Chương 48 : Danh hiệu Kiêu Long
Sau khi tố chất thân thể được tăng lên, năm giác quan của Đường Mạch cũng nhạy bén hơn rất nhiều. Nhưng chỉ sau khi hòn đá phát sáng kia rơi ra từ không trung, Đường Mạch mới chân chính phát hiện ra sự tồn tại của Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt đã thành công che dấu bản thân, khi hòn đá lăn đến cây cột nơi Phó Văn Đoạt đang ẩn nấp, giác quan thứ 6 của Đường Mạch mới phát hiện có sự không đúng.
Đường Mạch làm bộ không phát hiện, ngay khi nhặt hòn đá lên, dùng tốc độ nhanh nhất rút ra cây dù nhỏ, đâm về phía đối phương.
Có thể ẩn mình lâu như vậy mà không bị phát hiện, đối phương tuyệt đối trước khi mình đến đã ở đây . Đường Mạch giao thủ với người này vài lần, dần dần phát giác một tia quen thuộc. Chờ sau khi thân thể hai người hoàn toàn tiếp xúc, trong đầu Đường Mạch chợt nghĩ tới một cái tên ——
Phó Văn Đoạt.
Nửa tháng trước hai người đã liên thủ đối phó với Pinocchio trong Trò chơi "Lá bài trung thực". Đường Mạch ý thức được Phó Văn Đoạt hẳn là chưa kịp phản ứng khi hắn đâm dù tới, chỉ là dưới tình huống nguy hiểm liền biến thân thể thành vũ khí kim loại chặn lại cây dù nhỏ. Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vô cùng quen thuộc. Sau đó lúc hai bên so chiêu đối phương cũng đón đánh rất dứt khoát. Đó cũng chính là ấn tượng Phó Văn Đoạt để lại cho Đường Mạch trong phó bản Pinocchio.
Nhưng biết đối phương là ai, cũng không có nghĩa Đường Mạch sẽ thả lỏng cảnh giác.
Hắn nắm chặt cây dù nhỏ, dùng dù thân chế trụ yết hầu Phó Văn Đoạt , lạnh lùng nói: "Phó tiên sinh, anh tại sao lại ở chỗ này?"
Cây dù nhỏ của bà ngoại sói, khi mở ra có thể làm vũ khí phòng ngự , khi thu hồi đầu nhọn của dù lại có thể làm vũ khí công kích. Đây chính là phần giới thiệu đạo cụ của cây dù nhỏ . Đường Mạch hiện giờ dùng cây dù nhỏ chế trụ Phó Văn Đoạt cũng sẽ không làm tổn thương tới đối phương, cũng như Phó Văn Đoạt đem chùy thủ đặt trên hông Đường Mạch nhưng dao lại chưa hề ra khỏi vỏ.
"Tìm người." Giọng nói của Phó Văn Đoạt vang lên trong bãi đỗ xe trống trải, có chút khá dễ nghe.
Hòn đá phát sáng không thể chiếu ánh sáng đến vị trí hai người đang đứng, trong bóng đêm, tiếng hít thở của hai người giao triền bên nhau, tựa như đang hòa làm một.
Đường Mạch bình tĩnh hỏi: "Tìm người?"
Đường Mạch chắc chắn người Phó Văn Đoạt tìm không phải hắn. Nếu đối phương thật sự muốn tìm mình, liền có thể dùng trứng gà tây liên hệ. Sau khi rời khỏi phó bản Pinocchio, Đường Mạch nói cho Phó Văn Đoạt biết mình ở Phổ Đông. Tuy rằng sau phó bản hắn căn bản không muốn gặp lại vị Khách lén qua sông này, nhưng dựa theo lẽ thường, sau khi nghe Đường Mạch nói ra nơi ở của chính mình, Phó Văn Đoạt chỉ nghĩ rằng Đường Mạch ngầm đồng ý việc hai người gặp mặt.
Cho nên Phó Văn Đoạt không sử dụng trứng gà tây liên hệ với hắn trước, mà lại lặng lẽ lẻn vào trung tâm thương mại, tám chín phần mười người đối phương tìm kiếm không liên quan gì đến hắn.
Phó Văn Đoạt nhấc ngón tay, thu chủy thủ để trên bụng Đường Mạch về, lạch cạch một tiếng dừng ở thắt lưng bên hông.
Đường Mạch trầm mặc một lát, hơi đứng thẳng, cũng thu cây dù nhỏ về.
Phó Văn Đoạt phát giác động tác của Đường Mạch , trên môi mang theo ý cười không dễ phát hiện: "Tôi đang tìm một người, có lẽ cậu cũng biết người đó. Cậu nếu đã ở chỗ này, vậy cậu có khả năng sẽ là thành viên của tổ chức kia."
Trong lòng Đường Mạch có chút căng thẳng. Hắn hiểu ra Phó Văn Đoạt lầm tưởng hắn cũng là thành viên của Attack. Đường Mạch không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói: "Cái anh đang nói đến là tổ chức Attack ?"
"Đúng vậy."
Tổ chức Attack cũng có vài phần danh tiếng ở Thượng Hải. Một số ít đội ngũ người chơi và người chơi có tổ chức đã sớm biết đến thanh danh của bọn họ . Mặt khác sau khi Attack tiêu diệt tổ chức Khách lén qua sông ăn tim người, những người chơi độc lập cũng dần dần biết tên bọn họ.
Không biết tại sao, dường như trong lòng Đường Mạch đã có đáp án, hắn hỏi: "Anh tìm ai?"
Rõ ràng ánh sáng ảm đạm, không thấy rõ biểu tình trên mặt đối phương, nhưng Đường Mạch lại cảm thấy cặp mắt đen nhánh kia giờ phút này lại đang chặt chẽ chăm chú nhìn trên người mình.
Phó Văn Đoạt nói ra tên người kia : "Tổ trưởng phân khu A của Viện nghiên cứu Hắc Tháp Thượng Hải Trung Quốc, Lạc Phong Thành."
Toàn bộ tổ chức Attack , không ai biết thân phận thật sự của Lạc Phong Thành, chỉ cho rằng anh ta là bác sĩ của một sở nghiên cứu ở Thượng Hải. Có thể chuẩn xác nói ra thân phận của Lạc Phong Thành , thân phận của Phó Văn Đoạt cũng tuyệt không đơn giản. Hơn nữa thực lực của người này rất mạnh, có thể một người lẻn vào địa bàn của tổ chức Attack mà không bị bất cứ thành viên nào phát hiện, nếu đối phương muốn gặp Lạc Phong Thành, Đường Mạch cũng không thể ngăn cản.
Đường Mạch suy tư một lát, ngẩng đầu nói: "Tôi mang anh đi gặp Lạc Phong Thành."
Khóe môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên: "Được."
Đường Mạch thu cây dù nhỏ vào ba lô, xoay người mang Phó Văn Đoạt đi tới văn phòng của Lạc Phong Thành. Đường Mạch đi phía trước, nhìn như tùy ý mà nhặt hòn đá phát sáng lên.
Khi hai người đi đến bên cạnh hòn đá, Đường Mạch lúc này mới nhìn rõ hình dáng của Phó Văn Đoạt.
Thân hình người này cao lớn, khuôn mặt có chút nghiêm nghị, nhìn Đường Mạch nhặt hòn đá kia lên, thần sắc bình tĩnh, không có chút chú ý dư thừa nào.
Đường Mạch lại bình tĩnh nói: "Vừa rồi là đạo cụ, tôi có được nhờ thông quan một phó bản." Có một số việc khi nói thẳng ra, ngược lại sẽ bớt đi được một ít suy đoán.
Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dường như cũng không chú ý đến việc Đường Mạch đâm tường.
Hai người cùng nhau đi lên cầu thang.
Ngay khi chuẩn bị đi lên, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: " Khi sử dụng đạo cụ kia, thực sự cần phải đâm đầu vào tường à ?" (=))))
Đường Mạch: "......"
Hóa ra anh đã nhìn thấy rồi !!!
Đường Mạch không có ý định trả lời câu hỏi này, hắn mặt không cảm xúc dẫn dắt Phó Văn Đoạt đi vào bãi đỗ xe ngầm tầng 3, gõ cửa phòng làm việc của Lạc Phong Thành. Khi Đường Mạch tiến vào , Lạc Phong Thành đang nghiên cứu Phó bản hiện thực Thợ giày sắt mới phát hiện mấy ngày hôm trước. Nhìn thấy Đường Mạch, Lạc Phong Thành kinh ngạc : "Tôi cho rằng trước khi bốn người kia từ phó bản tập kết đi ra, cậu sẽ không tới tìm tôi chứ?"
"Ban đầu tôi cũng định như vậy." Đường Mạch không phủ nhận nói tiếp : "Nhưng là có người đang muốn tìm gặp anh."
Lạc Phong Thành phát hiện một tia không đúng: "Ai vậy?" Anh ta đứng lên.
Đường Mạch mở cửa, một thân ảnh cao lớn đi vào phòng. Phó Văn Đoạt so với Đường Mạch thoáng cao hơn nửa cái đầu, hai người đứng chung một chỗ, Đường Mạch trông tựa như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, kiếm phong bén nhọn; còn Phó Văn Đoạt lại càng giống một thanh trọng đao màu đen, đại xảo không công, nội lực ẩn giấu.
Lạc Phong Thành siết nhẹ văn kiện cầm trong tay. Là ngạch quân dự bị nên tố chất thân thể của Lạc Phong Thành rất kém, nhưng giờ phút này anh ta cũng cảm nhận được, người này tỏa ra khí chất rất giống với Đường Mạch, cực kỳ nguy hiểm. Thậm chí so với Đường Mạc chỉ hơn chứ không hề kém.
Đường Mạch nhìn biểu tình cảnh giác của Lạc Phong Thành , ý thức được đối phuong căn bản không quen biết Phó Văn Đoạt. Rốt cuộc sau nhiều ngày ở chung, Đường Mạch chủ động mở miệng giúp Lạc Phong Thành chiếm ưu thế : "Anh ta chính là Phó Văn Đoạt."
Biểu tình trên mặt Lạc Phong Thành trong nháy mắt liền trở nên cực kỳ phong phú.
Đường Mạch nhìn Lạc Phong Thành từ kinh ngạc biến thành hoài nghi, cuối cùng nở nụ cười, vẻ mặt "Quả nhiên là như vậy". Lạc Phong Thành nói: "Phó thiếu tá, từ lâu đã nghe đại danh. Sau Địa cầu online, tôi nghĩ tất cả người chơi Trung Quốc đều đã biết đến tên anh."
Ánh mắt Đường Mạch ngừng lại, bắt được hai từ trọng điểm : Thiếu tá.
Phó Văn Đoạt đứng cạnh Đường Mạch, nói : "Anh biết tôi nhất định sẽ tìm đến anh à ?"
"Tôi nghĩ nếu có người còn sống, hẳn là sẽ tìm đến tôi." Lạc Phong Thành nói, "Cho nên thời điểm rời khỏi viện nghiên cứu, tôi đã cố ý bố trí lại văn phòng một chút. Nếu có người tới viện nghiên cứu tìm tư liệu, tốn chút công phu là có thể nhìn ra tôi vẫn còn sống. Đáng tiếc khi đó tôi không biết Phó thiếu tá anh vẫn còn sống, nếu anh mở ra Hắc Tháp tầng một sớm hơn một chút, tôi càng có thể bố trí tốt hơn."
Đường Mạch bình tĩnh đứng một bên, tựa như chỉ tùy tiện nghe hai người nói chuyện, không hề mở miệng.
Lạc Phong Thành nhìn về phía Đường Mạch , nói: "Đường Mạch, nhìn bộ dáng cậu hình như đã sớm quen biết Phó thiếu tá rồi?"
Đường Mạch: " Người chơi toàn Trung Quốc hẳn là đều nhớ rõ tên anh ấy. Tôi quen biết anh ấy là vì có chút cơ hội gặp gỡ. Phó bản Lễ Giáng sinh vui vẻ, tôi và anh ấy đều cùng ở đó ."
Đường Mạch không hề nhắc đến sự tồn tại của Mạch Mạch.
Lạc Phong Thành gật gật đầu: "Thì ra là thế. Khó trách phó bản của cậu lại khó như vậy, hóa ra là vì một trong những người chơi còn lại là Phó Văn Đoạt."
Phó Văn Đoạt là người Trung Quốc đầu tiên thông qua Hắc tháp tầng một, có đối phương ở đó, phó bản khẳng định sẽ càng khó.
Đường Mạch đưa Phó Văn Đoạt tới đây coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhìn dáng vẻ của Lạc Phong Thành và Phó Văn Đoạt, bọn họ dường như đã sớm biết đến nhau, ít nhất không phải loại quan hệ hoàn toàn xa lạ. Công thành lui thân, Đường Mạch chuẩn bị rời đi, hắn không có hứng thú nghe lén hai người nói chuyện.
Lạc Phong Thành nói: "Phó thiếu tá, tôi đại khái cũng đã đoán được anh tới Thượng Hải là vì cái gì."
Phó Văn Đoạt nhướn mày.
Phó Văn Đoạt gắt gao đứng chặn ở cửa, Đường Mạch vốn định đi ra ngoài, lại phát hiện người này chỉ để chừa ra cho mình lối đi đại khái mười cm , căn bản không ra được. Hắn đang định kêu đối phương nhượng cho mình một đường, liền đã nghe thấy Lạc Phong Thành nói: "Đường Mạch, tôi cảm thấy với thực lực của cậu, cậu có khả năng cũng đã trải qua loại chuyện tương tự. Cậu có hứng thú lưu lại nghe tôi nói về phát hiện duy nhất của Viện nguyên cứu Hắc tháp ở Thượng Hải trước khi Địa cầu online không ?"
Đường Mạch dừng bước chân, quay đầu lại: "Anh đã nói các anh không hề nghiên cứu ra bất kỳ thứ gì."
"Đúng vậy, chúng tôi không nghiên cứu ra bất kỳ thứ gì có thể thay đổi Hắc tháp." Lạc Phong Thành thẳng thắn thừa nhận, "Nhưng chúng tôi lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ. Hiện tượng này không ảnh hưởng đến Hắc tháp, cũng không thể ngăn cản trò chơi của Hắc tháp."
Đường Mạch: "Hiện tượng gì?"
Lạc Phong Thành ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn: " Trước khi Địa cầu online, cậu có cảm thấy tâm tình bực bội, tim đập...... Nhanh hơn hay không?"
Đường Mạch cả kinh, hắn trầm mặc hồi lâu, thu hồi ý định muốn rời đi.
Lạc Phong Thành cười nói: "Đường Mạch, Phó thiếu tá, vào đi, mời ngồi."
Khi nghe Lạc Phong Thành đem tên mình và tên Phó Văn Đoạt đặt cùng một chỗ, Đường Mạch đột nhiên cảm thấy có chút quái quái. Hắn ngước mắt nhìn lên quét qua người bên cạnh, trước tiên đi đến bên cạnh một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch, khóe môi cong lên, đi đến ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Đèn bàn chiếu sáng căn phòng nhỏ. Lạc Phong Thành đem đống văn kiện bừa bộn trên bàn bỏ vào ngắn kéo, anh ta ngồi ở một bên bàn , Đường Mạch và Phó Văn Đoạt ngồi ở một bên khác.
Lạc Phong Thành cười nói: " Đường Mạch, nếu cậu đã lựa chọn ở lại, xem ra trước khi Địa cầu online, cậu hẳn cũng xuất hiện hiện tượng tim đập nhanh hơn bình thường. Trong tổ chức Attack, chỉ có Nhiếp Phi đã từng có hiện tượng này. Đáng tiếc hiện tại Nhiếp Phi đã không còn nữa, tôi nghĩ ngoài trừ cậu, Phó thiếu tá hẳn cũng đã từng có loại hiện tượng này phải không ?"
Đường Mạch và Lạc Phong Thành quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt bình tĩnh, gật gật đầu.
Lạc Phong Thành: " ngày 15 tháng 11, Hắc tháp tuyên bố Địa cầu online, đưa ra thời gian ba ngày để tuyển chọn người chơi. Tối ngày 17, chúng tôi phát hiện bốn trường hợp bệnh nhân tim đập nhanh hơn bình thường tại ba bệnh viện ở Thượng Hải. Triệu chứng của bọn họ rất giống nhau —— tim đập nhanh hơn, tâm tình bực bội, cảm xúc nóng nảy, không thể bình tĩnh."
Đường Mạch chợt nhớ tới bản thân trong ba ngày đó.
Lạc Phong Thành nhìn biểu tình bất biến trên mặt Đường Mạch và Phó Văn Đoạt , nói: " Sau khi phát hiện sự khác thường, thời gian còn lại để chúng tôi nghiên cứu những bệnh trạng này quá ít, vậy nên chúng tôi đã không thể tìm ra bất kì manh mối nào. Đến ngày 18, trò chơi đã chính thức bắt đầu rồi. Nhưng sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, tôi đã có thời gian chậm rãi nghiên cứu chúng. Khi tôi gặp Nhiếp Phi, cậu ấy đã cung cấp cho tôi không ít tư liệu nghiên cứu sống và một vài hướng đi. Cuối cùng, trước khi Nhiếp Phi gặp loại chuyện kia tôi đã kịp nghiệm ra một số ý tưởng, tôi gọi loại hiện tượng này là ——"Hắc tháp tuyển chọn."Trái tim Đường Mạch tức khắc lỡ một nhịp.Lạc Phong Thành dừng lại, nhìn về phía Phó Văn Đoạt."Phó thiếu tá, hai người hình như đã sớm quen biết, có lẽ anh còn quen thuộc với cậu ấy hơn tôi, cho nên tôi đây không cần giới thiệu Đường Mạch với anh nữa." Nói xong anh ta lại nhìn về phía Đường Mạch, cười nói: "Đường Mạch, giới thiệu với cậu một chút. Danh hiệu Kiêu Long, đội trưởng đội A của Bộ đội Đặc chủng quân khu Tây Nam, thiếu tá trẻ tuổi nhất Trung Quốc —— Phó Văn Đoạt."
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Ngươi còn dám nói là không nhìn thấy à ! Ngươi rõ ràng cái gì cũng đều thấy được, ngươi còn nói! Ngươi còn nói!!!
Lão Phó:......#vợ ta muốn ta giả ngu, ta nên làm thế nào bây giờ #
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro