Chương 12
Du Hằng cảm thấy có lỗi, không dám nói thêm lời nào nữa.
Anh liên tục đồng ý với Signor: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, nếu sau này gặp phải loại chuyện này, tôi nhất định sẽ đưa em đi cùng, không bỏ em lại, được không?"
Bọn họ là một gia đình, ngay cả khi chết, cũng phải ở cùng nhau.
Trong lúc dùng cơm, Du Hằng sợ Signor không vui nên không nhắc đến chuyện gì nữa, tập trung gắp thức ăn cho bảo bảo.
Sau khi ăn xong, đến lúc thanh toán tiền, chủ nhà hàng đã xin lỗi Du Hằng, hắn ta nói mình không thể ngăn chặn trùng đực nhỏ của nhà họ Cam xâm nhập, vì để biểu thị sự xin lỗi, sẽ miễn phí bữa ăn này, sau này có đến ăn cơm nữa sẽ được giảm giá 50%.
Signor thẳng thừng từ chối lời xin lỗi của chủ nhà hàng, nhất quyết phải thanh toán tiền.
Khi trở lại bằng phi hành khí, Du Hằng thấy sắc mặt Signor vẫn còn ảm đạm, vì vậy anh nói: "Bảo bảo, em đã làm rất tốt, loại cửa hàng xử lý tình huống kém, nhưng lại treo cờ hiệu tuyệt đối bảo vệ sự riêng tư của khách hàng như này, chúng ta không cần chút lợi ích từ họ, sau này cũng không bao giờ tới nữa."
Vì Signor cảm thấy nhà hàng này làm ăn không ra gì, làm phiền đến sự hứng thú của Du Hằng, nên mới từ chối lời xin lỗi, nhưng hắn không ngờ loại chuyện này mà cũng được khen ngợi.
Sự u ám giữa mày của Signor tan biến, thay vào đó là sự bối rối.
Hắn chỉ định nói đây là điều hắn nên làm. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Du Hằng nói: "A? Đó là đứa nhỏ vừa rồi đúng không?"
Signor sững sờ một lát, nhìn theo tầm mắt của Du Hằng, thấy thiếu niên lời lẻ khuyên can mạnh mẽ vang dội ở phòng riêng, đang đứng ở lối ra của sân bay, cẩn thận nhìn chằm chằm vào từng phi hành khí đang hạ cánh.
Trùng cái đứng sau thiếu niên đang nghiêm túc bảo vệ trùng.
Lúc phi hành khí của Signor lái ngang qua thiếu niên, Du Hằng thấy rõ niềm vui chợt lóe lên trong mắt thiếu niên qua cửa sổ.
"Cậu ta đang đợi em," Du Hằng chắc chắn, quay đầu lại nhìn vẻ mặt không vui của Signor, trong lòng cảm thấy có chút nhẹ nhõm, "Không thích cũng đúng, nhóc con kia, mặc dù cấp bậc tinh thần lực của cậu ta không kém, cũng không giống tên Cam Ngọc đối xử với trùng cái như như đồ chơi, nhưng cậu ta là một trùng đực không nhanh nhạy, EQ quá thấp, không xứng với em."
Bảo bảo của anh, xứng đáng với điều tốt nhất.
Phải có cả trùng (nhân) phẩm và năng lực nổi bậc.
Trái tim Signort hơi co lại, hắn không muốn nghe Du Hằng bàn luận về đối tượng kết hôn của mình.
Hắn tìm một lý do để từ chối: "Lúc em mang Du tiên sinh ra khỏi Amera, em đã trở thành thư quân của ngài rồi, những trùng đực khác sẽ không muốn em nữa."
Sắc mặt Du Hằng cứng đờ, có chút đau đầu.
Chuyện này là tại anh, đều là tại anh đã không nhận ra Signor lúc còn ở Amera, để bảo bảo trở thành vợ.
"Bảo bảo đừng lo, trùng thực sự thích em sẽ không để ý chuyện này, sẽ chỉ cảm thấy đã gặp em quá muộn." Du Hằng an ủi hắn: "Nếu Trùng Tinh không có trùng đực như vậy, bảo bảo, tôi sẽ nuôi em cả đời."
Signor vẫn còn chán nản vì những lời trước đó, nhưng lúc nghe thấy lời nói phía sau hắn không nhịn được nhếch khóe môi.
"Được."
Signor nghĩ dù có một trùng đực như thế hay không, hắn đều sẽ không thích. Dù có ba ngàn con sông, hắn cũng chỉ uống một gáo nước Du Hằng này.
Du Hằng thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy hắn vui vẻ, không còn quan tâm đến vấn đề thư quân nữa.
Anh lại thuận miệng tìm hiểu hỏi: "Bảo bảo, em thích kiểu trùng đực nào?"
Phải xác định phướng hướng trước, mới dễ tìm trùng được.
Sau nhiều lần thử, chọn ra trùng tốt nhất, sau đó chính thức giao bảo bảo cho đối phương.
Du Hằng vừa hỏi sở thích của Signor, suy nghĩ liền trôi dạt đến lúc bảo bảo và thằng ranh con khác đi đến cánh cửa hôn nhân, có lẽ là vì tính chiếm hữu của cha già, nghĩ đến lúc bảo bảo sẽ cùng sinh sống với trùng khác, trong lòng Du Hằng sinh ra không vui, có chút bực bội.
"Cao lớn, anh dũng, có ý thức trách nhiệm, biết gách vác, biết yêu thương, lúc vui vẻ giống như mặt trời cho em ấm áp, lúc không vui sẽ che giấu cảm xúc của mình không để em phát hiện ra." Signor nhớ lại bộ dáng năm ấy của Du Hằng, hắn trộm ngắm vẻ mặt vui vẻ được anh biểu lộ rõ ràng.
Hắn khẽ nói thêm trong lòng: Còn có đôi đồng tử đỏ, ôm lấy em trong vực sâu.
Du Hằng nghe xong, trong lòng cảm thấy chua xót, anh từ cõi chết trở về, bảo bảo đã lớn hơn anh bốn mươi tám tuổi, anh đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của bảo bảo, hiện tại bảo bảo cũng đã có tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời.
Cứ như thể đã thực sự gặp được một trùng như vậy.
Du Hằng miễn cưỡng cười: "Bảo bảo, em không cảm thấy loại trùng đực khi buồn sẽ không nói cho em biết, chuyện gì cũng gạt em này, không tốt lắm sao? Hơn nữa! Biết yêu thương cũng không tốt, quá biết yêu thương, nếu sau khi kết hôn với em, lại gặp được một trùng cái yếu đuối, nghe lời biết làm nũng, liền đem về thì làm thế nào?"
Anh bới lông tìm vết, tìm ra những chỗ không hợp lý liền phóng đại nó vô hạn.
Signor lắc đầu: "Anh ấy sẽ không."
Du Hằng càng nghe càng cảm thấy Signor có ý trung trùng (nhân), tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời cái gì chứ, chắc chắn là đang nói về chó trùng đực đó rồi!
Sự ghen tuông của người cha già khiến vẻ mặt Du Hằng hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn quên mất những gì phó quan Địch Trác đã nói, Signor chưa bao giờ có quan hệ với các trùng đực khác, trong nhiều năm như vậy, hắn chỉ nhìn trúng một trùng đực.
Anh chỉ nghĩ, anh nhất định phải bắt được chó trùng đực kia!
Dò xét thật tốt! Dù là vấn đề nhỏ cũng phải chỉ ra để bảo bảo thấy rõ, trùng đực biết yêu thương không phải là trùng tốt lành gì!
*
Mặc dù Du Hằng quyết tâm phải tìm ra trùng đực mà Signor phải lòng, nhưng hiện tại vấn đề quan trọng hơn hết cần giải quyết là năng lượng bạo động trong trùng văn của Signor.
Sau khi trở về từ nhà hàng, Signor dẫn anh đi dạo quanh ký túc xá, chỉ cho anh những nơi anh có thể hoạt động, hơn nữa còn chế tạo một bản đồ nhỏ, dễ hiểu cho anh, liền vội vã đi hủy bỏ kỳ nghỉ phép.
Du Hằng không đi dạo bên ngoài, mà trở về ký túc xá tiến vào Tinh Võng.
Anh tìm kiếm trên Tinh Võng những cuốn sách viết về cách trùng đực làm dịu năng lượng trong trùng văn cho trùng cái.
Phải mất một buổi trưa, mới tìm được không ít sách.
Nhưng trong sách viết trùng văn của trùng cái quá quan trọng, Du Hằng không dám tùy tiện lấy Signor ra thử nghiệm. Sau khi suy nghĩ một hồi, anh kết bạn với Hòa Bình, khi thấy Hòa Bình đang ở Tinh Võng, anh lập tức hỏi: "Hòa Bình, tôi là Du Hằng, tài khoản Tinh Võng của thư phụ nhóc là gì? Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh ta."
Hòa Bình đang tự mình rèn luyện ở đấu trường cấp thấp trên Tinh Võng, thấy Du Hằng gửi tin nhắn tới, cậu phát ngốc.
Hùng chủ của tướng quân Signor, sau khi trêu chọc Phó quan Địch, lại đặt mục tiêu lên thư phụ của mình!
Hòa Bình không dám trì hoãn, khẩn trương gọi hùng phụ: "Hùng phụ! Có trùng đực muốn cướp thư phụ của người! Người nhanh lên Tinh Võng đi!"
Hùng phụ của Hòa Bình, Hòa Bội là một trùng đực cấp AA, chỉ cách cấp S một màng mỏng.
Cũng bởi vì một màng mỏng này mà anh ta có thể tự do rời khỏi Thủ Đô Tinh, chỉ cưới một trùng cái là Nguyên soái Ngôn Tịch mà không bị gia tộc làm khó dễ.
Hòa Bội làm công tác dân sự ở quân đoàn thứ bảy, đã ở đây rất lâu, việc quan trọng mỗi ngày là đi tìm hiểu xem xung quanh có trùng cái nào không có mắt đi ái mộ thư quân của mình không, sau đó sẽ đi qua khoe ân ái, để những trùng khác biết khó mà lui.
Hôm nay anh ta nghe thấy trùng đực con nhà mình nói có trùng đực nhìn trúng thư quân của mình!
Hòa Bội đem công việc cần sửa sang lại ném qua một bên, cầm mũ giáp tiến vào Tinh Võng trong phòng làm việc.
Du Hằng đang đợi bên bờ sông ảo trong Tinh Võng, anh hơi sững sờ khi thấy Hòa Bình đi cùng với một trùng đực trẻ tuổi khí thế hùng hổ lại đây.
Nguyên soái Ngôn Tịch, không thích thân hình cao lớn dũng mãnh của mình, nên ở trong Tinh Võng chỉnh lại thành bộ dáng cao gầy tuấn tú?
Nhưng Du Hằng không quan tâm đến những thứ này, anh có việc cần nhờ trùng, nên tốt tính nói: "Nguyên soái, làm phiền ngài rồi, lần này tôi tìm ngài, là muốn biết phải dùng tinh thần lực của trùng đực để xoa dịu năng lượng trong trùng văn cho trùng cái như thế nào."
Đây là một đề tài nghiên cứu rất nghiêm túc, nhưng không ngờ sắc mặt của trùng trước mặt lại thay đổi lớn: "Cậu nói cái gì? Cậu muốn cùng thư quân của tôi thảo luận về vấn đề làm thế nào để xoa dịu năng lượng trong trùng văn cho trùng cái?! Cậu, cậu, cậu thật không biết xấu hổ!"
Du Hằng: "?"
Thư quân của tôi? Không phải Nguyên soái Ngôn Tịch sao?
Du Hằng nhìn Hòa Bình: "Không phải tôi nói là tìm Nguyên soái Ngôn Tịch sao?"
Hòa Bội nghiến răng nghiến lợi: "Cậu quấy rối thư quân của tôi. Tôi với tư cách là hùng chủ, có quyền chặt đứt loại quấy rối này!"
Du Hằng cau mày: "Tiên sinh, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm, tôi chỉ muốn làm rõ, phải dùng tinh thần lực như thế nào để giải quyết vẫn đề năng lượng bạo động trong trùng văn cho trùng cái, tôi không biết Hòa Bình đã nói với ngài chưa,...... Ừm, thư quân, là Signor, tôi nghe nói năng lượng trong trùng văn của em ấy rất không ổn định, vì vậy tôi cố ý tìm Nguyên soái Ngôn Tịch để có hiểu biết cụ thể về cách điều trị năng lượng trong trùng văn."
"Vậy tại sao cậu lại tìm thư quân của tôi?" Hòa Bội kỳ lạ nhìn Du Hằng, "Loại chuyện này, tìm một trùng cái đã kết hôn để hỏi, chính là quấy rối."
Du Hằng nói xin lỗi, sau đó nói: "Tôi nghe nói Nguyên soái đã độc thân khá lâu rồi, hơn nữa cùng là trùng cái cấp cao, rất giống với Signor, cho nên tôi nghĩ có lẽ Nguyên soái hiểu rõ hơn về chuyện này, nếu có bất kỳ sự xúc phạm nào, tôi vô cùng xin lỗi."
Hòa Bội im lặng một lát, quay đầu lại nói với Hòa Bình: "Bình Bình, con đi làm chuyện của mình đi."
Hòa Bình không muốn đi, chuyện có liên quan đến Tướng quân Signor, cậu đều muốn biết.
Nhưng cậu bị hùng phụ mạnh mẽ đuổi đi.
Sau khi bờ sông chỉ còn lại Hòa Bội và Du Hằng, Hòa Bội ngồi trên băng ghế dài, ngoắc ngón tay với Du Hằng nói: "Anh bạn nhỏ, cậu lại đây, tôi sẽ cho bạn biết cách giải quyết vấn đề này, so với Ngôn Ngôn, tôi càng hiểu rõ phải xử lý vấn đề này như thế nào."
Du Hằng bị gọi là anh bạn nhỏ: "......"
Anh cảm thấy biểu tình của Hòa Bội có chút kỳ quái, nhưng lại nghe Hòa Bội nói: "Trước kia, lúc mà tôi còn chưa kết hôn với Ngôn Ngôn, tôi đã xoa dịu cho Ngôn Ngôn vô số lần, vô số lần đó, không ai hiểu rõ hơn tôi đâu."
Đây là lợi thế của Hòa Bội, khiến Du Hằng tạm thời gác lại cảnh giác và nói chuyện với anh ta.
*
Tám giờ tối.
Du Hằng bước ra khỏi Tinh Võng, vừa lúc thấy Signor đang ngồi ở bàn làm việc, xem màn hình ánh sáng ảo.
"Bảo bảo!" Du Hằng đặt mũ giáp sang một bên, có điểm chờ mong thử kêu Signor: "Tôi đã nói chuyện với hùng chủ của Nguyên soái Ngôn Tịch, biết rõ phải dùng tinh thần lực như thế nào để xoa dịu năng lượng trong trùng văn, bảo bảo, em lại đây, chúng ta thử xem."
Signor sững sờ một lát, hắn quay đầu nhìn Du Hằng, lỗ tai trắng như ngọc dưới mái tóc đen phiếm hồng.
"Ngài Hòa Bội nói cho anh biết sao?"
Du Hằng gật đầu: "Đúng vậy, anh ta nói anh ta rất có kinh nghiệm, nếu em vẫn không yên tâm, tôi sẽ đến chỗ quân y, trước tiên tìm một trùng cái cấp thấp hơn để thử một chút, sau khi xác định không có nguy hiểm sẽ lại điều trị cho em."
Signor ngay lập tức phản bác: "Không được!"
Rồi lại giấu đầu lòi đuôi: "Làm như vậy, như vậy sẽ bị những trùng khác biết cấp bậc tinh thần lực của anh không kém."
Du Hằng cười: "Vậy bảo bảo à, nếu em không muốn tôi tìm trùng khác thử thì tốt nhất nên ngoan ngoãn hợp tác với tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro