Chương 32
Trong giấc mơ, lời nói của Signor như sấm sét giữa trời quang, đập tan cơn choáng đầu hoa mắt của Du Hằng.
Sao bảo bảo có thể nói loại lời này được?!
Không, đây không phải là bảo bảo, đây là tưởng tượng của anh!
Lúc sắp ngủ, anh đã làm tốt công tác phòng hộ, không có khả năng lại gặp bảo bảo trong giấc mơ.
Du Hằng hít sâu một hơi, kéo bảo bảo giả trong lòng ra, lời lẽ chính đáng mắng: "Đừng có nói bậy!"
Ý đồ mắng tỉnh bản thân.
Nhưng mặt Signor giả lại lập tức trầm xuống hỏi, "Tại sao?"
Tại sao? Du Hằng tức giận cười: "Còn hỏi tại sao? Tuyệt đối không thể tưởng tượng như vậy về bảo bảo!"
Dù chỉ là giấc mơ, cũng không thể làm bất cứ điều gì xấu với bảo bảo.
"Tại sao, tại sao không thể......" Signor ngồi ngơ ngác trên bờ cát, đôi mắt trống rỗng, lẩm bẩm nói nhỏ, "Giản đều có thể, gã còn có thể, tại sao em không thể."
Hắn nói xong cười tự giễu: "Bởi vì anh không thích em."
Du Hằng cau mày, tưởng tượng này của anh, sao lại kỳ quái như vậy?
"Tôi xác thật là không thích em ——"
Tưởng tượng của anh đã đột phá giới hạn cuối, đương nhiên là anh không thích, thậm chí còn có chút chán ghét tiềm thức của mình, đây là chuyện bậc cha chú sẽ làm sao?!
Còn chưa nói xong, Du Hằng thấy tưởng tượng trước mặt đã bị phá vỡ.
Biến thành vô số điểm sáng, rải rác trên bãi cát mênh mông.
"...... Điên rồi sao?" Du Hằng ngã trên cát, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bất giác nhớ lại sự tuyệt vọng và kinh hoàng trong đôi mắt xanh xám lúc tưởng tượng của anh vừa mới tan vỡ, "Rõ ràng chỉ là tưởng tượng, tại sao lại giống bảo bảo như vậy?"
Không, không phải bảo bảo, đó là tưởng tượng đáng xấu hổ của anh.
Bảo bảo lớn lên, vừa xinh đẹp vừa tốt tính còn ỷ lại anh, mà anh lại cùng tiến cùng lùi với bảo bảo, rất thân mật, nhưng có một số tưởng tượng không nên tồn tại.
Du Hằng tự tát mình, là mơ, không hề đau chút nào, nhưng nó đã cắt đứt tưởng tượng không nên có của Du Hằng.
Anh không biết, bên ngoài giấc mơ, Signor bị một câu không thích làm bừng tỉnh, phát hiện tay chân hắn đang quấn chặt lấy cơ thể Du Hằng.
Trên trán Du Hằng có mồ hôi, bàn tay đặt trên vai hắn như thể bị nóng muốn đẩy hắn ra, nhưng không đẩy được, chỉ có thể bất lực để đè lên vai hắn.
Nếu là bình thường, Signor chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, thậm chí sẽ thầm vui mừng, cho rằng Du Hằng muốn ôm mình.
Ác mộng vừa rồi, khiến Signor hiện tại không dám nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không nỡ rời khỏi vòng tay của Du Hằng.
Signor chỉ gỡ tay Du Hằng ra khỏi vai mình, phần thân trên dịch ra một chút, sau đó ngước lên nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Du Hằng, ánh mắt miêu tả đường nét khuôn mặt của anh.
So với lần đầu tiên nhìn thấy ở Amera, Du Hằng đã đẹp trai hơn nhiều.
Những vết sẹo vặn vẹo ghê tởm trên mặt anh đã biến mất, ngoại trừ một vết sẹo trải dài trên má trái.
Vết sẹo hồng nhạt, màu rất nhạt, bám vào khuôn mặt tuyệt đẹp có năm sáu phần giống Berne, không có chút xấu xí khó coi nào, trái lại tăng thêm một chút quyến rũ.
Signor không nhịn được dùng ngón tay thon dài chạm vào vết sẹo hồng nhạt, nhưng lại sợ đánh thức Du Hằng, vì vậy ngón tay lướt qua mơ hồ miêu tả, dừng lại ở khóe miệng của Du Hằng.
Ngay cả khi anh ngủ, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhợt nhạt.
Hầu kết của Signor lên xuống, không nhịn được nhích về phía trước vài cm.
Càng gần đôi môi mỏng vừa phải của Du Hằng, tim Signor đập càng nhanh, hô hấp càng dồn dập, cơ thể càng nóng.
Lúc còn cách chưa đầy nữa cm, trong đầu Signor đột nhiên vang lên lời nói mang theo chút chán ghét của Du Hằng: "Tôi xác thật không thích em——"
Signor cứng đờ trong chốc lát, dừng lại ở vị trí cách Du Hằng chưa đầy nửa centime, cho dù hắn có tự nói với mình bao nhiêu lần rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, thì hắn vẫn không có can đảm hôn lên.
Cố tình lúc này Du Hằng cau mày, tay trái quơ loạn một phen, lúc tay chạm vào sau lưng Signor, thì khóe miệng anh khẽ nở nụ cười, sau đó anh hơi dùng sức, muốn kéo Signor vào trong lòng ngực mình.
Ban đầu Signor còn do dự, nhưng bị Du Hằng đang ngủ vô thức kéo, khiến môi của Signor va vào môi của Du Hằng.
Kinh ngạc vui mừng đến quá đột ngột, Signor cảm thấy một sự mềm mại không thể diễn tả, rõ ràng chỉ là cảm giác ấm áp, nhưng nó lại giống như một ngọn lửa sắp thiêu rụi hắn thành tro bụi.
"Ưm?" Du Hằng đang nhắm mắt ngủ say lại bị đụng đau, khịt khịt mũi, mắt thấy anh sắp tỉnh lại, Signor nhanh chóng lấy lại tinh thần, định cúi đầu giả vờ ngủ, nhưng hắn lại không nỡ.
Cho dù Du Hằng tỉnh lại sẽ lập tức rời khỏi môi hắn, Signor cũng không nỡ bỏ vài giây này.
Signor chỉ đơn giản dứt khoát nhắm mắt lại, cứ như vậy giả vờ ngủ.
Đây không phải là hắn muốn hôn, là do Du Hằng kéo hắn lại hôn lên.
Quả nhiên, khi Du Hằng tỉnh lại, phát hiện mình đang hôn môi Signor, anh giật mình nghiêng đầu ra sau, chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân, trong mơ anh tưởng tượng ra bảo bảo thì thôi đi, ngoài giấc mơ vậy mà lại kéo bảo bảo ôm vào trong lòng, tùy ý dâm loạn.
Anh dùng tinh thần lực quấn chặt lấy mình, bảo bảo tuyệt đối không thể phá vỡ màng chắn tinh thần lực, rồi chui vào lòng anh được, khả năng duy nhất chính là anh kéo Signor đang ngủ ngon, vào trong lòng mình.
Đánh giận, đáng xấu hổ, đáng ghét!
Sau khi Du Hằng tự mắng mình ba lần, anh tức giận đứng dậy, đi vào phòng tắm, tắm nước lạnh, sau khi đè nén tất cả những ý tưởng chết tiệt của tâm lý và sinh lý, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc bước ra, anh thấy Signor mơ hồ tỉnh dậy.
Trong lòng Du Hằng rất chột dạ, anh gượng cười hỏi: "Sao em lại tỉnh?"
Không biết là do hành vi vô ý thức vừa rồi của Du Hằng, hay là do nụ hôn kia, khiến Signor nổi lên một làn sóng can đảm, hắn giả vờ sợ hãi nói: "Em gặp ác mộng."
Ác mộng? Nhịp tim của Du Hằng đập nhanh hơn một chút, chẳng lẽ bảo bảo hóa nữa thú trong mơ là thật?
Anh nói không nên lời suy nghĩ hiện tại trong lòng là cái gì, chỉ cảm thấy vừa muốn là thật, vừa không muốn là thật.
Du Hằng đi tới, quỳ một gối trên giường không mềm mại lắm, anh muốn sờ sờ mặt bảo bảo an ủi, nhưng nhớ tới tiềm thức đáng xấu hổ của mình, cuối cùng anh vẫn không giơ tay lên.
Anh cách bảo bảo nửa mét, hỏi nhẹ nhàng nhất có thể, "Ác mộng như thế nào? Có tôi không?"
Signor thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, Du Hằng không gặp hắn trong giấc mơ.
Câu nói kia, có lẽ là do sự khiếp đảm trong lòng hắn mà ra.
"Bảo bảo?" Thấy hắn không trả lời, Du Hằng có chút lo lắng, "Ác mộng kiểu gì?"
Signor thoải mái hơn nhiều, hắn lắc đầu với Du Hằng: "Em không nhớ rõ."
Du Hằng: "......"
Sự mong đợi và lo lắng đều bị cắt đứt, mặc dù Du Hằng cũng không hiểu chính mình đang mong đợi cái gì và đang lo lắng cái gì.
Du Hằng điều chỉnh hô hấp, sờ sờ đầu Signor như thường lệ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ, tất cả chỉ là mơ. Về sau bất kể ở nơi nào, nếu em thấy sợ hãi, thì lớn tiếng kêu tôi, dù có cách xa ngàn vạn năm ánh sáng, hay là ở trong mơ, tôi đều sẽ đến bên cạnh em, bảo vệ em."
Sự kinh hoàng và tuyệt vọng của cơn ác mộng đã biến mất, Signor chỉ cảm thấy ái mộ của mình càng nhiều thêm.
Khuôn mặt xinh đẹp của hắn không còn ảm đạm nữa, lúc cười mi mắt cong cong, trong đôi mắt xanh xám như có ngôi sao lấp lánh.
"Nhìn thấy Du tiên sinh, cái gì em cũng không sợ."
Du Hằng đột nhiên che ngực, ấn lồng ngực đang đập thình thịch.
Trong lòng thầm mắng chính mình không biết xấu hổ.
Tại sao bảo bảo lại dễ thương như vậy?! Nếu không phải anh còn lương tâm của bậc cha chú, anh sợ mình sẽ thất thủ trên tay bảo bảo.
Thấy anh che ngực, Signor cau mày hỏi: "Du tiên sinh, anh bị làm sao vậy?"
Du Hằng làm sao dám nói tôi đối với em thấy sắc nổi lòng tham được chứ?
Anh khô khan thay đổi chủ đề: "Hôm qua tôi có việc muốn thảo luận với em, nhưng không ngờ em lại ngủ rồi, tranh thủ hiện tại, chúng ta nói về kế hoạch tiếp theo, được không?"
Lúc Signor đang tắm rửa, Du Hằng ở bên cạnh nói.
"Bảo bảo, tôi muốn ủng hộ Berne. Tuy rằng hắn không phải là trùng tốt, nhưng nếu so sánh với những việc quá đáng mà Thái tử đã làm, vết mưng mủ tổ chức Dị Thần này nên bị cắt bỏ, loại thuốc như 'thần ban cho' cũng phải được loại bỏ."
Signor đồng ý: "Phẩm chất của Thái tử không xứng với ngai vàng, ngay cả khi đó là để cân bằng quyền lực giữa quý tộc và hoàng gia, nhưng nghiên cứu chế tạo thuốc cấm 'Thần ban cho', gây hại cho vô số trùng, đã đi chệch hướng."
Sau khi dừng lại, Signor nói, "Nhưng Berne, Berne quá độc ác......"
Hắn lo lắng Berne gặp chuyện gì đó, cảm thấy Du Hằng không quan trọng, sẽ đâm sau lưng Du Hằng.
Đừng nói cái gì cốt nhục tình thân, quả trứng trong bụng Berne, nói lấy là lấy, xuống tay không chút do dự.
Du Hằng mỉm cười: "Không thành vấn đề, đối mặt với thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu và thủ đoạn đều là hổ giấy."
Signor do dự: "Sau khi hợp tác với Berne, giết chết Thái tử, sau đó giải quyết Dị Thần thế nào?"
Những lời này khiến Du Hằng sững sờ.
"Tôi nói giết Thái tử khi nào? Chỉ giam cầm hắn thôi," Du Hằng muốn nựng mặt bảo bảo, nhưng bị lương tâm của bậc cha chú đè nặng không thể động đậy, "Bảo bảo, hôm qua tôi thấy Berne không coi trọng trứng trùng cái chút nào, tôi đang nghĩ, trước kia có phải em cũng suýt chút nữa bị tổn thương vì là trùng cái không?"
Signor lắc đầu, muốn nói hắn không có bị bất cứ tổn thương gì, cho dù có bị đối xử bất công, hắn cũng không cảm thấy gì cả.
Du Hằng chặn lời, nói: "Lúc đó, tôi đã đưa ra một quyết định, nếu xã hội này bất công với em, tôi sẽ chống lại xã hội này, tạo ra một chế độ mới, không để em chịu thêm bất cứ bất công nào."
"Sau khi giam cầm Thái tử, tôi sẽ thay thế Thái tử trong một khoảng thời gian, dùng sức mạnh trấn áp quý tộc, dùng lực lượng quân sự đổi mới chế độ, tôi muốn dùng Berne và tất cả những tinh tặc làm lực lượng quân đội đầu tiên."
Những tên tinh tặc cũng muốn có một tương lai tốt đẹp, một xã hội bình đẳng.
*
Sáng sớm.
Trường Xà Sa khô cằn khác thường, Du Hằng và Signor cảm nhận được từng lớp sóng nhiệt.
Du Hằng quay đầu lại, nhìn thấy mồ hôi mỏng trên trán Signor, anh lập tức phóng thích tinh thần lực, bao bọc mình và Signor, chỉ với một chút thao tác, đóng gói tất cả sóng nhiệt đến gần, ném chúng vào một không gian không xác định.
Sau khi đi một quãng đường dài, gặp được Giản đang gặm thịt.
Quanh Giản ngoại trừ Berne và thủ lĩnh tinh tặc, không có một trùng nào, tất cả đều tránh xa gã, có lẽ còn hơi sợ hãi đối với Giản có thể hóa nữa thú như tối qua.
Du Hằng đưa Signor đến, nói thẳng vào vấn đề: "Tôi đồng ý ủng hộ ông, nhưng chúng ta cần ước pháp tam chương."
Berne không đồng ý ngay, mà giống như thư phụ của gia đình trùng bình thường, dong dài: "Tiểu Hằng, con thức rồi à? Mau ngồi xuống, cha sẽ mang bữa sáng cho con, trong Trường Xà Sa này có ít rau, nhưng vẫn phải có, cha sẽ mang chúng đến cho con."
Mặc dù Du Hằng đã hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân, tìm được Berne, đưa gã ta đến một nơi an toàn, nhưng không có nghĩa là anh sẽ diễn tiết mục phụ từ tử hiếu với gã ta.
Anh nói rất thẳng thừng: "Nếu ông không muốn nói chuyện, thì vẫn còn một trùng muốn nói."
Sở dĩ anh muốn hợp tác với Berne, là vì sợ gã ta xử lý Thái tử. Berne muốn làm ngư ông đắc lợi, mang theo tinh cầu Hake, thành viên của Tổ chức Dị Thần, tập hợp tất cả những tinh tặc trong các vết nứt của bốn cảnh, trực tiếp tạo phản.
Du Hằng có ý tưởng thay đổi thế giới vặn vẹo này, để bảo bảo không còn bị đối xử bất công nữa.
Nên đương nhiên, không thể để thế giới rơi vào hỗn loạn.
Berne không ngờ rằng Du Hằng không còn là trùng con dễ bị thao túng khi được chút quan tâm nữa, nhưng gã ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, ngồi xuống, thu lại thái độ của thư phụ, hỏi: "Yêu cầu gì?"
Du Hằng: "Thứ nhất, về cấm dược 'Thần ban cho' không thể tồn tại; thứ hai, không được ác ý tàn sát; thứ ba, nghe theo tôi."
"Chuyện này không thể được!" Thủ lĩnh tinh tặc nghe xong lập tức phản bác: "Cậu thân là con trai, sao có thể để cha cậu nghe theo cậu được?!"
Berne càng rõ ràng hơn: "Tiểu Hằng, nhiều hơn ba yêu cầu."
Du Hằng vẫn là câu kia: "Nghe theo tôi, hoặc là tôi sẽ giải quyết từng trùng một."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro