Chương 4: So Với Quỷ Còn Quỷ Hơn

"Quỷ! Có quỷ!"

 Lâm San tóc tai rối bời, hai mắt trừng lớn, thần thái điên cuồng, nàng gắt gao ôm chặt lấy cánh tay của Đào Hoành sợ hãi kêu "Là bọn hắn tới tìm chúng ta!"

Lâm San không thấy rõ những thứ trước mắt, nhưng những người từng bị nàng hại chết, mỗi khuôn mặt của từng người ấy ngay lúc này đều xuất hiện.

"Ngậm miệng!" Đào Hoành đưa tay cho nàng một cái tát, hắn định tát thêm một cái nữa nhưng lại bị hụt tay mà ngã ra đất.

Đào Hoành thở hổn hển, phảng phất như một tát này đã dùng hết khí lực của hắn, bàn tay mất khống chế run rẩy không ngừng..

Đào Hoành đưa tay vào trong túi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người sống ta đều không sợ, chẳng lẽ ta còn sẽ sợ người chết sao?"

Đào Hoành ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng là cước bộ run rẩy, ngã trái ngã phải, vịn tường chật vật đi lên phía trước.

Đào Hoành chạy rất cấp bách, một mắt hắn muốn tìm cách nhanh nhất để rời khỏi cái nơi quái quỷ này, một mặt khác hắn là muốn bỏ lại Lâm San.

Quy luật rừng để sinh tồn, trong đó trọng yếu nhất có một câu: Ngươi không cần chạy đua tốc độ với dã thú, chỉ cần so với người đồng hành nhanh hơn là được.

Điện thoại đột nhiên tối sầm, bốn phía lập tức rơi vào trong tối om đưa tay không thấy được năm ngón.

Đào Hoành trái tim lạnh thấu, hắn vội vàng đè nút mở máy điện thoại , qua mấy giây điện thoại lại sáng lên.

Một bàn tay máu me chặn màn hình điện thoại loại, ánh sáng chỉ còn vẻn vẹn qua những chỗ trống của kẽ ngón tay.

Đào Hoành đầu trống rỗng, đại não liền trì trệ, toàn thân hắn cứng đờ.

Bên cạnh có người!

Đào Hoành theo bản năng cảm thấy đang có người ở bên cạnh ánh mắt hung tợn mà theo dõi hắn.

Hắn thậm chí nghe còn không nghe được tiếng hít thở của đối phương, chỉ có thể ngửi được một cỗ nồng đậm mùi máu tanh, phảng phất như đối phương đã giết vô số người, cả người đầy sát khí.

Đào Hoành không dám động, lại không dám quay đầu đối diện với ánh mắt kia.

Hắn sợ một khi đối mặt, liền bị giết chết.

Điện thoại bị bàn tay máu bắt được, vốn là lượng điện chưa đủ, điện thoại sau khi khởi động ba giây lại tự động tắt nguồn.

Bóng tối lại thôn phệ thị giác, Đào Hoành nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác điện thoại đã bị lấy đi mà không dám phản kháng.

Đào Hoành như cái pho tượng không nhúc nhích, thẳng đến khi mồ hôi lạnh chảy tới con mắt đau rát, hắn mới dám chớp chớp mắt.

Lúc này hắn đã khôi phục được cử động thân thể, hắn khẽ nhích đôi chân bất lực một hồi, phù phù một chút rồi quỳ rạp trên mặt đất.

Một tiếng này quỳ rất thực rất vang, dù là có tiếng mưa rơi ồn ào cũng không thể lấn át được âm thanh này..

【 Người livestram lần này đầy rẫy cách dọa người, đổi thành ta chắc phải chết lần thứ hai.】

【 Tăng cường độ hù doạ đi, đối phó loại người này đừng lưu tình!】

【 Ta xem hắn muốn ngất, ta đi cho nhấn xuống nhân trung hắn gọi hắn dậy.】

Thẩm Tứ cầm điện thoại di động, hắn chỉ cách Đào Hoành khoảng cách chỉ có bốn năm bước chân, ánh mắt của hắn băng lãnh.

Trong lòng của hắn vừa bội phục diễn xuất của đối phương, lại lo lắng đối phương có bị thương hay không.

Thẩm Tứ đã từng thấy qua, muốn quay cảnh diễn viên quỳ xuống đất thì trước tiên phải mang lên cái bao đầu gối bảo vệ, những thứ khác giao cho hậu kỳ phối âm là được.

Vừa rồi đối phương quỳ rạp xuống, tiếng vang kia nghe xong liền biết là không có các biện pháp đề phòng bảo vệ, thật sự rất đau đớn a.

Tất cả mọi người vì diễn tốt cảnh quay hôm nay mà liều mạng đem hết toàn lực.

Thẩm Tứ trái tim phát nhiệt, đây mới là ước mơ tha thiết của hắn.

Thẩm Tứ đem điện thoại Đào Hoành  thu hồi, ngược lại lấy ra điện thoại di động của mình, hướng về phía bản thân tự chụp một tấm.

Thẩm Tứ cài đặt chế độ màn hình sáng lâu nhất có thể, nhẹ nhàng cúi xuống để đặt lên mặt đất một cách im lặng, cả người chậm rãi lui lại lẻn vào trong bóng tối.

Lâm San khóc một hồi, thẳng đến khi cuống họng thấy đau rát cô ta mới giương mắt phát hiện chung quanh một mảnh  màuđen, hậu tri hậu giác là bị Đào Hoành bỏ rơi rồi.

Lâm San chống đỡ thân thể đứng lên, đưa tay vịn tường, kết quả khi nhìn đến những cái dấu chân kia trên tường, lúc này giống như bị giật điện, rụt về lại.

"Đào ca, đừng bỏ lại ta......"

Lâm San đi về phía trước không bao lâu, trông thấy trước mắt có cái bóng đen.

Là ai? Là Trương Thành sao? Thế nhưng thân thể của hắn không có vạm vỡ như vậy a.

Lâm San gặp bóng đen chậm chạp không có động tác gì, lập tức cả gan tới gần, ngửi được trên người đối phương mùi khói thuốc mới nhận ra là Đào Hoành.

"Ngươi như thế nào lại quỳ trên mặt đất không nhúc nhích? Ngươi làm ta sợ muốn chết."

Lâm San chụp bả vai của Đào Hoành khẽ lay, hắn đột nhiên kịch liệt run rẩy một chút, dọa đến nàng đi theo run rẩy theo.

"......" Đào Hoành nói cái gì.

Lâm San không nghe rõ, nàng ngồi xổm xuống xích lại gần nghe, mới nghe thấy Đào Hoành nói là báo cảnh sát.

"Đúng...... Đúng a, phải báo cảnh sát...... Được cứu rồi......"

Trải qua cực độ kinh hãi, Lâm San đã quên chính mình từng phạm phải tội gì, cũng không còn lo có  phải bị ngồi tù hay không, bây giờ nàng đầy trong đầu cũng chỉ là câu hỏi phải như thế nào mới có thể chạy ra khỏi đây.

Lâm San sờ lên túi, điện thoại di động của nàng để quên ở trong nhà không có cầm theo, liền vỗ vỗ gọi Đào Hoành hỏi: "Điện thoại di động của ngươi đâu?"

Nói đến điện thoại, lúc này Đào Hoành giống như là nhớ tới cái gì, dù là trong bóng tối cũng không thể che giấu vẻ mặt sợ hãi của hắn.

90kg tráng hán co lại thành một đoàn, lộ ra nhỏ yếu bất lực.

Lâm San nhếch miệng, trong lòng thầm mắng đối phương một câu phế vật.

Đối phương vừa rồi muốn dùng nàng làm bia đỡ đạn, nàng chẳng lẽ không phải cũng ôm dạng tâm tư này sao.

Lâm San dùng lời nhỏ nhẹ trấn an Đào Hoành, đỡ hắn dậy cùng nhau hướng về phía nhà.

Bình thường trong toà nhà về đến cửa không đến 2 phút , bây giờ đi 10 phút cũng không thấy cánh cửa nhà quen thuộc đâu.

"Chờ đã!" Đào Hoành âm thanh cũng thay đổi, ngón tay phát run chỉ về đằng trước, "Đó là cái gì?"

Trong bóng tối phía trước chỉ có có một chùm sáng màu trắng.

Đào Hoành híp mắt: "Là cái điện thoại."

Trong lòng của hắn bồn chồn, sẽ không phải chính là điện thoại của hắn a?

Đào Hoành chú ý tới Lâm San đang tung tăng bên cạnh, hắn cúi đầu che giấu nét mặt của mình, giả vờ vui mừng reo lên: "Quá tốt rồi! Là điện thoại khi nãy ta đánh rơi, cuối cùng cũng có thể báo cảnh sát rồi."

Lâm San không có chút phát hiện nào, sợ hãi làm cho cảm quan của nàng trở nên nhạy cảm, nhưng mà lại làm cho nàng đã mất đi lòng phòng bị đối với người bên cạnh. 

Lâm San từ đỡ động tác chuyển thành kéo, nếu như không phải quá sợ hãi, nàng đã sớm hất tay Đào Hoành ra tự mình đi tới.

Lâm San ngồi xuống trực tiếp nhặt điện thoại lên, không có chú ý tới Đào Hoành nửa người nghiêng, một chân đã lui về phía sau bước ra một bước dài giữ khoảng cách.

Lâm San cầm điện thoại di động lên, nhưng là bởi vì quá khẩn trương dùng sức, điện thoại từ trong tay lại  trượt xuống ngã xuống đất.

Nàng vuốt ve ngón tay, điện thoại là dính vào nước sao? trượt như vậy.

Lâm San khom lưng nghĩ lại độ nhặt lên điện thoại lên, dướt ánh sáng nhạt ả ta lại trông thấy bàn tay dính lấy huyết vươn ra.

"Đáng chết!" Đào Hoành thấy thế mắng một tiếng, hắn hung hăng đem Lâm San hướng phía trước đẩymạnh, nhanh chóng xoay người chạy.

Đầu kia của điện thoại là quỷ!

Lâm San bị hắn đẩy ngã trên mặt đất, đau đớn trên người làm nàng hơi choáng váng.

"Reng reng reng!"

Dồn dập tiếng chuông reo lên dọa Lâm San ngồi dưới đất sợ hãi phải liên tiếp lui về phía sau, lưng nàng dán trên tường, hô hấp dồn dập, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ cái trán chảy tới cổ.

Cứu mạng! Có người hay không tới cứu nàng với, ai cũng được!

Tiếng chuông một mực kéo dài, Lâm San con mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang tỏa sáng, đột nhiên con mắt trợn to.

Màn hình hiển thị số gọi tới là 110.

Lâm San giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nàng nhanh chóng bò qua nhặt điện thoại lên, bấm đồng ý nghe.

Không đợi đối phương nói gì, Lâm San liền khóc lấy một mạch nói: "Cứu mạng a! Nơi này có quỷ! Mau tới cứu ta a!"

"Con Quỷ kia tên gì?" Điện thoại đầu kia âm thanh hỏi.

"Gọi, gọi......" Lâm San đầu óc trống rỗng, nỗi sợ hãi về con ma triệt tiêu lý trí của nàng, nàng thậm chí không có phát hiện câu hỏi của đối phương không thích hợp.

"Ta hỏi ngươi quỷ kia tên gì!" Đối phương từ khẩu khí hỏi thăm chuyển thành chất vấn.

"Ta không biết! Ta không biết!" Lâm San sụp đổ la to, nàng hất đầu, cẳng chân đá đá, "Ta không biết nó tên là cái gì!"

Một cỗ gió lạnh đột nhiên bay lên phía sau lưng, bên tai có người ở thở dốc, một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên.

"Gọi Trương Thành a......"

Lâm San nghiêng đầu một chút, con ngươi màu đen rõ ràng chiếu vào một người máu me đầy mặt cùng nụ cười dữ tợn của Thẩm Tứ.

"Nấc!" Lâm San đột nhiên ợ một cái, trợn tròng trắng mắt một cái, một hồi trời đất quay cuồng sau ngã xuống ngất lịm.

【 Thực sự là làm ta sợ muốn chết a, không đúng, ta đã chết.】

【 Bây giờ dương gian người sống đều đáng sợ như vậy sao......】

【 Lần đầu thấy đến so với quỷ còn tà ác hơn, chú ý.】

【 Trực tiếp gian người xem:50】


~CÒN TIẾP~

Xin chàoo, tớ là Tomazto ᯓ★

 Truyện ra mỗi ngày một chap, đăng vào lúc 3h sáng hàng ngày. 

Nếu thấy truyện hay, hãy cho tớ thấy sự hứng thú của bạn bằng cách follow, bình luận và nhấn yêu thích truyện nhé. Đây sẽ là động lực to lớn của tớ đó ദ്ദി ˉ͈̀꒳ˉ͈́ )✧

Cảm ơn bạn đã đọc ૮ • ﻌ - ა

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro