Chương 9 + 10
🌸Chương 9🌸
Ra khỏi khách sạn, đèn đường sáng rọi, phân tán chiếu sáng như ban ngày, phủ lớp vàng mật lên tường trắng ngói đen. Lâm Sinh Vi bước trên mặt đường lát đá, đi vào trong ngõ nhỏ.
Triệu Tứ An dẫn Lâm Sinh Vi đi ăn bún, hắn đã tìm hiểu tỉ mỉ xung quanh, phát hiện một quán bún qua cầu[1] chánh tông rất tuyệt.
Đây là một khu phố cổ, nhà cửa san sát nhau, đi bộ chưa đến 10 phút đã đến quán. Bên trong khá vắng vẻ, cả hai tìm một chỗ sát gốc ngồi xuống, Triệu Tứ An cầm thực đơn đưa cho Lâm Sinh Vi.
Sau khi nghe nhân viên giới thiệu, Lâm Sinh Vi gọi món được quán đề cử, Triệu Tứ An nghía mắt nhìn, nói: "Món này có măng, anh nhớ hình như em không thích ăn măng phải không."
Lâm Sinh Vi lại lật thực đơn, chọn một món bún khác.
Có vẻ Lâm Sinh Vi ít nói hơn so với trước, hoàn toàn không giống hình ảnh vui vẻ cùng nhau ăn tối Triệu Tứ An tưởng tượng. Hắn cố gắng bắt chuyện với cậu, chỉ là bên ngoài Lâm Sinh Vi như có lớp giáp bao bọc, Triệu Tứ An muốn đến gần, nhưng chạm tới chỉ là khối sắt lạnh giá.
Món bún thơm ngon giờ nhạt như nước ốc, ăn được vài miếng Triệu Tứ An đã buông đũa, Lâm Sinh Vi nghe tiếng, ngẩng đầu dậy. Triệu Tứ An đang yên lặng nhìn cậu, cậu nghe âm thanh của hắn, nặng nề như chiều hoàng hôn, mờ mịt đầy mây giăng kín chân trời.
"Lâm Sinh Vi, em ghét anh đến thế sao?"
Lâm Sinh Vi khựng người, từ từ đặt đũa xuống, cậu dời tầm mắt, nhìn mấy cọng bún trắng chìm nổi trên lớp váng dầu đỏ, đột nhiên mất hết khẩu vị.
Đầu cậu hiện tại tắc nghẽn, cậu không hiểu tại sao Triệu Tứ An đột nhiên hỏi vậy.
Ngặt nỗi trong mắt Triệu Tứ An, hành động nghiêng mặt đi của Lâm Sinh Vi, ánh mắt lãng tránh và đôi môi mím chặt, đều như thay cho câu trả lời, 'đúng, tôi cực kỳ ghét anh'.
Không khí căng thẳng bao trùm bàn ăn, Triệu Tứ An kiềm chế lại kiềm chế, ghìm cái tính nóng nảy của mình lại, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy trả tiền, Lâm Sinh Vi cũng đứng lên, đi theo cạnh hắn.
Triệu Tứ An nghiêng đầu nhìn cậu, đèn trong quán rất sáng, khuôn mặt Lâm Sinh Vi dưới ánh sáng trông thật hoàn mỹ, chỉ là biểu cảm rất lạnh nhạt.
Mặt cậu không chút cảm xúc, đuôi mắt, khóe môi, đường nét cằm dưới đều toát lên vẻ xa cách. Triệu Tứ An chăm chú nhìn lại cẩn thận tìm kiếm, nhưng không phát hiện bất kỳ biểu cảm nào.
Cái người tên Lâm Sinh Vi đã từng yêu hắn, dường như thật sự đi rồi.
Bên ngoài đổ mưa tầm tã, Lâm Sinh Vi đứng dưới mái hiên, nhìn mưa rơi.
"Mưa rồi."
Giọng Triệu Tứ An nặng trĩu từ sau truyền tới, Lâm Sinh Vi quay đầu lại, đột nhiên bị nhét một cây dù vào tay, trong lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì, Triệu Tứ An đã lướt qua người cậu, lao mình vào màn mưa.
Lâm Sinh Vi nắm chặt cây dù, tiếng Triệu Tứ An cùng tiếng mưa hòa lẫn vào nhau, cậu mơ hồ nghe được, "Lâm Sinh Vi, xin lỗi, cho dù em ghét anh, anh vẫn. . . sẽ tiếp tục đến tìm em."
"Lãng vãng trước mặt em đến khi em đồng ý quay lại bên anh mới thôi."
Dù trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất, dưới ánh sáng mờ tối, cơ thể Lâm Sinh Vi khẽ rúng động.
Trời mưa như trút nước, Triệu Tứ An vẫn đứng đó, cả người bị màn mưa ôm trọn, hắn tuyên chiến với Lâm Sinh Vi, khơi lại cuộc chiến mà ngay từ đầu đã biết mình là kẻ thua cuộc.
Lâm Sinh Vi không đáp, cứ thế nhìn Triệu Tứ An xoay người, bóng lưng cùng đêm mưa dung hòa thành một, qua vài giây ngây ngốc, cậu bung dù ra, lê bước đi trong mưa.
Triệu Tứ An vẫn giống như trước đây.
Mạnh liệt như lửa, tươi đẹp như cảnh xuân, tràn trề sức sống như vùng nhiệt đới, từ đầu chí cuối đều sống trong sự cháy bỏng.
Hắn không thay đổi, nhưng Lâm Sinh Vi đã khác xưa nhiều lắm.
Từ trong ra ngoài, thậm chí cái thân xác này cũng chẳng còn là của riêng Triệu Tứ An.
Lâm Sinh Vi chưa từng bận tâm đến sự việc kia, giờ phút này cư nhiên cảm thấy đáy lòng trống rỗng dường như bị thứ gì đó đục mở, mang theo vô số chua xót lẫn đau đớn ùa ra.
Cậu chậm chạp phát hiện, bị người xa lạ xâm phạm như vậy, đáng lý cậu nên phẫn nộ mới đúng.
Thế nhưng, phẫn nộ là cảm xúc thế nào?
Là cảm giác trái tim bị xé nát như bây giờ sao?
Lâm Sinh Vi xếp dù lại, ngẩng đầu lên, nhìn mưa rơi như trút nước.
Trái tim một mảnh cằn cõi, hoa hồng Triệu Tứ An vun trồng đã héo úa từ lâu.
***
Lâm Sinh Vi trở về khách sạn, trợ lý đứng chờ ngoài cổng, thấy người ngợm cậu ướt nhẹp mà giật mình, lật đật dẫn cậu về phòng, "Lâm lão sư à, sao ngài không bung dù?"
Lâm Sinh Vi dụi đôi mắt ướt mưa, lắc đầu, đưa thẻ phòng cho trợ lý.
Trợ lý mở cửa, Lâm Sinh Vi bước vào, thời điểm trợ lý đưa tay toan lấy dù trong tay cậu, Lâm Sinh Vi vội lùi về sau, giấu dù ra sau lưng.
Trợ lý đơ người, cười giả lả: "Lâm lão sư, tôi chỉ định giúp ngài cất dù thôi."
Lâm Sinh Vi không ừ hử, cúi đầu nhìn đỉnh dù đang nhỏ nước ra mặt sàn, một lát sau đáp: "Tôi tự cất được."
Trợ lý không nán lại bao lâu liền về phòng, quần áo Lâm Sinh Vi đều ướt đẫm, khí lạnh dán vào cơ thể, cậu run cầm cập, cởi đồ ướt, đi vào buồng tắm.
Sau khi Triệu Tứ An cùng Lâm Sinh Vi tách ra, hắn không về khách sạn mà đến cửa hàng tiện lợi mua hai gói thuốc lá, đốt một điếu, mặc kệ cả người ướt nhẹp, ngồi xổm dưới mái hiên trước cửa hàng, ngửa mặt hút thuốc nhìn mưa rơi.
Riết rồi sao thấy mình giống mấy đứa ăn mày hay mấy con cún bị ruồng rẫy vậy chời, Triệu Tứ An thầm sỉ vả chính mình, hắn nhả một làn khói, lại cười tự giễu.
Nhớ tới Lâm Sinh Vi, Triệu Tứ An khẽ thở dài, dụi thuốc.
Vất vả lắm mới được chung phòng với Lâm Sinh Vi, ở đấy mà ngồi hút thuốc.
Triệu Tứ An trở về khách sạn, nấn ná ngoài phòng giũ bớt phần nào khí lạnh, lại nhai hai ba viên kẹo cao su khử mùi thuốc lá mới dám mở cửa đi vào.
Bước vào trong, hắn không thấy Lâm Sinh Vi đâu, trái lại thấy một cây dù dài cực kỳ bắt mắt, hắn ngẩn người.
Đúng lúc này, cửa gỗ đối diện hắn hé mở, hơi nước từ trong tràn ra.
Triệu Tứ An nheo mắt lại, chờ hơi nước tản bớt, một cơ thể trắng nõn đập vào mắt, đồng tử hắn co rút lại, chăm chú nhìn Lâm Sinh Vi - đang không một mảnh vải che thân.
Không còn hơi nước ấm áp, Lâm Sinh Vi run run, nhưng khuôn mặt cậu không có vẻ gì là lúng túng khi rơi vào tình huống khó xử này, trái lại bình thản lướt qua người Triệu Tứ An.
Triệu Tứ An lập tức quay đầu dõi theo, nhìn tấm lưng trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh cùng cặp mông yêu kiều kia. Lâm Sinh Vi dường như thật sự không phát hiện sự có mặt của hắn, tự nhiên cầm lấy quần lót mặc vào, lúc cậu khom lưng co chân, gậy thịt hồng nhạt giữa hai chân như ẩn như hiện trước mặt hắn.
"Lâm Sinh Vi. . ."
Triệu Tứ An gọi khẽ, âm thanh đầy khô khốc. Lâm Sinh Vi đang mặc quần lót, quay đầu lại nhìn hắn, cái nhìn im lặng không chút cảm xúc ấy làm Triệu Tứ An như phát điên.
Lòng hắn đầy kiềm nén bước về trước, vươn tay đẩy vai Lâm Sinh Vi.
Môi Lâm Sinh Vi khẽ nhếch, thân thể ngã trên giường, quần lót mới mặc bị Triệu Tứ An lột phăng đi, sau đó hắn tựa như mãnh thú áp tới, đôi môi nóng rực đè ép lên môi cậu.
Sự sống giờ khắc này đã trở lại, huyết dịch khô kiệt lại tuần hoàn, trái tim mệt nhoài nay như muốn nhảy khỏi lòng ngực.
Từng mảnh chân tình bị giày xéo trên chiến trường từ từ gom góp lại, kỳ tích xuất hiện , trái tim đầy thương tích bê bết máu. . . đang đập rộn ràng.
Cậu còn sống. . . . .
Trong vòng tay Triệu Tứ An.
Cầu xin Triệu Tứ An đừng bận tâm cậu, đừng nhẫn nhịn nữa, cứ tức giận với cậu, thô bạo tàn nhẫn chiếm giữ cậu đi.
***
[1] Bún qua cầu: Một món ăn độc đáo và ý nghĩa ở tỉnh Vân Nam. khi ăn bún cũng nên lưu ý cho các nguyên liệu theo đúng trình tự. Đầu tiên, bạn phải cho trứng vào bát nước dùng trước rồi mới cho thịt vào. Bạn chờ vài phút cho thịt chín rồi tiếp tục cho nấm, rau vào. Lúc này, bát nước dùng vẫn còn nóng đến mức tái chín được trứng lẫn thịt và rau. Và bún sẽ là nguyên liệu được cho sau cùng để nước dùng giữ độ nóng lâu hơn.
🌸 Chương 10🌸
Mùa hè năm lớp 11, sau khi đại hội thể thao kết thúc, Triệu Tứ An liền đi tìm Lâm Sinh Vi đắc ý khoe mớ giải nhất hắn giành được.
Trên đường về nhà, được nửa đường trời đột nhiên đổ mưa rào, tốp tốp học sinh đua nhau tìm chỗ trú, Triệu Tứ An ôm lấy Lâm Sinh Vi chạy về nhà.
Vào phòng Triệu Tứ An, hai đứa ướt như chuột lội nhìn nhau, Triệu Tứ An nhìn Lâm Sinh Vi ướt sũng, tóc dính sát mặt, hai má trắng bệch, màu môi tái nhợt, sợ cậu lạnh, hắn liền đẩy cậu vào nhà tắm, nhường cậu tắm trước.
Lâm Sinh Vi cởi quần áo ướt, xả nước nóng. Tắm xong, cậu mới sực nhớ bản thân quên cầm quần áo để thay vào.
Triệu Tứ An cũng cần tắm rửa, hắn mở tủ đồ tìm hai bộ quần áo, cao giọng nói: "Lâm Sinh Vi, đồ ướt cứ để đấy, cậu tắm xong mặc đỡ đồ của tôi này."
"Triệu Tứ An, tôi. . ."
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Sinh Vi đứng đó muốn nói lại thôi.
Triệu Tứ An nghe tiếng bèn nghiêng đầu nhìn, quần áo trong tay không tiếng động rớt trên đất.
Hắn ngây ngốc nhìn, thân thể cao gầy của thiếu niên rơi vào tầm mắt hắn, hơi nước ngưng tụ rồi tản đi, để lộ da thịt trắng nõn mượt mà.
"Sao cậu cứ vậy mà ra hả?"
Triệu Tứ An nuốt nước bọt, lật đật cúi đầu nhặt quần áo trên đất, rồi lại không nhịn được len lén ngước mắt nhìn chân Lâm Sinh Vi.
Lâm Sinh Vi tiến về trước, một bước, hai bước, đến gần hắn.
Triệu Tứ An đứng dậy, kế đó lùi về sau, mãi khi gót chân đụng chân giường, hắn theo quán tính ngồi phịch xuống giường.
Hắn ngửa đầu nhìn Lâm Sinh Vi không mảnh vải che thân, đối phương cũng đang nhìn hắn, trong mắt như có sương mù vờn quanh, mông lung bao phủ lấy ảnh ngược của Triệu Tứ An.
Lâm Sinh Vi khẽ mím môi, da dẻ toàn thân vì hồi hộp mà tỏa nhiệt, nhưng cậu không dám để lộ sự lúng túng ấy, ít nhất hiện tại thì không thể.
Cậu làm như không có chuyện gì lấy quần áo trong tay Triệu Tứ An, nhìn hắn vẫn trưng cái mặt ngây ngốc, môi Lâm Sinh Vi khẽ mấp máy, "Này là quần áo của tôi à?"
Nói rồi, không chờ Triệu Tứ An trả lời đã xoay người, khom lưng nhấc chân mặc quần, đường cong phần eo lẫn bờ vai căng chặc, hết thảy đều câu dẫn quyến rũ Triệu Tứ An.
Cậu thầm đếm trong lòng, ba giây sau, tấm lưng trần áp lên một mảnh nóng hừng hực, tim cậu chợt hững nhịp, vai bị xoay lại.
Cậu đối mặt với Triệu Tứ An, nhìn ánh mắt rực lửa của đối phương, khóe môi Lâm Sinh Vi khẽ nhếch, như được thỏa nguyện điều gì đó.
Triệu Tứ An vĩnh viễn không bao giờ biết, sự cưỡng ép hắn nhận định bấy lâu, thật ra đã được Lâm Sinh Vi ngầm đồng ý.
Là cậu thấp thỏm lo lắng như kiến bò chảo nóng trong phòng tắm mấy chục phút, cuối đùng đưa ra quyết định này.
Không ai ép buộc cậu, là cậu cam tâm tình nguyện.
Triệu Tứ An ngây ngô năm nào giờ phút này như hòa làm một với Triệu Tứ An ẩn nhẫn kiềm chế hiện tại, mấy năm chia lìa, dường như chỉ là cơn ác mộng, nay ác mộng đã qua, cậu nên tỉnh thôi.
Lâm Sinh Vi nằm ngửa trên giường, không bị thuốc chi phối, vẻ mặt cậu lại tĩnh lặng như mặt hồ.
Triệu Tứ An hôn cậu, vuốt ve cậu, mân mê thứ giữa hai chân cậu, Lâm Sinh Vi từ từ bị khiêu khích, bắt đầu nổi lên phản ứng.
Cậu chẳng hề phản kháng, nếu không nói là có chút thuận theo, thế nhưng Triệu Tứ An không nhìn thấy thần thái vui sướng trên gương mặt cậu.
Động tác Triệu Tứ An chậm lại, nằm đè trên người Lâm Sinh Vi, ổn định hô hấp, hắn hỏi: "Lâm Sinh Vi, em đang nghĩ gì thế?"
Lâm Sinh Vi mở mắt ra, trong mắt không có bất kì cảm xúc nào.
Đột nhiên Triệu Tứ An thấy tim mình lạnh ngắt, hắn rụt tay về, chống đỡ hai bên cạnh nâng người dậy, nói: "Xin lỗi anh lỗ mãng quá."
Lâm Sinh Vi nhìn hắn lui về phía sau, lần nữa rời xa cậu.
Cậu không biết diễn tả cảm giác này thế nào, trong lòng trống rỗng, muốn nói gì đó, lại không biết nên lấy hình thức chính xác nào biểu đạt, vậy nên cậu chỉ có thể mở mắt nhìn, nhìn Triệu Tứ An đứng dậy, xoay lưng đi, để lại một bóng lưng đầy kiềm chế và sượng ngắt.
Hắn vào buồng tắm, không lâu sau tiếng nước chảy truyền đến, Lâm Sinh Vi ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nhìn lòng bàn tay mình, năm ngón cuộn lại, siết thành đấm, móng tay lún vào da thịt, mượn đau đớn kích thích chính mình.
"Triệu Tứ An. . ."
Cậu yếu ớt gọi, hai tay ôm lấy chính mình, chôn mặt vào bên trong cánh tay, nhiệt độ cơ thể dần giảm xuống.
"Lâm Sinh Vi. . . Chết tiệt, rốt cuộc em đang nghĩ gì hả?"
Cửa nhà tắm đột nhiên bật mở, trên người Triệu Tứ An vẫn là bộ quần áo dính mưa ướt sũng, hai mắt hắn đỏ ngầu, lao đến trước mặt Lâm Sinh Vi, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Lâm Sinh Vi.
Hắn lấy chăn trùm kín Lâm Sinh Vi, sau đó dùng vòng tay rộng lớn ôm cả người lẫn chăn, "Em tính chết cóng ở đây à?"
Lâm Sinh Vi cúi đầu, Triệu Tứ An thở dài như thay sự thỏa hiệp, hắn nói: "Quên đi, là anh không tốt, không nên nổi nóng với em như vậy."
Triệu Tứ An cúi đầu, hoàn toàn chìm trong cảm xúc áy náy, Lâm Sinh Vi không cách nào đồng cảm, thậm chí vẫn còn chưa hiểu rõ tại sao Triệu Tứ An lại đột ngột bỏ đi trước đó. Cậu giơ tay, hơi đẩy Triệu Tứ An ra, giọng điệu bình bình, "Triệu Tứ An, anh. . . không cần xin lỗi đâu."
Triệu Tứ An cứng người, sau đó nghe Lâm Sinh Vi chậm rì rì nói tiếp: "Cho dù anh làm chuyện quá hơn nữa, em cũng sẽ không giận."
"Cái gì?" Triệu Tứ An nhìn cậu, mặt mày dại ra.
Triệu Tứ An nghe thanh âm của Lâm Sinh Vi, rất lạnh rất vô hồn, tựa như hồ nước kết băng trong ngày đông giá rét, hắn nhảy vào trong đó, hoàn toàn bị nước lạnh đông cứng.
Lâm Sinh Vi vén một góc chăn lên, kéo tay Triệu Tứ An đặt vào lồng ngực mình. Bên dưới là từng nhịp đập đều đều, xúc cảm vô cùng ấm áp, nhưng giọng cậu lại cứ lạnh thấu xương, "Nơi này của em không cảm nhận được gì hết, áy náy cũng được mà khó chịu cũng thế, mỗi lần anh xin lỗi, nói anh còn yêu em hay làm những chuyện quá đáng với em, em đều không cảm giác gì hết."
Đây là sau chia tay gặp lại, lần đầu tiên Lâm Sinh Vi nói với Triệu Tứ An nhiều như vậy, chỉ là từng câu từng chữ như lưỡi dao bén ngót thong thả cứa vào tim Triệu Tứ An, giọng Triệu Tứ An run rẩy, "Tại sao?"
Lâm Sinh Vi đáp: "Không tại sao cả, rất lâu trước đây đã thế rồi, cho nên lúc mẹ anh hỏi em yêu anh không, em mới trả là không biết."
". . . bởi vì em thật sự không biết."
Vẻ mặt Lâm Sinh Vi mờ mịt như vây trong sương mù, cậu nói với Triệu Tứ An: "Nơi này thật trống trải, cái gì cũng không cảm nhận được, trước kia như vậy, hiện tại cũng không đổi."
Triệu Tứ An dần dần cảm thấy có gì đó bất thường, đây đâu phải hoạt động tâm lý người bình thường nên có. Lâm Sinh Vi luôn miệng nói em ấy không cảm nhận được gì cả, là vì sao? Vì cái gì chứ?
Bao nhiêu phẫn nộ, không cam lòng bị sự thống khổ xé toạc ra, hắn siết chặt cánh tay Lâm Sinh Vi, hỏi: "Tại sao? Lâm Sinh Vi, em. . . nói anh biết tại sao lại như vậy?"
Lâm Sinh Vi dường như không nghe thấy, hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngữ điệu bình bình như cũ, "Nhưng Triệu Tứ An anh có thể làm bất cứ chuyện gì với em, em sẽ không phản kháng, chỉ cần đó là điều anh muốn."
Sau đó, Triệu Tứ An không làm gì cả.
Hắn giúp Lâm Sinh Vi thay đồ ngủ, bản thân sau đó cũng đi tắm. Tắm xong, hắn nằm xuống cái giường đơn còn lại, Lâm Sinh Vi bên kia đang im lặng xem kịch bản, như thể cuộc nói chuyện ban nãy chỉ là một trận ảo giác.
Nhưng Triệu Tứ An sao bình tĩnh cho được, hắn nằm trằn trọc trên giường, thời điểm Lâm Sinh Vi xem kịch bản xong, tắt đèn, Triệu Tứ An vẫn còn trằn trọc, thậm chí hô hấp Lâm Sinh Vi đã đều đều, ngủ mất, người trằn trọc trên giường cmn vẫn là hắn.
Cuối cùng, không nhịn nỗi nữa, hắn bật người dậy, mở đèn, xuống giường, đi tới bên giường Lâm Sinh Vi. Lâm Sinh Vi nghe tiếng động, mở mắt nhìn hắn, hoàn toàn không có thái độ khó chịu hoặc cau có khi đột ngột bị đánh thức như những người khác.
Triệu Tứ An ngồi xếp bằng ở cuối giường Lâm Sinh Vi, sống lưng thẳng tắp, hệt như thú hoang thủ thế chờ đợi.
Lâm Sinh Vi từ từ ngồi dậy, hai tay chống phía sau, tư thế đối diện với Triệu Tứ An. Trong mắt Triệu Tứ An toát lên sự nguy hiểm, qua vài giây, hắn hỏi: "Em nói anh có thể làm bất cứ chuyện gì với em, em sẽ không bao giờ phản kháng, đúng chứ?"
"Ừm."
"Vậy anh hôn em ôm em thậm chí là làm em, em cũng không phản kháng?"
"Ừm."
Triệu Tứ An trầm mặc mấy giây, hắn quyết định tạm dẹp mớ hằm bà lằng làm người phát rồ kia qua một bên, chỉ quan tâm đến người trước mắt, chiếm lấy toàn bộ rồi tính tiếp, hắn hỏi: "Vậy bây giờ anh muốn làm em, có được không?"
Dưới ánh sáng hiu hắt, ngón tay Lâm Sinh Vi víu chặt vào ra giường, hai mắt lóng lánh, cùng câu trả lời "có thể", toàn bộ rơi vào trong mắt Triệu Tứ An.
Sau đó, như lang sói vồ mồi, Triệu Tứ An đẩy ngã Lâm Sinh Vi xuống đệm chăn mềm mại, ép cả người cậu vào trong chăn. Trọng lượng nặng nề từ người bên trên áp xuống, cằm bị Triệu Tứ An nắm lấy, để mặt cậu ngửa lên một chút, rồi điên cuồng hôn xuống, răng khẽ chạm nhau, gặm cắn bờ môi khao khát bấy lâu, hắn ôm ghì lấy cậu, tựa như muốn cậu hòa vào người hắn.
Lâm Sinh Vi gọi tên Triệu Tứ An, như lần đầu tiên trằn trọc dưới thân Triệu Tứ An, mặc hắn làm loạn.
Triệu Tứ An trở người cậu lại, bàn tay theo sống lưng mon men xuống dưới, thăm dò vào kẽ mông, ngón tay hắn vuốt ve quanh cửa huyệt, môi dán sát tai Lâm Sinh Vi, nhây cắn vành tai cậu, thì thầm: "Là em nói đấy, giờ hối hận cũng muộn rồi."
Lâm Sinh Vi không đáp, ngón tay Triệu Tứ An đâm vài cái vào cửa động khô khốc, sau đó đứng dậy, đi đến chỗ để vali tìm gel bôi trơn, tiện tay cầm một dây ba con sói. Lúc xoay người lại, thấy Lâm Sinh Vi đã ngồi dậy từ bao giờ, đang tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn.
Triệu Tứ An khựng lại vài giây, sau đó trở lại giường, đẩy ngã Lâm Sinh Vi, hôn bờ môi mềm mại của cậu, duỗi lưỡi vào trong khuấy đảo, mãi khi cậu không thở nổi nổi, hắn mới tha cho cậu.
"Sao nhìn anh như vậy?" Triệu Tứ An hỏi.
"Làm cố vấn du lịch phải mang theo nhiều bao cao su vậy ư?"
Có vẻ như Lâm Sinh Vi thật sự thắc mắc, trên gương mặt cá gỗ cũng vì vậy mà lộ ra chút cảm xúc. Triệu Tứ An suýt tức đến sốc hông, hậm hực bảo: "Tất cả đều chuẩn bị dùng trên người em đấy, ngốc."
Nói xong, hắn không mấy mạnh bạo vỗ mông Lâm Sinh Vi một cái hại cả người Lâm Sinh Vi run lên. Hắn lật Lâm Sinh Vi lại để cậu nằm sấp, sau đó nằm sau lưng cậu, đưa tay giúp cậu mở rộng.
Hắn hôn gáy Lâm Sinh Vi, ngón tay không ngừng thăm dò móc nguấy khiến nơi đó dần ẩm ướt, Lâm Sinh Vi phát ra tiếng thở dốc rất khẽ, đúng lúc này ngón tay Triệu Tứ An chạm vào một điểm, Lâm Sinh Vi 'A' một tiếng, thân thể thon gầy cuộn lại trong lòng Triệu Tứ An.
Triệu Tứ An rút tay ra, lòng bàn tay bao lấy đồi thịt, ngón trỏ ma sát khe mông, cảm nhận sự trơn trượt, hắn ngồi dậy, nương theo ánh đèn, nhìn toàn thân Lâm Sinh Vi hiện lên màu hồng nhạt, hắn đẩy hai cánh mông ra, tỉ mỉ quan sát cửa động lóng lánh ánh nước.
Lâm Sinh Vi chôn mặt vào khuỷu tay, Triệu Tứ An kéo tay cậu ra, thấy hai mắt cậu ươn ướt, trong mắt mờ mịt một màn sương. Triệu Tứ An khẽ gọi tên Lâm Sinh Vi, đối phương đưa mắt liếc nhìn, thay cho lời đáp lại.
Triệu Tứ An dán chặt lên người cậu, thấp giọng trêu ghẹo, "Lâm Sinh Vi, em ướt rồi."
Lâm Sinh Vi đâu ra đấy trả lời, "Vậy thì vào đi."
Lần thứ hai để Triệu Tứ An tiến vào, cảm xúc hoàn toàn khác với lúc có thuốc kích thích.
Sự tồn tại của dị vật kia quá mức rõ rệt, cậu gian nan thở dốc, hậu huyệt bị căng ra, Triệu Tứ An từng chút từng chút đẩy vào, cả cây đâm thẳng vào nơi sâu nhất, Lâm Sinh Vi nắm chặt gối, vùi mặt vào trong.
Cậu sắp không thở nổi nữa rồi, nhưng cậu không thấy bài xích chút nào, trái lại vô cùng thỏa mãn.
Thành ruột nhanh chóng co rút, Triệu Tứ An nâng chân cậu lên, trở người cậu lại, nhìn vẻ thất thần trên mặt cậu, hắn không kiềm được thúc hông về trước.
Lâm Sinh Vi vùi trong chăn mềm, ra giường xung quanh đều bị cậu víu nhăn nhúm. Mỗi lần Triệu Tứ An thâm nhập, các cơ trên người Lâm Sinh Vi lại căng chặt, cậu như bình ắc-quy năng lượng mặt trời, Triệu Tứ An không ngừng tích trữ năng lượng trong người cậu, chẳng lâu sau tính khí ửng đỏ nhếch cao bị Triệu Tứ An xoa nắn, chỉ là đụng chạm thế thôi cậu cứ thế xuất tinh.
Tinh dịch bắn lên bụng Triệu Tứ An, vài giọt thì nhiễu xuống nơi hai người giao hợp, tinh dịch trắng đục tương phản với màu đen của âm mao, đánh mạnh vào thị giác.
Hai chân Lâm Sinh Vi vô lực mở rộng, trọng lượng toàn thân dồn về một chỗ, cậu nức nở nghẹn ngào.
Triệu Tứ An quan sát khuôn mặt Lâm Sinh Vi, thấy gò má cậu nhuốm màu kiều diễm, biểu cảm bức thiết khi bị tình dục chiếm cứ, hắn hít sâu một hơi, giữ vai Lâm Sinh Vi, thời điểm chôn vào nơi sâu nhất, cả người hắn run lên, vòng tay ôm Lâm Sinh Vi, ưỡn hông đâm về trước. Triệu Tứ An ôm Lâm Sinh Vi đè ép cậu trong chăn, sau một phen ra ra vào vào liên tục, vật cứng nóng bỏng rút khỏi thành ruột trơn trượt, hắn cởi áo mưa, quy đầu ma sát khe mông Lâm Sinh Vi, cuối cùng xuất tại trên ấy.
Sau khi phóng thích, Triệu Tứ An có chút thất thần, kế đó hắn chậm rãi nghiêng người sang, kéo Lâm Sinh Vi vào lòng.
Đôi mắt Lâm Sinh Vi lim dim, mi trên mi dưới chồng lên nhau, hai má phơn phớt hồng, Triệu Tứ An ngắm hoài chẳng chán, nhào đến hôn mấy phát.
Lâm Sinh Vi mở mắt, Triệu Tứ An bế cậu dậy, vào buồng tắm tẩy rửa.
Vì có mang bao, nên tiết kiệm được không ít thời gian, chưa tới 10 phút Triệu Tứ An đã ôm Lâm Sinh Vi ra. Hắn đặt cậu lên giường, đang tính đi lấy thêm tấm mền, vừa buông tay, Lâm Sinh Vi liền níu hắn lại, Triệu Tứ An ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Lâm Sinh Vi say giấc nồng.
Hắn khẽ thở dài, để yên tay cho cậu nắm, bản thân thì nằm nửa người trên giường, duỗi cái chân dài, dùng ngón chân kéo tấm mền bên giường kia sang, ngón chân sắp chuột rút đến nơi rốt cuộc lấy được mền đắp cho Lâm Sinh Vi.
Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ để lại chiếc đèn ngủ đầu giường, Triệu Tứ An ngồi tựa bên giường, cánh tay bị Lâm Sinh Vi ôm chặt, tỏa nhiệt, hoàn toàn tương phản với cơ thể lành lạnh của cậu.
Triệu Tứ An nhíu mày, ngẫm lại những chuyện đã qua, sắp xếp lại các chi tiết ấy, hắn dường như ngờ ngợ điều gì đó, nhưng không dám khẳng định, lưỡng lự vài giây, cuối cùng gọi điện cho bác sĩ gia đình nhà mình.
Hiện tại là nửa đêm, Triệu Tứ An chờ vài hồi chuông mới có người bắt máy, hắn nôn nóng hỏi ngay: "Bác sĩ, có loại hội chứng nào mà người bị thiếu hụt tình cảm, không cảm xúc với mọi thứ, dù người khác tác động lên họ, họ cũng không có bất kỳ phản ứng nào không?"
Không vui không buồn, không lo không giận, tựa như Lâm Sinh Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro