chương 70

Sau khi chuyến lưu diễn kết thúc, Đằng Chấn dự định sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Kỳ nghỉ hè còn hơn một tháng nữa, hắn đang suy tính sẽ đưa "chú cún nhỏ" đi chơi ở đâu. Hắn là kiểu người không thể ở yên trong nhà quá lâu, nếu phải quanh quẩn ở nhà suốt kỳ nghỉ, chắc chắn hắn sẽ phát điên mất.

Hắn hỏi Chu Hán Kỳ muốn đi đâu chơi. Nhưng anh không có ý kiến gì cụ thể, chỉ nói rằng Đằng Chấn đi đâu thì anh sẽ đi cùng, dù sao mùa hè cũng không có lớp học. Chỉ cần sắp xếp trước tiến độ của dự án nhóm, xin nghỉ một tuần cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

Anh nghĩ rằng đi chơi mà Đằng Chấn nói chỉ đơn giản giống như lần trước đi ngâm suối nước nóng vào mùa đông, hoặc đến một thành phố gần đó để tránh nóng và nghỉ dưỡng. Không ngờ, Đằng Chấn lại bất ngờ hỏi anh:

"Lấy hộ chiếu ra đi."

"Phải ra nước ngoài sao?" Chu Hán Kỳ có chút ngạc nhiên.

"Ừm," Đằng Chấn lật giở tập hồ sơ xin visa, "Anh chẳng phải thích những nơi yên tĩnh sao? Chúng ta tìm một thành phố ít người, ở lại vài ngày."

Hắn không thích kiểu du lịch "check-in" vội vàng, vừa mệt mỏi lại chẳng thể thực sự tận hưởng được gì. Ngược lại, hắn thích ở yên một chỗ vài ngày, thong thả trải nghiệm những điều không nằm trong mấy cuốn sách quảng bá du lịch.

Nghĩ đến tính cách của Chu Hán Kỳ, hắn chắc chắn rằng "chú cún nhỏ" của mình cũng không thích những địa điểm đông đúc, ồn ào. Vậy thì chi bằng chọn một nơi thật yên tĩnh để nghỉ ngơi và thư giãn.

Cuối cùng, Đằng Chấn chọn một thành phố ở Bắc Âu, điều này khiến Chu Hán Kỳ khá bất ngờ. Mùa đông đến Bắc Âu còn có thể ngắm cực quang, nhưng mùa hè thì đến đó làm gì?

Tuy vậy, anh cũng chẳng có ý kiến gì khác, chỉ đơn giản là nghe theo sự sắp xếp của Đằng Chấn.

Chu Hán Kỳ mỗi ngày vẫn đến trường như thường lệ, còn Đằng Chấn ở nhà lên kế hoạch cho chuyến đi, đặt vé máy bay và khách sạn. Hắn đã có visa Schengen từ trước, còn visa của Chu Hán Kỳ cũng nhanh chóng được xử lý.

Giữa thành phố K và thành phố nhỏ ở Bắc Âu mà họ dự định đến không có chuyến bay thẳng, họ phải quá cảnh ở một thành phố khác. Chuyến bay đầu tiên khởi hành vào buổi sáng, và Đằng Chấn đã thu dọn hành lý từ ngày hôm trước. Nghĩ đến việc nhà Chu Hán Kỳ cách sân bay khá xa, hắn hỏi:

"Hay tối nay đến nhà em ở đi? Nhà em gần sân bay hơn, nếu không mai anh phải dậy sớm lắm, sẽ rất vội đấy."

Chu Hán Kỳ vội vàng lắc đầu. Anh không đủ dũng khí để đối mặt với gia đình của Đằng Chấn. Anh thà đặt một phòng khách sạn gần sân bay còn hơn.

"Anh sợ gì chứ?" Đằng Chấn bật cười, xoa nhẹ lên má anh, "Không sao đâu, em hỏi anh trai rồi, ba mẹ em đều không có ở nhà."

"Anh không muốn đến xem phòng của em sao?" Đằng Chấn tiếp tục cười nói, "Không muốn xem nơi mà chủ nhân của anh từng ở à?"

Câu nói này quả thực rất hấp dẫn. Chu Hán Kỳ cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

Mặc dù trước đây, Chu Hán Kỳ đã từng theo Phượng Minh Đức ra vào không ít những nơi xa hoa, nhưng ngôi nhà của Đằng Chấn vẫn vượt xa khỏi tưởng tượng của anh. Dù Đằng Chấn chi tiêu khá thoải mái, nhưng cách ăn mặc thường ngày của hắn lại rất giản dị và khiêm tốn. Ban đầu, anh nghĩ Đằng Chấn chỉ là một cậu ấm thuộc tầng lớp khá giả bình thường, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Trong lòng Chu Hán Kỳ thoáng sững lại, nhưng anh không phải kiểu người hay tò mò hỏi han, nên cũng không mở miệng hỏi thêm điều gì.

Về phần Đằng Chấn, hắn lại không cảm thấy có gì đặc biệt. Hắn cũng không đưa Chu Hán Kỳ đi tham quan khắp ngôi nhà mà trực tiếp dẫn anh vào phòng riêng của mình.

So với sự xa hoa bên ngoài, phòng ngủ của Đằng Chấn lại khá đơn giản, không có gì khác biệt so với phòng của một cậu con trai bình thường, chỉ là rộng rãi hơn một chút mà thôi.

Phía sau giá sách là một chiếc giường lớn, ga giường mang tông màu xanh xám đúng kiểu con trai. Nhưng bên cạnh chiếc gối lại có một chú gấu bông lớn màu nâu vàng, trông vô cùng lạc quẻ.

Chu Hán Kỳ nhìn thấy chú gấu bông mang đậm phong cách thiếu nữ ấy, không nhịn được mà bật cười:

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn ôm gấu bông ngủ nữa sao? Có trẻ con quá không đấy?"

Đằng Chấn giận đến mức suýt bật ngửa. Hắn đâu có rảnh rỗi đến mức ôm gấu ngủ... Chú gấu này là do anh trai hắn mua cho, kích thước vừa vặn bằng Chu Hán Kỳ. Trước đây, hắn thường tiện tay dùng nó để tập các kỹ thuật trói buộc, trước khi ngủ đôi khi cũng nghịch ngợm một chút.

Không ngờ dì giúp việc trong nhà nghe nói hôm nay Chu Hán Kỳ sẽ đến ngủ lại, liền đặt nó trở về vị trí cũ.

Đằng Chấn nhỏ hơn Chu Hán Kỳ mấy tuổi, trong nhà lúc nào cũng bị coi là trẻ con. Bình thường, hắn đã rất sợ Chu Hán Kỳ cảm thấy mình non nớt, lúc nào cũng cố gắng thể hiện sự trưởng thành, chín chắn.

Thế nhưng, hình tượng hắn khổ công xây dựng bao lâu nay lại bị một chú gấu bông ngốc nghếch phá hủy hoàn toàn. Điều này khiến hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào.

Hắn không trả lời, chỉ bảo Chu Hán Kỳ ngồi trên giường đợi một lát, rồi xoay người đi đến chiếc tủ nhỏ bên cạnh và bắt đầu lục lọi.

Khi mới bắt đầu học làm S, Đằng Chấn còn rất thiếu kinh nghiệm. Hắn thấy những người khác thường khoe khoang về bộ dụng cụ đầy đủ của họ, nên cũng bốc đồng mua về đủ thứ linh tinh. Nhưng sau này hắn mới phát hiện ra rằng nhiều món trong số đó thực sự chẳng có tác dụng gì, cuối cùng chúng bị hắn nhét hết vào trong tủ ở nhà, lâu ngày cũng chẳng buồn động đến. Hắn lục lọi một lúc, cuối cùng lấy ra hai cuộn băng keo tĩnh điện và dương vật giả.

Băng keo tĩnh điện là một công cụ trói buộc khá tiện lợi, phù hợp cho những lúc muốn tiết kiệm thời gian, nhưng "chú cún nhỏ" lại đặc biệt thích dây thừng. Vì vậy, Đằng Chấn đã nghiêm túc học cách trói bằng dây, khiến băng keo tĩnh điện dần bị bỏ xó. Còn dương vật giả kia là một loại có thể đeo được. Lúc đó hắn chỉ nhìn lướt qua, thấy hay hay liền mua về. Nhưng khi mang về nhà mới phát hiện ra nó hoàn toàn không phù hợp và chẳng thể sử dụng được.

Món đồ chơi giả màu đen bóng loáng phản chiếu ánh sáng, phía sau gắn liền với một chiếc đai da kiểu chữ T, có thể cố định quanh eo. Đằng Chấn đã đeo món đồ này lên chú gấu bông. Chiếc đai da đen nhánh cùng với những đinh tán kim loại sáng bóng đã biến chú gấu bông vốn ngốc nghếch thành một "chiến binh" mang đậm phong cách punk.

"Con gấu này không phải thứ dành cho trẻ con," Đằng Chấn cầm chú gấu bông đã được "biến hình" lắc lư trước mặt Chu Hán Kỳ, cười nói, "Đây là một món đồ chơi người lớn."

Chu Hán Kỳ bị lột trần truồng, hai tay bị băng keo tĩnh điện trói ra sau lưng, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân, anh chậm rãi ngồi lên chú gấu bông. Đằng Chấn bình thường rất ít khi yêu cầu anh chủ động, nhưng giờ lại bắt anh ngồi lên một chú gấu bông và tự mình cử động, khiến Chu Hán Kỳ xấu hổ đến mức chỉ muốn khóc.

"Ưm... a... ư..."

Bộ lông mềm mại của chú gấu bông cọ sát vào giữa hai đùi anh, cảm giác mềm mịn ấy mang đến cho anh một sự kích thích hoàn toàn mới lạ. Thế nhưng, nhìn vào gương mặt vô tội của chú gấu bông, anh thực sự không thể cử động.

"Nhanh lên." - Hễ anh chậm lại, Đằng Chấn liền vung tay vỗ mạnh vào mông anh từ phía sau.

"Chủ nhân..." - Chu Hán Kỳ không nhịn được mà cầu xin Đằng Chấn, "Cún con không thể tiếp tục nữa... Ưm... chân mỏi quá..."

Bình thường anh rất ít khi ở vị trí chủ động, nên sau khi cử động một lúc, cơ đùi của anh vừa mỏi vừa căng cứng. Dù có bị đánh thêm vào mông, anh cũng không thể tiếp tục được nữa.

Đằng Chấn nhìn đôi chân run rẩy không ngừng của "chú cún nhỏ", đoán rằng Chu Hán Kỳ chắc cũng đã mệt rồi, nên rộng lượng để anh nằm xuống nghỉ ngơi. Hắn xé bỏ lớp băng keo tĩnh điện, đổi cho Chu Hán Kỳ một tư thế khác, trói tay và chân anh lại, khiến anh nằm trên giường với cơ thể mở rộng hoàn toàn.

Đằng Chấn lại cầm lấy chú gấu bông đó, giữ lấy eo của nó, rồi đưa dương vật giả to lớn kia tiến vào cơ thể Chu Hán Kỳ. Sau đó, hắn nắm lấy lưng chú gấu bông, đẩy nhanh món đồ chơi giả màu đen thô to ra vào lần lượt huyệt nhỏ đáng thương.

"Ưm a... ư..." - Cơn khoái cảm dữ dội khiến Chu Hán Kỳ không kìm được mà rên rỉ đầy dâm đãng,
"A... sướng quá... con chó hèn này bị địt sướng quá... Cảm ơn chủ nhân..."

Đằng Chấn nở nụ cười gian xảo:

"Cảm ơn em làm gì? Bây giờ 'Gấu nhỏ' mới đang địt anh đấy."

Chu Hán Kỳ lập tức cắn chặt môi, không thốt nên lời.

Chu Hán Kỳ không rên thêm tiếng nào, Đằng Chấn cũng liền dừng lại, không hề nhúc nhích. Món đồ giả cứ mắc kẹt ở vị trí dở dang, làm Chu Hán Kỳ gần như phát điên. Anh khẽ nhấc mông lên, nhưng Đằng Chấn lại lập tức kéo chú gấu lùi ra theo động tác của anh.

"Sao cún con lại vô lễ như thế? Bình thường chủ nhân đã dạy cún con thế nào?" - Đằng Chấn cố tình tỏ vẻ nghiêm nghị. "Gấu Nhỏ đã 'chơi' cún con sướng như thế, cún con nên nói gì đây?"

"Cảm ơn Gấu Nhỏ..." - Chu Hán Kỳ nhìn gương mặt ngốc nghếch của chú gấu bông, cuối cùng xấu hổ đến nỗi bật khóc: "Hức..."

_______
chúc mừng năm mới cả nhà ạaaa 🫶🏻🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro