Chương 99: Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là gei?!


Từ đầu đến cuối, trò chơi [Tổng vệ sinh người hạng chót rác rưởi] thật sự giống như tên của nó, chỉ là một trò chơi dọn vệ sinh. Tháp Đen chỉ loại bỏ những 'người chơi rác rưởi' có thực lực yếu.

Trong trò chơi này, người chơi có vũ lực mạnh có thể giết chết Thỏ Thủ Lĩnh bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí có thể giết chết người chơi để thu thập huy hiệu. Người chơi thông minh hơn một chút có thể sử dụng nhiều chiến lược để giành được huy hiệu, thậm chí là tìm thấy "surprise" thật sự để thông quan trò chơi.

Ở mười phút cuối cùng, có khoảng 800 người ở xung quanh trạm xử lý rác thải Tân Nhai Khẩu, nhưng những người thành công thông quan lại không tới 200 người. Có mấy trăm người chết ở đây, hàng trăm người bị cưỡng chế kéo vào trò chơi công tháp. Cho dù Đường Mạch đã nói ra phương pháp thông quan thực sự thì việc nhiều người đi vào một trạm xử lý rác thải nhỏ xíu trong vòng mười phút là điều không thể. 

Lúc Tháp Đen tuyên bố trò chơi kết thúc, cơ thể của những người chơi thất bại dần dần biến mất. Hệt như khi Địa Cầu Online vào năm tháng trước, một sợi dây vô hình từ dưới chân bọn họ chậm rãi leo lên, xóa đi cơ thể của bọn họ. Nhiều người hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng căn bản là trốn không thoát. Có một số người oán hận cầm vũ khí công kích những người thành công thông quan trò chơi đang đứng gần mình. 

Trận chiến chưa bao giờ dừng lại.

Ngay khi trò chơi kết thúc, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liền cùng với thành viên tổ chức Nam Kinh nhanh chóng rời khỏi khu vực hỗn loạn này. Sau đó Phó Văn Đoạt đi đến khu phố cổ để tìm Phó Văn Thanh.

Nam Kinh vốn đã không có nhiều người chơi, sau khi trò chơi kết thúc, trên đường phố trống rỗng không một bóng người. Sài Vinh một chân bị trọng thương, vết thương trên ngực lại nứt ra. Hắn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng kim loại va chạm, tức giận đến siết chặt hai tay. Sài Vinh ngẩng đầu nhìn tòa Tháp Đen trên đầu, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Một lúc sau, Sài Vinh nện một quyền lên bức tường ở đầu ngõ: "Không hiểu tại sao lại có cái trò này nữa? Nếu như chỉ cần đi vào đó, nói bừa một thứ có liên quan đến surprise, cho dù chỉ nói chữ 'surprise' cũng có thể thông quan, vậy mọi thứ chúng ta làm mười hai tiếng trước đó... Là vì cái gì?" Đã giết nhiều Thỏ Thủ Lĩnh như vậy, hơn nữa rất nhiều người ở thành phố Nam Kinh đã tự giết lẫn nhau. 

Đến cuối cùng muốn thông quan trò chơi căn bản không cần huy hiệu. 

Vậy bọn họ đã làm cái gì?

"Cái này tính là gì hả?!"

Sài Vinh đã thông quan rất nhiều trò chơi của Tháp Đen, nhưng cũng chưa từng gặp qua trò chơi nào như vậy. Cái trò này rõ ràng là không muốn người chơi thông quan.

"Nó rõ ràng... Rõ ràng chỉ muốn giết chúng ta!"

Tiêu Quý Đồng: "Nó chỉ muốn giết anh."

Âm thanh của Sài Vinh dừng lại, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đồng đội mình. Trên mặt của Tiêu Quý Đồng cũng có vết máu màu đỏ đậm, vết máu kéo dài từ khóe mắt trái đến tận miệng khiến Tiêu Quý Đồng gần như bị hủy dung. Máu đã sớm đông lại, nhưng vết cắt kia vẫn nằm ngang trên mặt Tiêu Quý Đồng. Trên đường đi, các thành viên của tổ chức Nam Kinh đều dùng nước khoáng để trị liệu vết thương, chỉ có Tiêu Quý Đồng giống như không biết mình bị thương, hắn lạnh lùng nhìn Sài Vinh, từng câu từng chữ nói: "Trò chơi này là một trò chơi tổng vệ sinh, nếu như anh nghe không hiểu thì để tôi nói cho anh biết, nó chính là một cuộc trốn giết cỡ lớn. Tháp Đen dùng phương pháp này để sàng lọc ra những người hạng chót, tống cổ những tên rác rưởi không cần thiết đi, chỉ giữ lại tinh anh trong đó. Anh có thông minh không?" 

Sài Vinh không rõ vì sao Tiêu Quý Đồng lại đột nhiên hỏi như vậy, hắn đầu tiên là gật đầu, sau đó lại thành thật mà lắc đầu.

Tiêu Quý Đồng nở nụ cười: "Nhưng vũ lực của anh đủ mạnh. Ở trong mắt nó, anh không tính là rác rưởi, cho nên anh thông quan."

Sài Vinh không nhịn được nói: "Lão Tiêu, mặt của cậu... "

"Ngược lại, nếu như anh đủ thông minh, anh có thể đặt bẫy để lấy được huy hiệu, anh còn có thể nghĩ ra chân tướng trò chơi. Cho dù anh giỏi ở phương diện nào, nó cũng sẽ không dồn anh vào đường cùng, miễn là anh đủ mạnh thì anh chắc chắn có thể thông quan. Tháp Đen đang sàng lọc người đủ tiêu chuẩn." Tiêu Quý Đồng không để ý Sài Vinh, hắn trực tiếp nói.

Sài Vinh vẫn không phục nói: "Người chơi có giá trị vũ lực cao có thể thông quan, người chơi thông minh có thể dựa vào cách tìm ra lời giải để thông quan. Cái này tôi biết. Những trò chơi trước đó của Tháp Đen cũng như vậy, năm tháng qua cũng đều thông quan như thế. Nhưng mà lần này dựa theo ý kiến của Đường tiên sinh, chỉ cần đi vào rồi nói bất cứ cái gì về surprise là đã có thể thông quan. Đến cuối cùng, cho dù có huy hiệu hay không có huy hiệu cũng có thể cố gắng chạy vào trạm xử lý rác thải, ngựa chết chữa thành ngựa sống. Người chơi như vậy trong mắt Tháp Đen cũng coi như hợp lệ sao?" 

Tiêu Quý Đồng: "Những người chơi đó cũng đã sống sót trong trận chém giết suốt 12 tiếng đồng hồ, cuối cùng còn có thể đi vào trạm xử lý rác thải. Anh dựa vào cái gì mà nói người ta không đủ tiêu chuẩn?"

Trong lòng Sài Vinh là một tầng nặng nề và phẫn uất. Hắn không biết mình đang tức giận cái gì, nhưng lồng ngực như có một tảng đá lớn. Tảng đá này đè nặng lên trái tim của hắn, khiến hắn không thở nổi. Hắn cố gắng hết sức để chứng minh trò chơi này của Tháp Đen không công bằng: "Ai nói loại người chơi này đủ tiêu chuẩn? Lỡ như có người không hề đợi đến phút cuối, hắn không có vũ lực, cũng không có trí tuệ, chính là đồ ngốc thật sự, khi trò chơi vừa mới bắt đầu, gần trạm xử lý rác thải chưa có người nào mai phục, mơ mơ hồ hồ đi vào, sau đó vô tình thông quan thì sao?"

"Còn có người như vậy à?"

Sài Vinh: "... Lỡ có thì sao!"

Tiêu Quý Đồng dừng bước, buồn cười mà nhìn tên Sài Vinh cố chấp, không mở miệng trả lời. Đường Mạch yên lặng nhìn hai người chơi xuất sắc của Nam Kinh. Bọn họ một người là đội trưởng tổ chức Nam Kinh, một người là đội trưởng tổ công lược Nam Kinh. Trong ba tháng qua, bọn họ đã nỗ lực cùng nhau xây dựng Nam Kinh thành một thành phố bình yên nhất. Nhưng bây giờ bọn họ một tên bị nói cho mặt đỏ tận mang tai, một tên có vết thương cực kì đáng sợ trên mặt, nhưng ngay cả ý định đi xử lý vết thương cũng không có. 

Đáp án này không cần Tiêu Quý Đồng trả lời, cũng không cần Đường Mạch nói, Ninh Ninh đứng bên cạnh cúi đầu nhìn mặt đất, lạnh lùng nói: "Không ai nói với anh biết rằng may mắn cũng là một loại thực lực sao."

Sài Vinh quay đầu nhìn Ninh Ninh.

Ninh Ninh: "Năm tháng trước, người có vận may cực kì tốt đã được tham gia trò chơi của Tháp Đen, sau khi thông quan trở thành người chơi chính thức. Người có vận may tương đối tốt thì có cơ duyên trở thành quân dự bị. Người có vận may khá thì trong vòng ba ngày giết người, trở thành khách lén qua sông. Ba loại người này đều là những người có vận khí tốt. Nhưng hơn 6 tỷ người còn lại thì trực tiếp bị Tháp Đen xoá bỏ trong khi còn chưa biết chân tướng, bọn họ không có loại may mắn này, cho nên bọn họ chết." Dừng một chút, Ninh Ninh bình tĩnh nhìn Sài Vinh: "Dựa vào cái gì mà 6 tỷ người đó lại xui như vậy?"

Sài Vinh nói: "Đúng vậy, Tháp Đen không công bằng một chút nào, trò chơi tổng vệ sinh lần này cũng vậy..."

"Ở trong mắt Tháp Đen, 6 tỷ người biến mất là do họ bọn họ xui xẻo, đáng đời bọn họ."

Sài Vinh trợn to mắt nhìn Ninh Ninh.

Cô gái cao gầy mặc bộ đồ màu đen, lãnh đạm nhìn chằm chằm Sài Vinh: "Đã không kích hoạt được trò chơi của Tháp Đen, còn không thể trở thành quân dự bị, cuối cùng còn không giết người. Bọn họ không nhận được loại may mắn này đúng là đáng đời. Tại sao Tháp Đen phải bận tâm xem anh có may mắn hay không. Cũng giống như trò chơi tổng vệ sinh lần này, nếu như thực sự có ai đó bước vào trạm xử lý rác thải khi trò chơi mới bắt đầu và tình cờ tìm ra cách thông quan trò chơi. Rất có thể người chơi ở thành phố đó sẽ nhờ vậy mà được cứu vớt. Nhưng không có người như vậy xuất hiện. Nếu quả thật có chuyện như vậy thì tất cả người chơi được cứu là chuyện đương nhiên. Bởi vì bọn họ quá may mắn..."

"Cho đến bây giờ, may mắn vẫn là một loại thực lực."

Nói xong câu đó, Ninh Ninh cầm cung nỏ quay đầu nhìn Tiêu Quý Đồng: "Đội trưởng, tôi muốn đi xem Tháp Đen."

Tiêu Quý Đồng: "Được."

Sắc mặt Ninh Ninh bình tĩnh, giống như không hề dao động. Nhưng ngón tay cầm cung nỏ đã sớm siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch. Lời nói của cô lạnh lùng, nhưng bóng lưng đi tới Tháp Đen lại gầy gò đơn bạc.

Trong lòng Sài Vinh hốt hoảng, thật ra hắn đã nhận ra sự việc, chỉ là vẫn chưa chịu thừa nhận mà thôi.

Tiêu Quý Đồng nhìn hắn, dùng ngôn ngữ lạnh lẽo vạch trần sự thật phũ phàng.

"Sài Vinh, là anh đã nuôi ra đám rác rưởi này."

Sài Vinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bạn bè và đồng đội của mình. Ngay cả khi đang nói lời phê phán thì trên mặt Tiêu Quý Đồng vẫn treo một nụ cười nhạt. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Tiêu Quý Đồng vô cùng chói mắt. Sài Vinh ngơ ngác nhìn một lúc, sau đó hắn quay đầu bước đi.

Thành viên tổ chức Nam Kinh cả kinh kêu lên: "Đội trưởng!"

Các thành viên trong tổ chức vội vàng đuổi theo Sài Vinh. Lâm Dung là người đi cuối cùng. Trước khi đi cô nàng nhìn thật sâu vào tên Tiêu Quý Đồng vẫn đang cười: "Tôi hiểu ý của anh. Tiêu đội, tôi nghĩ đội trưởng anh ấy cũng đã hiểu, chỉ là anh ấy cần một chút thời gian. Nam Kinh bị đánh giá là hạng chót cũng không phải là điều đội trưởng hy vọng. Còn nữa... Tiêu đội, anh cũng nên xử lý vết thương của mình một chút đi, chờ vết thương tự lành cũng phải mất gần nửa tháng."

Tiêu Quý Đồng khoát khoát tay: "Đi an ủi tên ngu ngốc kia đi."

Toàn bộ thành viên tổ chức Nam Kinh đi theo Sài Vinh, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tổ công lược và Đường Mạch.

Đường Mạch tự nhiên cũng đi đến tổ chức Nam Kinh, một lát nữa Phó Văn Đoạt sẽ trực tiếp đưa Phó Văn Thanh trở về căn cứ. Nhưng cậu cũng không rời đi ngay lập tức, mà đứng tại chỗ nhìn Tiêu Quý Đồng. Tiêu Quý Đồng cũng nhìn cậu, hai người nhìn nhau trong chốc lát. Đường Mạch cười nói: "Anh còn có việc muốn hỏi tôi?"

Bị người khác phát hiện tâm tư, Tiêu Quý Đồng cười cười, đi thẳng vào vấn đề: "Đúng vậy. Tôi muốn hỏi... tại sao Phó Văn Đoạt dám tự mình đi làm thí nghiệm này."

Đường Mạch thản nhiên nói: "Anh ta có một bộ surprise, bọn tôi đã thu thập đủ hai bộ."

"Đúng là tiểu Thanh đã đem huy hiệu bỏ vào quả cầu ánh sáng mới có thể thông quan, dùng huy hiệu nhất định có thể thông quan trò chơi. Phó Văn Đoạt có huy hiệu nên anh ta mới dám vào trạm xử lý rác thải. Nhưng nếu như Tháp Đen... Chỉ cho một cơ hội thông quan duy nhất thì sao? Giả sử ngay lần đầu tiên mà không bỏ huy hiệu vào trong thì bị tính là trò chơi thất bại. Phó Văn Đoạt hoặc có lẽ là cậu... vì sao dám làm như vậy?" 

Không thu thập đủ huy hiệu thì sẽ không dám bước vào trạm xử lý rác thải, điều này Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng đều giống nhau. 

Nhưng ngay cả khi thu thập đủ huy hiệu, Tiêu Quý Đồng cũng không dám đem chuyện này ra để đùa. Trước đó, khi Tiêu Quý Đồng hỏi Đường Mạch rằng "Surprise thật sự là huy hiệu sao?", hai người bọn họ đều có suy đoán rằng Surprise mà Tháp Đen muốn có thể là thứ khác. Nó có thể là thứ không liên quan đến vũ lực và là thứ mà tất cả người chơi đều có. Nhưng nhóm Tiêu Quý Đồng không dám làm thử nghiệm.

Đường Mạch cũng thu thập đủ huy hiệu và đưa ra quyết định khi trò chơi chỉ còn một tiếng đồng hồ. Trong khi Tiêu Quý Đồng thì hoàn toàn không có ý định thử nghiệm.

Đây là đang lấy mạng mình ra thử nghiệm.

Vì sao Phó Văn Đoạt dám làm như vậy? Tại sao Đường Mạch dám yên tâm như thế? 

Tiêu Quý Đồng là muốn hỏi chuyện này.

Vẻ mặt Đường Mạch không chút dao động, cậu cân nhắc kỹ lưỡng, như thể đang thực sự suy nghĩ về vấn đề của Tiêu Quý Đồng. Một lát sau, cậu lời lẽ chính đáng nói: "Bởi vì Phó Văn Đoạt là người tốt."

Tiêu Quý Đồng: "... Hả?"

Đường Mạch ánh mắt thành khẩn: "Có một điều cậu nên biết, Phó Văn Đoạt là quân nhân! Từ các thói quen của anh ta có thể dễ dàng thấy được anh ta là một người lính. Cho nên anh ta có tinh thần trọng nghĩa, là một người cực kì chính trực, tôi cũng rất bội phục anh ta ở điểm này. Lúc đó bọn tôi đã thu thập đủ huy hiệu, khả năng xảy ra tai nạn không đến 1%. Phó Văn Đoạt chính trực như vậy, là một người tốt, cho nên anh ta nguyện ý dùng 1% rủi ro này để tìm cho mọi người một phương pháp thông quan chính xác." Dừng một chút, Đường Mạch dùng kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình xúc động nói: "Phó Văn Đoạt đúng là một người tốt."

Tiêu Quý Đồng: "..."

Cậu bé tóc vàng đứng một bên nghe không nỗi nữa, nói không nên lời: "Em đã tin anh không được bình thường rồi." 

Đường Mạch cười híp mắt nhìn Tiêu Quý Đồng, cậu suy nghĩ một chút, trưng ra bộ mặt tươi cười giống Bạch Nhược Dao. Tiêu Quý Đồng yên lặng nhìn cậu, dường như muốn dựa vào vẻ mặt Đường Mạch tìm ra đáp án, nhưng cơ bản không thể từ biểu cảm trên mặt Đường Mạch tìm ra bất cứ điều gì. Cuối cùng hắn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mỗi người đều có bí mật của riêng mình."

Ý cười trên môi Đường Mạch càng tăng thêm. Cho dù Tiêu Quý Đồng có nghi ngờ thế nào đi nữa cũng sẽ không đoán được Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sở hữu loại thần khí gian lận như trứng Gà Tây. 

Hai người tách ra ở đây.

Tiêu Quý Đồng không muốn mạo hiểm tính mạng của đồng đội, cho nên cũng không tính đi thăm dò phương pháp thông quan chính xác, hắn chỉ cần mình và đồng đội thông quan là được. Nếu như không có trứng Gà Tây, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng sẽ như thế.

Một tiếng cuối cùng, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mở trứng Gà Tây. Bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ cần có cơ hội, một trong hai người sẽ vào trạm xử lý rác thải thử cách thông quan khác. Nếu quả thực có chuyện gì thì lập tức đọc lưu trữ để bắt đầu lại.

Tiếng đánh nhau ở Tân Nhai Khẩu dần dần dừng lại. Mặt trời mọc lên giữa không trung, đem ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống.

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn mặt trời tròn trịa trên bầu trời, trong đầu hiện lên câu nói kia của Ninh Ninh.

"... May mắn cũng là một loại thực lực?"

Đường Mạch cười lắc đầu.

Đúng vậy, đối với Tháp Đen mà nói thì may mắn chính là một loại thực lực.

Lúc Đường Mạch trở lại căn cứ của tổ chức Nam Kinh, Phó Văn Đoạt đã dẫn bạn nhỏ Phó Văn Thanh trở về. Phó Văn Thanh yên lặng ngồi trên thùng của nhà máy, cúi đầu không nói lời nào. Các thành viên khác của tổ chức Nam Kinh cũng không khá hơn cậu bé là bao. Trong trò chơi này, tổ chức Nam Kinh đã mất tổng cộng bảy thành viên. Thanh niên một ngày trước còn trêu chọc Đường Mạch không cho vào phó bản chung với bọn họ cũng đã chết dưới hồ Huyền Vũ lạnh giá. Người bạn da đen đi cùng thanh niên đã lặng lẽ rời khỏi căn cứ, đi đến công viên hồ Huyền Vũ.

Trong suốt quá trình trò chơi, bọn họ không có thời gian tìm kiếm thi thể đồng đội của mình để chôn cất. Nhưng hiện tại bọn họ có thời gian, còn rất nhiều rất nhiều thời gian.

Sài Vinh và hầu hết các thành viên tổ chức Nam Kinh tâm trạng đều nặng nề, tình thần sa sút. Thành viên tổ công lược thì sôi nổi hơn một chút. Buổi chiều, Tiêu Quý Đồng mang theo tiểu Kiều, tiểu Vi, còn có mấy thành viên khác vác bao lớn bao nhỏ mà đi tới căn cứ của tổ chức Nam Kinh.

Đường Mạch từ Tiêu Quý Đồng biết được nguyên nhân khiến tâm trạng Phó Văn Thanh không tốt. Ở công viên hồ Huyền Vũ, trong đám người Nam Kinh công kích bọn họ có hai người biết Phó Văn Thanh. Vào tuần trước bọn họ còn muốn mua tin tức một cái phó bản của tổ chức, bởi vì không có đạo cụ, thành viên tổ chức Nam Kinh sảng khoái nói với bọn họ: "Chờ khi nào hai người thông quan được cái phó bản kia thì mang đạo cụ đó qua là được."

Những chuyện như vậy tổ chức Nam Kinh đã làm không ít.

Ngay từ đầu Sài Vinh cũng không có ý định nuôi phế toàn bộ người chơi Nam Kinh, hắn chỉ muốn cung cấp một hoàn cảnh hoà bình và trừng trị đám khách lén qua sông giết người lung tung ở Nam Kinh. Chủ ý dùng đạo cụ cũng là Tiêu Quý Đồng đề xuất, hắn không ép buộc bất cứ người chơi Nam Kinh nào trao đổi tin tức, mọi thứ đều là tự nguyện. Hơn nữa tổ chức Nam Kinh còn thiết lập một bảng thông báo ở quảng trường Tân Nhai Khẩu đánh dấu tất cả lối vào của phó bản.

Tổ chức Nam Kinh cũng không chủ động trói tay trói chân người chơi Nam Kinh.

Phó Văn Thanh không thể chấp nhận được, vì sao có những kẻ luôn miệng nói lời cảm ơn, nhưng ngay giây tiếp theo lại có thể vung dao giết chết những mà bọn họ mang ơn? Cậu bé vẫn còn quá nhỏ, lý trí cậu bé hiểu được lý do, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu, cậu bé cần thời gian để chấp nhận được sự thật tàn khốc này.

Trải qua một đêm chấn chỉnh, sáng hôm sau, Tiêu Quý Đồng mạnh mẽ đưa ra quyết định: "Từ nay về sau, tổ công lược và tổ Nam Kinh hợp nhất, không còn tổ chức Nam Kinh nữa, đội của chúng ta tồn tại cho chính mình. Tin tức không bán cho bất cứ ai nữa, cũng sẽ không công bố lối vào phó bản cho bất kì ai. Sài Vinh là đội trưởng, tôi là đội phó." Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng cười tủm tỉm nói thêm: "Đương nhiên, lời của đội trưởng Sài mọi người không cần quan tâm, chỉ cần nghe tôi là được rồi. Dù sao thì anh ta cũng rất ngu ngốc."

Tâm tình đang buồn bực của Sài Vinh lập tức bị những lời này đánh tan, hắn bật dậy: "ĐCM Tiêu Quý Đồng!"

Tiêu Quý Đồng mỉm cười, tiếp tục tuyên bố nội dung hợp nhất tiếp theo và yêu cầu về kỷ luật.

"Chúng ta có quá nhiều người, bây giờ chúng ta chia thành ba đội. Tôi, Sài Vinh, tiểu Kiều..."

Lúc Tiêu Quý Đồng nói chuyện không hề kiêng kỵ Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, thậm chí trước đó còn gọi bọn họ qua. Nhưng Đường Mạch đối với việc của đội ngũ khác không quan tâm lắm. Cậu liếc nhìn Phó Văn Đoạt, đối phương nhướng mày, hiển nhiên cũng không muốn đợi tiếp. Cả hai ăn ý xoay người rời khỏi, nhưng mới đi được hai bước đã nghe thấy giọng nam vang lên.

"Đường tiên sinh, Phó tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói."

Đường Mạch dừng bước lại, xoay người lại nhìn.

Tiêu Quý Đồng xách cổ bạn nhỏ đang ngồi dưới đất lên, đem nhóc tới trước mặt Phó Văn Đoạt. 

"Tiểu Thanh đi với hai người."

Phó Văn Thanh hai mắt mở to: "Tiêu đội?!"

Tiêu Quý Đồng sửa lại: "Là đội phó, không phải Tiêu đội."

Phó Văn Thanh: "Em đã nói với anh trai, em muốn ở lại. Anh trai em quá mạnh, em và anh ấy cũng đã lâu rồi không gặp mặt. Em ở với các anh vẫn tốt hơn, em đã ở với mọi người được mấy tháng..."

"Thế nhưng tại thời điểm đó, chính anh trai đã cứu em."

Phó Văn Thanh không lên tiếng.

Tiêu Quý Đồng cười nhìn nhóc: "Đội của chúng ta sẽ không thể dốc toàn lực đi cứu em, bởi vì có tôi ở đây, nếu như cứu em cần phải hi sinh mạng sống của người khác hoặc vì cứu em mà mạng sống của người khác gặp nguy hiểm thì tôi sẽ từ bỏ một cách hợp lý. Không chỉ có em, nếu như vì cứu anh mà đồng đội gặp nguy hiểm..." Tiêu Quý Đồng quay đầu lại: "Sài Vinh anh phải từ bỏ tôi."

Sài Vinh bĩu môi, lẩm bẩm: "Làm như có người muốn cứu cậu vậy."

Ninh Ninh nói chắc như đinh đóng cột: "Đội trưởng, em sẽ từ bỏ anh."

Tiêu Quý Đồng: "... Em không cần tích cực như vậy đâu." Khụ khụ, Tiêu Quý Đồng tiếp tục nói với bạn nhỏ: "Nhưng anh trai em sẽ thì khác. Nếu tính mạng của em gặp nguy hiểm, anh ấy chắc chắn sẽ cứu em. Ở công viên hồ Huyền Vũ anh ấy cũng như vậy, cuối cùng cứu được em vẫn là anh ấy. Cho nên vì mạng sống của mình, hãy đi cùng anh của em đi! Nếu như anh có cơ hội này, nếu người thân của anh vẫn còn sống, anh cũng sẽ không chút do dự mà đi với bọn họ."

Phó Văn Thanh rất thông minh, cậu nhóc hiểu ý của tiêu Quý Đồng, cũng đồng ý với ý kiến của hắn. Thế nhưng cậu nhóc vẫn nói nhỏ: "Tiêu đội, anh là đứng nói chuyện không đau eo." Anh ngược lại không có người thân đến tìm, anh muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Tiêu Quý Đồng hiểu ý bạn nhỏ muốn nói, hắn nói một cách chắc chắn: "Anh đảm bảo anh sẽ chọn người thân của mình, chứ không phải tên Sài Vinh ngu ngốc kia."

Sài Vinh: "... Cậu!"

"Tiêu đội, Tiêu đội! Bên ngoài có người nói là em gái anh đến tìm kìa!"

Nụ cười trên mặt Tiêu Quý Đồng đột nhiên cứng đờ: "... "

Bị vả mặt quá nhanh.

Đường Mạch nhìn bộ dạng ngơ ra của Tiêu Quý Đồng cảm thấy có chút buồn cười. Xuất phát từ lễ phép, Đường Mạch cố gắng nhịn cười. Nhưng Sài Vinh và những người khác thì không hề nể nang gì, bọn họ cất tiếng cười to. Nghe bọn họ cười sảng khoái như vậy, Đường Mạch cũng không nhịn được mà bật cười.

Lúc này, không khí ảm đạm do trò chơi tổng vệ sinh gây ra cũng bị quét sạch.

Tiêu Quý Đồng mặt đen lại đi tới cửa nhà máy, hắn cũng muốn xem thử từ khi nào hắn lại có thêm một đứa em gái. Hắn rõ ràng là con một, điều này Sài Vinh và Ninh Ninh đều có thể làm chứng. Mọi người cũng đi theo phía sau Tiêu Quý Đồng nhìn chút xem em gái của Tiêu đội rốt cuộc là ai, chủ yếu là đi xem trò hay.

Đường Mạch buồn chán cũng đi theo ra cửa, khi sắp ra ngoài, bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói trấm thấp: "Xem dị năng không?"

Đường Mạch sửng sốt, quay đầu nhìn.

Trong gió xuân ấm áp, Phó Văn Đoạt cúi đầu lặng lẽ nhìn cậu, khoé môi cong lên, tay phải đưa ra. Đường Mạch sững sờ trong chốc lát liền hiểu ý của đối phương. Trong lòng cậu có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ lại lúc trước bọn họ nắm tay hơn một giờ cũng không thành công, hiện tại nắm trước quả thật cũng tốt.

Đường Mạch nắm lấy tay Phó Văn Đoạt: "Ừm, tôi thấy đến tối là có thể biết được dị năng của anh." 

Hai người đi tới cửa, còn chưa kịp tới gần đã nghe được một giọng nữ đầy kích động.

"Anh họ! ! !"

Một giọng nam khác vang lên: "Anh Tiêu, ha ha, anh Tiêu, thật sự là anh!"

Tiêu Quý Đồng: "... An Sở, Lục Tinh?"

Nghe thấy hai cái tên này, Đường Mạch đột nhiên cảm thấy có chút quen tai. Cậu còn chưa kịp nghĩ ra, Phó Văn Đoạt đã ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nhắc nhở: "Đoàn xiếc thú Quái Kỳ."

Đường Mạch: "..."

Thực sự là oan gia ngõ hẹp!

Đường Mạch theo bản năng xoay người định rời đi, vừa rời đi liền kéo theo Phó Văn Đoạt cũng xoay người. Hai người nhanh chóng chen lấn qua đám người đang vui sướng muốn nhìn dáng dấp em gái Tiêu Quý Đồng ra sao. Nhưng đã quá muộn. Lục Tinh vừa ngẩng đầu một cái đã thấy được một cái bóng lưng quen thuộc. Hắn kinh ngạc mở to mắt, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh khác nhau.

Cuối cùng, cậu ta nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt, hoảng hốt đưa tay chỉ bóng lưng của hắn: "The fuck, A tiên sinh?!"

Phó Văn Đoạt dừng bước.

Tất cả thành viên tổ chức Nam Kinh, bao gồm Tiêu Quý Đồng quay người lại nhìn Phó Văn Đoạt và Đường Mạch.

Dáng dấp Phó Văn Đoạt rất dễ nhận biết, bất cứ lúc nào hắn cũng giống như một cây tùng, sống lưng thẳng tắp. Hơn nữa còn cao gần 1m9, ở trong đám đông cực kì bắt mắt. Cho dù Lục Tinh chỉ nhìn thoáng qua A tiên sinh chiến đấu ở phút cuối cùng cũng có thể nhớ rõ bóng lưng của hắn. Có A tiên sinh, cậu ta lại nhìn Đường Mạch bên cạnh, cậu ta và An Sở cùng nhau kêu lên:"B tiên sinh!"

Lục Tinh: "Wtf, tại sao A tiên sinh và B tiên sinh lại theo chúng ta tới đây thế!"

An Sở: "Cậu bị ngu hả, là trước khi chúng ta đến đây thì A tiên sinh và B tiên sinh đã tới rồi có được không."

Việc đến nước này, Đường Mạch bất đắc dĩ xoay người.

Lục Tinh hiếu kỳ nói: "Vậy rốt cuộc ai Phó Văn Đoạt chết tiệt, ai là Đường Mạch chết tiệt?"

Đường Mạch cau mày, cậu đang định giải thích về việc đoàn xiếc thú Quái Kỳ. Chuyện đó căn bản không thể trách bọn họ, phải trách Tháp Đen mới đúng. Đương nhiên phải cố gắng giấu việc cuối cùng mình đã cướp đi phần thưởng của Lục Tinh và những người khác. Nhưng mà cậu còn chưa lên tiếng, Phó Văn Thanh đã hoảng sợ chạy đến, liên tục giải thích: "Cái gì Phó Văn Đoạt? Hai người nhận nhầm người rồi! Đó là anh của em, anh ấy tên là Phó Văn Tiên, không phải tên Phó Văn Đoạt. Anh ấy là Phó Văn Tiên!"

Lục Tinh kỳ quái nói: "... Hả, không phải Phó Văn Đoạt à? Tháp Đen nói là Phó Văn Đoạt và Đường Mạch thông quan trò chơi, đem bọn tôi gài bẫy vòng vòng mà." 

Phó Văn Thanh toát mồ hôi lạnh: "Là Phó Văn Tiên, Phó Văn Tiên!"

"Ha ha ha ha. "

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của bạn nhỏ, thành viên tổ chức Nam Kinh cười ha hả. Phó Văn Thanh bối rối nhìn mọi người.

Tiêu Quý Đồng bất đắc dĩ cười nói: "Bọn họ đã sớm biết anh của em là Phó Văn Đoạt rồi. Ở công viên hồ Huyền Vũ, Ninh Ninh vô ý ở trước mặt mọi người gọi tên Phó Văn Đoạt, đã quên rồi sao?"

Phó Văn Thanh: "... "

Ninh Ninh quay đầu nhìn sang chỗ khác. Tỏ vẻ mình không biết gì cả.

An Sở hoàn toàn không hiểu tại sao anh họ cô lại có vẻ thân thiết với tên khách lén qua sông Phó Văn Đoạt khét tiếng này, cô kỳ lạ nhìn thành viên tổ chức Nam Kinh ôm bụng cười to, cuối cùng lại nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Bỗng nhiên, tầm mắt của cô nàng rơi xuống cái nắm tay của hai người.

An Sở: "... "

... Cái quái gì vậy? Bọn họ là gay?! Hình như mình vừa phát hiện ra bí mật khủng khiếp gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro