Chương 70: Victor, thật ra tôi chỉ ăn một nửa, nửa còn lại là cậu ăn


Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

.....................................

[Vương Quốc Dưới Lòng Đất, ở một tiệm may bỏ hoang.]

Lâm Nghệ dần dần tỉnh lại. Cô cũng không lập tức mở mắt ra, làm bộ vẫn còn hôn mê. Rất nhanh sau đó cô liền nghe được một giọng nam cợt nhả nói: "Dậy đi, giả vờ ngủ làm gì. Không lẽ muốn ta đến vương cung mời vương tử đến hôn ngươi một cái thì ngươi mới bằng lòng tỉnh sao... A, cái đề nghị này nghe cũng hay đó."

Lâm Nghệ biến sắc, vội vàng mở mắt ra. Cô định thần nhìn B tiên sinh trong bộ dạng như người ngâm thơ rong đang ngồi trên một cái rương gỗ bẩn thỉu, híp mắt cười nhìn cô. Hắn vẫn mang mặt nạ màu xám như cũ, Lâm Nghệ không nhìn ra được tướng mạo của hắn. Chỉ để lộ ra đôi mắt rất đẹp, thế nhưng kết hợp với nụ cười cổ quái chưa từng thay đổi lại rất dễ khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.

Lâm Nghệ bị trói trên cây cột, lạnh lùng nhìn chằm chằm B tiên sinh. Bỗng nhiên, dư quang của cô xuất hiện một thân ảnh khác. Cô cảnh giác nhìn về phía bên phải.

Đó là một kỵ sĩ cao lớn mặc một bộ giáp kỳ lạ... Có thể là Người Dưới Lòng Đất, không phải quái vật, hắn đang dựa vào cái bàn, đứng phía sau B tiên sinh. Trên đầu của hắn có một chữ A to lớn.

A tiên sinh lặng lẽ đứng đằng sau B tiên sinh, hai người này một người kì lạ, một người thần bí.

Đột nhiên, A tiên sinh quay đầu nhìn về phía Lâm Nghệ. Rõ ràng khuôn mặt của đối phương bị giấu đằng sau chiếc mũ giáp màu bạc. Nhưng cô vẫn cảm thấy cả người ớn lạnh, A tiên còn kinh khủng hơn cả B tiên sinh. Trong tay B tiên sinh có lẽ cô còn có cơ hội chạy trốn, nhưng nếu vào tay A tiên sinh thì tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Lâm Nghệ cắn chặt răng, nhìn chằm chằm A tiên sinh đáng sợ và B tiên sinh, không nói lời nào.

Nửa tiếng trước, Đường Mạch khiêng cô gái này vào phòng nhỏ, mười phút sau Phó Văn Đoạt mới quay về. Lúc đó Lâm Nghệ vẫn còn đang hôn mê, cho nên cô cũng không biết khi cô ngất đi, nụ cười khiến cô chán ghét trên mặt B tiên sinh liền biến mất. Đường Mạch dùng tốc độ nhanh nhất mang cô tới đây, sau khi nhìn thấy Phó Văn Đoạt, hai người bắt đầu trao đổi tin tức.

"Hai người kia được bốn người chơi cứu đi" Giọng nói Phó Văn Đoạt bình tĩnh, hắn đang nói đến Vương Anh Quế và lão Điểu. Phó Văn Đoạt tiếp tục nói: "Bọn họ không đem quái vật đi, hiện tại con quái vật kia đang ở phòng kế bên."

Đường Mạch đến giữa căn phòng liếc nhìn bao tải to chứa quái vật, sau đó quay đầu lại nói: "Tốt, không bị thương chứ?"

Phó Văn Đoạt nói: "Chỉ vài vết thương nhỏ. Cậu bị thương?"

Tay áo của Đường Mạch bị cắt, quần cũng có vết máu. Cậu nói: "Cũng là vết thương nhỏ."

Sau đó, hai người lại nói chuyện một hồi, một lúc sau, Lâm Nghệ mới tỉnh lại. Đường Mạch không ngờ rằng cái vỗ của mình nghiêm trọng đến vậy, cậu thật sự chỉ bổ nhẹ một cái, không nghĩ tới Lâm Nghệ thế mà hôn mê hơn nửa tiếng. Một giây trước Lâm Nghệ chưa tỉnh, vẻ mặt Đường Mạch vẫn còn nghiêm túc mà suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, Lâm Nghệ vừa tỉnh, cậu liền nở nụ cười, tiếp tục cosplay Bạch Nhược Dao.

Lâm Nghệ không nói lời nào, cô không ngờ A tiên sinh và B tiên sinh vậy mà cũng không nói chuyện. Hai bên đơ được mấy phút, Lâm Nghệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc các ngươi bắt ta tới đây để làm gì? Định lấy ta làm mồi nhử gài đồng đội ra để bắt sao? Không thể đâu, đội trưởng của ta sẽ không vì một mình ta mà mạo hiểm. Các ngươi giết ta là được, bắt ta làm con tin các ngươi cũng không chiếm được gì đâu."

Đường Mạch nhìn cô đầy ẩn ý.

Giọng nói khẳng định, hiển nhiên không phải nói dối, nhóm của cô nàng thật sự sẽ không vì cô mà mạo hiểm, bọn họ sẽ không tới cứu cô.

"Ai nói ta muốn giết ngươi?"

Lâm Nghệ sửng sốt, nhanh chóng giấu vẻ kinh ngạc trong mắt: "Vậy các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ. . . Ngươi muốn ta bán đứng đồng đội? Cái này thì càng không thể. Các ngươi vẫn là giết ta thì hơn, ta chết rồi sẽ không nói ra bất cứ kế hoạch nào trong đội." Trên thực tế bọn họ cũng không có kế hoạch gì, đội trưởng nói tất cả hành động tùy theo hoàn cảnh.

Đường Mạch hì hì cười một tiếng.

Nghe tiếng cười này, trong mũ giáp, Phó Văn Đoạt khẽ nhướng mày.

Lâm Nghệ đang đợi B tiên sinh tuyên án tử cho mình. Cô không sợ chết, cô có thể sống đến bây giờ, thông quan Tháp Đen tầng một đã là điều vô cùng may mắn. Năm người bọn họ trước Địa Cầu Online là bạn bè, bất kì ai ngày đầu tiên gia nhập đội ngũ cũng đã có một nhận thức: Có thể chết, nhưng không thể bán đứng đồng đội. Nhóm bọn họ từng có bảy người, trong Tháp Đen tầng một đã có hai đồng đội chết, chỉ còn lại năm người.

Trải qua sinh tử, bọn họ càng thêm tín nhiệm đồng đội, tin tưởng cả đội.

Lâm Nghệ siết chặt tay, hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Giết ta đi!"

Đường Mạch cười nói: "Vậy giết ngươi thế nào mới tốt đây?"

Lâm Nghệ không nghĩ tới Đường Mạch một giây trước còn nói không giết cô, một giây sau lại hỏi nên giết cô như thế nào. Người này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Lâm Nghệ từ trong kẽ răng nói ra hai chữ: "Tùy ngươi."

"Cắt thành từng khúc có được hay không? "

Lâm Nghệ: "Tùy. . . Tùy ngươi."

Đường Mạch nghĩ: "Cho vào chảo rán sẽ giòn hơn, ăn ngon hơn, có được hay không?"

Lâm Nghệ: "Tùy ngươi!"

Đường Mạch: "Còn không thì trước tiên lột da ngươi ra, rửa sạch trong nước, sau đó cho vào..."

Keng!

Một con dao găm sắt bén vèo một tiếng từ sau lưng B tiên sinh bay ra, lướt qua mặt Lâm Nghệ, ghim thẳng vào bức tường đá sau lưng cô. Thân thủ của người quăng dao găm cực kì tốt, Lâm Nghệ cảm nhận rõ ràng lưỡi dao lạnh băng cắt đứt lông tơ trên gương mặt mình, nhưng không làm xước da cô.

Khoảng khắc con dao găm phóng tới, Lâm Nghệ nếm được mùi vị của tử vong. Trái tim của cô đập cực nhanh, gần như muốn nhảy ra ngoài. Rõ ràng cô sớm hạ quyết tâm liều chết, nhưng một khắc kia cô đã bắt đầu sợ. Cô không muốn chết, cô không muốn chết chút nào, cô vẫn muốn tiếp tục sống!

Phó Văn Đoạt thu tay, nói: "Lệch rồi."

Điều này trước đó chưa từng nói trong kế hoạch, trong lòng Đường Mạch kinh ngạc, nhưng cậu lại nhanh chóng nói: "Đường Cát, ngươi dọa thức ăn đáng yêu của chúng ta rồi."

Lâm Nghệ suýt chút nữa bị dọa đến tè ra quần: ". . ."

Trải qua mấy lần bị Phó Văn Đoạt và Đường Mạch thay phiên đe dọa, Lâm Nghệ thật sợ bị dọa khóc, không dám tiếp tục cậy mạnh. Đường Mạch thấy cô bị dọa đủ rồi. Cậu đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Nghệ, cúi người nhìn cô.

Đường Mạch híp mắt lại: "A, ngươi không phải khách lén qua sông."

Lâm Nghệ nuốt nước bọt một cái, không trả lời.

"Ngươi không phải khách lén qua sông. Mấy người chúng ta gặp lúc trước là khách lén qua sông sao?"

Lâm Nghệ hiểu Đường Mạch đang chỉ mấy người chơi ở ngoại ô, cô suy nghĩ một lúc: ". . . Bọn họ chắc là khách lén qua sông. Người chơi bình thường sẽ không tùy tiện giết người. Trước đây trong trò chơi tôi từng gặp một đội khách lén qua sông, sau khi trò chơi kết thúc, bọn họ giết một quân dự bị đi cùng, lấy phần thưởng của anh ta."

Đường Mạch: "Như vậy sao. Các ngươi tổng cộng có mấy người muốn trộm quái vật của đoàn xiếc? Ta biết, Tháp Đen sẽ đem cái tin tức này lén lút nói cho các ngươi biết."

Lâm Nghệ: "Ba mươi sáu người."

Nhìn đối phương nói dối con số, Đường Mạch cũng không kinh ngạc: "Nhiều như vậy à? Đường Cát, mấy ngày hôm trước ngươi chỉ ăn có hai nhân loại. Gần đây có giết ai nữa không?"

Bị gán tội danh ăn thịt người, Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn Đường Mạch, nói: "Không có. Victor, trên thực tế ta chỉ ăn một nửa, nửa còn là ngươi ăn." Hắn tốt bụng nhắc nhở.

Đang cố gắng bình tĩnh, Lâm Nghệ: ". . ."

Đường Mạch: "Đối thủ hơi nhiều nha, Đường Cát, đây có lẽ là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp thám tử của chúng ta. Ngươi cảm thấy hiện tại ta nên ăn luôn tên nhân loại này, hay là làm chuyện khác?" Đề phòng Phó Văn Đoạt lại nói ra cái gì kinh người, Đường Mạch tự hỏi tự trả lời nói: "Ân, nên làm cái gì thú vị thôi. Đây chính là một tên khách lén qua sông đầy mỹ vị nha." Nói xong, Đường Mạch quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Lâm Nghệ.

Một tiếng sau, một cô gái trẻ tuổi tỉnh lại trong một hẻm nhỏ đen nhánh. Sau khi tỉnh lại, Lâm Nghệ lập tức quan sát hoàn cảnh chung quanh. Tay cô đút túi nắm chặt phi tiêu. Cái này là vũ khí bí mật của cô, nhưng vì thực lực của B tiên sinh mạnh hơn cô nhiều, cô còn chưa kịp dùng ám khí đã bị B tiên sinh chế phục.

Nhìn chung quanh một vòng, Lâm Nghệ phát hiện mình đang trong một con hẻm nhỏ không có một bóng người. Cô điểm chân một cái, nhanh chóng chạy ra hẻm nhỏ. Dùng hai tiếng đi vòng vòng, sau khi xác định A tiên sinh và B tiên sinh không đi theo mình, Lâm Nghệ chạy về căn phòng nhỏ gần bến tàu.

Sau khi vào nhà, phát hiện trong phòng không có ai. Lâm Nghệ nhớ tới phương thức liên lạc bí mật mà đội trưởng đã từng nói, cô đi tới bên cạnh bàn cát trong phòng, nhìn những viên đá nhỏ được đặt trong bàn cát. Mười hai viên đá nhỏ màu trắng nằm rải rác trên đó, Lâm Nghệ nhìn một hồi, giải được đáp án: "Dưới bến tàu, địa điểm B."

Mười phút sau, Lâm Nghệ liền tìm đồng đội của mình, đồng thời nhìn thấy hai người xa lạ.

Các đồng đội vô cùng mừng rỡ trước sự trở về của Lâm Nghệ, lão Lý vội vàng chạy tới: "Tiểu Lâm rốt cục đã trở về. Gặp phải chuyện gì hả? Sau lâu như vậy mới trở về. Em bị thương sao?"

Vai Lâm Nghệ bị côn trùng đen của thiếu niên xinh đẹp cắn chảy máu, cô nói: "Không sao."

Người đàn ông đeo kính đi tới: "Có bị theo dõi không?"

Lâm Nghệ lắc đầu: "Chắc chắn không có."

Người đàn ông đeo kính thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Lâm Nghệ liếc nhìn hai người đàn ông xa lạ, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc: "Đội trưởng, hôm nay em đụng phải B tiên sinh, đã đấu với hắn rồi." Bị B tiên sinh đơn phương áp chế cũng coi như là đấu rồi đi, Lâm Nghệ nói tiếp: "B tiên sinh cực kì mạnh, em nghĩ đội trưởng với Hạo ca cộng lại, miễn cưỡng cũng xem là đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn coi như đã cứu em một mạng. Em đụng phải một đám khách lén qua sông."

Lượng tin tức mà Lâm Nghệ nói ra thực sự quá lớn, mọi người trong phòng nhỏ đều kinh ngạc nhìn cô.

Người đàn ông đeo kính bình tĩnh lại: "Tiểu Nghệ, từ từ nói, đem toàn bộ kể lại rõ ràng."

"Là như vậy, xế chiều hôm nay em dựa theo nhiệm vụ đội trưởng giao theo dõi một người chơi, sau đó ở vùng ngoại ô đụng phải đám người khách lén qua sông..."

Lâm Nghệ kể lại cặn kẽ mọi chuyện ra, bao gồm chuyện B tiên sinh cứu mình, lại đánh ngất xỉu mình. Cuối cùng là những chuyện trong tiệm may: ". . . A tiên sinh cũng ở đó. Cuối cùng B tiên sinh nói thả em đi không phải không thể, nhưng số lượng người chơi quá nhiều, em đã nói với hắn có tổng cộng ba mươi sáu người chơi. Hắn thả em, muốn em trở về nói cho anh biết..."

Lâm Nghệ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đeo kính, ánh mắt do dự: "Đội trưởng, hắn muốn hợp tác."

....................................................................

Lời tác giả:

Đường Đường: Hôm nay cũng là một ngày hố lẫn nhau *cười tủm tỉm*

Lão Phó: Vợ đột nhiên cười hì hì, thực sự là không quen. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro