Chương 52
Khi Tông Minh đến, Du Hằng vừa nghĩ cái gì liền làm cái đó, làm một nồi lẩu uyên ương trong quán trọ nhỏ.
Thấy Tông Minh vội vàng đến, đứng ngây người ở cửa quán trọ nhỏ, Du Hằng vẫy tay nói: "Anh Tiểu Tông, đang chờ anh, đã chuẩn bị tốt nước lẩu không cay cho anh rồi này."
Tông Minh là người duy nhất trong đội A không thể ăn cay, mỗi khi đội liên hoan ăn lẩu, anh đều chuẩn bị một nồi nước lẩu không cay đặc biệt cho Tông Minh.
Khi các thành viên của đội A tách ra, đi trên những con đường khác nhau, điều này đã trở thành một bí mật.
Đừng nói đến Trùng tộc, ngay cả toàn bộ tàu viễn chinh cũng không ai biết.
Tông Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ đậm của Du Hằng, hắn nghĩ, sau sáu mươi năm, cuối cùng hắn cũng một lần nữa nhìn thấy đôi mắt và nghe thấy giọng điệu quen thuộc này.
"Tiểu Hằng," Tông Minh đến gần, tiếng đập bên ngực trái bị hắn đè ép, không lộ ra chút vui mừng và hưng phấn nào, rất tự nhiên nói: "Cậu thật sự đã trở lại."
Du Hằng nhận thấy nhịp tim của Tông Minh đập khá dữ dội, nhưng anh không cảm thấy có gì kỳ lạ, dù sao trước đây bọn họ cũng là anh em tốt, bây giờ đoàn tụ, hạnh phúc là chuyện đương nhiên.
Nhưng Signor không nghĩ vậy, hắn nghĩ Tông Minh có ý đồ riêng.
Gần như theo bản năng nhích lại gần Du Hằng.
Du Hằng lập tức đặt đũa xuống, rất tự nhiên véo xương cổ tay Signor, nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Không nhận ra anh Tiểu Tông hả?"
Tông Minh ngồi xuống nhìn chằm chằm vào bàn tay đang quấn lấy nhau của Du Hằng và Signor, im lặng không nói.
"Phó hạm, tôi đã bỏ lát củ sen vào nước dùng cho anh rồi, nào, mau ăn đi." Là người nhìn ra tình cảm của Tông Minh, Ngu Lăng Phỉ quyết định giải vây, gắp đồ ăn cho Tông Minh.
Ngu Lăng Phỉ còn nói lúc đột nhiên nhìn thấy Du Hằng, cô vừa khiếp sợ, vừa oán trách nói: "Lúc trước tôi có hỏi đội trưởng Du rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ta nhất định phải chờ anh đến mới chịu nói."
Ngu Lăng Phỉ cố gắng xoa dịu trái tim đang bị kích thích của Tông Minh bằng cách này.
Nhưng ý tốt của cô khiến Tông Minh lộ ra nụ cười hời hợt, Du Hằng lại có động tác, thế mà còn làm trò trước mặt hai người họ, nhéo nhéo cằm của Signor, dỗ dành: "Mở miệng ra cho tôi xem, có phải bị bỏng lưỡi rồi không?"
Signor thích Du Hằng không coi ai ra gì thân mật với mình, vốn định nói mình không bị bỏng, nhưng lại không nỡ từ chối sự thân mật của Du Hằng, vì vậy hắn ngoan ngoãn mở miệng.
Ngu Lăng Phỉ: "......"
Trước đây, khi Signor còn nhỏ, Du Hằng đối xử với Signor như thế này, Ngu Lăng Phỉ chỉ cảm thấy thú vị, nhưng bây giờ nhìn lại, cô cảm thấy mình đang bị ép ăn cơm chó.
Cô liếc nhìn Tông Minh, thầm thở dài trong lòng, nghĩ: Phó hạm, đối mặt với hiện thực đi.
Phó hạm Tông Minh miễn cưỡng đối mặt với gió mạnh, sau khi uống một ngụm nước ấm, hắn nói khẽ: "Nếu tôi đoán đúng, Tiểu Hằng, bây giờ cậu là Trùng tộc? Vị bên cạnh này cũng là Trùng tộc đúng không? Từ trước đến nay Trùng tộc luôn có thể chất mạnh mẽ, trùng cái lại càng mạnh mẽ, cho nên không có khả năng bị bỏng."
Phân tích chính xác, không có lỗi nào.
Nhưng Du Hằng vẫn lo lắng nhìn quét qua môi răng của Signor, sau khi phát hiện không có vết bỏng, anh hôn lên khóe miệng Signor rồi mỉm cười nói: "Hôn một cái, không đau ha."
Ngu Lăng Phỉ ấn thái dương, có xúc động muốn tránh né, nhất là sau khi nhìn thấy nắm tay siết chặt trên đùi của Tông Minh dưới gầm bàn.
Phó hạm, chắc sẽ không đối đầu với Signor đâu nhỉ? Tất cả đều do đội trưởng Du chủ động, không liên quan gì đến Signor.
"Thể chất tốt, không phải sẽ không bị bỏng, cũng sẽ bị thương, chỉ là mau lành lại thôi," Du Hằng vừa nói vừa gắp thịt vào bát của Signor, "Để nguội một lúc rồi ăn."
Tông Minh hiểu ý của Du Hằng, trái tim kích động của hắn dần dần bình tĩnh lại, rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Bởi vì hắn biết mình đã không còn hy vọng.
Du Hằng mười tám tuổi vì tài năng tuyệt vời của mình nên được đội trưởng tiền nhiệm chọn vào đội A, Tông Minh nhìn anh từng bước trưởng thành, sau khi đội trưởng tiền nhiệm hy sinh, anh trở thành đội trưởng của đội A lúc tuổi còn trẻ.
Tông Minh rất hiểu Du Hằng, Du Hằng rất dịu dàng, nhưng cũng rất tàn nhẫn.
Ngoại trừ đối xử với những người anh thích, anh sẽ không bao giờ cẩn thận như vậy, cũng sẽ không yêu thích từ tận đáy lòng.
Tông Minh im lặng một lát, ép buộc bản thân không được suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, dùng tâm thái anh cả như cha đè nén sự chua xót trong lòng, hắn đổi chủ đề hỏi: "Tiểu Hằng, sao cậu lại ở đây? Toàn bộ Đông Cảnh Nhất Tinh, sau khi bị phân cho chúng tôi, chúng tôi đã phòng ngự rất chặt, sao cậu vào được?"
Hắn sẽ không tự tìm mất mặt mà nói để trùng cái bên cạnh Du Hằng rời đi.
Bởi vì hắn biết nói như vậy sẽ chỉ khiến cho Du Hằng càng xa cách hắn.
Du Hằng không biết tâm trạng của Tông Minh như thế nào, anh đã hỏi thăm Ngu Lăng Phỉ, bọn họ vốn là thành viên của đội A, chỉ có Tông Minh và Ngu Lăng Phỉ vào đội viễn chinh, hiện tại bọn họ cũng coi như là một đội nhỏ.
Không cần chờ đợi ai, Du Hằng liền nói thẳng: "Sau khi tự bạo, vừa tỉnh lại, tôi đã ở Trùng tộc, không nghĩ tới đã bỏ lỡ sáu mươi năm như thế này, sau đó gặp được bảo bảo."
Khi nói chuyện, anh quay đầu nhìn Signor, vì một số lý do, anh không thể không cười: "...... Bảo bảo biến thành thư quân, cũng thật là kích thích."
Tông Minh sững sờ, quay đầu nhìn Signor.
Bảo bảo?
Đứa trẻ Du Hằng từng nhặt được, chuẩn bị nhận làm con nuôi?
"Hắn, hắn là Trùng tộc?" Tông Minh có chút hoài nghi, "Trình độ khoa học kỹ thuật bên phía Trùng tộc lạc hậu như vậy, cũng không có năng lực thuần hóa dị thú, cho nên không thể dùng năng lực của thú Spence, hắn làm sao tới được Liên Hiệp Quốc?"
Du Hằng cũng không biết, anh nhớ lại lúc tìm thấy bảo bảo dưới xác chết của thú Spence, lúc đó bảo bảo chỉ lộ mỗi cái đầu, gầy như con khỉ, xấu hoắc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to màu xanh xám kia, anh lập tức nhặt bảo bảo.
"Tôi nhặt được em ấy dưới xác chết của thú Spence." Du Hằng nói: "Loại chuyện như duyện phận này, không phải quá tốt sao? Giống như tôi, chết ở Liên Hợp Quốc, sau đó lại vượt qua thời gian và không gian để đến Trùng Tinh."
Một ý nghĩ chợt lóe, anh quay đầu lại mỉm cười với Signor nói, "Có lẽ chúng ta đã vượt qua thời gian và không gian để gặp nhau chăng?"
Signor thích câu này, sự đề phòng với Tông Minh cũng tan biến, hắn không biết nên biểu hiện vui mừng như thế nào, cho nên chỉ có thể học theo dáng vẻ của Du Hằng gắp thức ăn cho Du Hằng.
Trước khi thịt chín được cho vào bát của Du Hằng, hắn đã thổi nguội nó.
"Đã nguội, Du," Signor định gọi Du tiên sinh như thường lệ, nhưng thoáng liếc thấy Tông Minh liền sửa lời nói, "Hùng chủ có thể ăn trực tiếp."
Ngu Lăng Phỉ: "......"
Hai người này cũng quá giỏi rồi đó? Cô ngồi đây cảm thấy mình thật thừa thãi.
Chỉ đáng thương cho phó hạm, sau khi bị hiện thực đả kích, còn phải nhìn người mình thích nói chuyện yêu đương với trùng khác.
Sắc mặt của Tông Minh thật sự không tốt lắm, nhưng vì Du Hằng hỏi nguyên nhân tại sao bọn họ đến Trùng Tinh, nên hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, giải thích: "Tiểu Hằng, sau khi cậu hy sinh, viện nghiên cứu đã phát triển một vòng từ tính đặc biệt, có thể nuôi nhốt dị thú. Trong đó, Spence có sức mạnh du hành xuyên thời gian và không gian, theo thí nghiệm dài hạn, chúng tôi phát hiện Spence có thể tạo ra một lối đi đặc biệt ổn định và để khám phá bản đồ các vì sao, phải mất mười năm để thành lập một đội viễn chinh."
"Nơi đội viễn chinh đến, chính là nơi này," Cốc nước ấm của Tông Minh đã uống hết, lúc Ngu Lăng Phỉ muốn rót đầy ly cho hắn, Tông Minh từ chối, lấy một chai rượu whisky ướp lạnh, rót một ly lớn uống ừng ực, lại cau mày rót uống thêm vài ngụm dưới ánh mắt sững sờ của Ngu Lăng Phỉ, "Điểm viễn chinh được xác định bởi khả năng đặc biệt của Spence, bởi vì Đông Cảnh Nhất Tinh bất đồng ý kiến, nên đánh lén Spence, khiến điểm viễn chinh bị phá hủy, trước khi chúng tôi sửa xong điểm viễn chinh, không được phép phạm bất kỳ sai lầm nào, cho nên đã dùng vũ lực trục xuất cư dân ở Đông Cảnh Nhất Tinh."
Du Hằng vui vẻ: "Anh Tiểu Tông, phần lớn đội viễn chinh là người Hoa Hạ chúng ta sao?"
Nếu là người Mỹ sẽ không thương lượng gì, càng không phải trục xuất, mà là tra tấn và giết chóc.
Tông Minh liếc nhìn Du Hằng và nói: "Hạm trưởng, Đường Luật."
Du Hằng sững sờ, anh biết Đường Luật, trước kia từng là đội trưởng của đội khác, rất nhiều người đều nói bọn họ là vương bất kiến vương(*), còn nói bọn họ là kẻ thù truyền kiếp.
(*) Ý nói một núi không thể có hai hổ
Trên thực tế, Đường Luật của Hoa Hạ chỉ xếp sau người đứng đầu là Du Hằng.
"Hắn...... là trưởng hạm?" Du Hằng cho rằng Tông Minh là phó hạm, vậy trưởng hạm phải là một người bình tĩnh và ổn định với kinh nghiệm và khả năng nhất định.
Tuy Đường Luật nổi tiếng là nghiêm khắc với bản thân, nhưng lại là một người có tính cách cà lơ phất phơ.
Làm thế nào mà hắn vượt qua Tông Minh, trở thành trưởng hạm?
Ngu Lăng Phỉ xen vào, mỉm cười: "Nói đến đây, kể từ khi đội trưởng Du hy sinh, Đường Luật giống như thay đổi thành một người khác, trong mười năm, hắn đã từ hạng bảy trong Liên Hiệp Quốc nhảy vọt lên hạng nhất, khiến Hoa Hạ vốn đã yếu thế trở lại đỉnh cao. Còn vì tính cách nói một không hai của hắn, mà một số phó hạm ở khu khác dù có tức giận cũng không dám nói gì."
Du Hằng gật đầu khi nghe thấy điều này, nói: "Vậy mà thật sự trưởng thành không ít."
"Tiểu Hằng, cậu đã hiểu tình hình bên phía chúng tôi, cậu còn chưa nói làm sao cậu lại đến Đông Cảnh Nhất Tinh dưới sự phòng ngự cường độ cao của đội viễn chinh?" Tông Minh đã bốc mùi rượu, nhưng đầu óc hắn vẫn rất tỉnh táo.
"Tôi cũng khá tò mò," Ngu Lăng Phỉ lặng lẽ thay rượu cho Tông Minh, từ ly này sang ly khác, lớn tiếng nói: "Nếu không phải có thiết bị phát hiện quang não ở đây đã bị kích hoạt, hơn nữa tôi còn nhìn thấy có bóng người lướt qua, nói thật, có lẽ chúng tôi đã không tìm thấy các anh."
Du Hằng có thể nói với toàn bộ Trùng Tinh về khả năng của mình, đương nhiên không có lý do gì mà không nói với Tông Minh.
"Tôi có thể chế tạo ra một quả cầu thời không màu đen để vượt qua không gian," Du Hằng mỉm cười, "Tôi có thể từ Nam Cảnh Trùng Tinh đến đây rất nhanh."
Tông Minh kinh ngạc nhìn Du Hằng: "Cậu, cậu......"
Tại sao cậu lại có năng lực tương tự như Spence?
Câu này không hỏi ra được, Tông Minh nghĩ đến thực lực mạnh mẽ của Du Hằng, nghĩ đến viện nghiên cứu thông qua quả cầu thời không màu đen mà anh để lại, phát triển ra vòng thuần hóa dị thú, nên cảm thấy Du Hằng có thực lực như vậy, cũng là chuyện đương nhiên.
"Mười hai tinh cầu của Đông Cảnh không phải bị ngăn cách sao? Bởi vì từ trường hỗn loạn." Ngu Lăng Phỉ hỏi.
Cô nhớ rất rõ, bởi vì bọn họ đến, dẫn đến từ trường cực kỳ hỗn loạn, làm cho mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh hoàn toàn bị cắt đứt với các khu vực còn lại, đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ chiếm cứ Đông Cảnh Nhất Tinh, mà không gây náo loạn.
Quân tiếp viện không thể đến được.
Sức mạnh của đội viễn chinh là thứ mà mười hai tinh cầu của Đông Cảnh Nhất Tinh không thể địch lại.
Du Hằng vừa định nói mình có thể đột phá những chướng ngại vật này, thì một màn sáng màu xanh nước cùng một lúc xuất hiện trước mặt Tông Minh và Ngu Lăng Phỉ, giọng nói của Đường Luật vang lên.
"Các vị, tuyến phòng thủ tự nhiên của mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh đã được dỡ bỏ, các thành viên của đội viễn chinh, hãy nhanh chóng quay trở lại tàu viễn chinh, hưởng ứng canh giác bậc một."
Nếu tuyến phòng thủ tự nhiên của Mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh biến mất, thì đội viễn chinh sẽ là kẻ thù của toàn bộ Trùng Tinh.
Vẻ mặt của Tông Minh và Ngu Lăng Phỉ có chút nặng nè, vết thương của Spence vẫn chưa lành, điểm viễn chinh vẫn chưa được xác định, cho nên bọn họ không thể rời khỏi Trùng Tinh.
Đối với mười hai tinh cầu ở Đông Cảnh, bọn họ có thể dùng công nghệ cao hơn để đối phó, nhưng đối đầu với toàn bộ Trùng Tinh thì không ổn lắm.
Lấy ít thắng nhiều, cái nhiều này cũng có giới hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro