Chương 37

Nghe thấy loại dục vọng mơ hồ không rõ trong lời nói, phản ứng đầu tiên của Du Hằng chính là tức giận.

Không phải tức giận với Signor, mà là với bản thân mình.

Có phải bản năng theo đuổi bạn đời của Alpha đã khiến anh vô tình dụ dỗ quyến rũ Signor không?

Anh đã từng nghe rất nhiều alpha nói rằng khi alpha thích ai đó, phản ứng đầu tiên không phải xuất phát từ trái tim, mà là từ cơ thể.

Cơ thể sẽ sinh ra phản ứng nóng bỏng với người mình thích, thậm chí còn làm ra những hành động vô thức để quyến rũ đối phương, ngay cả tinh thần lực cũng không chịu khống chế quấn lên đối phương.

Khi còn trẻ, anh khá coi thường cách nói này.

Nếu người ngay cả cơ thể mình cũng không kiểm soát được, thì có khác gì súc sinh đâu?

Hôm nay anh phát hiện, mình có khả năng chính là súc sinh!

Đáng hận! Chết tiệt!

Du Hằng hít sâu một hơi, dùng sức đẩy Signor ra, rất nghiêm túc nói: "Bảo bảo, em đang nói lời vô sỉ gì vậy?!"

Signor sững sờ.

Lời vô sỉ?

Tại, tại sao? Nói như vậy, Du tiên sinh không thích sao? Chán ghét sao?

Nhưng rõ ràng trong giấc mơ kia......

"Chúng ta là cha con, em nên nói loại lời này với trùng mình thích, chứ không phải với tôi." Du Hằng không nhìn Signor, mà chỉ nói những lời khuyên nhủ, thuyết phục Signor, cũng là thuyết phục chính mình.

"Anh chính là—"

Signor đang trả lời lại thì bị Du Hằng nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưm.

Du Hằng gằn từng chữ cảnh cáo: "Không được nói bậy bạ."

Đôi mắt xanh xám của Signor nhìn chằm chằm vào Du Hằng không nói một lời, không có bất kỳ dao động nào, nhưng Du Hằng nhìn ra sự oan ức trong đó.

Sự oan ức không có thực chất, nhưng Du Hằng cảm thấy trái tim mình như bị gai đâm, không có đau đớn đến tột cùng, nhưng cảm giác đau này vẫn luôn tồn tại.

Cho dù như vậy, Du Hằng vẫn không buông tay.

Signor bị ảnh hưởng bởi hành vi của anh nên mới thích, đây đều là lỗi của anh, là anh bỉ ổi.

Lúc này, anh không thể vì lời nói yêu thích của Signor mà cảm thấy vui sướng, càng không thể nhân tiện ôm, hôn và hứa hẹn suốt đời.

Signor bị ảnh hưởng bởi hành động của anh, còn bị...... Tinh thần lực dụ dỗ.

Hòa Bội từng nói, tinh thần lực của anh rất đặc biệt, trong trùng văn của Signor có tinh thần lực của anh, ngày qua ngày, mọi thứ đều thay đổi theo hướng phù hợp với anh.

"Tôi đi lấy khăn lông nóng cho em," Du Hằng hỏi, "Đừng nói bậy nói bạ nữa, biết không?"

Signor không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Du Hằng.

Mặt mày xinh đẹp đầy vẻ bướng bỉnh.

Điều này làm cho Du Hằng rất lo lắng, tại sao hắn lại không nghe lời?

Bất lực, Du Hằng chỉ có thể đe dọa: "Nếu em lại nói bậy nữa, thì trở về Đông Cảnh đi!"

Con ngươi Signor đột ngột co lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Cho dù Signor không nói ra, nhưng Du Hằng vẫn biết Signor đang lên án anh, trách anh nói không giữ lời.

"Signor, tôi không đùa đâu, em đừng nói bậy nữa, tôi sẽ buông em ra, sau này chúng ta vẫn sẽ như bình thường." Du Hằng nói: "Em đã hiểu chưa, hiểu thì gật đầu."

Giằng co hồi lâu, Signor chỉ có thể gật đầu.

Du Hằng ngập ngừng buông miệng Signor ra, rời đi từng chút một, sợ Signor lại nói những lời không thích hợp nhưng hắn không nói bất cứ điều gì cả.

Anh thở phào nhẹ nhõm, thành thật mà nói, anh thực sự không biết phải làm gì nếu bảo bảo tiếp tục giằng co với anh.

May mắn thay, đối với bảo bảo mà nói, tình yêu so ra vẫn kém tình thân.

Sau khi Du Hằng lấy khăn lông nóng từ trong phòng tắm ra, đặt lên đầu gối Signor, nhẹ nhàng quan tâm như thường lệ: "Có nóng không, em có muốn mát hơn một chút không?"

Signor không trả lời, dường như vẫn còn tức giận với những gì đã xảy ra.

Du Hằng có chút đau lòng, nếu không phải vì anh, bảo bảo đã không đến mức lần đầu tiên tỏ tình, đã bị từ chối còn bị uy hiếp.

Không biết có lưu lại bóng ma hay không.

Anh không nhịn được muốn xoa xoa đầu bảo bảo, muốn giống như trước an ủi bảo bảo một chút, không ngờ lại bị bảo bảo nghiên đầu né tránh.

Du Hằng có chút xấu hổ, rút tay về, đặt ra sau lưng nắm chặt thành nắm đấm.

"Rất xin lỗi, tôi...... Tôi ra ngoài một lúc, bảo bảo, em, không bằng em đi tắm rửa, sau đó ngủ một giấc, ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi."

Cũng không cố chấp muốn Signor trả lời, Du Hằng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong lúc đi ra ngoài, anh hạ quyết tâm lấy lại tinh thần lực trong trùng văn của Signor, nhưng điều khiến Du Hằng cau mày chính là tinh thần lực của anh dường như...... Đã dung hợp với năng lượng trong trùng văn của bảo bảo, cho dù anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần lực, nhưng cũng không có cách nào lấy lại tinh thần lực.

Tinh thần lực phải được lấy lại, nếu không bảo bảo sẽ tiếp tục thay đổi theo hướng phù hợp với anh.

Nhưng Du Hằng cân nhấc thử cả ngày, vẫn không lấy lại được tinh thần lực vốn đã hòa vào năng lượng trong trùng văn của bảo bảo, anh tức giận đến mức đá ghế trong phòng họp, trong lòng mắng một tiếng đồ chó!

Khang Tùng trong phòng họp có chút sững sờ khi thấy Du Hằng đột nhiên nổi giận, chẳng lẽ sáng nay hắn ta đã hiểu lầm ý của Du Hằng, không nên đề nghị Signor đi Nam Cảnh?

Khang Tùng do dự một lát rồi nói: "Tiểu điện hạ, trên thực tế, không nhất thiết phải để tướng quân Signor đi Nam Cảnh, tôi từng nghe Thái tử điện hạ nói, trùng đực cấp S+ có thể bao phủ thân thể trùng khác bằng tinh thần lực, ngài có thể quấn tinh thần lực quanh cổ Berne, giám thị hắn mọi lúc, không để hắn giở trò là được."

Du Hằng ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Thái tử từ chỗ nào biết nhiều về năng lực của tinh thần cấp S+ như vậy?"

Khang Tùng nói: "Bí mật hoàng thất."

Du Hằng suy nghĩ một lúc rồi hỏi thêm: "Trước khi chết, Thái tử đã nhấn mở một công tắc, xuất hiện một làn sóng năng lượng kỳ lạ, khiến tôi rất khó chịu, sóng năng lượng kia cũng là từ bí mật hoàng thất?"

Khang Tùng có chút ngượng ngùng nhìn Du Hằng, cái này không dễ trả lời.

Nếu nói như vậy, sợ là Du Hằng sẽ biết Thái tử có ý định ép buộc anh.

"Anh có thể nói thẳng, lúc trước Thái tử nghĩ gì tôi đều rõ ràng, cho nên không cần giấu diếm." Du Hằng cảm thấy rất hứng thú với bí mật hoàng thất mà Khang Tùng nói, những bí mật hoàng thất được ghi chép lại dường như càng hiểu rõ hơn so với anh, nói không chừng trong bí mật hoàng thất có cách giải quyết vấn đề nan giải lúc này của anh.

Khang Tùng khô khan trả lời: "Là Thái tử thông qua nghiên cứu bí mật hoàng thất, nghiên cứu chế tạo ra, chuyên môn......."

"Đối phó tôi?" Du Hằng cười nói: "Có chút thú vị, anh có biết phải xem bí mật hoàng thất ở đâu không? Tôi muốn tìm hiểu một chút về cấp S+."

Khang Tùng không nhận ra điều gì, trước đó Thái tử đã giao phó mọi thứ cho Du Hằng, tự nhiên bao gồm thông tin về bí mật hoàng thất.

Hắn ta đáp: "Ở Tây Cảnh, Thái tử điện hạ đã đặt tất cả những thứ quan trọng ở Tây Cảnh, chỉ là......" Khang Tùng dừng một chút, cau mày nói: "Chỉ có một mình Thái tử tiến vào thánh địa, khi đó Dị Thần còn chưa hoàn toàn chỉnh hợp, nên có những trùng muốn đột nhập vào thánh địa để chiếm đoạt bí mật, nhưng tất cả đều chết trước cổng đá của thánh địa."

Du Hằng nói: "Được rồi, chuẩn bị đi, ngày mai lên đường đi Tây Cảnh."

Khang Tùng vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: "Được được được, tôi lập tức đi chuẩn bị, nhưng là tiểu điện hạ ai sẽ đi Nam Cảnh đây?"

Du Hằng nói, "Berne và Giản đi cùng nhau."

Theo như lời của Signor, để hai trùng này cân bằng lẫn nhau.

"Vậy còn tướng quân Signor?" Khang Tùng luôn cảm thấy buổi sáng hẳn là mình không có hiểu lầm ý của Du Hằng, bây giờ Du Hằng lại đổi ý?

Du Hằng dừng một chút, trên thực tế anh cũng biết nên tạm thời cùng bảo bảo tách ra là tốt nhất.

Nhưng vừa mới hứa với bảo bảo, miễn là bảo bảo không nói những điều vô nghĩa, bọn họ liền như thường, nếu không giữ lời, anh lo bảo bảo sẽ được ăn cả ngã về không.

Hơn nữa, cùng đi Tây Cảnh, đến 'Thánh địa', tìm kiếm bí mật hoàng thất, xem thử có thể tìm ra cách lấy tinh thần lực trong trùng văn của bảo bảo ra hay không.

"Em ấy sẽ cùng tôi đi Tây Cảnh."

Du Hằng dăn dò một số việc, nhưng không ngờ đêm đó lại xảy ra chuyện.

*

Vào ban đêm, Du Hằng vốn định bảo Khang Tùng sắp xếp thêm một căn phòng, nhưng nghĩ đến đã nói tốt với Signor là mọi chuyện vẫn như bình thường, nên cuối cùng anh vẫn ở cùng phòng với Signor.

Signor nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ.

Du Hằng ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm Signor một lúc lâu, anh thật sự không kìm được, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng vào giữa mày của Signor, thấp giọng mắng: "Tiểu tổ tông."

Rất nhẹ rất nhẹ, nhìn có vẻ như dùng sức rất mạnh, nhưng thực tế chỉ chạm nhẹ vào giữa mày của Signor.

Sau khi chạm vào một chút như vậy, xúc cảm ở đầu ngón tay khiến anh có chút không nỡ rời đi, anh muốn chạm vào Signor, thích hắn nên tự nhiên là muốn dính vào mọi lúc.

Nhưng anh không thể.

Du Hằng rút tay về, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa, Du Hằng nằm bên giường còn lại, nhưng anh không ngủ.

Hôm nay, sau nhiều lần nỗ lực lấy lại tinh thần lực của mình từ trong trùng văn của Signor, anh sợ mình ngủ thiếp đi sẽ rơi vào giấc mơ của Signor.

Nằm lâu cũng không thú vị, cho nên Du Hằng chỉ đơn giản là rèn luyện tinh thần lực.

Đêm khuya, Du Hằng đột nhiên nghe thấy Signor gọi một tiếng: "Du tiên sinh?"

Ngay khi Du Hằng chuẩn bị trả lời, Signor lại gọi: "Du tiên sinh, anh ngủ chưa?"

Anh không biết mình nghĩ thế nào, vậy mà không trả lời Signor.

Không nhận được phản hồi, Signor xoay người xuống giường, mang dép đi vào phòng tắm.

Du Hằng khó hiểu, tại sao vừa rồi lại gọi anh làm gì? Sợ tối, gọi anh đi toilet cùng à? Không đánh thức được, nên lấy hết can đảm tự mình đi?

Nghĩ đến bảo bảo sợ tối, nhưng vì không muốn làm phiền anh, nên đành phải lấy hết can đảm đi vệ sinh, Du Hằng cảm thấy đau lòng, đứng dậy chuẩn bị bật đèn chờ hắn, nhưng không ngờ trong phòng tắm lại truyền ra tiếng thở hổn hển, còn có nhiều hơn một trùng.

Có trùng trong phòng tắm? Không, không có khả năng.

Vậy là Signor call video với ai đó? Cũng không có khả năng, mạng trên tinh cầu Hake chỉ bao phủ thành chính, sau khi rời khỏi thành chính, cần sử dụng thiết bị cụ thể mới có thể liên lạc với những trùng trong thành chính, càng không thể liên lạc với những trùng khác ngoài tinh cầu Hake, mà trong tinh cầu Hake, Signor không quen thuộc bất kỳ trùng nào, tự nhiên không có khả năng call video với trùng nào đó.

Khi đang phân tích, Du Hằng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Signor giống hệt như trong giấc mơ của anh, khiến lý trí anh bị câu đi mất hơi thở dồn dập.

Signor hắn, hắn đang tự giải tỏa sao?

Bên trong có tiếng thở hổn hển của trùng khác, còn có tiếng giường chiếu dâm đãng, thứ tiếng này khiến Du Hằng hiểu rõ Signor đang xem phim để tự giải tỏa.

Mùi pheromone của Signor lan rộng, Du Hằng cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, anh biết đây là bị Signor ảnh hưởng.

Đổi lại là ai biết trùng mình thích ở cách đó không xa xem phim để tự giải tỏa, cũng đều kích động.

Để kìm nén sự kích động này, Du Hằng xoay người xuống giường, chuẩn bị nhốt mình trên ban công, đợi đến khi Signor gần xong rồi mới vào nằm xuống giả vờ ngủ.

Nhưng khi tay chạm vào cửa kính, anh nghe thấy giọng nói của Signor mang theo âm khóc nức nở, thở hổn hển nói: "Du tiên sinh, anh ôm em đi......"

Du Hằng như bị sét đánh trúng, đông cứng tại chỗ.

Bảo bảo trong lúc tự giải tỏa, khóc cầu anh ôm.

Du Hằng một tay ấn lên tay nắm cửa kính, tay kia che mắt, rơi vào khổ hận không chịu nổi.

Anh đã làm ra tội ác gì, mà khiến mình phải chịu nổi khổ luân thường đạo lý, còn bảo bảo cầu mà không được, chỉ vì ban ngày bị anh đe dọa nên bảo bảo chỉ dám ở lúc anh ngủ, vào phòng tắm nhỏ hẹp phóng thích nhớ nhung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro