Chương 122:....

Chương 122: Ding Doong! Trung Quốc khu 1 người chơi Đường Mạch thông quan Tháp Đen tầng ba!
Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
.........
Đường Mạch cũng không ngờ rằng sau khi mình thắng trò chơi, đối phương vẫn có thể tấn công. Cậu phản ứng rất nhanh, vào thời khắc bóng dáng thấp bé và gầy gò lao tới, Đường Mạch đã rút Cây Dù Nhỏ ra và chặn lại. Tiếng kim loại va chạm trên Đồng Hồ Chân Lý, cái lồng vô hình giam giữ cả hai đã biến mất. Đường Mạch ngẩng đầu, tên kia cũng ngẩng đầu.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, một khắc sau đồng loạt lao vào tấn công. 

Đây là một người đàn ông thấp bé, nhìn qua tầm 30 tuổi, mặt mũi bình thường. Hắn không cao, sức lực không quá mạnh, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, cơ thể linh hoạt. Hắn căm hận nhìn Đường Mạch, mỗi lần xuống tay đều nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của cậu. Lúc đầu Đường Mạch còn dùng Cây Dù Nhỏ để né tránh, sau khi tìm được cơ hội, ánh mắt cậu lạnh lại.

Cây Dù Nhỏ màu hồng có hình dạng hệt như cây gậy dài, như một tia chớp đâm xuyên qua vai của người đàn ông. Thời khắc Cây Dù Nhỏ đâm xuyên qua, Lý Tư Kỳ kinh ngạc nhìn Đường Mạch, hắn không rõ Đường Mạch muốn làm gì. Nhưng giây kế tiếp, một tiếng 'lạch cạch', Đường Mạch mở Cây Dù Nhỏ ra, nắm cán dù dùng sức kéo dù về phía mình. 

Lý Tư Kỳ bị cái lực mạnh mẽ này kéo về phía trước xém chút nữa đã va vào người Đường Mạch. Đường Mạch giơ chân lên, định đạp một cước lên ngực hắn. Lý Tư Kỳ hoảng sợ mở to mắt, lúc này trên miệng của Lý Tư Kỳ lóe lên một luồng sáng màu hồng. 

Cú đá của Đường Mạch dừng lại ngay lập tức, Lý Tư Kỳ nhân cơ hội trốn thoát.

Cuộc đối đầu của hai người thật ra rất ngắn ngủi, từ lúc Lý Tư Kỳ xông lên tấn công Đường Mạch đến lúc Đường Mạch dễ dàng chế phục của hắn, chỉ mất khoảng một phút. Tính cảnh giác của Lý Tư Kỳ lúc này đã bộc lộ hoàn toàn, hắn đủ cảnh giác, cho nên nhận ra thực lực của Đường Mạch vượt xa hắn, sau khi không thể chiến thắng bằng vũ lực, hắn chọn cách chạy trốn. Nhưng cũng không phải chạy trốn đơn giản như vậy, mà là vừa chạy vừa tìm kiếm cơ hội. 

Trên Đồng Hồ Chân Lý khổng lồ, Đường Mạch bắt đầu một cuộc rượt đuổi với tên đàn ông thấp bé này.

Thực lực tổng thể của đối phương tương đối yếu, nhưng tốc độ của hắn lại khá nhanh. Mặc dù tốc độ của Đường Mạch nhanh hơn Lý Tư Kỳ, nhưng muốn bắt được hắn cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu Đường Mạch không thèm để ý đến Lý Tư Kỳ thì hắn lại tìm cơ hội quay lại quấy rầy Đường Mạch, y chang một miếng keo dán chó.          

Với lại dị năng của người đàn ông này...

Khóe môi Đường Mạch co rút, cậu thật sự không muốn lấy dị năng của hắn.

Cho thế nào đi nữa, trò chơi đã kết thúc. Đồng Hồ Chân Lý không còn nhấp nháy ánh sáng xanh nữa, nó dần dần trở nên chân thật hơn, biến thành một cái đồng hồ bình thường. Đường Mạch đứng ở trên mặt đồng hồ, vẻ mặt bình tĩnh. Nếu như tên đàn ông gầy gò kia lại tấn công cậu, cậu sẽ bắt đầu đánh trả.

Thời gian trôi qua, tiếng nhảy nhót mỏng manh càng ngày càng rõ. Khi một con thỏ trắng nhỏ xuất hiện từ trong bóng tối, Lý Tư Kỳ sững sờ nhìn nó trong chốc lát, Đường Mạch nhân cơ hội trở tay lấy ra Que Diêm Lớn, một tay khác đập Lý Tư Kỳ một phát.  

Một tiếng rầm vang lên, Lý Tư Kỳ ngã xuống đất.

Thỏ tiên sinh vừa tới đã thấy cảnh tượng Đường Mạch đang đánh người, lá gan của nó cũng nhỏ y chang thỏ, sợ đến mức kêu chít chít. Thực lực của Lý Tư Kỳ quả thật có giới hạn, đầu que diêm to lớn đè trên lưng khiến hắn không thể nhúc nhích. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Thỏ tiên sinh, nó đang rụt rè trốn đằng sau Đồng Hồ Chân Lý, nuốt nước miếng một cái, cẩn thận nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch nheo mắt lại, cẩn thận nhìn chằm chằm con Boss thật sự của Tháp Đen. Lúc này, bên tai cậu truyền đến một tiếng xé gió, Đường Mạch phản ứng cực nhanh nghiêng về phía bên trái, tránh khỏi cái vũ khí màu đen kỳ lạ. Lý Tư Kỳ thấy mình lại đánh lén không thành công. Sắc mặt của hắn cực kì phong phú, khuôn mặt trở nên đỏ bừng khi đánh lén bị người ta phát hiện, còn có thù hận và thống khổ. 

Thỏ tiên sinh nhìn thấy Lý Tư Kỳ, kinh ngạc nói:  "Ý, sao trên Đồng Hồ Chân Lý lại có hai nhân loại."

Đường Mạch nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng, cậu thản nhiên nói: "Đồng Hồ Chân Lý chỉ cho phép  một người thôi sao?"

Đồng Hồ Chân Lý chỉ cho phép một người thắng, đây là quy tắc mà Tháp Đen đưa ra, Đường Mạch cũng đã sớm biết. Nhưng lúc này cậu lại giống như không biết gì, hỏi lại Thỏ tiên sinh.

Thỏ tiên sinh gật đầu: "Đương nhiên. Ai thắng thì người đó chính là người thắng. Tên nào thắng?" Vừa dứt lời, trên người Đường Mạch lóe lên tia sáng xanh. Thỏ tiên sinh rất tự nhiên nói: "À, thì ra là ngươi thắng. Nếu ngươi thắng, vậy tên kia..." Dừng một chút, nó cúi đầu nhìn xuống người đàn ông thấp bé trên mặt đất, vui vẻ vỗ tay nói: "Hắn sẽ bước vào Hố Đen Chân Lý!" 

Trong không gian tối đen, Thỏ tiên sinh với vẻ mặt vui sướng, giọng điệu thoải mái. Nhưng Lý Tư Kỳ nghe nói như vậy thì biến sắc. Hắn gào thét lên: "Tao không vào, tao không muốn vào Hố Đen Chân Lý", một vòng xoáy nhỏ màu đen xuất hiện bên dưới hắn. Đường Mạch thấy thế lập tức nhảy ra xa, cậu đứng ở một bên, nhìn cái vòng xoáy càng lúc càng lớn, cuối cùng hút người đàn ông này vào. 

Cơ thể của người đàn ông biến mất, lỗ đen cũng biến mất.

Đường Mạch trầm mặc nhìn cái Đồng Hồ Chân Lý trống rỗng. Cái đồng hồ này không có chút thay đổi nào, giống như chưa từng có người chơi nào bị hút vào hố đen vậy. Đường Mạch lẳng lặng nhìn vị trí mà người kia biến mất, sắc mặt bình tĩnh, sau đó quay đầu nhìn con thỏ này.

Thỏ tiên sinh phát hiện mình bị Đường Mạch nhìn, nó lập tức nhớ ra: "Ngươi, ngươi chính là cái tên nhân loại nắm lấy đuôi của ta!"

Khóe môi Đường Mạch từ từ nhếch lên.

Trò chơi công tháp khác với trò chơi Tháp Đen bình thường, trò chơi công tháp thường sẽ có nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ chính. Hoàn thành nhiệm vụ chính không nhất định sẽ rời khỏi trò chơi ngay lập tức, giống như trò chơi Đập Chuột, Đường Mạch đã bắt được Chuột Lông Vàng từ sớm, nhưng cậu vẫn phải đợi Bà Ngoại Sói trở về mới có thể kết thúc trò chơi của mình.

Nếu như nói Bà Ngoại Sói trong trò chơi Đập Chuột là boss của Tháp Đen, như vậy không còn nghi ngờ, con Thỏ Tiên Sinh này chắc chắn là boss của trò chơi Đồng Hồ Chân Lý.

Đường Mạch nhìn Thỏ tiên sinh.

Con thỏ trắng mặc một bộ lễ phục tinh xảo đang nghiêng đầu khó hiểu nhìn Đường Mạch. Bỗng nhiên, Đường Mạch đạp chân một cái, phóng tới phía nó. 

"A a a a cứu mạng, có người muốn ăn thịt thỏ!!!"

Thỏ tiên sinh hoảng sợ nhanh chân bỏ chạy.

Tốc độ của Thỏ tiên sinh nhanh hơn nhiều so với Đường Mạch, thế nhưng không gian màu đen này có hạn, Thỏ tiên sinh lại chỉ biết chạy về phía trước chứ không biết tránh né.  Đường Mạch rất nhanh đã chộp được nó. Hai tay cậu kẹp lấy con thỏ kỳ lạ này, nhấc bổng nó lên cao. Đôi tai dài của Thỏ tiên sinh đung đưa trong không khí, nó liên tục vùng vẫy, buồn bực hét lên: "Chít chít! Buông ra, buông ra. Cái tên nhân loại nham hiểm xảo huyệt kia, cho ngươi bảo bối là được chứ gì, ta sẽ cho ngươi bảo bối!" 

Trong lòng Đường Mạch dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: "Bảo bối gì?"

Thỏ tiên sinh móc trong ngực ra một cái đồng hồ tinh xảo.  Đây là một chiếc đồng hồ bỏ túi trong suốt xinh đẹp, xuyên qua vỏ ngoài trong suốt, ba cây kim nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng hoạt động. Thỏ tiên sinh bỏ cái đồng hồ bảo bối vào trong túi, dùng sức chà hai cái, sau đó mới hết sức miễn cưỡng mà đưa cho Đường Mạch. Đường Mạch đang định đưa tay ra cầm thì nó lại rụt tay lại.

"Ngươi... Ngươi phải lấy Đồng Hồ Chân Lý ra đổi!"

Động tác Đường Mạch dừng lại, cậu bình tĩnh hỏi: "Đồng Hồ Chân Lý?"

Thỏ tiên sinh gật đầu nói: "Đúng vậy, ngươi phải dùng Đồng Hồ Chân Lý để đổi. Ngươi đã thắng trò chơi Đồng Hồ Chân Lý, cho nên hiện tại cái đồng hồ này là của ngươi. Này, đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn Đồng Hồ Chân Lý của ta, đây là đồng hồ ta muốn dâng cho Nữ Hoàng Đỏ. Trên thế giới này, chỉ có Nữ Hoàng Đỏ mới có thể sử dụng Đồng Hồ Chân Lý vĩ đại này, để nó trong tay nhân loại các ngươi chỉ có thể làm một cái đồng hồ hỏng không có pin mà thôi!"

Lúc này, một giọng nói thanh thúy của trẻ em vang lên trong đầu Đường Mạch --

[Ding Doong! Người chơi Đường Mạch hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ chính trò chơi: Đồng Hồ Chân Lý của Thỏ tiên sinh, nhận được phần thưởng: Đồng Hồ Chân Lý.]

[Nhắc nhở hữu nghị: Người chơi không thể điều khiển Đồng Hồ Chân Lý, có thể dùng nó để đổi lấy Đồng Hồ Xác Suất của Thỏ tiên sinh.] 

Đường Mạch không chút do dự cầm lấy cái đồng hồ bỏ túi.

Thỏ tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, nó còn chưa kịp thở hết một hơi, giọng nói của Đường Mạch lại lần nữa vang lên bên tai của nó: "Không đủ."

Thỏ tiên sinh:  "... ? ! ! !"

Con thỏ trắng nhỏ nhắn xinh đẹp trợn mắt há hốc mồm nhìn nhân loại trước mặt mình, chỉ thấy tên này vừa quan sát cái đồng hồ trong suốt trong tay vừa chỉ cái đồng hồ khổng lồ dưới đất. Đường Mạch thản nhiên nói: "Cái đồng hồ này nhỏ xíu, trong khi Đồng Hồ Chân Lý thì lớn như vậy, đổi cái Đồng Hồ Chân Lý để lấy nó, vậy ta lỗ vốn mất." Dừng một chút,  Đường Mạch nói thêm: "Qủy hút máu."

Thỏ tiên sinh:  "..."

Thỏ tiên sinh tức đến mức muốn đập chết cái tên người chơi vô liêm sỉ và tham lam này!

May mà nó nhịn được.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Mạch cò kè mặc cả với boss của Tháp Đen. Không  phải vì trước đây cậu tốt bụng, chỉ là vì cậu chưa từng gặp qua con boss Tháp Đen nào dễ ăn hiếp như vậy. Gía trị vũ lực của Thỏ tiên sinh gần như bằng không, phản ứng đầu tiên của nó khi gặp Đường Mạch là chạy trốn, mà không phải là xông tới muốn ăn thịt như những con quái vật Tháp Đen khác.

Một con thỏ dễ bắt nạt như vậy, nếu như không bắt nạt nó một chút, thì thật có lỗi với nó.

Đường Mạch cũng chỉ nói bừa một chút, cũng không thật sự muốn lấy cái gì từ Thỏ tiên sinh. Ai ngờ con thỏ này thật sự bắt đầu mò túi tiền. Nó sờ soạng móc ra một viên kẹo màu vàng, ủy khuất nhìn viên kẹo này, giằng co một hồi mới nhét vào trong tay Đường Mạch.

"Ta, ta chỉ cho ngươi cái này thôi! Ngươi không được đòi nữa, có muốn ta cũng không cho ngươi đâu! Ngươi trả lại Đồng Hồ Chân Lý cho ta, cái này là Đồng Hồ Chân Lý của ta!"

Đường Mạch dùng tốc độ cực nhanh che giấu sự kinh ngạc trong mắt mình, cậu mặt đơ ra nhận viên kẹo, phân vân giữa hai sự lựa chọn 'Nếu tiếp tục tống tiền có thể sẽ lấy được cái gì đó' và 'Dù sao cũng là boss của Tháp Đen, sẽ không đi nhường cậu nhiều lần', Đường Mạch chọn vế sau. Cậu bỏ chiếc đồng hồ trong suốt và kẹo vào túi.  

Khoảng khắc Đường Mạch lấy hai thứ này, Đồng Hồ Chân Lý lại lóe lên ánh sáng xanh. 

Thỏ tiên sinh kích động la lên: "Đồng Hồ Chân Lý của ta!"

Một giọng nói vang vọng  trong đầu Đường Mạch--

[Ding Doong! Trung Quốc khu 1, người chơi chính thức Đường Mạch thành công thông quan Tháp Đen tầng ba (cấp độ thường)]

Cùng lúc đó, ở khắp nơi trên thế giới, giọng nói thanh thúy của trẻ em đồng thời vang--

[Ding Doong! Russia khu 1, người chơi chính thức Andrei Ivan Petronov thành công thông quan Tháp Đen tầng ba.]

[Ding Doong! Russia khu 1, người chơi chính thức Andrei...]

Thanh âm của Tháp Đen đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo, nó lại tiếp tục thông báo. Nó thông báo tổng cộng ba lần, người chơi trên toàn thế giới đồng thời dừng tay, kinh ngạc nhìn về tòa Tháp Đen gần mình nhất.

Người chơi đầu tiên thông quan tầng mới của Tháp Đen sẽ được nó thông báo cho toàn thế giới tận 3 lần.

...............................

[Trung Quốc, Thượng Hải, tổ chức Attack] 

Lạc Phong Thành và Trần San San đang họp trong phòng làm việc, nghe thấy thanh âm của Tháp Đen, Jacks gãi gãi đầu: "Ồ, lần này Phó Văn Đoạt không trở thành người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng ba nữa sao?" 

Trần San San: "Sao lúc nào cũng là anh ta được." 

Lạc Phong Thành cầm bút lên, nhanh chóng viết một dòng trên tài liệu.

"Andrei Ivan Petronov ... anh ta không phải là người chơi đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng một và tầng hai. Nhưng hiện tại, anh ta là người đầu tiên thông quan Tháp Đen tầng ba. Cho nên..." 

[Ding Doong! Trung Quốc khu 1, người chơi Đường Mạch thông quan Tháp Đen tầng ba!]

Thông báo này chỉ vang lên một lần, trong lúc người chơi trên toàn thế giới còn đang suy nghĩ 'Andre là ai' thì đồng loạt sững sờ. Vài giây sau mới có người kinh ngạc nói: "Đường Mạch là ai? Tôi chưa từng nghe qua tên của hai người này, bọn họ đều là người chơi mới sao?!". Ngoài ra cũng có người không nói gì, chỉ đi đến Tháp Đen bắt đầu trò chơi công tháp tầng ba của mình.

Lạc Phong Thành vẫn còn đang há miệng, câu trước còn chưa nói xong. Sau khi nghe được Tháp Đen thông báo, Lạc Phong Thành cười lắc đầu. Tuy Trần San San ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong mắt cô bé cũng không giấu được sự vui vẻ. Cô bé đang mừng cho Đường Mạch. Ngược lại thì Jacks lại thẳng thắng thể hiện ra: "Đường Mạch?! Đường cũng quá giỏi nha! Tôi chỉ vừa thông quan Tháp Đen tầng hai, vậy mà cậu ấy đã thông quan Tháp Đen tầng ba luôn hả?!" 

...........................

[Trung Quốc, Tô Châu]

Một thanh niên cao gầy có khuôn mặt trẻ con đang đi trên con đường không bóng người, hai tay đút trong túi, cười hì hì. Hắn ta giống như không sợ có người đánh lén, cứ thoải mái mà đi. Chợt nghe thấy âm thanh của Tháp Đen, bước chân dừng lại. Nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, Bạch Nhược Dao cười hì hì, giả vờ kinh ngạc: "Trung Quốc khu 1... Ồ, đó không phải là Bắc Kinh sao?"

...........................

[Trung Quốc, Nam Kinh]

Tiêu Quý Đồng nghe thấy tên Đường Mạch, hơi kinh ngạc một chút, sau đó cười nhẹ nói: "Hình như cũng không có gì lạ." 

...........................

[Trung Quốc, Bắc Kinh, tổ chức Thiên Tuyển.]

Trải qua một trận dằn vặt trong phó bản thực tế, Tề Hành và Lý Diệu Diệu mang sắc mặt tái nhợt trở về căn cứ của tổ chức ở trường trung học số 80. Hai người còn chưa ngồi vững, Tề Hành đã đắc ý nói: "Chờ đi, chỉ cần cậu ta chết trong trò chơi công tháp là chúng ta có thể lấy lại được thứ thuộc về thủ lĩnh và cô rồi". Vừa dứt câu, âm thanh nhắc nhở của Tháp Đen liền vang lên.

Nụ cười trên mặt của Tề Hành cứng đờ, Lý Diệu Diệu cũng há hốc mồm.

Luyện Dư Tranh đang nghe Tề Hành khoác lác: "..."

Tề Hành: "Fuck! Cô đánh tôi làm cái gì. Tôi cũng đâu cố ý. Ai biết tên nhóc kia thật sự thông quan Tháp Đen tầng ba chứ!"

.........................

Lúc này, Đường Mạch đứng trên Đồng Hồ Chân Lý, trong tay đang chụp lấy Thỏ tiên sinh. Trước mắt lóe lên một tia sáng trắng chói mắt, khi mở mắt ra lần nữa thì Đường Mạch đã trở về trái đất. Lúc này đang là giữa đêm, Đường Mạch không chút do dự xông vào một căn nhà nhỏ ở bên đường, cậu đứng cạnh ở cửa sổ, sau khi xác định không có ai phát hiện ra mình, mới thở phào nhẹ nhõm.

Internet đã bị cắt đứt hoàn toàn, cậu cũng không biết mình đã ở trong trò chơi công tháp bao lâu rồi.  

Nghĩ nghĩ một chút, Đường Mạch ổn định hô hấp, từ trong túi lấy ra trứng Gà Tây, nhẹ nhàng gõ ba cái. Một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên kia trứng Gà Tây, trong lòng Đường Mạch dần dần trầm xuống, thấp giọng 'Ừ' một tiếng. 

"Là tôi, tôi đã trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro