Chương 7 + 8
🌸Chương 7🌸
Năm ấy, biết Triệu Tứ An không đậu đại học mình ghi danh, phản ứng đầu tiên của Lâm Sinh Vi là muốn đổi nguyện vọng, sửa thành trường Triệu Tứ An có thể vào.
Cậu đi tìm Triệu Tứ An, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe giọng điệu rầu rĩ của Triệu Tứ An. Lần đầu tiên Lâm Sinh Vi thấy hắn chán chường đến thế, hắn nói: "Sinh Vi, có phải anh vô dụng lắm không."
Lâm Sinh Vi lắc đầu, cậu không biết làm sao an ủi Triệu Tứ An, chỉ khẽ đẩy đẩy vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Muốn khóc không?"
Từ bất đạt ý - là cách an ủi điển hình của Lâm Sinh Vi.
Triệu Tứ An nghe xong càng thêm phiền muộn.
Không phải là không muốn khóc, mà là không thể khóc.
Triệu Tứ An thở dài, ngón tay xỉa trán cậu, mắt mở trừng trừng, "Em không thể nói mấy câu đại loại như 'em rất nhớ anh', 'anh đã rất cố gắng rồi' làm anh vui một chút hả."
Lâm Sinh Vi ngẩn ra vài giây, kế đó như người máy lặp lại, "Em rất nhớ anh, anh đã rất cố gắng rồi."
Triệu Tứ An tức gần chết, nhào tới đè Lâm Sinh Vi trên giường, cúi đầu cắn vào cái miệng không biết nói chuyện kia.
Lâm Sinh Vi 'a' một tiếng nhưng không tránh né, sau đó là một chuỗi rên rỉ. Tay Triệu Tứ An xoa nắn eo Lâm Sinh Vi, hai chân tách ra nằm trên người cậu, môi men theo sườn mặt từ tốn dời lên mút lấy vành tay cậu, khẽ nói: "Anh không nên hi vọng tìm được an ủi từ miệng em, anh muốn em dùng thân thể mình đến an ủi anh."
Lâm Sinh Vi thở hổn hển, ngoan ngoãn mở chân, tay câu cổ hắn, trong mắt long lanh ánh nước, loang loáng chút ý cười, đầu ngón tay đặt trên cằm Triệu Tứ An nhẹ nhàng mân mê, "Sao anh lại muốn học chung trường đại học với em như vậy?"
Triệu Tứ An cảm thấy cằm ngưa ngứa bèn nghiêng đầu ngậm lấy ngón trỏ Lâm Sinh Vi, khoang miệng ấm áp mút mát, răng khẽ nhây cắn, hắn hàm hồ nói: "Em ngốc như thế, anh không theo sát em, nhỡ em bị bắt nạt thì sao?"
"Hơn nữa, cái trường đó rất tốt, anh cũng thích, em lại thích ngành Toán học bên đó sao, vẹn cả đôi đường còn gì. Mà nè Vi Vi, em không được vì anh mà sửa nguyện vọng, anh giận đấy."
Triệu Tứ An nói xong, cảm thấy còn chưa đủ trọng lượng liền cắn nhẹ một cái, giương mắt nhìn Lâm Sinh Vi.
Triệu Tứ An và Lâm Sinh Vi 18 tuổi, quấn quýt trên chiếc giường nhỏ phòng Triệu Tứ An, như thể muốn gôm hết ngọt trên đời nếm thử.
Thế nhưng ngọt ngào dường như cũng có giới hạn riêng, dùng càng nhiều càng mau hết, để cuối cùng chỉ còn lại sự đắng chát.
Khi người ta yêu, tại sao phải nảy sinh hiểu lầm, tại sao phải nói dối, tại sao người ngoài muốn ngăn trở, rõ ràng là yêu nhau nhưng tại sao lại khổng thể mở miệng bày tỏ.
Lâm Sinh Vi không hiểu, rõ ràng cậu yêu Triệu Tứ An, tại sao ngày ấy khi mẹ Triệu Tứ An hỏi cậu lại nói mình không biết.
Dường như mọi thứ bắt đầu thay đổi cũng từ sau hôm ấy.
Nơi nào đó Lâm Sinh Vi không biết, tình yêu nồng nhiệt như lửa của Triệu Tứ An dần suy tàn, ánh mắt hắn nhìn cậu tăng thêm vài phần nghiền ngẫm, cái ôm dành cho cậu trở nên gượng gạo, thởi điểm cá nước thân mật, hắn hỏi Lâm Sinh Vi - em có yêu anh không?
Lâm Sinh Vi đang bị tiến vào, đáp lại hắn chỉ là từng tiếng rên nghẹn ngào, Triệu Tứ An cố chấp lặp lại câu hỏi đến tận khi ngừng lại, hắn nói với cậu, "Mẹ anh tìm anh bảo anh chia tay em, bà nói em không yêu anh nhưng anh không tin. Lâm Sinh Vi, anh không tin bao nhiêu năm quen nhau, em lại không yêu anh."
"Em yêu anh? Phải không? Em yêu anh phải không? Lâm Sinh Vi nói anh nghe đi, nói em yêu anh, nói em yêu anh đi, Lâm Sinh Vi, xin em đấy, nói anh nghe đi."
Triệu Tứ An đã khóc, từng giọt nước nóng bỏng rơi trên mặt Lâm Sinh Vi, dọc theo gò má chảy xuống, như hóa thành nước mắt của Lâm Sinh Vi.
Triệu Tứ An tự nhủ, không được khóc, không được rơi lệ, bởi vì một giọt nước mắt chảy xuống, chính là khởi đầu của chấp nhận và buông bỏ.
Có trốn tránh thế nào cũng vô dụng, hắn tựa trán lên lồng ngực Lâm Sinh Vi, nghe từng nhịp đập từ tim cậu, nói: "Anh yêu em, Lâm Sinh Vi, nhưng. . . chúng ta hãy chia tay đi."
Tình yêu của Triệu Tứ An là gì?
Là liều lĩnh, là thương tổn, là bất chấp như thiêu thân lao đầu vào lửa, để rồi hóa thành tro tàn trước lửa.
Lâm Sinh Vi không yêu hắn, hắn không muốn cưỡng ép cậu thêm nữa.
Sau Lâm Sinh Vi đi rồi, cái gì cũng không còn, ngay cả tâm cũng vậy.
Cậu kéo tay Triệu Tứ An, không muốn chia tay.
Chỉ là con người Triệu Tứ An, một khi đã quyết dù đụng tường nam cũng không quay đầu.
Lâm Sinh Vi thua cuộc trong trận chiến này, nhưng lại được coi như kẻ chiến thắng, rõ ràng là thua thảm nhất, ấy mà trong mắt mọi người, Triệu Tứ An ngập trong men say quên sầu mới là người bị tổn thương bị vứt bỏ, còn Lâm Sinh Vi cứ không đau không buồn bước tiếp.
Nhưng không một ai hiểu, ai cũng không thể hiểu, so với Triệu Tứ An Lâm Sinh Vi càng khổ sở.
Cậu đã đặt trái tim tràn đầy sức sống lên chiến trường, mặc Triệu Tứ An oanh tạc, kị binh giày xéo, hắn không muốn trái tim kia nữa, cái gì cũng không muốn.
Nhưng vì sao Triệu Tứ An không để mặc cậu khô héo chứ? Cậu vốn đã không còn là đóa hồng của Triệu Tứ An rồi.
......
Trước khi phim bấm máy, Lâm Sinh Vi đổi một quản lý mới.
Tính Andy ít nói làm việc thì gọn ghẽ, sau khi nhậm chức lập tức sa thải hai trợ lý cũ ăn không ngồi rồi, thay thế bằng hai người chăm chỉ khác.
Biết chuyện xấu xa Vương An làm trước đây, ngày đầu tiên gặp mặt Lâm Sinh Vi, Andy cam đoan với cậu mình không phải hạng người như Vương An.
Qua một thời gian quan sát, Andy phát hiện Lâm Sinh Vi khá khớp với những gì báo chí viết - không thích nói chuyện, hương nội, trầm mặc thậm chí là có chút tự bế.
Sau khi bàn giao công tác, cô cắt bớt một vài lịch trình không cần thiết Vương An sắp xếp cho Lâm Sinh Vi, giữ lại event của hai bộ phim điện ảnh, hỏi một chút ý kiến của Lâm Sinh Vi sau đó lên lịch sắp tới cho cậu.
Muốn xử lý hết mớ bòng bong Vương An để lại, thật sự quá nhiều chuyện phải làm, một mình Andy bận tối mặt tối mày, vậy nên Lâm Sinh Vi vào đoàn phim rồi cô cũng không thể theo cậu, đành cử hai trợ lý chăm sóc cậu.
Phim được quay tại Vân Nam, sau khi đến nơi cả đoàn quyết định nghỉ ngơi một ngày. Lâm Sinh Vi chưa thích nghi với khí hậu bên này, từ lúc đến dạ dày liên tục chộn rộn buồn nôn, cả ngày chỉ uống nước cầm hơi, rút trong phòng ngủ li bì.
Chạng vạng, có người gõ cửa, Lâm Sinh Vi sực tỉnh, rề rà xuống giường. Cậu gần như đã ngủ cả ngày, cảm giác buồn nôn cũng hoàn toàn biến mất, ngược lại cảm thấy hơi đói bụng.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, không gian trong phòng bị một mảnh mờ tối bao phủ, Lâm Sinh Vi lười bật đèn, mang dép lê ra mở cửa.
Song cửa sổ chạm trổ hoa văn phục cổ để hờ một khe hở, rèm cửa nửa buông, ánh chiều tà chiếu rọi từng rặng mây, vài tia sáng tinh nghịch lại len lỏi vào trong phòng.
Lâm Sinh Vi mở cửa, cửa gốc phát ra âm thanh kẽo kẹt, Lâm Sinh Vi lùi về sau, nửa sườn mặt chìm trong ánh sáng cam vàng, trong mắt phản chiếu một đường viền, là nét mặt của Triệu Tứ An.
Hắn vào phòng, từ bóng tối bước đến một không giang sáng ấm. Hắn nhìn Lâm Sinh Vi, khóe môi khẽ cong, "Khách sạn bảo các phòng đều full, chỉ còn phòng em là một người ở, anh bảo mình là người quen của em nên họ cho anh số phòng, để em với anh chung phòng."
Đoạn, Triệu Tứ An rút danh thiếp, "Anh là cố vấn du lịch của đoàn phim. Lâm Sinh Vi, hi vọng được giúp đỡ nhiều hơn."
Lâm Sinh Vi nhìn danh thiếp Triệu Tứ An vừa mới in, chăm chú vào từ 'cố vấn' bằng tiếng Anh, bình tĩnh nói: "Từ cố vấn đánh máy sai rồi."
Triệu Tứ An: ". . . ."
🌸Chương 8🌸
Vì sao chúng ta lại yêu một người.
Năm 17 tuổi, Triệu Tứ An sống đúng như tên ba mẹ đặt cho hắn, tùy hứng như một tiểu bá vương.
[1] "Tứ" trong tên anh công có một nghĩa là tùy tiện, thích gì làm nấy.
Hắn gọi Lâm Sinh Vi đến nhà dạy kèm, nhưng lại không chăm chú học tập, chỉ chống cằm câu được câu không nghe cậu giảng bài, thỉnh thoảng liếc mắt đánh giá Lâm Sinh Vi.
Tóc đen, mặt trắng, mũi cao còn cả đôi môi hồng hào đang khép khép mở mở, một gương mặt đẹp thế kia lại bị cặp kính quê mùa to tướng che lấp.
"Từ này cậu viết sai rồi, Triệu Tứ An đây là từ vựng cấp hai, cậu. . ."
Lâm Sinh Vi bỗng nhiên im bặt, giống như bị định thần chú, kế đó kính mắt bị lấy xuống. Triệu Tứ An nghịch gọng kính đen trên tay, nghẹo đầu nhếch môi cười đánh giá Lâm Sinh Vi.
Cậu nheo mắt lại, mọi thứ thật mơ hồ, nụ cười của Triệu Tứ An dường như cũng bị sương mù bao phủ. Cậu với tay muốn bắt lấy, Triệu Tứ An liền lùi về sau, cả người lười nhác tựa lưng vào ghế, tránh né tay cậu.
"Trả kính lại cho tôi."
Hiếm khi thấy Lâm Sinh Vi gấp gáp như vậy, Triệu Tứ An nhìn cậu luống cuống, cười nói: "Gương mặt đẹp thế này cứ che che giấu giấu mãi thì thật đáng tiếc."
Mặt Lâm Sinh Vi thoáng đỏ ửng, tựa như xấu hổ lại như tức giận, cậu chồm người tới, vai chạm vai, nửa người trên gần như nằm trên người Triệu Tứ An, ôm lấy tay hắn.
Lần này, Triệu Tứ An không tránh né.
Mặt Lâm Sinh Vi cách hắn rất gần, chỉ cần khẽ khịt mũi là có thể ngửi thấy hương thơm trên áo cậu, hắn tò mò không biết gia đình cậu dùng nước xả vải gì, bèn nhích sát lại, bàn tay giữ cánh tay hắn của Lâm Sinh Vi siết chặt.
Lấy lại mắt kính từ tay Triệu Tứ An, Lâm Sinh Vi mím môi, liếc nhìn hắn, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại dám vươn tay đẩy vai hắn.
Triệu Tứ An chẳng kịp phòng bị, cả người chới với, ngã chổng vó trên đất.
Không khí trong phòng bỗng lặng ngắt như tờ vài giây, sau đó Triệu Tứ An gào lên, "Lâm.Sinh.Vi!"
Người bị hét vào mặt run cầm cập, trân trân nhìn Triệu Tứ An hùng hồ nhào lại đây, tuy thâm tâm sợ gần chết, nhưng nhờ cái mặt than mà cảm xúc không bị lộ ra ngoài, cậu điềm tĩnh nói: "Ghi sai từ vựng, theo quy tắc, phải chép phạt 50 lần."
"Cái gì? CMN đứa nào giao luật đó? Ông đánh chết nó."
Lâm Sinh Vi đeo kính mắt, môi khẽ mở, nhỏ giọng đáp: "Triệu Tứ An, cậu cứ như vậy không thể nào đậu đại học đâu."
Triệu Tứ An dửng dưng như không: "Tôi cũng đâu có ý định thi đại học, sang năm tôi sẽ đi du học."
"Vậy sao cậu còn muốn học bù?"
"Tôi ăn no rửng mỡ không gì làm được chưa."
Lâm Sinh Vi cau mày, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên mặt cậu, soi rõ biểu cảm nghiêm túc, giọng cậu lạnh đi, "Nhưng tôi rất bận, mỗi ngày phải đi học, chuẩn bị bài trước khi đến lớp, làm bài tập xong còn phải soạn nội dung ôn tập cho cậu, mỗi ngày tôi chỉ có ba tiếng để ngủ, thế mà tôi cứ tưởng cậu thật sự nghiêm túc học tập."
"Nếu đã không muốn học, sao còn lãng phí thời gian của người khác, không phải ai cũng may mắn có điều kiện đi du học như cậu đâu."
Từ thời cha sanh mẹ đẻ đến nay chưa ai dám mắng mỏ Triệu Tứ An ngay mặt thế này, nhất thời hắn á khẩu không phản bác được câu nào.
Hắn đờ mặt nhìn Lâm Sinh Vi, đối phương mím chặt môi, đôi mắt sau gọng kính lỗi thời rực lên thứ ánh sáng thiêu đốt lòng người, đường nét chiếc cằm dường như cũng toát lên vẻ nghiêm nghị và mất kiên nhẫn, tim Triệu Tứ An như bị bàn tay ai đó bất ngờ bóp nhẹ, tâm lý áy náy từ từ lan tỏa.
Hắn giơ tay gãi mặt, cúi đầu, trầm mặt, sau vài tiếng hít sâu thở ra, Triệu Tứ An nghe giọng nói cứng nhắc của Lâm Sinh Vi vang lên, "50 lần? Chép hay không chép?"
"Chép chép chép! Không phải 50 lần thôi sao?"
Lâm Sinh Vi vừa dứt câu, Triệu Tứ An lập tức cầm bút lên, co một chân trên ghế, nằm dài trên bàn, hí huấy chép phạt.
Lâm Sinh Vi len lén nhìn hắn, dưới ánh nắng vàng nhạt, gương mặt cau có của Triệu Tứ An thấy rõ sự không kiên nhẫn, nhưng vẫn ngoan ngoãn chép phạt, ẩu tả chép xong 50 lần, đưa cho Lâm Sinh Vi kiểm tra.
Triệu Tứ An ngổi chồm hổm trên ghế, tay ôm chân, cằm gác trên đầu gối, ngửa mặt nhìn Lâm Sinh Vi, "Xin lỗi."
Âm thanh nhỏ đến nỗi một cơn gió cũng có thể lấn át, Lâm Sinh Vi kinh ngạc giương mắt nhìn, Triệu Tứ An trừng mắt nhìn lại, nói: "Tôi không biết ở chung với cậu thế nào, từ nhỏ đến giờ mọi người đều nhường nhịn, chiều theo ý tôi, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác."
"Lâm Sinh Vi, xin lỗi đã ép cậu đến dạy kèm cho tôi."
Nói xong câu đó, mặt Triệu Tứ An cũng vùi vào trong đầu gối, Lâm Sinh Vi nhìn thấy vành tai đỏ hồng của hắn, hàng mi khẽ chớp, đưa tay đẩy đẩy Triệu Tứ An, đối phương bất thình lình ngẩng đầu dậy, đôi mắt mở to nhìn Lâm Sinh Vi, như chờ đợi điều gì đó.
Lâm Sinh Vi trả lại tờ giấy chép phạt cho hắn, lưỡng lự vài giây, dưới sự trông ngóng của Triệu Tứ An, nói: "Chữ viết quá ngoáy, không khác gì giun bò."
Triệu Tứ An chết trân, sau đó giận sôi gan, bỏ chân xuống, đứng bật dậy, "Nè! Lâm Sinh Vi, đừng có quá đáng nha!"
"Cậu không chép phạt cũng không sao, dù sao cậu cũng không thi đại học."
Nghỉ đoạn, cậu cúi thấp đầu, giọng điệu có chút ủ rũ hiếm thấy: "Cậu sắp đi du học, không phải sao?"
Triệu Tứ An không ngờ Lâm Sinh Vi sẽ nói câu này, nhất thời không kịp phản ứng, lúng túng gãi đầu, nhìn gò má Lâm Sinh Vi.
Dưới ánh sáng khúc xạ, nửa bên mặt Lâm Sinh Vi gần như ánh bạc. Triệu Tứ An nhìn hình ảnh đẹp đẽ này, xuất thần vài giây, rồi nói: "Thật ra cũng chưa chắc, tôi cũng không muốn đi du học, bạn bè tôi đều ở đây, sang bên ấy lạc lõng lắm."
Lời này vừa nói ra, tia sáng ánh nhuận từ gò má, rơi vào đôi con ngươi điềm tĩnh, tầm mắt Lâm Sinh Vi tập trung hết lên mặt Triệu Tứ An, nói: "Vậy sao cậu còn nói sẽ đi."
"Hù cậu chơi thôi, ai bảo cậu cứ nghiêm mặt cả ngày chi, không dễ thương chút nào hết."
Triệu Tứ An cười cười, Lâm Sinh Vi hỏi tiếp: "Vậy là cậu không đi?"
Triệu Tứ An gật đầu, sau khi Lâm Sinh Vi xác nhận, đuôi lông mày khẽ cong, Triệu Tứ An trông cậu sinh động hơn thường ngày cũng cười hì hì, khuỷu tay mon men mặt bàn tiến lại gần chỗ Lâm Sinh Vi, đùa: "Nè, đừng bảo là cậu không nỡ xa tôi nha?"
"Tôi cảm thấy, nếu đã nhận kèm cậu thì phải đến nơi đến chốn, cậu đã quyết định thi đại học, vậy cũng phải cố gắng nổ lực." Dưới cái nhìn kinh ngạc của Triệu Tứ An, Lâm Sinh Vi từ tốn kết đoạn, "Thành tích của cậu rất tệ."
Chỉ một từ vựng, Triệu Tứ An phải chép hơn 200 lần.
Sau đó, mỗi lần Lâm Sinh Vi dạy kèm Triệu Tứ An đều thường xuyên kiểm tra từ vựng, hễ đánh vần sai liền chép phạt.
Giờ phút này, gần như một phản xạ có điều kiện, Triệu Tứ An lập tức thấp thỏm lắc tay, "Danh thiếp này không phải anh làm, là trợ lý công ty làm cho, chứ anh biết từ 'cố vấn' viết thế nào mà, là 'consultant' đúng không?"
Lâm Sinh Vi không quan tâm chữ ấy viết thế nào.
Cậu chỉ là nhìn lỗi sai này nhớ đến chuyện trước đây mà thôi.
Khi ấy vì sao cậu lại thích Triệu Tứ An?
Mới đầu còn có thể nêu vài lí do cụ thể, tỉ như yêu đôi mắt cong như lưỡi liềm mỗi lần Triệu Tứ An cười rộ lên, giỏi điền kinh chơi bóng rổ cũng rất giỏi, đối với người thiếu tế bào vận động như cậu, Triệu Tứ An chơi được thế kia đã là rất siêu, tất cả những điều này có thể xem là lí do cậu thích Triệu Tứ An.
Thế nhưng đấy chỉ là những phút đầu, sau khi chung đụng, từ mập mờ đến lúc thật sự quen nhau, bản thân tại sao thích người kia liền không rõ nữa.
Cho đến hiện tại, cảm giác 'yêu thích' kia trong cậu cũng sắp tan biến mất.
Thỉnh thoảng cậu mơ thấy một vài chuyện trước đây của cậu và hắn, trong mơ cậu là một người 'bình thường', một người 'bình thường' yêu Triệu Tứ An, thế nhưng sau khi tỉnh mộng mọi cảm xúc lại trôi sạch.
Cậu biết bản thân yêu Triệu Tứ An, nhưng chỉ là trên phương diện nhận thức, về mặt tình cảm thì biến mất chẳng vươn lại chút gì.
Phải, tình cảm. . .
Chính cái gọi là 'tình cảm' này, dằn vặt Lâm Sinh Vi đến chí tử.
Quan hệ cả hai trong mắt người ngoài, mãi mãi chỉ hạn hẹp trong phạm vi đúng-sai, bởi họ đâu biết suy nghĩ trong lòng hai người, lại càng không hiểu khúc chiết trong đó.
Chia tay rồi, người ta chỉ thấy cả hai buồn khổ, mà không biết cậu với hắn đã từng hạnh phúc vui cười, đã từng nghĩ đến tương lai có nhau.
Kỳ thật trong tình yêu không có ai đúng ai sai, chỉ có ai yêu ai hơn mà thôi.
Triệu Tứ An cảm thấy hắn yêu Lâm Sinh Vi hơn, còn Lâm Sinh Vi lại loay hoay không biết biểu đạt mình cũng yêu Triệu Tứ An nhiều không kém.
Đôi bên giống nhau ở chỗ, bọn họ đều cảm thấy đối phương chưa đủ yêu mình.
Tích tiểu thành đại, hiểu lầm cắm sâu vào lòng.
Lâm Sinh Vi không biết nên phản ứng Triệu Tứ An thế nào, đối mặt với tình cảm dạt dào của hắn, Lâm Sinh Vi trực tiếp đi vòng qua, mở cửa.
Triệu Tứ An thấy cậu bỏ đi, vội vàng kéo cậu lại, "Em muốn đi đâu?"
Lâm Sinh Vi chăm chú nhìn bàn tay siết lấy tay mình, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay đối phương truyền đến, cậu chợt rùng mình.
Cả ngày nay cậu chưa có gì bỏ bụng, hiện tại rất đói.
Cậu nói với Triệu Tứ An: "Đi ăn cơm."
"Em vẫn chưa ăn?" Nói rồi, bàn tay nắm Lâm Sinh Vi càng chặt, "Nếu anh đã đảm nhận cố vấn du lịch cho đoàn phim của em, em muốn đi ăn cơm, vậy để anh dẫn đường cho."
Bàn tay Lâm Sinh Vi nằm gọn trong lòng bàn tay của Triệu Tứ An, cậu rơi vào mờ mịt, dại người ra, ngơ ngác bị Triệu Tứ An kéo khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro