Chương 10
"Đội trưởng? Đội trưởng anh có ở trong phòng không? Đội trưởng anh mở cửa đi, tui tìm anh có việc. A, không lẽ đội trưởng đang tắm rửa? Đội trưởng nếu anh đang tắm rửa trả lời tui một tiếng, chốc nữa tui lại đến?"
"Vân Tú cô cũng đến tìm đội trưởng sao? Cô có chuyện gì à? Tui cũng có chuyện muốn tìm đội trưởng, cũng không biết đêm khuya rồi đội trưởng là chạy đi đâu mất, đây cũng không phải ở thành phố G, ở thành phố H thì hắn có người. . . . . ."
Tiếng lải nhải của Hoàng Thiếu Thiên dừng lại, vẻ mặt giống như bây giờ mới ngộ ra, ánh mắt lộ ra một tia mất mát, làm cho Sở Vân Tú nổi tiếng là mạnh mẽ cũng dâng lên tình mẹ bao la, vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên nói: "Yên tâm, Dụ đội sẽ không bỏ rơi của cậu đâu!"
"Hả?" Hoàng Thiếu Thiên có chút phản ứng không kịp.
"Tuy rằng Dụ đội với Diệp Tu nửa đêm đi hẹn hò, nhưng hãy tin tui, tất nhiên cuối cùng Dụ đội sẽ quay đầu nhìn thấy cậu, sau đó nhất định các cậu sẽ thật hạnh phúc!"
"Cái gì cái gì cái gì? Cô vừa mới nói cái gì? Nửa đêm đội trưởng với Diệp Tu đi hẹn hò? Diệp Tu sớm muốn đuổi chúng ta trở về gấp như vậy chính là để đi hẹn hò cùng đội trưởng?"
". . . . . ."
"Còn nữa cô vừa mới nói cái gì, cái gì mà đội trưởng với tui? Tui nói nè, quan hệ của tui với đội trưởng rất bình thường nha, anh ấy chỉ là đội trưởng mà thôi, hạnh phúc của tui với đội trưởng thì liên quan gì?"
Ngay lập tức Sở Vân Tú liền ngửi thấy được mùi nhiều chuyện, tuy rằng vừa rồi ánh mắt mất mác của Hoàng Thiếu chỉ trong chớp mắt, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, nếu không phải vì Dụ đội, vậy thì là vì. . . . . . Diệp Tu! "Hoàng Thiếu, cậu cố lên!" Trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Hoàng Thiếu, Sở Vân Tú cảm giác câu từ nảy ra trong nháy mắt, dường như có rất nhiều thứ để viết.
Sau đó cô nhìn thấy mấy cửa phòng từng cái từng cái mở ra, Vương Kiệt Hi đứng ở cửa giống như lẩm bẩm: " Nửa đêm Dụ Văn Châu với Diệp Tu đi hẹn hò?"
Hàn Văn Thanh khoanh tay tựa vào cánh cửa: "Hẹn hò?"
Tay Chu Trạch Giai vẫn còn ở trên nắm cửa, nhìn về phía Sở Vân Tú với Hoàng Thiếu bên này: "Thật?"
"?" Sở Vân Tú quả thật không thể hiểu được Chu Trạch Giai nói gì đó, hai người trước đó cô còn có thể hiểu được chút, còn Chu Trạch Giai là ý gì?
Còn Trương Giai Nhạc ghé vào cánh cửa trên mặt đều là: có chuyện hay để xem!
"Giọng của Hoàng Thiếu quá lớn, làm tất cả mọi người đều tỉnh giấc, bây giờ lại có trò hay để xem nha~" Đới Nghiên Kì với Tiếu Thì Khâm ở xa hơn một chút, thỉnh thoảng nương theo Tiếu Thì Khâm mở cửa ra bên ngoài mà xem diễn.
Tiếu Thì Khâm bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đi ra ngoài phòng: "Không bằng mọi người cùng nhau đi ăn khuya?"
Lúc này, cửa thang máy 'đinh' một tiếng mở ra, ánh mắt mọi người vô thức tập trung trên hành lang, nghe như tiếng bước chân của một người, thông thường ở khách sạn này lúc mà các tuyển thủ chuyên nghiệp vào ở, tuyển thủ chuyên nghiệp đều tập trung ở cùng một tầng, mà một tầng này cũng chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp ở, nói cách khác, người tới hẳn là Dụ Văn Châu, lại nhìn vào thời gian, 22:17, lúc này chỉ mới qua vài phút, ăn một bữa ăn khuya cũng không đủ.
Ngay lúc tất cả mọi người cảm thấy buổi "ăn khuya" này dường như cũng không cần thiết... cho lắm, bọn họ thấy được người tới, người tới không phải Dụ Văn Châu, mà là tuyển thủ của Luân Hồi, Đỗ Minh, cậu ta phản xạ có điều kiện nhìn về phía Chu Trạch Giai, giống như nhìn thấy được Chu Trạch Giai đang... thở dài?
Đỗ Minh vừa quay qua ... Liền nhìn thấy các đại thần đứng ở trước cửa xếp thành một hàng, còn chưa kịp phản ứng lại chợt nghe Vương Kiệt Hi nói: "Đi thôi."
Chu Trạch Giai đáp lại: "Ừm."
Đỗ Minh sửng sốt, đây là tính làm gì? Hắn nhìn trong group chat tổ chức đi chơi tập thể đến thành phố H, vì thế dưới sự hướng dẫn của người từng trải Phương Minh Hoa, cậu ta cũng lập tức mua vé bay tới , vậy mà các đại thần đều chuẩn bị đi sao?
Cũng may là có Tiếu Thì Khâm ở đây, hắn ho nhẹ một tiếng: "Tụi tôi đi ăn khuya, có muốn đi cùng không?"
Đỗ Minh trong đầu xoay chuyển nhanh chóng: "Đi với Hưng Hân?"
"Không phải, mấy người chúng ta."
Ánh sáng trong mắt Đỗ Minh tắt ngúm trong nháy mắt: "À, các anh đi đi, vừa mới xuống máy bay em đã ăn vài thứ."
Tiếu Thì Khâm lại nhầm tưởng đây cũng là thành viên khác trong cuộc gió tanh mưa máu của Diệp Tu, vẻ mặt biểu cảm cậu tự đi cầu phúc đi, cùng vài người khác rời khách sạn.
Kết quả bọn họ vừa xuống lầu nhưng đã thấy Dụ Văn Châu với Diệp Tu ở trước quầy lễ tân ở khách sạn, Dụ Văn Châu và Diệp Tu cũng thấy được bọn họ, Dụ Văn Châu cười chủ động chào hỏi với mọi người: "Đi ăn khuya à?"
Chu Trạch Giai không biết nói dối, mặt có chút ửng đỏ gật đầu: "Ừm."
"Đúng lúc, các chú cùng đi đi, ông đây phải trở về nghỉ ngơi ."
". . . . . ."
Ngày tiếp theo, Trương Giai Nhạc nhìn thấy bài báo liền muốn đi liều mạng với Diệp Tu, một đám người chậm rãi đi lên tầng hai của tiệm net Hưng Hân, ngày hôm qua bọn họ đều đã đi bằng cửa sau, hôm nay lại đi cửa sau, đi đến mức quen thuộc.
Mở cửa chính là Trần Quả, hiện tại cô đối với đại thần có chút kháng thể nhất định, nhưng mà, không đại diện cho việc cô có kháng thể đối với Hàn Văn Thanh mặt lạnh, không có nghĩa là cô có thể cản được Trương Giai Nhạc đang nổi khùng.
"Diệp Tu, em gái anh, anh có giỏi thì ra đây! Tụi tôi giúp Hưng Hân của anh đánh trận thi đấu, đánh tới đăng báo rồi!"
"Hửm, này không phải rất tốt à." Diệp Tu từ phòng huấn luyện đi tới thuận miệng trả lời.
"Khá lắm nhóc xù lông!" Nói xong đưa tờ báo cho Diệp Tu.
Diệp Tu tiện tay nhận lấy, rất không nể mặt cười ha ha đứng lên: "Ha ha, Tân Kiệt chắc đã cố gắng rất nhiều, danh tiếng đúng giờ của cậu ta đã bị hủy rồi."
"Anh thấy qua nắm tay to như bao cát chưa!"
"Để làm chi hả? Để diệt khẩu đó!" Bên này Trương Giai Nhạc vẫn tiếp tục phát điên, Diệp Tu lại không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: "Phòng máy tính huấn luyện hôm nay không tiện để các cậu dùng, Hưng Hân cũng cần phải huấn luyện hằng ngày."
"A, không phải chúng ta cùng ra ngoài chơi sao?" Đỗ Minh tự cho rằng sẽ là kế hoạch trong mơ, đột nhiên lại bị Diệp Tu nói một câu đánh thức, vô thức hỏi.
"Ừm, không phải." Diệp Tu đáp lại xác thực.
". . . . . ."
"Tuy nhiên nếu các vị nguyện ý cùng luyện tập, đội viên bọn anh vẫn sẵn lòng tích lũy thêm một ít kinh nghiệm."
". . . . . ."
"Vân Tú, Nghiên Kì, buổi sáng hôm nay tớ cùng Nhu Nhu và Quả Quả hẹn đi dạo phố với nhau, các cậu có đi hay không?" Tô Mộc Tranh mỉm cười hỏi Sở Vân Tú cùng Đới Nghiên Kì.
"Được được, đi đi đi ~" Đới Nghiên Kì đáp, Sở Vân Tú trong mắt lóe ra tia nhiều chuyện, nhìn qua đám Tô Mộc Tranh, lại nhìn thấy Diệp Tu, dường như đang đấu tranh.
"Diệp Tu, quy tắc cũ, anh cũng phải đi cùng~" Tô Mộc Tranh lại nói.
"Được, vậy mọi người cùng đi!" Sở Vân Tú tranh đáp.
"Được, đi!" Đỗ Minh hưởng ứng.
"A? Diệp Tu anh cùng với đám con gái kia đi dạo phố? Đi đấy thì có gì vui, đi dạo phố thôi mà, không bằng chúng ta ở lại đánh mấy ván?"
"Mộc Tranh, không phải hôm nay chiến đội có huấn luyện à?" Diệp Tu chọn vấn đề mấu chốt ý đồ tiêu diệt hứng thú của Tô Mộc Tranh.
"Không sao, trở về trước buổi trưa, buổi chiều vẫn có luyện tập." Đường Nhu trả lời.
"Cùng đi không?" Vương Kiệt Hi nói.
"Ừm." Chu Trạch Giai lên tiếng trả lời.
"Cũng được." Dụ Văn Châu cười.
"Vậy đi thôi." Tiếu Thì Khâm đáp lời.
"A? Đi dạo phố, tui còn chưa đi dạo qua đâu." Trương Giai Nhạc nghĩ nghĩ.
Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Đi thôi!" Hàn Văn Thanh đi đến kết luận.
"Ừm, lúc các cậu trở về nhớ mua chút cơm trưa." Diệp Tu giống như vẫy tay hướng mọi người nói tạm biệt.
"Ta đã nói rồi, ha ha ha ha, không có việc gì, Diệp Tu, tụi mình ở đây chơi Vinh Quang cũng không tệ. Các vị đi mạnh giỏi!" Hoàng Thiếu Thiên nói xong lại quay lại đầu với với Diệp Tu: "Tui nói cho anh nghe, tui phát hiện. . . . . ."
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Đột nhiên vẻ mặt Diệp Tu nghiêm lại nói với Tô Mộc Tranh, nói xong liền đi theo đội ngũ.
". . . . . ." Hoàng Thiếu Thiên không nói gì, nhìn thấy nhóm người nói đi là đi, bĩu môi đuổi theo ở phía sau: "Ấy ấy ấy, các anh nói đi là đi hả. . . . . . Từ từ. . . . . . Được rồi, bản thiếu miễn cưỡng đi cùng các anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro