chương 77
Chu Hán Kỳ vùi mặt vào khuỷu tay, khóc thật lâu. Anh chìm đắm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không nhận ra những âm thanh xung quanh, cho đến khi Đằng Chấn kéo tấm chăn ra. Lúc này, anh mới phát hiện ra hắn đã đứng trước mặt mình từ bao giờ.
"Anh thích như thế này sao?" - Đằng Chấn hỏi, giọng lạnh lùng.
Chu Hán Kỳ khóc đến nấc nghẹn, đôi mắt ngấn lệ mơ hồ nhìn gương mặt lạnh lùng của Đằng Chấn, não bộ như ngừng hoạt động, hoàn toàn không phản ứng lại câu hỏi của hắn.
"Em hỏi anh đấy," - giọng điệu của Đằng Chấn trở nên mềm mỏng hơn một chút, "Anh thích như thế này sao? Thích em đối xử với anh như thế này à?
Chu Hán Kỳ rưng rưng nước mắt, khẽ lắc đầu.
"Rất nhiều S đều huấn luyện M theo cách này, biến M thành dáng vẻ mà họ yêu thích. Càng nghe lời, càng biết vâng phục, mang ra ngoài lại càng nở mày nở mặt," - Đằng Chấn nói, tháo dây xích khỏi tay vịn cầu thang rồi cầm chặt trong tay. "M không được phép từ chối, phải phục tùng vô điều kiện. Nếu chịu không nổi, thì chứng tỏ làm chưa đủ tốt, đúng không?"
Chu Hán Kỳ cúi gằm đầu, không biết nên nói gì. Trong lòng anh có chút buồn bã, nhưng những lời của Đằng Chấn... cũng không hề sai.
"Nhưng chúng ta không giống vậy," - cuối cùng, Đằng Chấn ôm chú cún nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng nói, "Anh vốn đã là dáng vẻ mà em thích rồi."
"Em chưa bao giờ tin vào những lý thuyết hay quy tắc trong giới này," - Đằng Chấn vừa vỗ về chú cún nhỏ đang không ngừng khóc nức nở, vừa tiếp tục, "Em không nghĩ làm M thì phải hạ mình, cũng không nghĩ làm S thì có gì ghê gớm cả. Anh là chú cún mà em yêu thích, điều em quan tâm chỉ là chúng ta có cảm thấy hạnh phúc khi ở bên nhau hay không."
"Em thật sự rất thích cảm giác được ở bên anh, và em mong anh cũng thích điều đó. Em muốn anh sống vui vẻ, cảm nhận và suy nghĩ của anh đối với em thật sự rất, rất quan trọng. Đúng là... đôi lúc em có thể đoán, nhưng em không thể đảm bảo lần nào cũng đoán đúng. Vì vậy, anh cũng cần học cách bày tỏ, dù là mong muốn, nhu cầu, tâm trạng hay thắc mắc..."
Đằng Chấn vừa ôm anh lên lầu vừa nói đứt quãng:
"Em biết là anh không thích nói chuyện, em cũng không có ý muốn thay đổi tính cách của anh hay gì cả. Em chỉ muốn anh đừng quá sợ hãi việc mở miệng nói ra. Anh thấy đó, mấy ngày nay chúng ta gặp bao nhiêu người, ai chẳng đối xử rất tốt? Có gì mà phải sợ chứ?"
Chu Hán Kỳ tựa đầu vào lòng Đằng Chấn, khẽ nức nở, từng tiếng khóc nhỏ nghẹn lại trong cổ họng.
"Chúng ta đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cần sự giúp đỡ, cần phải đặt câu hỏi – đó là chuyện rất bình thường. Anh đâu có làm gì sai, tại sao phải sợ nói chuyện chứ? Bình thường em có thể giúp anh hỏi, giúp anh nói, nhưng nếu có lúc em bận, không ở bên anh thì sao? Chẳng lẽ anh gặp rắc rối cũng không dám tìm sự giúp đỡ? Gặp điều gì không hiểu cũng không dám hỏi sao?"
Chu Hán Kỳ chợt nhớ lại những ký ức tuổi thơ. Anh nhớ về gương mặt cau có và giọng điệu đầy mất kiên nhẫn của cha mỗi khi anh cố gắng mở miệng nói điều gì đó. Anh cũng nhớ về sự xa cách với mẹ, những lần cố gắng trò chuyện nhưng chỉ nhận lại sự im lặng.
Dần dần, anh hình thành thói quen im lặng, nuốt hết suy nghĩ vào lòng, xấu hổ khi phải bày tỏ bản thân.
Trước đây, anh chỉ nghĩ rằng Đằng Chấn nhờ anh nói chuyện vì tiếng Anh của hắn không tốt. Anh chưa từng nghĩ rằng phía sau đó lại ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc như vậy.
Trong lòng Chu Hán Kỳ bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp, xen lẫn với sự áy náy và xúc động. Nước mắt anh rơi không ngừng, nhưng lần này, chúng không còn rơi vì tủi thân nữa.
"Và kể cả khi anh sợ hãi, không muốn ra ngoài, tại sao anh không trực tiếp nói với em chứ?" - Đằng Chấn nhớ lại chuyện Chu Hán Kỳ đề nghị "huấn luyện chó", vừa giận lại vừa buồn cười. "Biến mình thành một chú chó không biết nói, chuyện không muốn làm cũng không thể từ chối, bị ấm ức cũng không thể nói ra, chỉ có thể trốn một góc rồi lặng lẽ khóc, như vậy anh vui sao?"
Hóa ra suy nghĩ của mình đã bị Đằng Chấn nhìn thấu từ lâu, Chu Hán Kỳ vừa xấu hổ vừa áy náy, chỉ biết im lặng tựa vào lồng ngực của hắn, không nói nên lời.
"Sợ hãi thì cứ thừa nhận là sợ hãi, ai mà chẳng có điều sợ hãi chứ? Em cũng có mà—em đặc biệt sợ rằng cún con của em sẽ không thích em nữa..." - Đằng Chấn nhẹ nhàng hôn lên trán Chu Hán Kỳ, sau đó đặt anh xuống chiếc giường mềm mại.
"Nếu sau này anh có chuyện gì sợ hãi hay khó xử, hãy nói với em. Đừng ngại . Em không đảm bảo sẽ giải quyết được mọi chuyện, nhưng chắc chắn em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh..."
Giọng nói của Đằng Chấn tràn đầy sự dịu dàng và chân thành, đôi mắt hắn nhìn Chu Hán Kỳ đầy yêu thương và kiên nhẫn.
Chu Hán Kỳ nhìn Đằng Chấn, trái tim như được lấp đầy bởi sự ấm áp. Những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, nhưng nụ cười yếu ớt đã nở trên môi anh.
Trong lòng Chu Hán Kỳ khẽ thắt lại, sống mũi cay xè như muốn ứa nước mắt.
"Chủ nhân... cún con sai rồi..." - Anh chủ động quỳ sấp trên giường, ngoan ngoãn ưỡn mông lên, vừa khóc nghẹn vừa run rẩy cất tiếng: "Cún con muốn nhận phạt ... Xin chủ nhân..."
_________
cố gắng để mỗi ngày ra một chap cho cả nhà ạaaa, iuuu 🫶🏻🫶🏻
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro