Fingla là một tên xương cứng, anh ta đã được đào tạo đặc biệt về tra tấn tinh thần.
Cho dù Du Hằng dùng tinh thần lực cũng không cạy ra bất cứ thứ gì từ trong miệng anh ta, tới lui cả buổi cũng chỉ được vào từ vụn vặt, cái gì mà hoành đồ bá nghiệp, cái gì mà chủ trùng không còn nhiều thời gian, rồi một vài lời uy hiếp dơ bẩn.
"Vì anh sống chết không nói, nên chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa." Du Hằng đứng dậy, trực tiếp cắt ngang lời mắng chửi của Fingla, ném xuống một câu rồi rời đi.
Anh đã ở đây quá lâu, sớm đã đói bụng.
Fingla luống cuống, chật vật trên chiếc ghế tra tấn bị khóa, hét lên với Du Hằng: "Cậu muốn làm gì? Tôi đã nói rồi nếu cậu giết tôi, thư phụ của cậu cũng sẽ chết trong giây tiếp theo, sau đó gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu, còn A-003 trên mặt cậu nữa, nếu ông đây không cho cậu thuốc, cậu sẽ chết không toàn thây!"
Du Hằng đi tới cửa phòng giam, nghe thấy tiếng hét của Fingla, anh quay đầu nhìn lại, cười tủm tỉm: "Tôi có thể giam cầm anh, không giết anh, nhưng đừng lấy cái chết ra uy hiếp tôi, tôi biết anh không dám chết, anh còn có 'hoành đồ bá nghiệp' mà, anh dám chết sao?"
Dừng một chút, Du Hằng sờ sờ vết sẹo trải dài trên toàn bộ má trái của mình, anh nói với giọng điệu thoải mái: "Về phần A-003, xin lỗi nha, anh không thể dùng biện pháp này uy hiếp tôi được, bởi vì giải quyết vấn đề độc tố này quá đơn giản."
Sắc mặt Fingla thay đổi kịch liệt, anh ta không khỏi buột miệng thốt ra vài câu: "Chuyện này làm sao có thể giải quyết?!"
A-003, thường được gọi là dị thú Quỷ Li, điều khiến trùng kinh sợ là máu độc của nó, trong máu độc có ý thức, nhưng không có cơ thể cố định, sống nhờ trong thủy tinh, tổ ấm yêu thích là máu của sinh vật, nó giống như ác quỷ bám vào người, hấp thụ tinh thần lực để phát triển.
Lúc trước Fingla dùng A-003, chính là muốn dùng nó để áp chế cấp S+ trong truyền thuyết.
A-003 không làm anh ta thất vọng, lần đầu tiên dùng nó trên mặt Du Hằng, đã kìm hãm sự tăng trưởng tinh thần lực của Du Hằng, sau một thời gian bị A-003 nuốt chửng hết lần này đến lần khác, tinh thần lực của Du Hằng đã hạ xuống cấp E, mấy ngày trước ở Amera, anh ta đột nhiên cảm nhận được pheromone và tinh thần lực mãnh liệt, lúc đó anh ta còn tưởng rằng do mình cung cấp quá nhiều tinh thần lực, điều này làm cho Du Hằng bất ngờ được thả lỏng.
Cho nên khi Du Hằng rời đi, anh ta cũng không dùng tinh thần lực nuôi dưỡng nữa.
Chỉ chờ Du Hằng đến cầu xin, sau đó anh ta sẽ phá vỡ sự kiêu ngạo của Du Hằng.
Fingla không ngờ rằng Du Hằng đã giải quyết vấn đề này! Còn nói rất đơn giản!
Điều đó là không thể!
Du Hằng nói: "Tôi không biết cái mà anh gọi là cấp S+ trong truyền thuyết là gì, nhưng tôi chắc chắn anh có hiểu lầm về cấp S+."
Cấp S+, không phải chỉ vượt qua cấp S thì là cấp S+, mà là đại biểu cho khả năng vô hạn.
Khả năng vô hạn là gì? Chỉ cần bạn dám nghĩ, dám tranh, dám đột phá cực hạn thì không có gì là không thể.
"Cho nên Fingla à, suy xét cho tốt về thái độ của mình đi, đến tột cùng là tôi cần anh, hay là anh cần tôi, chờ tôi tìm được thư phụ, vậy thì anh thật sự không còn tác dụng gì cả."
*
Sau khi Du Hằng ra khỏi tầng hầm, liền hướng chủ quán trọ hỏi một căn phòng, còn hỏi liệu có thể đưa cơm lên không.
Ông chủ biết rõ Signor nháy mắt với Du Hằng, nói: "Tất nhiên là có thể, thật vinh dự khi được phục vụ ngài."
Du Hằng: "?"
Ông chủ này, có tật về mắt à?
Du Hằng không nghĩ nhiều, sau khi biết số phòng thì đi cầu thang lên lầu.
301 là phòng chất lượng nhất, có ánh sáng tốt nhất ở khu dân nghèo này.
Khi Du Hằng bước vào, anh đã nghĩ phòng này hẳn là được chủ quán trọ đặc biệt để lại cho Signor, anh lại nhịn không được thầm nghĩ, chủ quán trọ vừa rồi là trùng cái đúng không? Nghe Hòa Bội nói, có rất nhiều trùng cái thèm muốn tư thế oai hùng của Nguyên soái, hướng Nguyên soái bày tỏ tình yêu.
Chủ quán trọ này chắc sẽ không có ý gì với bảo bảo đúng không?
Trùng cái mà nói...... Du Hằng không phản cảm, chỉ cảm thấy chủ quán trọ quá đen, quá tráng, còn có tật về mắt.
Không được! Lúc bảo bảo tới, anh phải nói với bảo bảo không thể tìm loại bạn trai này.
Nghĩ đến đây, Du Hằng bước vào phòng tắm. Tắm rửa, thuận tiện kiểm tra trạng thái tinh thần của mình.
Lúc trước làm bậy, để tinh thần lực tự tiến hành bước không nhảy gian, nên chịu phản phệ, thân thể quá yếu ớt không chống đỡ được phản phệ này, cho nên nôn ra máu.
Du Hằng kiểm tra một chút, kinh mạch và não bộ có mức độ chấn thương nhất định, tinh thần lực mạnh mẽ khiến cho thân thể của anh lột xác, tiến hóa, vết thương đang dần hồi phục. Điều duy nhất có vấn đề, chính là tinh thần lực thực hiện bước nhảy không gian.
Rách tung tóe không nói, tổn thương đang lan đến phần tinh thần lực không tiến hành bước nhảy không gian.
Dù có cắt bỏ tinh thần lực hư hỏng cũng vô dụng.
Trừ khi hoàn toàn kiểm soát được việc tinh thần lực tự tiến hành nhảy không gian.
Du Hằng thở dài, đành phải ép mình trưởng thành.
Sau khi tắm xong, Du Hằng mất đi sức lực, đối với anh mà nói, làm thế nào để hoàn toàn khống chế một kỹ năng chính là không ngừng thử nghiệm, trải qua muôn ngàn thử thách, đạt được kỹ năng.
Trong phạm vi mà cơ thể anh có thể chịu đựng được, tinh thần lực của Du Hằng tự tiến hành nhảy không gian nhiều lần.
Tuy không nôn ra máu, nhưng mệt mỏi thì vẫn có.
Anh mặc áo tắm bước ra khỏi toilet, nằm sóng soài trên giường lớn mềm mại, còn chưa nghỉ ngơi được một phút, cơm liền đưa tới.
Vẫn là chủ quán trọ đích thân giao tới cửa.
Ngoài đồ ăn trong xe ăn, chủ quán trọ còn tặng thêm một hộp giấy hình vuông có dán nhãn bên cạnh, giống hộp giấy Du Hằng nhìn thấy dưới gầm giường trong ký túc xá trước đây.
Du Hằng: "?"
"Đây là cái gì?"
Chủ quán trọ mỉm cười, nói, "Phóng xép tặng, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ."
Nói xong, hắn ta biết điều rời đi.
Du Hằng nhìn thời gian, vẫn còn ba, bốn tiếng nữa mới đến chín giờ, anh đặt hộp giấy sang một bên, không đợi Signor, ăn một bữa no nê.
Sau khi ăn no liền buồn ngủ, Du Hằng ở trong phòng khách nhìn ánh hoàng hôn màu cam vàng bên ngoài cửa sổ kính sát đất từ từ nhắm mắt lại.
Ngủ khoảng ba giờ, anh nghe thấy có tiếng động nên tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy, anh thấy Signor với chiếc áo sơ mi cổ đứng màu đỏ, đang mở hộp giấy mà anh đã ném sang một bên vài giờ trước đó.
Du Hằng nhíu mày, chẳng lẽ hộp giấy này không phải là quà phòng xép đưa tặng, mà là quà chủ quán trọ tặng cho bảo bảo?
Hộp giấy dưới gầm giường trong ký túc xá cũng như vậy?
Được lắm, dám ở dưới mí mắt hắn tư thông với nhau!
Du Hằng xoay người đứng dậy, ba bước thành hai bước đến bên cạnh Signor, thấy Signor phản xạ có điều kiện dùng tay che những thứ trong hộp như lâm đại dịch.
Vậy mà bảo bảo còn muốn giấu anh!
Chủ quán trọ này ở trong lòng bảo bảo sợ là không bình thường.
Du Hằng cảm thấy như mình vừa ăn một quả chanh, môi răng đều có vị chua, anh hỏi: "Bảo bảo, em mở ra-"
Còn chưa nói xong, anh đã thoáng thấy một thứ rất là quen thuộc trong hộp giấy.
Trứng?!
Một cái trứng có sợi dây dài?!
Sắc mặt Du Hằng ảm đạm, anh hỏi: "Bảo bảo, em và chủ quán trọ có quan hệ gì? Cho em hộp giấy này là có ý gì? Trong hộp giấy này đến tột cùng là có cái gì?"
Lúc Signor vừa đến, thấy Du Hằng đang ngủ ngon lành, lại thấy bên cạnh có một hộp giấy, có biểu tượng quen thuộc, hắn giật mình, nhanh chóng cầm hộp giấy lên, muốn xem nó đã được mở ra chưa.
Keo dán trên hộp giấy thoạt nhìn giống dùng keo mới dán lên, Signor tâm loạn như ma, ôm một tia may mắn cuối cùng, có lẽ bên trong là đồ vật đứng đắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới vừa mở ra, Du Hằng liền tỉnh lại!
Còn vừa văn bắt gặp hắn.
Signor hoảng sợ, muốn đóng hộp lại, nhưng chậm một bước vẫn bị Du Hằng phát hiện.
Nghe Du Hằng chất vấn, Signor sững sờ, vẫn chưa biết bên trong có cái gì sao?
Mặc dù còn chưa biết, nhưng sắc mặt Signor vẫn có chút tái nhợt.
Loại đồ vật không đứng đắn này, nếu để Du Hằng biết, có thể cho là hắn bảo chủ quán trọ mang lại đây không?
Có thể cho rằng hắn giống với người trèo giường trước đây, vừa lẳng lơ vừa rẻ tiền không?
Signor sợ, sợ Du Hằng sẽ nghĩ như vậy liền không cần hắn nữa.
Hắn muốn nói dối, nhưng Du Hằng lại nói: "Lấy tay ra, để tôi nhìn xem."
Vừa nói, Du Hằng lấy bàn tay đang run rẩy của Signor ra, cuối cùng cũng nhìn thấy những thứ bên trong.
Các loại đồ chơi tình dục, cái gì cần có đều có, tất cả đều là đồ chơi để chơi trùng.
Du Hằng đột nhiên đứng dậy, hai tay chống eo, đi mấy vòng tại chỗ, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì thoáng thấy bảo bảo đang ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, sắc mặt bảo bảo tái nhợt ngồi trước hộp giấy, anh chỉ đành đè nén tức giận, ngồi xổm xuống đỡ bả vai bảo bảo nói: "Bảo bảo, em đừng sợ, đừng sợ, tôi không trách em yêu đương với chủ quán trọ...... Đối với cái này, tôi không trách!"
Anh nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối cùng, mang theo tức giận mà anh không nhận ra.
Du Hằng gượng cười nói với Signor: "Tôi chỉ là lo lắng cho em, đừng sợ, tôi không trách em, tôi lo lắng em bị trùng khác lừa gạt."
Loại trùng có thể đưa mấy thứ đồ chơi này chắc chắn không phải là trùng tốt!
Signor sửng sốt, yêu đương?
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Du Hằng, cứng đờ nghe anh nói lời trấn an, liền biết Du Hằng đã hiểu lầm.
Hắn không muốn bị Du Hằng hiểu lầm có quan hệ tình cảm với trùng khác, bất chấp mấy chuyện khác, lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không phải, không có, em không có yêu đương với anh ta, trước kia anh ta là hàng xóm của em, bọn em không có quan hệ như vậy, Du tiên sinh, em không thích anh ta," Em thích anh ạ.
"Không thích anh ta?" Du Hằng càng tức giận hơn, "Em không thích anh ta, anh ta gửi những thứ này để quấy rối em?! Vài lần, đây là lần thứ mấy rồi? Hộp giấy dưới gầm giường ở nhà cũng là do anh ta gửi đúng không?!"
Càng nghĩ càng tức giận, lúc này Du Hằng liền muốn đi đập đầu chó của chủ quán trọ, hắn ta dám quấy rối bảo bảo của anh.
Nghĩ như vậy, Du Hằng đứng lên, xắn tay áo lên muốn ra ngoài đánh trùng.
Signor hoảng sợ, nếu thật sự đi đánh Lance, thì cái gì cũng không giấu được nữa, Lance là tên miệng rộng.
Hắn không chút nghĩ ngợi liền nhào lên, ôm eo Du Hằng, nói bậy nói bạ: "Không phải anh ta đưa tới, là em, là em, chính là em nhờ anh ta tìm dụng cụ tra tấn!"
Du Hằng dừng lại: "...... Cái đồ chơi gì? Dụng cụ tra tấn?"
Đầu óc Signor xoay chuyển nhanh chóng, bởi vì không nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Du Hằng, hắn tùy cơ ứng biến, mở miệng nói bậy: "Đúng vậy, em nói với anh ta, em làm anh tức giận, lúc ở đài quan sát, không phải anh nói sẽ trừng phạt em sao? Vì vậy, em yêu cầu Lance chuẩn bị dụng cụ tra tấn."
Du Hằng tức giận, bảo bảo hư này, hắn không nghĩ xem mình sai ở đâu thì thôi đi, vậy mà còn chuẩn bị dụng cụ tra tấn!
Đó mà là dụng cụ tra tấn hả? Đó là đồ chơi tình dục! anh phải dùng loại dụng cụ tra tấn này chơi bảo bảo hư hả!
Du Hằng càng nghĩ càng tức giận, xoay người khiêng bảo bảo hư lên, đè lên ghế sô pha, cởi quần hắn ra, sau đó đánh thật mạnh vào mông hắn.
Sau khi mông hắn bị đánh đến phiếm hồng, trùng văn quyến rũ càng thêm tươi đẹp ướt át.
"Bảo bảo hư, em còn tự mình chuẩn bị dụng cụ tra tấn?! Sao em không nghỉ hôm nay mình không nghe lời, về sau sẽ tự kiểm điểm mình, biết nghe lời hơn hả?!" Du Hằng tức giận đến mức thái dương phồng lên.
Signor bị đánh đến da thịt nóng lên, muốn kêu, nhưng không dám kêu, vùi đầu vào ghế sofa, cưỡng chế pheromone không để nó tràn ra.
Theo cái nhìn của Du Hằng, thì đây là chết không nhận sai.
Tay Du Hằng đau đớn, nhìn mông bảo bảo phiếm hồng, cũng không nỡ đánh tiếp, nhưng thái độ chết không nhận sai của Signor, khiến Du Hằng tức giận đến mức ngứa răng, anh hừ mạnh một tiếng nói: "Được lắm, cảm thấy mình không làm sai đúng không? Cho rằng mình đang báo thù cho tôi đúng không? Tôi không quản được em nữa đúng không? Tốt, tốt, em được lắm!"
Du Hằng buông Signor ra, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tác giả có điều muốn nói:
Cho rằng như vậy là kết thúc sao?
Tất nhiên là không!
Hi hi, hẹn gặp lại vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro