chương 44

Chu Hán Kỳ bị bỏ lại cô đơn trên chiếc ghế ở phòng khách, bộ phận kín được cạo trọc mở rộng, trước mặt anh, một chiếc máy nhỏ giống như khẩu pháo đang hoạt động, liên tục di chuyển ra vào cơ thể anh với tốc độ đều đặn. Trong căn phòng khách yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh vận hành của máy móc và tiếng rên rỉ không thể kiềm chế của anh. Anh không ngừng uốn éo cơ thể, cố gắng để chiếc dương vật giả tiến sâu hơn, nhưng đôi chân bị trói chặt khiến phạm vi cử động rất hạn chế. Chiếc máy khơi dậy dục vọng trong anh nhưng không thể khiến anh giải tỏa. Lúc này, Chu Hán Kỳ điên cuồng nhớ đến hơi ấm và mùi hương của Đằng Chấn. Đằng Chấn đã bỏ anh lại một mình ở đây, khiến anh vừa lo lắng vừa tủi thân.

"Chủ nhân—" - Chu Hán Kỳ không nhịn được mà gọi một tiếng. Đã vùng vẫy trong dục vọng quá lâu, giọng nói của anh có phần khàn khàn.

"Sao thế?" - Đằng Chấn mãi một lúc lâu sau mới thong thả xuất hiện. Hắn giúp Chu Hán Kỳ chỉnh lại cổ áo, dịu dàng hỏi: "Cún con gọi em làm gì?"

"Ngứa quá... khó chịu..." - Chu Hán Kỳ nhìn Đằng Chấn, đôi má ửng hồng trên khuôn mặt lại càng đậm thêm vài phần.

"Anh đang thèm đụ đến mức không chịu nổi sao?" - Đằng Chấn khẽ chạm vào mép huyệt ẩm ướt của Chu Hán Kỳ, cười nhạt: "Có phải thấy cái đồ giả này quá nhỏ không? Ngay cả nước dâm cũng không kẹp chặt được nữa. Để chủ nhân đi lấy cái lớn hơn cho anh nhé?"

"Đừng mà... xin chủ nhân..."

Sự chạm nhẹ của Đằng Chấn khiến khao khát trong Chu Hán Kỳ càng trở nên mãnh liệt—một khao khát mà không thứ gì khác có thể thỏa mãn. Anh cố nén sự xấu hổ, cầu xin Đằng Chấn: "Chỗ đó của con chó hư này ngứa quá... xin chủ nhân làm ơn.. chịch em đi..."

"Muốn em làm anh à?" - Đằng Chấn giả vờ vô tình, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng quanh lối vào của Chu Hán Kỳ: "Gậy của chủ nhân là phần thưởng cho những chú cún ngoan. Còn anh, một con chó hư hỏng như này thì chỉ xứng đáng với đồ giả thôi."

Chu Hán Kỳ gần như phát khóc vì tuyệt vọng: "Cún hư biết lỗi rồi... cún hư sẽ ngoan ngoãn từ giờ mà..."

Đằng Chấn vẫn thờ ơ, nhìn Chu Hán Kỳ với vẻ nửa cười nửa không. Nước mắt của Chu Hán Kỳ lưng tròng: "Đĩ nhỏ hứa từ giờ sẽ nghe lời anh... đĩ nhỏ biết lỗi thật rồi... đĩ nhỏ sẽ không lười biếng nữa... xin anh mà..."

Đằng Chấn tắt máy, rút đồ giả ra khỏi cơ thể của Chu Hán Kỳ, nhưng bất ngờ vung tay vỗ vài cái vào chỗ nhạy cảm của cậu, khiến cậu không kịp phản ứng.

"Chỉ giỏi giả vờ thôi!"

Trong ánh mắt mong đợi của Chu Hán Kỳ, Đằng Chấn chậm rãi đưa dương vật của mình tiến vào cơ thể đang mở ra của đối phương. Cửa vào đã được giả dương vật mở rộng từ trước, bên trong vừa nóng vừa mềm, khiến người ta không kiềm được mà đắm chìm trong đó.

"Cảm ơn chủ nhân..." - Chu Hán Kỳ khẽ thở dốc vài tiếng, rồi đột nhiên lên tiếng nhỏ nhẹ: "Chủ nhân có thể tháo tay cho cún con được không?..."

"Làm gì?" - Đằng Chấn có chút không hài lòng vì bị cắt ngang, "Anh không phải rất thích bị trói mà đụ sao?"

"Cún con muốn ôm chủ nhân..."

Chiếc ghế quá thấp khiến việc Đằng Chấn xâm nhập trở nên không thuận lợi, nên hắn dứt khoát cởi trói cho Chu Hán Kỳ, bế anh lên ghế sofa. Chu Hán Kỳ vòng tay ôm lấy cổ Đằng Chấn, hai chân dang rộng quấn quanh eo hắn, cả người như một chú koala bám chặt vào hắn không rời.

Anh đã khao khát điều này quá lâu, giờ đây chỉ muốn được ôm sát lấy Đằng Chấn hơn nữa.

Sau nhiều ngày dồn nén, cả hai chìm đắm trong cảm xúc mãnh liệt, quên cả mệt mỏi, thậm chí không màng đến việc ăn uống. Chỉ đến khi lăn lộn mấy lượt, cảm giác đói bụng mới ập đến. Lần này, Đằng Chấn không thể giúp Chu Hán Kỳ dọn dẹp mọi thứ, anh đành tự mình tháo váy và bộ tóc giả ra để tẩy trang.

Khi Chu Hán Kỳ đã tẩy trang xong, Đằng Chấn cũng vừa tắm xong bước ra. Nhìn thấy anh trở về dáng vẻ bình thường, Đằng Chấn nở nụ cười, ánh mắt dừng lại lâu hơn vài giây, khiến Chu Hán Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Cậu có thấy như vậy kì quặc không?" - Chu Hán Kỳ không kìm được mà hỏi Đằng Chấn.

"Thế nào cơ?" - Đằng Chấn nhướng mày.

"Chính là... chính là tôi ăn mặc như con gái..." - Sau khi dục vọng lắng xuống, chuyện vừa xảy ra bỗng trở nên khó mở lời: "Cậu có thấy... hơi kỳ quặc không?"

Đằng Chấn bật cười lớn, nắm lấy mông anh bóp vài cái. "Anh đang nghĩ linh tinh gì vậy?"

"Làm chủ nhân của anh thì phải có trách nhiệm với những mong muốn của anh chứ. Anh thích gì hay không thích gì đều nên nói rõ cho em biết, đừng cứ giữ trong lòng, nếu không em cũng chẳng đoán được tên tiểu biến thái như anh đang nghĩ gì," - hắn vừa nói vừa vuốt ve gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Chu Hán Kỳ: "Chỉ cần là việc không làm tổn hại đến anh và không ảnh hưởng đến người khác, thì có gì sai đâu chứ?..."

"Tiểu nữ hầu của em đáng yêu như vậy." - Đằng Chấn ghé sát tai anh, hạ giọng nói: "Chủ nhân làm sao có thể không thích được?"

Vì muốn để lại tóc tết dreadlocks, sau khi cắt tóc ngắn kiểu đầu đinh, Đằng Chấn đã không cắt tóc ngắn thêm lần nào nữa. Tóc của hắn cuối cùng cũng dài ra được một chút. Hắn dự định trước Tết sẽ đi sửa lại tóc, tiện thể tạo kiểu mới, tiếp tục để tóc dài hơn.

"Muốn để dài phần đỉnh đầu à?" - Thợ cắt tóc Tonny nhìn mái tóc của hắn, hơi khó xử gãi đầu. "Vậy tôi sẽ cắt ngắn hai bên, sau đó uốn nhẹ phần đỉnh nhé?"

"Được." - Đằng Chấn chẳng mấy quan tâm, liền lấy điện thoại ra chơi.

Lần này, hắn đã báo trước với Chung Cố rằng mình sẽ đổi kiểu tóc, để tránh lại bị châm chọc sau khi cắt xong. Chung Cố không yên tâm, yêu cầu hắn gửi ảnh ngay khi xong việc. Đằng Chấn chán nản ngồi chờ hai tiếng, đến khi Tonny làm xong, hắn chụp một bức selfie trước gương rồi gửi cho Chung Cố. Tin nhắn vừa gửi đi, Chung Cố lập tức gửi lại hàng loạt tin nhắn thoại.

"Cái địt!!!!!"

"Mẹ nó..."

"Trước là giống tù nhân cải tạo, giờ lại chơi phong cách phi chính thống à?"

"Theo tôi, cậu đừng chơi hip-hop nữa, mở kênh livestream trên Kwai, múa xã hội chắc chắn nổi tiếng đấy."

Lần này, bị Chung Cổ mỉa mai, Đằng Chấn cũng hơi chột dạ. Hắn nhìn lại mình trong gương, kiểu tóc này quả thật... không đẹp lắm. Nhưng đã để dài đến thế, hắn không muốn cắt lại đầu đinh nữa. Trong lòng bực bội, hắn đội mũ áo hoodie lên rồi đi về nhà.

Về đến nhà Chu Hán Kỳ, anh đang ngồi trong phòng khách chơi game. Thấy Đằng Chấn về, anh quay đầu lại nhìn và bấm nút tạm dừng:

"Về rồi à?"

"Ừm." - Đằng Chấn đáp, tâm trạng hơi nặng nề.

"Không phải bảo đi cắt tóc sao? Thế nào rồi?"

Đằng Chấn đành kéo mũ áo hoodie xuống để Chu Hán Kỳ nhìn.

Chu Hán Kỳ bật cười "phụt" một tiếng.

"Sao vậy?" - Đằng Chấn buồn bực hỏi, "Có phải nhìn xấu lắm không?"

"Trông... rất cấm dục."

"Cấm dục?" - Đằng Chấn khó hiểu. Theo hắn, kiểu tóc ngố này chẳng liên quan gì đến phong cách cấm dục cả.

"Nhìn thấy là không 'lên' nổi luôn."

"Anh muốn ăn đòn à." - Đằng Chấn giả vờ tức giận, nhào đến cù cổ và hông anh, khiến Chu Hán Kỳ cười lăn lộn trên sofa.

"Không sao đâu." - sau khi đùa giỡn xong, Chu Hán Kỳ bình tĩnh lại, quan sát tóc của hắn: "Tôi có thể sửa giúp cậu."

Chu Hán Kỳ lách cách cầm kéo sửa lại tóc cho Đằng Chấn, chỉnh lại cấu trúc một chút, rồi tạo kiểu lại. Mái tóc trông tự nhiên hơn hẳn.

"Thế này chẳng phải đẹp hơn sao?"

_______________

hihi hai ngừi này làm tình thì hỏny hỏny còn ở cùng nhau thì cưng ơi cưng haaa 🌟

các bác vote nhanh quớ em vui lắm ý, thiệt lunnn, vui hơn nếu mng cmt cho bé đọc kk 🤩 thông báo là nghỉ đông sẽ hết vào đầu t1 ạ =))) nên cả nhà tranh thủ típ động lực để em cày cuốc đăng dần chứ k là lại bỏ ngỏ mất thui 😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro