bị."
Ân Viêm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, còn nói thêm: "Còn có một việc, địa điểm hôn lễ con muốn thương lượng lại với Tiểu Trăn, phương án bao khách sạn tạm thời đừng chọn."
Chuyện này Cừu Phi Thiến sớm đã đoán trước, bà nói: "Mẹ hiểu, người trẻ tuổi các con có suy nghĩ của mình. Vậy các con tự thương lượng, muốn ra nước ngoài tổ chức hôn lễ cũng được, chuyện này tùy theo ý thích của các con, dù sao còn có thời gian, các con thương lượng trước đi, thương lượng xong thì mẹ với ba con làm cho các con."
Dụ Trăn có hơi ngượng ngùng, nói: "Vất vả ba mẹ rồi."
"Chuyện này có gì mà vất vả, làm cho các con chút chuyện ba mẹ vui lắm." Cừu Phi Thiến cười híp mắt, nhìn bộ dáng ngọt ngào của Dụ Trăn với Ân Viêm, chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được, thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều.
Một khi quyết định tổ chức hôn lễ, sinh hoạt nhàn nhã lập tức biến mất, chuyện lớn chuyện nhỏ thi nhau ập tới.
Chọn thiệp, xác định ngày tổ chức hôn lễ, thử quần áo, liệt kê danh sách khách mời...... Đủ loại chuyện vụn vặt không ngừng nhảy ra, mặc dù có Cừu Phi Thiến và Ông Tây Bình hỗ trợ, nhưng Dụ Trăn vẫn mệt đến thiếu chút nữa nằm liệt.
So với cậu bận rộn, Ân Viêm làm việc hiệu suất cao, hơn nữa luôn là đâu vào đấy trông có vẻ nhàn nhã hơn.
Bận rộn xong chuyện của một ngày, Dụ Trăn nằm liệt trên sô pha mơ màng sắp ngủ, thấy Ân Viêm bưng một cái chén nhỏ từ phòng bếp đi ra, cậu quay đầu hừ hừ ghét bỏ: "Đừng, tạm thời đừng để em nhìn thấy anh, đều là lượng công việc như nhau, sao anh còn có tinh thần như vậy."
"Chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi." Ân Viêm không màng cậu cự tuyệt mà tới gần, đưa salad hoa quả trong tay đến trước mặt cậu, nói thêm: "Ăn đi, nâng cao tinh thần."
Mùi thơm của linh quả bay tới, Dụ Trăn ngó chén nhỏ một cái, rốt cuộc không kháng cự được dụ hoặc của đồ ăn, quay đầu lại ngồi dậy nhận lấy chén.
Tổ tông số 1 trong chuyển bồn đã sớm nở hoa kết trái đầy cây, mặc dù không thấy được loại trái màu vàng kia, nhưng một đống lớn trái cây màu son tràn đầy linh khí cũng khiến người xem phát thèm.
Chỉ tiếc linh khí trong đám trái cây đó quá mức nồng đậm, lấy tu vi trước mắt của Dụ Trăn thì một ngày nhiều nhất chỉ có thể ăn năm trái, ăn nhiều sẽ không tiêu hóa được, nên không có cách nào ăn no nê.
Trái này còn cực kỳ nhỏ, cắn hai cái là hết, ăn chẳng đã ghiền chút nào.
Cố tình chuyển bồn trói định với Dụ Trăn, mùi hương trái cây thường thường bay ra câu dẫn vị giác, trốn cũng trốn không thoát. Bởi vì chuyện như vậy, độ yêu thích gần đây của Dụ Trăn với trái cây cũng thẳng tắp bay lên, Ân Viêm thấy thế bèn mỗi ngày dùng linh quả trong không gian không quá nhiều linh khí nhưng hương vị tốt làm salad hoa quả cho cậu, để cậu ăn đỡ thèm.
Hài lòng ăn một muỗng linh quả cùng loại với dưa mật, Dụ Trăn thỏa mãn híp mắt, cũng không thấy Ân Viêm không vừa mắt nữa. Cậu duỗi tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, thân thể nghiêng qua dựa vào trên người hắn, xem hắn như cái gối dựa. Nhớ tới chuyện hôm nay Cừu Phi Thiến nhắc tới, cậu vừa ăn vừa hàm hồ hỏi: "Đúng rồi, mẹ nói phương án hôn lễ tốt nhất xác định trong tháng này, nếu như đi nước ngoài làm hôn lễ thì phải chuẩn bị sớm một chút."
Trước đó Ân Viêm nói không muốn bao khách sạn trong nước mọi người cho rằng hắn muốn ra nước ngoài tổ chức, nên gần đây mọi người đều suy xét theo phương diện này.
Dụ Trăn cũng không suy nghĩ quá nhiều về việc mình sẽ tổ chức hôn lễ ở đâu, cũng lười động não, cho nên mọi chuyện đều tùy Ân Viêm, chỉ ôm đồm chuyện hộp cưới mà thôi.
Ân Viêm giơ tay lau tương salad dính bên khóe miệng cậu, nhìn vài giây rồi cực kỳ tự nhiên mà bỏ vào miệng mình, sau đó hắn rút khăn giấy lau tay, không đáp mà hỏi lại: "Em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?"
"Em......" Tầm mắt Dụ Trăn dính trên ngón tay thon dài xinh đẹp của hắn, tâm động không bằng hành động, cậu bèn duỗi tay kéo tay hắn lại cắn nhẹ một cái, sau đó bỏ qua một bên, tiếp tục ăn trái cây. Cậu trả lời: "Không sao cả, em không quen thuộc với nước ngoài, chỉ cần là nơi có phong cảnh tốt em đều được cả, chọn chỗ anh và ba mẹ thích đi, em thì...... có thể ở bên anh là được rồi."
Cậu là thật sự không quá chú trọng chuyện này, cũng cảm thấy cuộc sống bây giờ đã rất mỹ mãn rồi. Cậu muốn chính là Ân Viêm, bây giờ người này đã ở bên cậu, mỗi ngày trôi qua đều như tuần trăng mật, những thứ khác cậu không thèm để ý.
Lời này quả thực chính là biến tướng của việc thổ lộ, Ân Viêm nhìn ngón tay bị cắn của mình, lại cúi đầu nhìn một bộ dáng lười nhác ôm chén ăn của cậu, hắn buông cánh tay vòng lấy eo cậu, dùng cằm cọ cọ tóc cậu, hỏi lại: "Vậy nếu nhất định phải bắt em chọn một chỗ thì sao?"
Dụ Trăn bị hắn cọ đến phát ngứa, cậu hơi né tránh, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu nhất định phải chọn...... vậy chọn chỗ nhiều hoa đi, em thích hoa."
Nơi nhiều hoa.
Ân Viêm rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên đem ôm cậu đặt lên người mình, nói: "Được, chúng ta đến chỗ nhiều hoa." Nói xong trực tiếp ôm cậu lắc mình vào không gian, vung tay lên, ban đêm trong không gian đột nhiên hiện lên điểm điểm ánh sáng. Gió nhẹ thổi qua, đóa hoa lắc lư, cung điện xa xa trên núi cao không biết khi nào đã treo đầy lụa đỏ và đèn lồng đỏ, như ẩn như hiện, đẹp như một bức họa.
Cạch.
Cái nĩa trong tay Dụ Trăn rớt xuống đất, cậu ngây ngốc nhìn cung điện treo lụa đỏ, ý thức được gì đó, bèn ngây ngốc quay lại nhìn Ân Viêm.
"Đây là cung điện vi sư luyện chế cho em, chỉ tiếc em ở đó không bao lâu." Ân Viêm lấy chén trong tay cậu đi, tùy tay nhét vào không gian trữ vật, rồi ôm cậu mặt đối mặt với mình, sau đó lui về phía sau một bước hành đại lễ ngang hàng với cậu.
"Phong Yến Thanh của Vấn Thiên Tông, tâm mộ tán tu Liễu Ngọc Trinh, nay thành tâm cầu hôn, nếu như hảo hợp, tất cả đời không rời."
Dụ Trăn hoàn toàn ngơ ngác, nhìn bộ dáng nghiêm túc hành lễ của Ân Viêm, sau khoảng ngắn không dám tin là tình yêu tràn đầy lồng ngực.
Đại lễ ngang hàng, tán tu...... Cậu mở miệng, lại nói không ra một câu hoàn chỉnh: "Anh......"
Ân Viêm đứng thẳng dậy, duỗi tay đến trước mặt cậu, đoạn hỏi: "Ta ái mộ em, em có nguyện cùng ta bạc đầu?"
Gió thổi qua mang theo mùi hoa thoang thoảng.
Đây đúng là nơi có rất nhiều hoa, là nơi Dụ Trăn thích, mà người trước mặt này, cũng là người đời đời cậu thích nhất.
Cậu muốn cười, nhưng cười một lúc hốc mắt lại đỏ. Cậu không chút do dự cầm lấy bàn tay duỗi đến của hắn, gật mạnh đầu, giọng hơi khàn: "Nguyện ý, em nguyện ý...... Ân Viêm, anh thật giảo hoạt, không phải anh bảo sẽ không nói mấy thứ này sao, anh gạt em."
Ân Viêm kéo cậu vào trong ngực mình, vuốt ót cậu rồi thở dài thỏa mãn: "Cũng không thể đến một lần cầu hôn chính thức cũng thua thiệt em."
Dụ Trăn ôm chặt hắn, các loại cảm xúc lăn lộn ở lồng ngực, nhịn không được cọ cọ ngực hắn.
Chỗ cung điện đột nhiên truyền đến tiếng chuông mờ mịt, Ân Viêm hơi lui người, hôn lên khóe mắt đỏ hoe của cậu, sau đó ôm cậu súc địa thành thốn: "Phải đi thay quần áo, đừng để qua giờ lành."
Bốn phía trời đất quay cuồng, lúc rơi xuống đất đã đứng bên cạnh một bồn tắm lớn đầy nước nóng. Dụ Trăn chớp mắt muốn đè lại cảm xúc, còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc, một dải lụa đỏ đột nhiên xuất hiện che lại tầm mắt cậu.
"Đứng ép bản thân nói chuyện, cũng không cần ép bản thân phải đáp lại, hôm nay em chỉ cần hưởng thụ là được."
Nút áo ở cổ bị cởi ra, lông mi Dụ Trăn run rẩy, biết Ân Viêm săn sóc cho cậu thời gian điều chỉnh tâm tình. Cậu hít sâu, sờ soạng cầm lấy tay hắn, thử tiến lên, hôn bờ môi hắn.
Ân Viêm nhìn bộ dáng vụng về sờ soạng của cậu, phối hợp cúi đầu, hôn lấy những lời yêu nghẹn ngào trong cổ họng không nói ra thành lời. Linh khí trên người hắn di động, vẻ ngoài dần biến hóa, thân hình kéo dài, hai bóng dáng quấn quít trên mặt đất, trong đó có một bóng dáng ẩn ẩn biến thành bộ dáng cổ nhân trường bào tóc dài.
Tắm gội, thay quần áo, chải tóc, đội mũ, toàn bộ quá trình Dụ Trăn đều rất phối hợp, tùy ý Ân Viêm lăn lộn trên người mình. Mãi cho đến khi bị dẫn ra ngoài cậu rốt cuộc mới dần ổn định cảm xúc, trước sau đều nắm chặt tay Ân Viêm. Cậu hỏi: "Ân Viêm, chúng ta đi đâu?"
Ân Viêm không trả lời, chỉ là nắm thật chặt tay cậu bước nhanh về phía trước.
Dụ Trăn dùng tay còn lại sờ sờ trường bào tinh xảo trên người mình, lại sờ sờ tóc dài trên đầu do Ân Viêm biến ra, sau đó bị búi lên, đoán được kế tiếp muốn làm cái gì, lại lần nữa khẩn trương.
Nói về bản chất, Ân Viêm thật ra là đồ cổ, cho nên bây giờ bọn họ...... là muốn đi bái đường nhỉ?
...... Không biết Ân Viêm mặc vào một thân đỏ thẫm sẽ là bộ dáng gì, trong trí nhớ, cậu vẫn chưa thấy qua Ân Viêm mặc màu đỏ.
Trong lòng vừa khẩn trương lại chờ mong, cậu nắm thật chặt tay Ân Viêm, tim vô thức đập nhanh hơn.
Lại đi một lúc, Ân Viêm cuối cùng cũng dừng lại. Hơi thở quen thuộc tới gần, lụa đỏ được mở ra, tầm mắt một lần nữa rõ ràng, một gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ xuất hiện trước mặt.
Hai mắt Dụ Trăn đột nhiên trừng lớn, theo bản năng gọi: "Sư phụ."
Ân Viêm nhìn vào mắt cậu, thấy bên trong không có kháng cự và sợ hãi, nỗi lòng căng chặt hơi thả lỏng. Hắn nắm chặt tay cậu, dịu dàng nói: "Ở đây, em có thể gọi tên huý của ta."
Nói xong hắn phất tay, đại môn khắc hoa trước mặt hai người bị linh khí chấn mở ra, một hỉ đường bố trí long trọng xuất hiện trước mặt. Trên cổ Hư Vô đeo lụa đỏ ngồi xổm ở cửa, thấy hai người xuất hiện, kính cẩn cúi đầu, quỳ bò hành lễ.
Trong hỉ đường, đám người Ma Cô và Tam Nhi đều trang điểm như cổ nhân, trang phục lộng lẫy đang đứng chờ.
"Chúc mừng chủ nhân tân hôn."
Mấy người cùng nhau lên tiếng làm hôn lễ vốn có chút quạnh quẽ đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Dụ Trăn nhìn người bên cạnh một thân đồ đỏ, tựa hồ khuôn mặt thanh lãnh của Ân Viêm cũng bị màu đỏ tô điểm trông ấm áp hơn. Cậu bỗng nhớ lần đầu tiên gặp mặt, hắn mặc áo bào trắng tóc dài phiêu dật, dưới vực sâu đầy sát khí chậm rãi tới gần, ngón tay cậu khẽ nhúc nhích cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau.
Lúc trước là người xa xôi không thể với tới, tựa như vĩnh viễn cũng không cách nào chạm đến, cuối cùng lại bị cậu kéo vào phàm trần, có hỉ nộ ai lạc như người thường.
"Cảm ơn anh." Cậu nói nhỏ, trong lòng không còn chút tiếc nuối nào, "Cảm ơn anh, em rất vui, cảm ơn."
Những thứ đã từng cầu mà không được, tại lần hôn lễ tỉ mỉ chuẩn bị này đã viên mãn.
Ân Viêm quay đầu lại nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên, cùng cậu mười ngón lồng vào nhau, sau đó dẫn cậu bước lên thảm đỏ tươi của hỉ đường.
Ba ngày sau, Cừu Phi Thiến nhận được phương án hôn lễ Dụ Trăn tự định ra.
"Làm ở vườn ươm? Con xác định?" Bà không dám tin bèn xác nhận mấy lần.
Dụ Trăn nhìn Ân Viêm bên cạnh bình tĩnh không nói, thẹn thùng gật đầu, trả lời: "Xác định, ra nước ngoài tổ chức hôn lễ thật sự rất mệt, con cảm thấy vẫn nên làm ở thành phố B là tốt nhất. Vườn ươm là nơi chúng con quen thuộc, vị trí cũng đủ lớn, chỉ là phải làm phiền ba mẹ mời đầu bếp đến vườn ươm mở tiệc."
"Chuyện này......" Cừu Phi Thiến có chút chần chờ, cũng không phải cảm thấy mời đầu bếp và bố trí vườn ươm phiền phức, mà cảm thấy tổ chức hôn lễ ở vườm ươm có phải quá đơn giản, không đủ long trọng hay không.
Nhưng đây lại là phương án Dụ Trăn đưa ra, bà suy xét một chút, lại xác nhận lần nữa: "Tiểu Trăn, con thật sự quyết định?"
"Dạ, quyết định." Dụ Trăn gật đầu, khẳng định nói: "Con cảm thấy tổ chức hôn lễ ở vườn ươm rất tốt, bởi vì...... con thích nơi nhiều hoa."
Ân Viêm nghe vậy ánh mắt hơi động, nghiêng đầu nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên.
Không khí giữa hai người thật sự là ngọt đến mức khiến người ta chịu không nổi. Cừu Phi Thiến nhìn hai người, xoa xoa trán, đột nhiên bật cười, đoạn nói: "Được rồi, nghe các con vậy, ở nhà mình làm cũng tốt, có thể thả tay mà chuẩn bị. Vậy chọn vườn ươm đi, một lát mẹ nói lại với Tây Bình."
"Cảm ơn mẹ." Dụ Trăn vui vẻ ra mặt, vui vẻ đến trông có hơi ngu ngu.
Cừu Phi Thiến bị bộ dáng này của cậu chọc cười, tay thật sự rấy ngứa, nhịn không được đứng dậy nhéo nhéo mặt cậu: "Phương án hôn lễ định rồi, vậy mấy thứ khác cũng phải bắt đầu chuẩn bị, hai người các con gần đây đẩy bớt việc để chuyên tâm chuẩn bị đi."
Dụ Trăn để bà nhéo, gật đầu đáp ứng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đầu tháng 11 phần thiệp mời đầu tiên đã in ra, bánh cưới ở Lan Quý Viên cũng định ngày làm, chỉ chờ hộp cưới bên Dụ Trăn.
Sau khi Dụ Trăn với Cừu Phi Thiến thảo luận xong chuyện hộp cưới thì buông di động, nhìn bầu trời trong vắt ngoài cửa sổ chung cư, lắc mình vào vườn ươm.
Ruộng hoa vẫn nở rộ, Ân Viêm đang khom lưng tỉa mấy nhánh hoa mới ra.
"Sư phụ!" Dụ Trăn vừa rơi xuống đất thì gọi lớn một tiếng, vẫy vẫy tờ giấy trong tay, "Hộp cưới phải bắt đầu chuẩn bị rồi, đến đây hỗ trợ!"
Ân Viêm thu cây kéo lại, lắc mình đến bên người cậu, nhéo mũi cậu: "Lại quát mắng sư phụ, không tôn sư trọng đạo."
Dụ Trăn lắc đầu tránh tay hắn, bày ra bộ dáng cậy sủng mà kiêu. Cậu hừ lạnh: "Chúng ta chính là quan hệ đã bái đường rồi đó, sư phụ cái gì mà sư phụ, chấp niệm của anh lớn nhỉ." Nói xong cậu nhét tờ giấy vào trong ngực hắn, lắc mình vào tiểu lâu nhìn nội dung hộp cưới đã chuẩn bị trước.
Ân Viêm nhìn theo cậu rời đi, nhìn danh sách khách khứa cậu đưa, tầm mắt đảo qua tên đám người Phong lão, như suy tư gì đó.
Lại nói, hình như đã lâu không nghe tin tức của đám Phong lão rồi.
--- Hết chương 085
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro