Chương 67: Sự khinh bỉ đến từ thám tử nổi danh
Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
Phó bản lần này cả hai đóng giả làm Người Dưới Lòng Đất nên lúc nói chuyện với người khác mình để ta – ngươi nhé, còn khi hai người ở riêng vẫn xưng hô như cũ.
..................................
Đường Mạch bỏ ra hai đồng tiền Đồng từ một đại hán cường tráng mặc váy hoa biết được vị trí cụ thể của bến tàu. Bảy ngày sau đoàn xiếc thú Quái Kỳ sẽ tiến hành biểu diễn đêm 'kinh hỉ', bọn họ thuê khu vực tốt nhất ở Vương Quốc Dưới Lòng Đất, đặt lều trại ở quảng trường ngay khu vực trung tâm - cũng là nơi có lượng người đông đúc nhất. Nhưng lại cách bến tàu 5 km.
Đi được hai mươi phút, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn tấm vải bạt được treo thật cao trên bến thuyền. Cậu quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt, cả hai gật đầu. Đường Mạch siết chặt mặt nạ, hai tay đút túi, bước đi nhẹ nhàng đến bến tàu. Phó Văn Đoạt biến mất bên cạnh cậu.
Mặc dù Đường Mạch đang đi tới bến tàu, nhưng lực chú ý vẫn đặt ở xung quanh. Cậu thời khắc cảnh giác khả năng xuất hiện người chơi, nhưng khi quan sát những người xung quanh, Đường Mạch cũng không phát hiện ra người nào trông giống người chơi. Tất cả đều gió yên sóng lặng, Đường Mạch thành công đi tới một con thuyền to lớn. Cậu liếc nhìn năm chữ bắt mắt "Đoàn xiếc thư Quái Kỳ" trên vải bạc rồi bước lên boong tàu.
"Đây là thuyền của Đoàn xiếc thú Quái Kỳ?"
Đường Mạch vừa dứt lời, hai nhân viên đang làm việc trong gánh xiếc quay đầu lại nhìn Đường Mạch. Bọn họ vừa nhìn thấy chữ trên đầu Đường Mạch, vội vàng đi tới. Một người tức giận nói: "Sao giờ mới đến vậy hả? Hắt Xì Tinh tìm các ngươi từ hồi sớm rồi mà. B tiên sinh, bọn ta cũng đã đưa tiền rồi, các ngươi đừng có lười biếng nữa! A tiên sinh đâu?"
Đường Mạch thản nhiên nói: "Hắn đau bụng nên đi vệ sinh rồi."
Nhân viên gánh xiếc dáng người cao lớn xua xua tay: "Nhanh chóng đem con quái vật kia đi đi, nó ồn ào muốn chết, cả đêm không cho người ta ngủ ngon giấc. Đoàn trưởng được Hoàng Hậu phát cho thư mời, đã đi đến vương cung dâng cho Quốc Vương tôn kính, trước khi đi hắn đã phân phó, trước đêm khi kinh hỉ bắt đầu thì không được mang con quái vật ghê tởm về gánh xiếc. Đoàn trưởng nhận được tình báo, những tên trộm kia vẫn đang muốn cướp con quái vật này đi, bọn họ đã đặt rất nhiều bẫy ở gần gánh xiếc rồi."
Đường Mạch nhíu mày: "Trong bảy ngày không được mang quái vật đến đoàn xiếc thú?"
Nhân viên gánh xiếc dáng người thấp tủn chen miệng nói: "Đó là đương nhiên, bọn trộm kia đã sớm bố trí xong thiên la địa võng rồi, ngươi vội vàng đi đưa quái vật sao."
"Có nghĩa là vào ngày thứ bảy mới có thể đưa quái vật đến đoàn xiếc thú đúng không?"
Vóc dáng cao: "Nói đúng hơn là tối ngày thứ bảy."
Vóc dáng thấp "Không thể đến trước một giây nào."
Vóc dáng cao: "Ầy, ngươi thấy lồng sắt nhốt con quái vật rồi chứ, nó ở ngay đó. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, con quái vật này nó sợ ánh sáng, cực kì sợ ánh sáng. Nếu như ngươi đem đặt nó dưới ánh sáng mười phút, nó sẽ mất nước mà chết. Ngươi đừng để nó chết, đoàn trưởng nói muốn tự tay mổ xẻ nó."
Đường Mạch: "Ta biết."
Đường Mạch sải bước đến một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa này cao khoảng chừng ba mét, rộng hai mét, dài bốn mét. Nó trầm lặng bị người ta trưng bày trên boong tàu của một chiếc thuyền buồm, Đường Mạch thử kéo gọng xe của nó, cậu dùng năm phần lực, thể mà chỉ kéo được nửa mét. Theo động tác kéo của cậu, trong xe truyền đến một tiếng va chạm nặng nề, giống như có thứ gì ngu ngốc va vào thành xe.
Đường Mạch suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu hỏi: "Ngựa đâu?"
Nói là xe ngựa, nhưng ngay cả con ngựa cũng không có, chỉ có bánh xe, phía trên đặt một cái lồng sắt đen như mực lồng, dùng miếng vải đen bọc lại.
Nghe thấy lời này, nhân viên vóc dáng cao ngược lại nổi giận: "Wao, ngươi còn muốn ngựa? Có xe cho ngươi đã là không tệ rồi, vậy mà ngươi còn muốn ngựa!"
Vóc dáng thấp kéo hắn: "Đừng để ý đến hắn, hắn không phải chỉ là một tên thám tử ngay cả nhấc tay còn không nổi sao, đến xe ngựa còn kéo không nổi, không hiểu sao đoàn trưởng lại thuê bọn họ với giá cao để trông giữ con quái vật này nữa. Tính ra vẫn nên để chúng ta tiếp tục trông coi thì tốt hơn. Không phải chỉ là một con quái vật thôi sao, còn có thể để nó chạy? Nếu thật sự có người tới trộm, ta liền một quyền đập xuyên mũi của hắn."
Hai tên nhân viên gánh xiếc khoe khoang xong cũng không để ý tới Đường Mạch nữa, chuyển qua nói về việc buổi tối đi đến quán rượu Hương Tiêu.
Đường Mạch cũng không có hứng thú với bọn họ, dùng hai tay kéo càng xe, thoáng dùng sức, vật nặng trong lồng sắt lại đập vào tường hai cái. Ngay sau đó Đường Mạch ổn định tốc độ, từng chút một kéo xe ngựa rời khỏi thuyền.
Bởi vì... Vật này quá nặng, tốc độ Đường Mạch cũng không nhanh. Mỗi bước đạp trên đất đều lưu lại dấu chân sâu một phân rưỡi. Bánh xe lướt trên mặt đất lưu lại hai vết hằng sâu. Chờ sau khi Đường Mạch thích ứng được với cái trọng lượng này, cậu mới từ từ tăng tốc độ, rời khỏi bến tàu.
Dọc theo đường đi không ít người đều tò mò nhìn qua, dường như muốn nhìn một chút xem trong cái lồng lớn đến cùng chứa vật gì.
Đường Mạch đeo mặt nạ, bình tĩnh bước đi dưới cái nhìn của rất nhiều người. Đột nhiên, ánh mắt của cậu thoáng nhìn về phía một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé trong đám người. Người đàn ông trung niên không nghĩ tới xung quanh có nhiều người như vậy mà Đường Mạch lại nhìn đến hắn. Ánh mắt hắn biến đổi, xoay người bỏ chạy. Đường Mạch hai tay kéo xe, khóe môi hơi cong lên, nhìn về phương hướng hắn chạy đi, dưới lớp mặt nạ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Một lúc sau, chiếc xe ngựa to lớn rời khỏi bến tàu. Đường Mạch rẽ vào vài khúc cua trên phố rồi biến mất trong con hẻm ngoằn ngoèo.
Đem ngựa xe và cái lồng sắt đặt trong một tòa nhà bỏ hoang, Đường Mạch vặn cổ, thả lỏng gân cốt, ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Cậu kiên nhẫn chờ, mười phút sau, hai người đàn ông bị ném xuống đất. Đường Mạch liếc mắt nhìn hai người này, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Chỉ có hai người?"
Một kỵ sĩ cổ quái mặc áo giáp từ trong bóng tối đi ra: "Đồng bọn của hắn chỉ có một người. Hắn đợi ở bến tàu được năm phút rồi mới đi kiếm đồng bọn của mình. Sau đó thì tôi bắt được bọn họ."
Đường Mạch sờ sờ mặt nạ, sau khi chắc chắn mặt của mình sẽ không bị nhìn thấy, cậu bước lên đá đá hai người chơi trên đất. Đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên ý thức được mình phải giả bộ cho giống người Dưới Lòng Đất. Trong đầu của cậu hiện lên các loại Boss của người Dưới Lòng Đất, ví dụ như Mosaic, Mario, Pinocchio, ông già Noel... Cuối cùng trước mắt Đường Mạch lóe lên thân ảnh một người chơi, cậu trầm mặt chốc lát, quyết định bắt chước người này.
Đường Mạch nghẹo đầu, không có ý tốt cười hì hì: "Các ngươi chính là những tên trộm muốn cướp quái vật?"
Hai người chơi này bị Phó Văn Đoạt đánh cho thừa sống thiếu chết, nhưng dù sao tố chất cơ thể của bọn họ cũng tốt, Phó Văn Đoạt cũng không gây ra vết thương trí mạng. Mắt hai người đảo một vòng, liếc nhìn nhau. Tên đàn ông thấp bé nói trước: "Quái vật gì, bọn ta không phải tên trộm. Các ngươi là ai, tại sao lại đánh ta, còn mang bọn ta trói đến đây? Bọn ta đều là công nhân của Vương Quốc Dưới Lòng Đất, các ngươi như vậy là xâm hại quyền công dân của bọn ta, sẽ bị vệ binh của Vương Quốc truy nã!"
Vương Quốc Dưới Lòng Đất cũng có quyền công dân?
Đường Mạch không nghĩ tới hai người chơi này lại biết nhiều như vậy. Bất quá bọn họ đã thông quan Tháp Đen tầng một, biết được loại tin tức này cũng vô cùng bình thường. Đường Mạch tiếp tục bắt chước bộ dạng Bạch Nhược Dao, xấu xa cười một tiếng, cầm lấy một cây côn gỗ trên mặt đất, chọc chọc khuôn mặt một người trong đó: "Các ngươi muốn trộm đồ, vệ binh Vương Quốc sẽ bắt bọn ngươi trước, không phải bọn ta."
"Ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta trộm đồ?"
"Đúng vậy! Chúng ta trộm cái gì của các ngươi?"
Từ đầu tới cuối, hai người chơi này không hề liếc mắt nhìn đỉnh đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Bọn họ dường như thật sự không nhìn thấy chữ đang trôi lơ lững trên đầu hai Đường Mạch, giống như bọn họ thật sự chỉ là một công nhân của Vương Quốc Dưới Lòng Đất.
Đường Mạch đang định mở miệng, Phó Văn Đoạt nói thẳng: "Không thể để cho bọn chúng chạy được, như vậy thì bọn chúng sẽ tiếp tục chạy đến trộm quái vật tiếp. Victor, giết bọn họ không?"
Đường Mạch sửng sốt. Qua vài giây cậu mới nhận ra "Victor" là đang gọi mình. Đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, Đường Mạch nói: "Vậy đánh chết là được rồi, Đường Cát."
Hai người chơi kinh hãi mở to mắt, vội la lên: "Đừng giết bọn ta, chúng ta thực sự không có trộm đồ, chúng ta chỉ là công dân bình thường..."
Ầm!
Ầm!
Phó Văn Đoạt thu hồi tay, hai con dao sắc bén trực tiếp đánh ngất hai người chơi. Sau khi xác định hai người chơi đã hôn mê, Đường Mạch thở phào nhẹ nhõm, không giả dạng làm Bạch Nhược Dao bệnh thần kinh kia nữa. Cậu quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt: "Không bị thương chứ?"
Phó Văn Đoạt: "Không."
Đường Mạch cúi đầu nhìn hai người chơi này, cau mày nói: "Vốn tưởng rằng sẽ bắt thêm được vài người chơi, không ngờ chỉ bắt được hai người này. Những người chơi khác ẩn nấp quá tốt, bọn họ vừa rồi tám chín phần đã ở bến tàu, lặng lẽ quan sát tôi, nhưng mà bọn họ cũng không để lộ. Chỉ có người này." Đường Mạch xem xét người đàn ông thấp bé đang chết ngất này: "Quá ngu xuẩn, để lộ chính mình."
Trước khi bước vào bến tàu, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã tách ra, một người ngoài sáng, một người trong tối, chia nhau hành động.
Sở dĩ chia nhau ra để hành động một là bởi vì như vậy có thể gây áp lực tâm lý cho 21 người chơi. Đường Mạch thoải mái xuất hiện ở bến cảng, bản thân cậu là một đồng tiền Vàng Quốc Vương. Nếu như 21 người này muốn cướp quái vật ngay từ đầu, thấy một mình Đường Mạch, có thể bọn họ sẽ ngưng hành động. Bởi vì không biết A tiên sinh núp ở chỗ nào, bọn họ cần phải cẩn thận. Hai là bởi vì Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn mượn cơ hội này bắt đi một ít người chơi, giảm bớt đối thủ cho mình.
Trên đường đi đến bến tàu Đường Mạch mới biết được tin tức: Đoàn xiếc thú Quái Kỳ trong hai ngày này sẽ nhập cư quái vật trái phép. Tin này đã truyền khắp nơi trong Vương Quốc Dưới Lòng Đất. Toàn bộ người Dưới Lòng Đất đều biết con quái vật kỳ lạ kia sắp đến bến tàu, rất có thể 21 người chơi cũng nhận được tin tức này.
Chỉ cần bọn họ biết, bọn họ sẽ đi đến bến tàu trước để quan sát tình hình.
Trên đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều có hai chữ cái, hai người không có khả năng che dấu thân phận của mình, nhưng bọn họ thì có thể che giấu thân phận người chơi. Bọn họ hoàn toàn có thể núp trong đám người ở bến tàu, lén quan sát đối thủ tương lai mình, thu được nhiều tin tức hơn. Đường Mạch gần như không có cách nào phát hiện ra bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể dễ dàng nhận ra Đường Mạch.
Chỉ có tên đàn ông thấp bé này...
"Đa số đều tò mò về chiếc xe tôi đang kéo, muốn biết quái vật trong lồng kia rốt cuộc là gì. Ngoại trừ người kia." Đường Mạch tháo mặt nạ xuống cho thoáng khí, bất đắc dĩ nói: "Tầm mắt của hắn dừng trên người tôi một phút đồng hồ. So với cái lồng, hắn càng muốn quan sát tôi, muốn nhìn xem thực lực của đồng tiền Vàng Quốc Vương có sức mạnh thế nào."
Phó Văn Đoạt nói: "Đáng tiếc, trong 21 người chơi chỉ có một mình hắn ngu xuẩn như thế."
Đường Mạch nói: "Thực lực hai người kia thế nào?"
"Không tốt lắm. Xét về mặt vũ lực mà nói, người này còn kém xa Jacks." Phó Văn Đoạt thản nhiên nói, chỉ tên vóc dáng cao, sau đó lại chỉ tên vóc dáng thấp nói: "Còn người này vũ lực cực kém, dị năng là một con Chim Sẻ biết bay. Chim Sẻ của hắn cực kì ồn, hình như là dùng sóng âm công kích. Tôi nhanh chóng giải quyết bọn họ, cho nên không chịu ảnh hưởng gì."
Đường Mạch: "Xem ra trình độ của hai người kia trong công tháp tầng một cũng sẽ không cao hơn trình độ trung bình." Dừng một chút, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Anh không tháo mũ xuống để hít thở sao?"
Chiếc mũ giáp cồng kềnh cổ quái che khuất khuôn mặt người đàn ông trong đó, giọng nói Phó Văn Đoạt trầm thấp: "Không cần."
Đường Mạch: "Không có người chơi nào ở gần đây." Vừa rồi để tránh bị người chơi theo dõi, cậu đã cố ý sử dụng dị năng [Một nam nhân rất nhanh]. Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, nhưng vì để bỏ qua khả năng bị người chơi theo dõi, Đường Mạch vẫn sử dụng dị năng này để tăng tốc độ, đi tới cái ngôi nhà bị bỏ hoang này.
Phó Văn Đoạt: "... Mũ giáp quá nặng, đội vào không dễ." Cho nên dứt khoát không tháo là được.
Đường Mạch: "..."
Hai người chơi đã hôn mê, sắc trời dần dần tối. Đến lúc này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cuối cùng có thời gian nhìn bộ dạng của con quái vật. Hai người đi tới cái lồng sắt to lớn trước mặt, Phó Văn Đoạt một tay kéo một gốc vải đen, quay đầu nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch: "Anh mở ra đi!"
Một khắc sau, miếng vải đen nhanh chống bị xốc lên, quái vật trong lồng sắt xuất hiện trước mặt hai người.
Dưới ánh sáng mờ tối, một con quái vật giống như con trăn khổng lồ ở trong lồng, đang ngu ngốc dùng đầu đỉnh lồng sắt, giống như làm vậy là có thể làm gãy mấy thanh sắt. Miếng vải đen đột nhiên tháo ra, con quái vật ngu ngốc này ngây ngốc sững sờ đứng hình trong không khí, qua năm phút sau mới phản ứng được, ngơ ngác ngóc đầu lên, nhìn hai người Dưới Lòng Đất trước mặt mình.
Đường Mạch đã sớm chuẩn bị tâm lý, sau khi thấy được con quái vật này, trong lòng thở dài một hơi.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt quét một vòng trên người Con Giun Bự: "Là con giun?"
Đường Mạch: "Ừm, là một Con Giun Bự."
Phó Văn Đoạt gật đầu: "Con giun này quả thật có chút lớn, có vốn để làm vật trưng bày cho đoàn xiếc. Nhưng mà..." Thanh âm hơi ngừng, Phó Văn Đoạt dừng lại hồi lâu, kinh ngạc nói: "Vừa rồi cậu có nghe được âm thanh kia không?"
Đường Mạch mặt không đổi sắc nói: "Ừ, nghe được."
Phó Văn Đoạt nhạy bén nhận ra Đường Mạch không nói gì, hắn nói: "Cậu biết Con Giun Bự này?"
Đường Mạch sâu xa nhìn con giun đất đang khóc ô ô, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nói: "Ừ, biết từ trước. Hai tháng trước, tôi tham gia một cái phó bản cấp S, chính là phó bản cấp độ an toàn, do Lạc Phong thành đặt tên. Nhiệm vụ chính của cái phó bản kia là giết chết một thành viên của đoàn xiếc thú đang canh giữ con giun này, cuối cùng tôi tiện tay thả nó đi."
Phó Văn Đoạt: "Là cậu thả con giun này ra?"
"Nếu như không lầm thì nó đúng là do tôi thả." Đường Mạch liếc nhìn Con Giun Bự: "Con giun đất ngu ngốc lại lớn như vậy, chắc sẽ không có con thứ hai đâu."
Giọng nói Phó Văn Đoạt bình tĩnh: "Nói một chút về cái phó bản kia xem."
Đường Mạch kể lại đúng sự thật.
Trong tòa nhà hoang tối tăm và yên tĩnh, một Con Giun Bự đang gào khóc, không ngừng kêu đói bụng, muốn gặp mụ mụ. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, Con Giun Bự đang khóc đến nỗi lê hoa đái vũ này căn bản không hề chảy một giọt nước mắt, hoàn toàn là giả khóc! Nhưng nó có thể khóc như thật, vừa khóc vừa đập đầu vào lồng sắt, đập mệt rồi thì nằm nghỉ một lát, sau đó tiếp tục đập đầu.
Sau khi xác định quái vật vẫn là Con Giun Bự mình từng gặp, đương nhiên Đường Mạch sẽ không dấu diếm sự kiện phó bản 'Giết chết Bill'. Mỗi chi tiết trong phó bản đều có thể là tin tức quan trọng, cậu phải chia sẻ thông tin với đồng đội mình, để tránh cho bảy ngày sau vì thiếu thông tin mà tạo thành sai lầm trong hợp tác.
................................
[Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà gỗ nhỏ bên bến tàu.]
Năm người chơi vây quanh chung một chỗ, chính giữa là một bàn cát hình vuông. Một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn vuốt phẳng mặt bàn cát, cầm lấy một nhánh cây nhẹ nhàng vẽ trên cát. Cô vẽ rất nhanh, không đến vài cái đã ra đường nét. Đáng kinh ngạc là, theo động tác của cô ta, một tấm bản đồ của Vương Quốc Dưới Lòng Đất dần dần hiện lên trên bàn cát.
Đây không phải là tấm bản đồ hoàn chỉnh của vương quốc, tấm bản đồ này xuất hiện dưới dạng một dải dài, bắt đầu từ bến tàu đến một con đường cái.
Hoàn thành nét vẽ cuối, cô gái tóc ngắn thu tay lại, nói: "Hắn biến mất ngay chỗ này. Tôi và lão Lý theo đến nơi này, chắc chắn hắn ta đã phát hiện ra bọn tôi, nhưng trong nháy mắt, hắn liền biến mất, biến mất trong không khí."
Người đàn ông trung niên được gọi là 'Lão Lỹ' đồng ý nói: "Không sai, tôi cam đoan tôi không hề chớp mắt, nhưng hắn lại biến mất ở giữa đường."
Trong số năm người, một người đàn ông nhã nhặn suy nghĩ trong chốc lát, nói rằng: "Trước đây tôi cũng đã gặp quái vật Tháp Đen có tốc độ rất nhanh."
Cô gái tóc ngắn nhìn về phía hắn: "Đội trưởng, tiếp theo phải làm gì đây, chúng ta đã bị mất dấu rồi. Tôi đảm bảo, không chỉ có chúng ta bị mất dấu, ba đội khác chắc chắn cũng như vậy. Ngoại trừ chúng ta, còn có ba đội khác cũng theo dõi B tiên sinh. Cẩn thận suy đoán, trong phó bản tập kết này có ít nhất năm đội ngũ tồn tại."
Một thanh niên trẻ tuổi không hiểu nói: "Năm đội? Không phải chỉ có bốn nhóm theo dõi B tiên sinh thôi sao?"
Lão Lý cười nói: "Cậu lại bị đần nữa à. Tiểu Trần, ở bến cảng không phải có người đàn ông bị B tiên sinh phát hiện sao. Tôi đoán có thể hắn đã bị A tiên sinh và B tiên sinh giải quyết rồi. Nếu như hắn còn có đồng bạn, vậy thì còn nát hơn. Có lẽ hắn sẽ đi tìm đồng đội của mình, ví dụ như A tiên sinh và B tiên sinh có chút thông minh thì sẽ không bắt hắn liền, mà là chờ sau khi hắn tìm được đồng đội của mình, sau đó bắt cả hắn và đồng đội. Cũng có thể hắn chỉ đi một mình, sẽ không có đồng đội nào bị kéo xuống nước. Nhưng phó bản tập kết này rất ít có người nào tiến vào một mình, toàn là một nhóm người tiến vào. Tôi đoán đội ngũ của bọn họ đã bị hai tên thám tử Dưới Lòng Đất giết chết rồi!"
Tiểu Trần sờ sờ đầu: "Này, tôi quản cái này làm cái gì. Loại chuyện này cứ hỏi đội trưởng và chị Lâm là được rồi, tôi chỉ lo đánh nhau."
Năm người cùng nhau cười.
Người đàn ông đeo kính chậm rãi thu lại nụ cười, hắn vươn tay vẽ một vòng tròn trên bàn cát. Hắn vẻ vòng tròn gần con đường mà Đường Mạch đã biến mất, sau khi vẽ xong cái vòng này, hắn suy nghĩ một hồi, lau đi vẽ một cái vòng tròn lớn hơn. Hắn nói rằng: "Lựa chọn chỗ này biến mất chắc chắn có ý nghĩa khác. Rất có thể, A tiên sinh và B tiên sinh dừng chân ở nơi này. Lâm Nghệ tiếp tục theo dõi đoàn xiếc thú, có thể bọn họ sẽ đưa quái vật về đoàn xiếc thú. Những người khác đi với tôi, ngày mai chúng ta sẽ đến gần đây nhìn thử."
"Được!"
Cô gái tóc ngắn tên Lâm Nghệ cúi đầu, nghiêm túc nhìn vòng tròn người đàn ông đeo kính vẽ ra. Sau một hồi, cô hỏi: "A tiên sinh, và B tiên sinh thật sự là người Dưới Lòng Đất sao? Đội trưởng, tôi vừa nghĩ đến một chuyện, có khi nào bọn họ cũng là người chơi không, giống như chúng ta vậy."
Người đàn ông đeo kính nheo mắt lại: "Khả năng này quá thấp."
Lão Lý nói: "Tiểu Lâm, phó bản tập kết [Đêm kinh hỉ của Đoàn xiếc thú Quái Kỳ] chỉ có người chơi thông quan tầng một mới có thể tiến vào. Nói cách khác, chúng ta có 21 người chơi ít nhất đã thông quan Tháp Đen tầng một, trong đó còn có hai người đã thông quan Tháp Đen tầng hai. Toàn thế giới hiện nay chưa có người nào thông quan Tháp Đen tầng ba, người chơi có lợi hại hơn nữa cũng chỉ mới thông quan Tháp Đen tầng hai. Nếu như A tiên sinh và B tiên sinh là hai người chơi, vậy bọn họ phải đối mặt với ít nhất là 21 người chơi Tháp Đen tầng một. Cho dù bọn họ có là người chơi đạt trình độ Tháp Đen tầng hai, cũng không có khả năng thắng."
Tiểu Trần cũng nói: "Đúng đó, đội trưởng đã từng nói, trò chơi của Tháp Đen tuân theo nguyên tắc công bằng. Nếu để cho hai người chơi đấu với 21 người chơi, chuyện này là không thể nào đâu! Trừ khi Tháp Đen cảm thấy hai người chơi kia có thể đánh bại 21 người, đừng đùa, điều này sao có thể. Cho dù bọn họ đạt tới trình độ Tháp Đen tầng hai cũng không có khả năng. Chẳng lẽ tầng một và tầng hai Tháp Đen có chênh lệch lớn như vậy hả, dù sao tôi cũng không tin."
Lâm Nghệ gật đầu: "Tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi."
Lão Lý cười nói: "Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ hả? Đừng nói với tôi trong đội có phụ nữ thật tốt, ha ha ha... Ai da!"
Cô gái trẻ tuổi thu chân mình lại, lạnh lùng rời khỏi căn phòng nhỏ, lẻn vào bóng đêm, hướng đến đoàn xiếc thú mà đi.
.......................................
[Quán rượu Hương Tiêu, trong một bao sương (1) nào đó.]
Trong bao sương nhỏ hẹp thiếu ánh sáng, nồng nặc mùi máu tươi, cũng có thể nói, toàn bộ quán rượu Hương Tiêu đều nồng nặc mùi máu tươi. Sắc trời tối sầm lại, vô số người Dưới Lòng Đất tràn vào quán rượu nổi tiếng gần xa này, gọi một chén rượu Hương Tiêu tanh cay ngon miệng. Trong quán rượu toàn là mùi mồ hôi của đàn ông, thoang thoảng mùi chân thối.
Trong bao sương, một người người đàn ông đầu trọc cầm một thùng rượu Hương Tiêu, uống từng ngụm lớn. Sau khi hắn uống xong, trong thùng lộ ra một bàn tay bị chặt đứt, ngón giữa của tay này còn đeo một cái nhẫn. Người đàn ông đầu trọc tháo cái nhẫn này xuống, thiếu niên xinh đẹp bên cạnh hắn tò mò đến gần xem thử, cười hắc hắc nói: "Đừng để ý, cái quán rượu Hương Tiêu này thật sự không cẩn thận chút nào."
Người đàn ông đầu trọc đẩy thiếu niên ra: "Lăn lăn lăn, ông đây uống rượu cậu nhìn cái gì. Không biết là vị thành niên không thể uống rượu à?"
Thiếu niên liếm liếm hàm răng: "Người cũng giết qua rồi, còn không thể uống rượu sao?"
Người đàn ông trọc không quan tâm hắn.
Bốn người ngồi trong bao sương, ngoại trừ thiếu niên, ba người kia đều gọi rượu Hương Tiêu. Một cô gái trẻ cầm chén rượu lên nếm thử một miếng, sau đó ghét bỏ mà để qua một bên. Cô ta nói: "Hôm nay chúng ta không đi theo dõi B tiên sinh, thực sự không cóvấn đề gì chứ? Nếu như hắn đem quái vật giấu đi, ngày cuối cùng lại đưa đi đến đoàn xiếc thú, cơ hội thành công của chúng ta sẽ thấp hơn."
"Không phải đã có đội theo dõi rồi sao, bốn đội lận mà." Gã đầu trọc muốn học bộ dạng người Dưới Lòng Đất thử ăn cái tay này, nhưng hắn chỉ vừa cắn thử một miếng đã vội vàng để qua một bên. Loại việc ăn thịt người như thế này hắn vẫn không làm được, uống rượu máu thì ngược lại có thể. "Để bọn chúng theo dõi là được rồi. Bọn chúng theo dõi B tiên sinh, chúng ta giết bọn chúng, chẳng phải sẽ biết được B tiên sinh ở đâu à?"
Lời này có lý, thiếu niên xinh đẹp vỗ vỗ tay, hưng phấn nói: "Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi giết ai? Tôi sẽ phóng côn trùng lên người ba đội ngu ngốc đó."
"Tùy. Muốn giết ai thì giết!"
Cô gái khoanh hai tay, lạnh lùng nhìn chòng chọc ba người này, lạnh nhạt nói: "Tên B tiên sinh kia tôi cảm thấy khá quen, giống như đã gặp ở đâu rồi."
Gã đàn ông đầu trọc nhìn về phía cô ta: "Cô từng gặp Boss này rồi? Ở phó bản nào?"
Cô gái suy nghĩ một chút: "Không nhớ rõ, tôi đi nhiều phó bản lắm rồi."
Người đàn ông trung niên ngồi ở bên cạnh gã từ nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng, nói: "Tên B tiên sinh để lộ nửa gương mặt, nhìn dáng dấp còn có thể là một tiểu bạch kiểm. Ha, đừng nói cô mới nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm liền không xong nha!?"
Cô gái cả giận nói: "Cút!"
Gã đàn ông đầu trọc hoà giải: "Được rồi được rồi, người Dưới Lòng Đất vóc dáng trong giống như con người, có thể là giống nhau. Nhìn mắt của tên mặt trắng nhỏ con đó giống một minh tinh của Trung Quốc, tên là... Chính là cái tên rất hot đó, dù sao thì cô bạn trước kia của tôi cũng rất thích hắn."
Thiếu niên nguy hiểm mà nở nụ cười: "Chờ giết được hắn, đem mắt hắn móc ra xem có giống hay không là được rồi."
Cô gái trẻ tuổi hung hăng trừng ba người này, đứng dậy rời khỏi bao sương, đi ra khỏi quán rượu Hương Tiêu chướng khí mù mịt.
..................................................
Tình huống tương tự, vẫn còn phát sinh ở rất nhiều nơi.
Có đội ngũ ba người, có đội ngũ bốn người. Bọn họ tụ chung một chỗ, thảo luận đối sách ngày thứ hai.
Dị năng [Một nam nhân rất nhanh] thực sự quá nghịch thiên, Đường Mạch thoát khỏi sự theo dõi của mọi người, cùng với Phó Văn Đoạt nội ứng ngoại hợp, trực tiếp bắt được hai người chơi. Trong ngày đầu tiên, bọn họ thành công đem Con Giun Bự giấu đi, đánh cho 21 người chơi trở tay không kịp.
Bởi vì tố chất cơ thể được cải thiện nên không cần ngủ, Phó Văn Đoạt ngồi bên cạnh lồng sắt, cúi đầu nhìn dưới đất không biết đang suy nghĩ gì. Đường Mạch thấy hắn nửa ngày không nhúc nhích, cho là hắn đang ngủ. Cậu rón rén đi tới trước lồng sắt, cúi đầu nhìn con giun to lớn này.
Động tác đỉnh lồng sắt của con giun ngừng lại, Con Giun Bự xấu manh dùng cái đầu cực kỳ xấu quay lại nhìn Đường Mạch, giống như muốn từ khuôn mặt cậu nhìn xem cậu là ai.
Đường Mạch bình tĩnh đứng tại chỗ, tùy ý để Con Giun Bự nhìn. Con Giun Bự ngoẹo đầu, cứ như vậy nhìn cậu nửa ngày. Bỗng nhiên, nó dùng đầu cọ cọ lồng sắt, tựa hồ là muốn đụng vào Đường Mạch.
Xem ra là nhận ra. Đường Mạch vươn tay, sờ sờ đầu Con Giun Bự, đồng thời âm thầm nghĩ nếu như mình lấy thêm một giọt nước mắt của nó, có thể trở thành một đạo cụ có công dụng chữa lành vết thương nữa hay không? Đường Mạch đang nghĩ xem làm thế nào để lấy được một giọt nước mắt của nó. Nhưng mà lúc này, trong lồng sắt vang lên một giọng nói --
"Cái người Dưới Lòng Đất này là ai vậy, nhìn khá quen. Ô ô ô cái bụng thật là đói, thật muốn ăn. Tay hắn nhìn qua trông rất ngon..."
Đường Mạch: "..."
'Soạt' một cái rút tay về, Con Giun Bự cắn trúng không khí.
Đường Mạch mặt không thay đổi nhìn chòng chọc cái con bạch nhãn lang này. Cậu không mang mặt nạ, vừa mới qua hai tháng, nó liền không nhận ra ân nhân cứu mạng của mình, còn muốn ăn tay của ân nhân nữa chứ.
Lần này Đường Mạch không do dự nữa, cậu cứ việc chặt con giun này, nhất định sẽ lấy được một giọt nước mắt của nó, mặc kệ nước mắt của nó có thể trị vết thương hay không, nhất định phải làm cho nó khóc! Đúng lúc này, một tiếng cười trầm thấp từ bên cạnh truyền đến. Đường Mạch quay đầu nhìn.
"... Anh không ngủ?"
Kỵ sỹ thép kỳ lạ lay động mũ giáp nhìn Đường Mạch: "Tôi không ngủ bảy ngày cũng không sao." Ngụ ý là trong bảy ngày tới hắn không tính ngủ.
Đường Mạch ho khan hai tiếng: "Hiện tại chúng ta đã đem con giun này giấu đi rồi. Những người chơi đó hẳn sẽ không di chuyển nhiều trong bốn ngày đầu, bọn họ nghĩ chúng ta là người Dưới Lòng Đất, nơi này là Vương Quốc Dưới Lòng Đất, là địa bàn của chúng ta, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cố gắng đi thu hoạch nhiều tin tức hơn. Cho đến ngày cuối cùng mới thật sự là quyết định phân thắng bại. Giấu cũng vô ích, ngày thứ bảy chúng ta nhất định phải đem Con Giun Bự này đưa đến đoàn xiếc thú. Đến lúc đó, bọn họ sẽ biết vị trí của chúng ta, sẽ đến công kích."
Phó Văn Đoạt gật đầu: "Cậu cần nghỉ ngơi không?"
Đường Mạch có thể thức lâu, nhưng liên tục bảy ngày không ngủ thì với cậu mà nói cũng có áp lực nhất định. Cậu nói: "Tôi ngủ một lúc."
Phó Văn Đoạt: "Tôi gác đêm."
Đường Mạch trực tiếp đi tới chỗ Phó Văn Đoạt ngồi xuống, cậu dựa vào một cái cột gãy, nhắm mắt lại ngủ. Cậu phải ngồi một chỗ với đồng đội của mình, càng gần càng tốt, như vậy vạn nhất có đánh bất ngờ, hai người mới có thể hành động chung.
Đêm khuya tối thui, Con Giun Bự đụng lồng sắt trong chốc lát, chậm rãi ngủ, bắt đầu ngáy lên.
Đường Mạch vốn đang dựa vào cây cột ngủ, Phó Văn Đoạt ngồi ở một bên. Toàn thân hắn được bao bọc trong áo giáp bọc kín mít, không lộ ra chút da. Bỗng nhiên, một cái đầu dựa vào vai hắn. Phó Văn Đoạt cau mày. Giây kế tiếp, hắn bình tĩnh vươn tay, đem mặt Đường Mạch đẩy trở về.
Đường Mạch: "..."
Kỳ thực từ lúc không cẩn thận đụng tới bả vai Phó Văn Đoạt Đường Mạch đã tỉnh lại. Cậu đã ngủ đủ giấc rồi không muốn ngủ lại, nhưng Phó Văn Đoạt thẳng thừng mà đem đầu cậu đẩy trở về, mí mắt giật giật, ý thức được lúc này không nên tỉnh lại, quá xấu hổ.
Đầu Đường Mạch dựa vào cây cột, khóe miệng giật một cái, tiếp tục giả vờ ngủ.
Một đêm trôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt đất, Đường Mạch mở mắt đứng dậy, từ dưới đất cầm lấy miếng vải đen, trực tiếp che lại cái lồng sắt.
Bong bóng nước của Con Giun Bự thoáng cái bị vỡ, nó mộng bức trong chốc lát, lại nghĩ tới chính sự, tiếp tục đỉnh lồng sắt: "Ô ô ô thật là đói, ô ô ô nhớ mụ mụ, ô ô ô ô..."
Chỉ tính đến việc nó muốn ăn tay Đường Mạch, Đường Mạch trong vòng ba ngày sẽ không cho nó ăn bất cứ thứ gì, nhất định phải như thế.
Ngày thứ hai, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cẩn thận kiểm tra xung quanh. Bọn họ không tìm được bất cứ người chơi nào, xem ra những người chơi này còn chưa tìm được ngôi nhà hoang, không phát hiện ra bọn họ.
Đường Mạch: "Kế hoạch sơ bộ thành công, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ tìm không ra chỗ này." Nơi này cách nơi Đường Mạch biến mất rất xa, gần như một nửa thủ đô Vương Quốc. "Điều quan trọng của trò chơi này không phải là làm sao để đánh bại 21 người chơi, mà phải lấy điều kiện bảo toàntính mạng làm điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ, đem Con Giun Bự đưa đến đoàn xiếc thú. Dưới đây là cách sáu ngày sau chúng ta đem Con Giun Bự đưa đến đoàn xiếc thú."
Trên thực tế, Đường Mạch chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng 21 người chơi đấu trực diện. Cậu có lòng tin đột phá vòng vây của 19 người chơi còn lại, nhưng nếu muốn đánh bại nhiều người chơi như vậy, cậu chỉ nắm chắc một phần, thêm Phó Văn Đoạt thì cũng chỉ được ba phần.
Cậu vẫn muốn chiến thắng trò chơi.
Trò chơi này đến đây đã thành công được một nửa, nửa còn lại là vào ngày thứ bảy.
Đường Mạch đã nghĩ ra một ý kiến: "Lúc thông quan cái phó bản S, tôi phát hiện ra con giun này có một đặc điểm. Nó khoan lỗ và đào đất rất nhanh. Như vậy, trong sáu ngày chúng ta có thể..."
Một giọng nói thanh thúy của trẻ con cắt đứt lời của Đường Mạch, cậu kinh ngạc nghe nó nói, sau đó sắc mặt dần dần trầm xuống.
[Ding Doong! Là thám tử lợi hại nhất của Vương Quốc, A tiên sinh và B tiên sinh thông minh đã đem bọn trộm ngu xuẩn đùa bỡn vòng vòng. Cá nhân 21 người chơi thẹn quá thành giận, bọn họ cũng không biết A tiên sinh và B tiên sinh chẳng bao giờ để bọn họ vào mắt. Nhân loại ngu xuẩn a, đây là thủ đoạn của các ngươi sao?]
[Kich hoạt thành công:Sự khinh bỉ đến từ thám tử nổi danh]
[ Sự khinh bỉ đến từ thám tử nổi danh: Ba ngày một lần, vào lúc 12 giờ trưa, 21 người chơi sẽ biết được vị trí của con quái vật.]
[Ding Doong! Các thiếu niên đến từ địa cầu, hãy dũng cảm đánh bại A tiên sinh và B tiên sinh, cứu vớt quái vật đáng thương a !!]
Phó Văn Đoạt: "..."
Đường Mạch: "..."
......................................
Lời tác giả:
Đường Đường: Cmn, đừng có cản tôi, tôi phải đánh chết tòa Tháp Đen kia! Tôi chỉ không cẩn thận dựa vào vai lão Phó một cái, Lão Phó đẩy tôi ra thì thôi đi, cái Tháp Đen này sao còn đặc biệt đến phá như vậy!
Lão Phó: ....... ( tôi thế mà đẩy mặt vợ mình ra.)
..........................................
Chú thích:
1. Bao sương: một gian ngồi được thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro