Chương 18: Thập niên sinh tử lưỡng mang mang (8)

Edit: Hoàng Triều team - Muối

_______________________________

Nhìn thấy Ninh Hoan Tâm ngồi xổm trước phần mộ kia, biểu tình dì Trương phi thường kinh ngạc.

"Vì sao cô lại ở chỗ này?"

Cô nhíu mày, nhìn tro tàn đầy trên đất, biểu tình trong mắt càng thêm phức tạp.

"Tôi... tôi chạy bộ buổi sáng, đi ngang qua nơi này."

Lúc này, Ninh Hoan Tâm chậm rãi đứng dậy, dì Trương nhìn thấy được hộp phấn mặt trong tay nàng, đột nhiên thần sắc đại biến, xông tới khua một cái đã bắt được tay Ninh Hoan Tâm: "Cô... cô vì sao lại có hộp phấn mặt này, đây là thứ chị ấy thích nhất, đây là thứ đồ vật chị ấy thích nhất!"

Hơn nữa...

Loại phấn mặt này, từ 5 năm trước đã không hề sản xuất nữa rồi.

"Chị ấy?"

Ninh Hoan Tâm nhìn nhìn cái rổ trong tay dì Trương, lại nhìn chằm chằm sắc mặt phức tạp của bà: "Dì Trương, có phải dì quen người ở phần mộ này, biết chuyện xưa của người ấy đúng không?"

"Không, tôi không biết." - nghe Ninh Hoan Tâm nói, dì Trương lập tức lui lại mấy bước về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

"Dì nói dối, có phải dì tới bái tế người này đúng không? Vừa rồi, tôi nhìn thấy một người đàn ông cũng tới bái tế người này, hộp phấn mặt này chính là do người đàn ông đó lưu lại!" - Ninh Hoan Tâm không để cho dì Trương nhiều thời gian tự hỏi.

Quả nhiên, nghe được câu cuối cùng của Ninh Hoan Tâm, ánh mắt dì Trương đột nhiên sáng ngời: "Đàn ông? Cô thấy hắn? Hắn là ai? Trông như thế nào!"

Hơn hai mươi năm, hắn rốt cuộc cũng chịu xuất hiện sao?

Năm đó, chị họ chết cũng không chịu nói ra người đàn ông đó là ai, sau lại...

Dì Trương không dám nhớ đến chuyện sau đó, đó là một hồi ác mộng, là ác mộng của mọi người.

Chỉ chớp mắt, đã qua hai mươi năm.

Kỳ thật, giờ biết người đàn ông kia là ai, còn có ý nghĩa gì nữa? Có lẽ, hai mươi mấy năm này, hắn không hề rời đi trấn Trương gia, hắn ở ngay tại thị trấn này, trong lòng cất giấu bí mật không muốn đưa ra ánh sáng, chờ đợi trừng phạt buông xuống...

"Ninh tiểu thư, nơi này âm khí nặng, không phải nơi cô nên đến, cô trở về đi."

Dì Trương lúc này đã khôi phục bình tĩnh, bà ngồi xổm xuống, đem rổ tiền âm phủ của mình ra.

Hôm nay, là ngày giỗ của chị họ.

Mấy năm đầu, dì Trương không dám tới thăm chị họ, đốt tiền giấy cho chị, nhưng sau, người của trấn Trương gia giống như mất trí nhớ tập thể, tất cả mọi người đều quên đi chị họ, quên đi sự tình năm đó.

Dần dần, dì Trương bắt đầu thường xuyên tới bái tế chị mình.

Rốt cuộc, bà vẫn là thân nhân cuối cùng của chị trên thế giới này.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của dì Trương hóa vàng mã ở trước phần mộ, Ninh Hoan Tâm không rời đi, ngược lại, lại lần nữa ngồi xổm xuống: "Dì Trương, nhất định là dì thường xuyên tới thăm người này đúng không? Vì sao không lập một cái mộ bia cho cô ấy và đứa con, làm cô hồn dã quỷ thực đáng thương!"

Đứa con...

Nghe Ninh Hoan Tâm nói, tay dì Trương run lên, bà lạnh lùng nhìn Ninh Hoan Tâm: "Cô rốt cuộc là ai? Là phóng viên sao? Trấn Trương gia chúng ta không chào đón phóng viên."

Nơi này có thể cho những đoàn phim đến đóng phim, việc này dù sao cũng là sự tình được trưởng trấn đồng ý, mà mọi người cũng được tiền.

Kỳ thật, dân ở trấn Trương gia rất bài xích người ngoài đến, đặc biệt là đoàn phim hoặc phóng viên.

Trên cơ bản, mỗi một đoàn phim tới nơi này đều bị chỉ chỉ trỏ trỏ, hơn nữa, bãi mồ hoang bên ngoài trấn này thường xuyên xảy ra chuyện, người trong thị trấn đối với việc này đều ngậm miệng không nói, mà rất nhiều phóng viên vẫn luôn có ý đồ phỏng vấn họ, hoặc là tố giác cái gọi là chân tướng "Nháo quỷ".

Cách làm loại này sẽ quấy rầy vong linh, dân trấn Trương gia tuyệt đối sẽ không tán thành.

Nhìn thấy mặt dì Trương đầy căm ghét cùng đề phòng, Ninh Hoan Tâm chỉ cười: "Tôi không phải phóng viên, tôi thật sự chỉ là một kẻ chạy cờ*."

(*) Nhắc lại cho bạn nào quên: kẻ chạy cờ là diễn viên quần chúng.

- Hết chương 18 -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro