Chương 24
Đêm khuya.
Du Hằng nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Anh đang chờ bảo bảo trở về, lại hy vọng hôm nay bảo bảo đừng trở về.
Sau khi rời khỏi nhà Hòa Bội, tách ra với bảo bảo, Du Hằng rửa mặt, cuối cùng chật vật thoát khỏi từ 'ưu sinh ưu dục', lại tự hỏi tại sao cùng là loại bỏ tạp chất trong trùng văn, cố tình bảo bảo lại xảy ra biến hóa lớn về mọi mặt, còn thay đổi theo hướng vô cùng phù hợp với anh.
Cái này có khác gì với trò tìm điểm khác nhau đâu.
Quá trình loại bỏ tạp chất có gì khác biệt với trùng khác chứ?
Mặc dù lúc loại bỏ tạp chất cho bảo bảo anh cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng cũng là do tình hình của bảo bảo nghiêm trọng hơn.
Du Hằng nghĩ nghĩ, cảm thấy chỗ có vấn đề chính là do mình đã để lại một phần tinh thần lực trong trùng văn của bảo bảo.
Tinh thần lực này phải được lấy ra, nếu không mọi thứ của bảo bảo sẽ phù hợp vô hạn với anh.
Sau khi xác định được nguyên nhân, Du Hằng gửi tin nhắn cho Signor, đầu tiên là xin lỗi vì đã tùy tiện để lại một sợi tinh thần lực trong trùng văn của hắn, sau đó tỏ vẻ chờ tối hắn trở về, anh nhất định sẽ lấy tinh thần lực đó ra.
Nhưng bảo bảo vẫn luôn không trả lời tin nhắn của anh.
"Ting, ngài có tin nhắn mới."
Nghe thấy tiếng nhắc nhở có tin nhắn từ vòng tay nhận dạng, Du Hằng lập tức ngồi dậy, bật màn hình ảo lên kiểm tra tin nhắn.
Tin nhắn đến từ Signor, nhưng vô cùng ngắn gọn.
"Du tiên sinh, có nhiệm vụ khẩn cấp, tối nay không về, chúc anh mơ đẹp."
Du Hằng nhíu mày, sao đột nhiên lại có nhiệm vụ khẩn cấp, tối hôm qua cũng nhiệm vụ khẩn cấp, Signor đã một đêm không về, hôm nay lại...... Bảo bảo của anh làm bằng sắt sao?
Càng nghĩ càng tức giận, Du Hằng gửi tin nhắn hỏi Hòa Bội: "Đội tiên phong của quân đoàn thứ bảy có nhiệm vụ khẩn cấp gì vậy? Làm nhiệm vụ liên tục mấy ngày thế này, cho dù là quân thư làm bằng sắt, cũng không thể chịu nổi."
Hòa Bội đang chuẩn bị thân mật với thư quân của mình: "???"
"Nhiệm vụ khẩn cấp gì? Đội tiên phong làm gì có nhiệm vụ khẩn cấp nào, a, Signor không trở về à? Có vẻ như lại đang trốn tránh cậu rồi."
Du Hằng xem xong có chút bối rối, anh là hồng thủy mảnh thú sao? Vì trốn tránh anh, bảo bảo vậy mà lại nói dối lừa anh?!
Với lại tại sao lại trốn tránh anh? Vì những chuyện trong mơ sao? Về chuyện trong mơ, anh một câu cũng không nhắc đến? Chẳng lẽ là do 'ưu dục ưu sinh' sao? Nhưng anh đã xin lỗi Signor lúc chiều rồi mà?
Anh đảm bảo sau khi tinh thần lực trong trùng văn được lấy ra, sự thay đổi theo hướng phù hợp sẽ dừng lại!
Du Hằng không hiểu, anh muốn call video với Signor để hỏi rõ ràng, nhưng cuối cùng lại chọn nằm xuống.
Nhóc con lớn rồi có ý nghĩ của riêng mình, nếu vạch trần hắn không có nhiệm vụ khẩn cấp nào cả, có lẽ bảo bảo sẽ rất khó chịu, đúng không?
Du Hằng nghĩ, để bảo bảo bình tĩnh một đêm, chờ qua một đêm, có lẽ sẽ không vì xấu hổ mà tránh mặt anh nữa.
Sau khi thở dài một hơi, Du Hằng tắt đèn trong phòng ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Đợi đến ngày mai, bảo bảo sẽ trở lại.
Vốn đã nghĩ tốt, nhưng Du Hằng lăn qua lộn lại trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Anh bực bội ngồi dậy, thấp giọng mắng một câu: "Bảo bảo hư!"
Du Hằng thật sự không chờ được, cho nên mới nghĩ ra một cách không đứng đắn.
Trong hiện thực bảo bảo trốn tránh anh, không chịu gặp anh, vậy trong mơ thì sao?
Trong trùng văn của bảo bảo còn một sợi tinh thần lực của anh, nếu có thể khống chế tinh thần lực đó từ xa, dùng nó loại bỏ tạp chất cho bảo bảo lần nữa, không biết có thể tiến vào giấc mơ của bảo bảo hay không?
Du Hằng dám nghĩ cũng dám làm.
Anh lập tức cảm nhận được tinh thần lực bị giữ lại trong trùng văn của Signor.
*
Signor không có nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng hắn không muốn trở về.
Bởi vì Du Hằng nói muốn lấy lại tinh thần lực trong trùng văn của hắn, ngăn cản hắn tiến hóa theo hướng phù hợp với Du Hằng.
Đúng vậy, Signor coi sự thay đổi này là sự tiến hóa.
Theo quan điểm của hắn, Du Hằng là anh hùng hoàn mỹ, nếu hắn có thể phù hợp 100% với anh thì đó chính là sự tiến hóa.
Hiện tại hắn đã biết trong trùng văn có một sợi tinh thần lực của Du Hằng, hắn không muốn Du Hằng lấy lại.
Cho nên hắn đành phải nói dối để trì hoãn, cho đến khi Du Hằng không còn suy nghĩ này nữa.
Signor hoàn thành mọi chuyện lúc 8-9 giờ, ở lại sân huấn luyện đến mười giờ, sau khi xác định Du Hằng ở nhà mới, hắn liền đi đến ký túc xá.
Cuộn tròn trong chăn bông, tối qua Du Hằng ngủ ở đây, không biết có phải bị ảnh hưởng tâm lý hay không, Signor có thể mơ hồ ngửi thấy mùi rượu.
Mùi này khiến Signor an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng vào lúc nửa đêm, hắn cảm thấy một đợt sóng nhiệt dâng lên trong trùng văn, không phải là loại đau đớn như trùng văn bị xé rách khi năng lượng hỗn loạn, mà là cảm giác tê dại, như thể có thứ gì đó đang cào ngứa trong trùng văn của hắn.
Trùng văn của Signor được sinh ra ở nơi nhạy cảm, không mất nhiều thời gian đã khiến khuôn mặt hắn ửng hồng, nhắm mắt thở dốc.
Cảm giác tê dại này kéo dài gần nửa tiếng mới kết thúc.
Trong khoảng thời gian này Signor vẫn luôn không tỉnh lại, sự bất an lúc đầu cũng dần dần tan biến, toàn bộ cơ thể thả lỏng.
"Thì ra vẫn có thể thu hồi tinh thần lực từ xa à?" Du Hằng đang ở trong phòng ngủ của nhà mới, đột nhiên mở mắt ra, nhìn tay mình lẩm bẩm: "Vậy có nên......" trực tiếp lấy tinh thần lực về không?
Du Hằng tự hỏi mười giây, cuối cùng chui vào chăn bông.
Trùng đực đã hứa rồi thì phải giữ lời đến nơi đến chốn.
Nếu lúc đầu đã định vào giấc mơ của bảo bảo để nói chuyện rõ ràng, vậy thì để nói chuyện rõ ràng rồi lấy lại sau cũng được.
Anh mang theo mong muốn mãnh liệt muốn gặp bảo bảo đi vào giấc ngủ.
Cảnh trong mơ đúng hẹn mà đến.
Giấc mơ này có chút chân thật, bởi vì Du Hằng cảm nhận được ánh nắng chói chang của buổi sáng, cùng cái nóng ngày hè và tiếng ve sầu ríu rít ồn ào.
Anh thậm chí còn phản xạ có điều kiện chui vào chăn bông, lẩm bẩm: "Kích hoạt chế độ làm lạnh."
"Tích, đã kích hoạt." Một giọng nữ dịu dàng vang lên, Du Hằng gần như là mở bừng mắt ngay khi giọng nữ vừa nói xong, cảm giác buồn ngủ tan biến sạch sẽ, anh ngồi dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn xung quanh...... Poster anime manga, poster ngôi sao bóng đá, còn có nét vẽ nguệch ngoạc bằng bút màu lung tung lộn xộn.
Đây là nhà của anh trước khi anh mười tám tuổi!
Mà giọng nữ dịu dàng vừa rồi là giọng nói của mẹ anh được thu âm lại.
Bàn tay Du Hằng đặt trong chăn bông run rẩy, thật không thể tin được, không phải anh nên tiến vào giấc mơ của bảo bảo sao? Tại sao anh mơ thấy ngôi nhà của mình trước năm mười tám tuổi, lúc anh nhặt được bảo bảo, ngôi nhà đã sớm thành phế tích, bảo bảo không có khả năng mơ giấc mơ như vậy...... Vậy giấc mơ này là của bản thân anh? Một giấc mơ đẹp mà cả cha mẹ anh đều ở đây?
"Hằng Hằng——" Ở lúc Du Hằng đang cảm thấy khó tin, thì tiếng kêu của mẹ anh từ dưới lầu truyền đến, Du Hằng nhảy ra khỏi giường, loạng choạng mở cửa sổ kính sát đất, đến ban công.
Từ trên nhìn xuống dưới, anh nhìn thấy mẹ mình, người mà anh đã không gặp trong nhiều năm, mặc một chiếc váy đen, thanh lịch lại dịu dàng.
Mẹ anh vẫy tay gọi anh: "Hằng Hằng, Signor đã dậy rồi mà con vẫn còn ngủ à, con còn ngủ ngon hơn cả người mang thai nữa sao?"
Nhìn thấy cảnh trước mắt trong lòng đang tràn ngập cảm xúc của anh, khi nghe cái tên Signor thì đã tản ra một chút, khi nghe đến từ mang thai đã hoàn toàn tản ra.
Du Hằng cứng đờ đứng trên ban công, không thể tin hỏi: "Signor? Mang thai?"
Anh, trong giấc mơ của anh có bảo bảo, bảo bảo còn hoài trứng?!
Du Hằng đi xuống lầu trong trạng thái mê man, phát hiện Signor đang ngồi trong đình nhỏ cùng mẹ anh trong khu vườn nhỏ, nhìn bóng lưng từ xa, vẫn gầy gò mảnh khảnh, hoài trứng hẳn là nên tăng cân đúng không? Trong ảnh chụp lúc mẹ anh mang thai anh, dáng người bà trông đầy đặn hơn rất nhiều.
Cho nên...... Bảo bảo hẳn là không hoài trứng, chắc chắc là mẹ nói bậy nói bạ!
Dù sao cũng là mơ, không có nguyên tắc, không có logic.
Có lẽ bảo bảo này cũng là giả, dù sao thì chỉ có duy nhất mình anh là có thể tiến vào giấc mơ trùng khác, chứ không phải trùng khác tiến vào giấc mơ của anh.
Du Hằng đang tự mắng tinh thần lực của mình có vấn đề, thứ anh muốn gặp là bảo bảo thật sự, nói chuyện với bảo bảo giả có khác gì tự hỏi tự đáp đâu? Lúc này, Signor đột nhiên quay đầu lại nhìn sang, thấy Du Hằng, trong đôi mắt xanh xám lóe lên sự ngạc nhiên vui mừng, Signor hoảng loạn đứng dậy, hướng anh chạy tới.
Tại sao bảo bảo mà anh tưởng tượng ra lại chân thật như vậy?
"Signor, chạy chậm thôi!" Mẹ ở phía sau kêu lên, "Có trứng trong bụng con!"
Du Hằng bị lời nói như sét đánh của mẹ làm cho choáng váng, bụng Signor phẳng lì như vậy, sao có thể có trứng gì? Trứng cút sao? Một lần mang thai được cả một đội bóng?
"Du tiên sinh, là anh sao?!" Signor vội vàng bắt lấy Du Hằng, đôi mắt xanh xám lóe lên sự hoảng loạn.
"Bé con, bảo bảo?" Du Hằng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ không phải anh tưởng tượng ra? Anh ngập ngừng hỏi, "Đây, đây là giấc mơ của em à?"
Signor không dám thừa nhận đó là giấc mơ của mình, lần trước hắn mơ thấy mình mang đồ chơi, còn có lý do để lừa dối cho qua, nhưng lần này thì sao? Lần này là hoài trứng, trứng của Du Hằng, nếu thừa nhận, Du Hằng nhất định sẽ cho rằng mình có ý đồ xấu.
Signor nói một cách mơ hồ, "Em không biết, em không biết người đó......"
Du Hằng im lặng, ánh mắt có chút trống rỗng, có lẽ anh đã kéo bảo bảo vào giấc mơ của mình, mơ thấy nhà mình trước năm mười tám tuổi, mơ thấy mẹ...... Mơ thấy bảo bảo hoài trứng.
Anh chỉ sợ thừa nhận chính mình đang dần dần trở nên biến thái.
Nếu không biến thái sao có thể mơ thấy bảo bảo hoài trứng của anh?!
"Hằng Hằng, Signor trông không được khỏe lắm, có lẽ sắp sinh, con đưa Signor vào phòng mở rộng sản đạo cho cậu ấy đi." Mẹ từ đình nhỏ đi đến, lo lắng sốt ruột dặn dò.
Du Hằng kinh hãi ngẩng đầu lên: "Mẹ? Người vừa nói cái gì? Mở, mở, mở rộng sản đạo?!"
Mẹ là do anh tưởng tượng ra, vậy lời nói của mẹ......
Tác giả có lời muốn nói:
Đối với bộ truyện này, trên thực tế sườn khá rộng, mặc dù hiện tại chỉ có tiến trình tình cảm giữa đội trưởng Du và bảo bảo, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để đội trưởng Du tạo ra một Trùng Tinh tốt hơn, bình đẳng hơn, có thể phải trải qua chiến tranh và trắc trở, nhưng đội trưởng Du và bảo bảo sẽ luôn đi cùng nhau.
Một mình đi qua bụi gai có thể khiếp đảm, sợ hãi, nhưng hai người cùng nhau sẽ có sức mạnh vô hạn. (Hahahaha, cái này sẽ không đổi từ người thành trùng.)
Đội trưởng Du thẳng nam: Tôi tự hỗ trợ mình :)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro