Chương 31
Trứng trùng cái không có quyền thừa kế, cho nên ngay từ đầu Berne đã định từ bỏ quả trứng?
Mổ bụng lấy trứng chính là muốn sử dụng triệt để giá trị của quả trứng này.
Du Hằng nắm một nắm cát rắc lên quả trứng hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống, nhìn cát vàng chôn vùi vết máu, anh không khỏi tự hỏi sao xã hội này có thể dị dạng như vậy?
Xã hội dị dạng xem mạng trùng cái như cỏ rác.
Lúc bảo bảo còn nhỏ, có phải cũng chịu sự đối xử bất công này hay không?
Du Hằng đứng dậy quay đầu nhìn Signor, trên bãi cát mênh mông, phía sau Signor là dải ngân hà sáng ngời lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp.
Signor không nhìn anh, mà nhìn quả trứng bị vùi lấp dưới chân anh, quanh thân tựa như bị sự cô đơn bao trùm.
Có phải vì nhìn thấy kết cục của thư trứng này nên đồng cảm với quá khứ của chính mình?
Giờ phút này, đột nhiên anh không muốn hỏi trước kia bảo bảo có bị đối xử bất công hay không.
Thay vào đó, anh muốn...... Gọi hắn, ôm hắn.
"Bảo bảo." Du Hằng làm theo ý mình, anh đi về phía Signor, kéo bảo bảo đang nghi ngờ vào trong vòng tay mình, "Đừng sợ."
—— rồi có một ngày, tôi sẽ làm cho sự bất công này biến mất, em cũng sẽ không bao giờ bị đối xử bất công vì là trùng cái nữa.
Signor sững sờ, những oan ức lập tức dâng lên, giơ tay ôm chặt eo Du Hằng, vùi đầu vào cổ Du Hằng, che đi đôi mắt ẩm ướt của mình.
Hắn rất sợ, sợ Du Hằng một đi không trở lại.
Lúc Du Hằng một lần nữa đưa lưng về phía hắn, Signor cảm thấy oán hận, nhưng Du Hằng đã gọi hắn, ôm lấy hắn, tất cả sự tức giận và oán hận của hắn đều biến thành oan ức.
Sau khi ôm nhau gần mười phút, Du Hằng không kìm được, vỗ vỗ lưng Signor nói: "Đợi đến khi chúng ta về chỗ ngủ lại khóc, được không? Để tôi xem tình hình của Giản trước nhé?"
Mặc dù Signor rất ghét Giản, nhưng hắn cũng hiểu có những thứ cần ưu tiên, bây giờ không phải là lúc để nói về ân oán cá trùng (nhân).
Hắn buông eo Du Hằng ra, rầu rĩ nói: "Em không có khóc."
Du Hằng mỉm cười xoa xoa đầu hắn, hùa theo nói: "Là tôi nói sai, lúc về em lại làm nũng."
Signor: "......"
Hắn muốn nói mình không có làm nũng, nhưng lời nói của Du Hằng như quả táo trong vườn địa đàng, vô cùng hấp dẫn.
Nếu hắn cam chịu, có phải buổi tối hắn có thể ôm Du Hằng không...... Còn làm nũng thì sao?
Du Hằng không biết trong lòng Signor đang nghĩ gì, anh ngồi xổm xuống bên cạnh Giản đang nằm bất động trên trên cát.
Đôi mắt Giản mở to, nhưng ánh mắt không có tiêu điểm, giống như một con rắn chết, tùy ý chém giết.
Du Hằng nói: "Lúc nào tỉnh táo lại thì hãy nói chuyện, nếu anh không muốn làm quái vật nửa trùng nữa rắn."
Giản không phản ứng gì với nửa câu đầu tiên, nhưng khi nghe thấy nửa câu sau, gã quay đầu nhìn Du Hằng, hỏi với giọng khàn khàn: "Đừng có mơ, quái vật do những kẻ có năng lực đứng đầu sáng tạo ra, cậu với hiểu biết phiến diện của mình, lại tùy tiện nói có thể biến tôi trở lại bình thường?"
Du Hằng mỉm cười: "Nếu anh không ôm chút hy vọng nào, sẽ không cùng tôi nói nhiều như vậy."
Sau một hồi im lặng, Giản nắm lấy khối gỗ Du Hằng đưa ra.
"Cậu muốn biết cái gì?"
Du Hằng nói đơn giản ngắn gọn rõ ràng: "Tại sao anh có thể hóa nửa thú, còn là theo hình dạng của A-001."
Giản nói, "Vì tiêm vào 'Thần ban cho A-001'. "
"Thuốc cấm," Signor nói thêm, "Trong tổ chức Dị Thần, họ gọi thuốc cấm là 'Thần ban cho'."
Khi còn ở Đông Cảnh, Signor đã nói với Du Hằng về vấn đề thuốc cấm.
Thuốc cấm khiến một trùng đực cấp S chết bất đắc kỳ tử, làm thực lực trùng cái Anthony tăng lên nhiều, đồng thời làm rối loạn năng lượng trong trùng văn, nhưng không ngờ loại thuốc cấm này cũng có thể khiến trùng hóa a thú.
Thái tử tạo ra loại thuốc này, đến tột cùng là muốn làm gì?
Trước khi Du Hằng kịp hỏi, thì thoáng nhìn thấy vảy rắn xuất hiện trên nữa thân trên của Giản, gã sắp hoàn toàn trở thành dị thú.
Chắc hẳn rất đau đớn khi hoàn toàn hóa thú, Giản lăn lộn trên mặt cát, những sợi gân xanh phồng lên trên cổ vô cùng dữ tợn.
Nếu muốn biết cái gì từ Giản, trước tiên phải cứu Giản.
Du Hằng suy nghĩ một hồi, quay đầu nói với Signor: "Bảo bảo, tôi phải cứu hắn."
Signor nói: "Tội lỗi của hắn là không thể tha thứ, nhưng nếu còn sống có giá trị lớn hơn, có thể cứu được nhiều trùng hơn, thì đương nhiên..."
Nói được một nữa, thì giọng nói của Signor đột ngột dừng lại.
Hắn vốn tưởng rằng Du Hằng đang thảo luận với hắn, hy vọng hắn tạm thời tha mạng cho Giản, nhưng sau khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Du Hằng, hắn đột nhiên hiểu ý của Du Hằng.
"Em còn nhớ kết quả Hòa Bội nghiên cứu ra không? Tinh thần lực của tôi thậm chí có thể khiến dị thú biến đổi," Du Hằng im lặng nhìn Signor trầm mặc không nói, không biết như thế nào mà thấy có chút chột dạ, vội vàng bổ sung, "Tôi có chừng mực, đến lúc hắn không còn hóa thú nữa, tôi sẽ dừng lại, được không?"
Signor không muốn nói được.
Hắn hy vọng chỉ có một mình hắn phù hợp với Du Hằng, nhưng hắn không có tư cách để ngăn cản.
"Được."
Du Hằng thở phào nhẹ nhõm, anh giơ tay vuốt sống mũi Signor, khen ngợi: "Bảo bảo ngoan."
*
Du Hằng đã dành gần ba giờ, không chỉ ngăn chặn sự hóa thú của Giản, mà còn định hình lại các gen trong cơ thể gã.
Khi tinh thần lực bị rút đi, Du Hằng nhân tiện thăm dò não của Giản, lấy ra một vật thể hình giọt nước màu hồng.
Giản liếc nhìn nó nói, "Máu của A-003(*), hợp nhất với tinh thần lực của Thái tử."
(*) Cho những ai quên thì A-003 là dị thú Quỷ Li nha
Du Hằng khá ngạc nhiên: "Có tác dụng gì?"
"Tác dụng hủy thi diệt tích." Giản chế giễu, "Một số từ đặc biệt nào đó, ví dụ như vị trí căn cứ khác của Dị Thần."
Du Hằng: "Còn có căn cứ khác?!"
Giản nói: "Tinh cầu Hake là căn cứ thứ ba của Dị Thần, căn cứ thứ hai ở vực ngoài Tây Cảnh, căn cứ chính ở vực ngoài Nam Cảnh."
Ngoài trừ Đông Cảnh, ba cảnh tây nam bắc đều có căn cứ của Dị Thần, thỏ khôn có ba hang, Thái tử làm vấn đề này đến triệt để.
Du Hằng cau mày, Thái tử suy xét chu toàn mới dám để anh đến đây như hiện giờ, không có gì là tuyệt đối không có khả năng.
Bây giờ Giản có thân thể khỏe mạnh, không bị trùng khống chế thân thể, gã vẫn rất biết ơn Du Hằng đã cứu gã, gã không cần Du Hằng hỏi, đã trực tiếp nói: "Thái tử đến tinh cầu Hake vì ba mục đích, một là hợp nhất tinh tặc, trở thành một quân đoàn độc lập do hắn kiểm soát;
Hai là cậu, mấy năm này các gia tộc quyền quý ẩn mà không phát, tất cả đều vì đôi mắt đỏ của Thái tử.
Trong Hoàng thất có ghi lại: Bất kỳ ai có đồng tử đỏ sẽ trở thành cấp S +.
Từ khi sinh ra đã tuyên bố Thái tử có mắt đỏ, nhưng trên thực tế, đó là một phương pháp để cân bằng quyền lực, nhưng khi Thái tử lớn lên, trải qua vô số thí nghiệm và nghiên cứu, cấp S là đỉnh cao của hắn, hắn không thể tiến xa hơn nữa.
Vì để trở lại Thủ Đô Tinh, làm yên ổn những gia tộc quyền quý ngo ngoe rục rịch, hắn cần trùng đực cấp S+ thực sự."
Giản ngẩng đầu nhìn Du Hằng: "Thái tử hạ lệnh cho Fingla và những trùng khác tìm kiếm những trùng mắt đỏ trong toàn bộ tinh tế, vốn tưởng rằng không có trùng đực cấp S+, cho nên mới tìm rất nhiều trùng mắt đỏ để che mắt. Nhưng không ngờ Berne lại vứt bỏ cậu, một trùng đực cấp S+, quả thật là một thế thân tuyệt vời."
Du Hằng đã đoán được Thái tử muốn anh làm thế thân, nhưng không ngờ trong đó lại có nguyên nhân như vậy.
Nhưng những gì Thái tử đã làm, Du Hằng không dám đồng ý.
Nếu là anh, không có đường, anh cũng phải tìm ra một đường.
"Ba là hắn cảm thấy một tồn tại có gen mắt đỏ có huyết mạch hoàng thất, mà Berne đã sinh ra một trùng đực mắt đỏ, cho nên hắn muốn tạo ra một trùng đực con có thể kế thừa lý tưởng của hắn, nên đã sử dụng túi thai của Berne." Giản nói ra mục đích cuối cùng của Thái tử.
Điều này không khác lắm với những gì Berne nói.
Sau khi Du Hằng hỏi thêm một chút về những gì Thái tử đã làm và những gì Giản biết về Berne, thì không hỏi nữa.
Chủ yếu là do Berne đã trị liệu xong, đang lại đây.
Berne đặc biệt có thể làm trùng, không hỏi họ đã nói cái gì, không hỏi Giản làm thế nào để thoát khỏi việc hóa thú, cũng không hỏi Du Hằng có tin gã ta không, có đứng về phía gã ta, mà là sắp xếp một phòng cho họ, nói có chuyện gì thì để mai rồi tính.
Du Hằng không từ chối, trong lòng anh đã có kế hoạch, nhưng anh vẫn chưa thảo luận với bảo bảo, dựa theo lời nói của Berne, cứ nghỉ ngơi một đêm cũng tốt.
Chỉ là Du Hằng không ngờ rằng khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Signor đã ngủ rồi.
Nhìn bảo bảo đang vùi cằm vào chăn bông, Du Hằng không biết nên khóc hay cười, anh tức giận vuốt mũi bảo bảo, lẩm bẩm: "Chỉ biết bảo tôi đi tắm, còn em sao không tắm đã ngủ rồi? Bảo bảo tiêu chuẩn kép!"
Du Hằng không đánh thức bảo bảo, mà vuốt cằm suy nghĩ, có nên vào giấc mơ nói cho bảo bảo nghe kế hoạch của mình không?
Nhưng cách đây một thời gian, nỗi kinh hoàng của 'đội bóng đá' vẫn còn rất rõ ràng trước mắt.
Du Hằng không tin tưởng vào bản thân mình cho lắm, thậm chí 'đội bóng đá' anh còn có thể mơ được mà, nếu anh lại đột phá giới hạn cuối cùng thì sao?
Không thể mơ, tuyệt đối không thể cùng bảo bảo gặp nhau trong mơ.
Vẫn là sáng mai dậy sớm cùng bảo bảo nói an toàn hơn.
Du Hằng nằm xuống bên cạnh bảo bảo, nhìn chằm chằm sườn mặt của bảo bảo hồi lâu, nhiều lần muốn lấy tinh thần lực trong trùng văn của bảo bảo ra, chờ sáng mai trước khi bảo bảo tỉnh dậy thì nhét lại, để tránh phải đi vào giấc mơ.
Nhưng nghĩ đến hành vi che lại trùng văn của bảo bảo, thậm chí còn trốn tránh anh, không cho anh lấy lại tinh thần lực...... Du Hằng thỏa hiệp, tự an ủi mình: "Dùng tinh thần lực đề phòng hẳn là không có vấn đề gì đi."
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Du Hằng dùng tinh thần lực quấn lấy mình, cố ý ngủ cách Signor một chút.
Anh không biết, ngay lúc anh vừa ngủ thiếp đi, tinh thần lực của anh đã theo bản năng của chủ nhân, dán lên Signor, kéo Signor vào vòng tay của mình.
Hai trùng ôm lấy nhau, thân mật lại tự nhiên.
Tinh thần lực chủ động quấn lấy hai trùng, Du Hằng lại lần nữa rơi vào giấc mơ.
Giấc mơ lần này quả thực có chút vượt quá giới hạn cuối.
Dưới bầu trời đầy sao, trên nền cát của Trường Xà Sa, Du Hằng một mình bước đi.
Lúc đầu, anh không biết mình đang nằm mơ, có chút bối rối, chỉ biết đi về phía trước, giống như phía trước có bảo vật nào đó đang chờ anh tới khai quật.
Mãi cho đến khi nhìn thấy đuôi rắn, anh mới giật mình tỉnh dậy.
Đuôi rắn?!
Du Hằng sững sờ, chẳng lẽ là bởi vì tinh thần lực của anh đã biến đổi Giản, cho nên mới tiến vào giấc mộng của Giản?
Nhưng tại sao đuôi rắn này lại có màu xanh xám?
Đuôi rắn của Giản có màu than chì, tương tự màu xanh xám, nhưng vẫn có chút khác.
Xanh xám, xanh xám...... Đừng nói là bảo bảo nha?!
Ngay khi nghĩ đến khả năng này, Du Hằng đã nhìn thấy toàn bộ hình dạng của con rắn này.
Đuôi rắn màu xanh xám, thân thể trắng như ngọc, cùng với mặt của bảo bảo.
Ánh sao chiếu lên ngực trần trụi của bảo bảo, trùng văn dây leo quấn quanh ngực và bụng, ẩn trong lớp vảy màu xanh xám.
Vừa thuần khiết vừa mê hoặc, khiến tim Du Hằng đập như sấm.
Đặc biệt là khi quay mặt lại, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, mặc dù ngực lộ nhũ, nhưng lại mang một loại cảm giác cấm dục.
Du Hằng che mặt, vốn tưởng rằng đội bóng đá đã đủ kinh sợ, nhưng không ngờ não mình lại đột phá giới hạn cuối.
Signor cũng phát hiện ra Du Hằng, khuôn mặt lạnh lẽo mềm xuống như nước mùa xuân.
Vung cái đuôi dài của mình, vồ lấy Du Hằng, hô to: "Du Du!"
Du Hằng muốn trốn, nhưng khi nghe một tiếng Du Du, anh nhớ tới tiếng gào của bảo bảo cách đây không lâu, không đành lòng, chân như mọc rễ, đứng yên tại chỗ, hai tay mở ra, tiếp được Signor.
Trong giấc mơ trước đó Signor thấy anh sẽ xấu hổ, thẹn thùng không biết làm sao.
Nhưng lần này Signor trong giấc mơ không giống vậy, hắn rất nhiệt tình, ôm cổ Du Hằng sờ sờ ngực anh.
"Em nửa thú hóa, Du Du, anh sẽ biến đổi gen dị thú cho em đúng không? Đừng dừng lại, không cần có chừng mực."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro